Chương 24
Xuân tháng tư ấm áp, sắc xanh dần thay thế tiêu điều của mùa đông, mọi thứ trở nên căng tràn sức sống.
Thôn Hưng Nghiệp, mảnh đất trống đối diện không xa nhà ông bà Điền Chính Quốc đang thi công đến khí thế ngất trời.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh xách mấy ấm nước lớn, bên trong đựng đầy trà táo lạnh.
“Bác Tần, bác Tôn, cậu Triệu, anh hai Dũng,….. mọi người lại uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi!”
“Ui cha! Thằng bé mang nước cho chúng ta này.” Một bác trắng trắng mập mập cười rộ lên, dừng việc đang làm đi tới. Điền Chính Quốc vội vàng rót cho bác một chén trà: “Đây đây đây, bác Tôn ngồi đây, chỗ này sạch.”
“Vẫn là Chính Quốc nhà chúng ta hiểu chuyện.” Bác Tôn cười tủm tỉm trêu chọc: “Không giống cái thằng mất dạy nhà bác, suốt ngày chỉ biết rong chơi, không nhạy bén như cháu mà cũng không ngoan như thằng bé họ Kim. Thật làm bác thấy chán luôn!”
Điền Chính Quốc nghe vậy cũng không khỏi có chút chột dạ, bạn đoán con bác này là ai? Không phải ai khác, chính là Tôn Đại Tráng, cái thằng xui xẻo luôn bị Điền Chính Quốc dùng tám trăm cách khác nhau mà đánh. Nhìn bác trai cười “hiền lành thân thiện” như Phật Di Lặc, Điền Chính Quốc cẩn thận nói: “Nào có! Bạn Đại Tráng tính cách hoạt bát sáng sủa, vừa đoàn kết thân thiết với bè bạn lại hăng hái chăm chỉ học tập, chính là học sinh gương mẫu, cháu với bạn ấy đều là bạn tốt, cháu rất thích bạn ấy!” (thích đánh bạn ấy)
Kim Thái Hanh đứng phía sau nghe Điền Chính Quốc trợn tròn mắt nói dối ngọt xớt, lập tức lộ vẻ muốn cười mà không được.
Tôn Khánh nghe thằng bé nói một lèo, tuy biết nó mười câu thì chín câu là gạt người nhưng vẫn cười thoải mái, bàn tay phủ đầy vết chai xoa đầu Điền Chính Quốc: “Các cháu chơi thân với nhau là bác mừng rồi!”
Điền Chính Quốc nhe răng, hắc hắc cười gượng hai tiếng.
Tần Lai Hỉ cũng bước qua, bộ dạng khô quắt như khỉ, lại hay nói lời khó nghe nên Điền Chính Quốc không thích gã.
“Hổ, Chính Quốc, cái, cái nhà, nhà này của trưởng, trưởng thôn, tốn, tốn bao nhiêu tiền?”
Nhà xây lên cũng không giống nhà ngói bình thường mà là một căn nhà hai tầng, thêm một vườn một cổng. Đây chính là nhà lầu đầu tiên trong thôn Hưng Nghiệp, tất nhiên là khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Điền Chính Quốc cười cười, giả ngu đáp: “Cháu cũng không biết, chú hỏi ông cháu ý!”
Tần Lắp Bắp quay lại nhìn căn nhà sắp hoàn thành, dưới ánh nắng toát ra khí thế của một biệt thự nhỏ, giọng nói nháy mắt tràn ngập vị chua: “Chính, Chính Quốc, trưởng, trưởng thôn, cái nhà này là để, để tương lai cho cháu lấy vợ đi! Nhưng mà, nhưng mà mới chỉ là trẻ con lông còn chưa mọc, trưởng trưởng trưởng thôn, nghĩ cũng quá quá xa rồi.”
Điền Chính Quốc nghe gã nói, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình “nghiêm túc”.
“Chú này, chú không biết! Tục ngữ có câu, người không lo xa ắt có buồn gần sao! Giống như chú ý, chính là bởi vì đến giờ vẫn không có nhà nên mới chưa có vợ đó!”
Tần Lắp Bắp bị Điền Chính Quốc đâm trúng chỗ đau, tức run lên, hơn nữa xung quanh vang lên từng trận cười chế giễu càng khiến gã tái mặt, nhưng lại không thể phát cáu với trẻ con, chỉ đành rầu rĩ nhịn xuống, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
Đưa nước xong, hai người đứng nhìn ngôi nhà sắp xây xong một lúc rồi mới trở về. Trên đường đi Điền Chính Quốc ghé vào tai Kim Thái Hanh thì thầm, thật nghiêm túc giải thích: “Em không cần lo, chỗ đó của anh tốt lắm, đợi hai năm nữa nhất định sẽ mọc lông.”
Cũng may Kim Thái Hanh còn nhỏ, không hiểu Điền Chính Quốc nói gì, bằng không người nào đó ít nhất cũng phải quỳ bàn giặt hai ngày mới được.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Hanh Hanh, Điền Chính Quốc lại lộ vẻ, em yên tâm, cứ yên tâm đi, hết thảy để anh! Vì tính phúc sinh hoạt của hai ta sau này, anh nhất định sẽ cố gắng khiến nó phát triển khoẻ mạnh, trở nên càng lớn, càng khoẻ, càng lâu!!!
.
Trong sân nhà Điền Chính Quốc hiện tại cũng rất náo nhiệt, đứng đầu là bà Chính Quốc, bảy tám thím đang cùng nấu cơm trưa. Ba nồi lớn đều bốc khói trắng, củi lửa đỏ hồng trong bếp lò nổ lép bép, hương thức ăn, mùi thịt bay khắp sân.
Tục ngữ nói rất hay, người gặp việc vui tinh thần phấn khởi, bà nội cười cứ phải gọi là xuân phong đắc ý, nếp nhăn trên mặt đều sắp nở thành hoa thuỷ tiên.
Điền Chính Quốc sợ bị túm đi làm việc, vội kéo Kim Thái Hanh về phòng mình. Đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng không trốn được, vừa vặn bị Trương Phương bắt gặp.
“Hanh Hanh về rồi đấy à!” Trương Phương đầu tiên là cười với Kim Thái Hanh, sau đó mới quay sang nói với thằng con: “Nhanh, Chính Quốc lại đây trông em, mẹ ra ngoài giúp bà nấu cơm.”
Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt hăng hái của mẹ, âm thầm phỉ nhổ một tiếng: “Mẹ không phải ra ngoài giúp mà là muốn ra ngoài khoe khoang thì có!”
Nhận lấy thằng em đang vung tay vung chân loạn xạ từ trong lòng Trương Phương, Điền Chính Quốc có chút bất đắc dĩ thở dài.
“Mấy hôm nay bận rộn, cũng không ai quản được mấy đứa, Chính Quốc trông em cẩn thận nghe chưa, Hanh Hanh giúp cô nhìn hai đứa nó nhé!”
Kim Thái Hanh gật đầu, nói vâng.
Đợi Trương Phương vui vẻ rời khỏi, Điền Chính Quốc quay đầu bĩu môi với Kim Thái Hanh: “Sao anh cảm giác, mẹ anh giờ đối xử với em còn tốt hơn cả anh?!”
Kim Thái Hanh nhướn mày đắc ý, từ trong lòng Điền Chính Quốc tiếp nhận “Điền Phiền Phức” nãy giờ vẫn giãy giụa muốn cậu ôm.
Kỳ thật, thái độ của cả nhà sở dĩ biến thành như vậy, Điền Chính Quốc biết rõ một phần cũng là do hắn tạo nên.
Từ lúc có ý muốn xây cho Kim Thái Hanh một căn nhà, Điền Chính Quốc vẫn cân nhắc nên nói với người trong nhà như thế nào. Bởi vì lúc trước đã nói dối một lần, Điền Chính Quốc không có biện pháp đành tiếp tục dùng cái lý do đấy, chỉ là đổi chuyện phát hiện thấy “đồ cổ” trong nhà Kim Thái Hanh thành mình với Kim Thái Hanh vô tình mua được đồ cổ.
Hơn nữa cũng chỉ nói bán được tổng cộng hai mươi vạn.
Hắn không phải là tiếc không đưa tiền cho người trong nhà, chỉ là sống qua một đời hắn liền hiểu rằng, tài sản lớn, nhất là không phải loại mình cố gắng đạt được mà là tự dưng xuất hiện, thường sẽ khiến người ta dễ bị lung lay.
Kiếp trước, gia đình Điền Chính Quốc hạnh phúc.
Kiếp này, tất nhiên cũng không hy vọng sẽ xuất hiện bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào.
Từ phương diện khác mà nói, đây cũng là một loại tư tâm của hắn đi! Cho nên, khi Điền Chính Quốc nói ra sự kiện mình kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức làm “đồng bọn” của hắn ngây người.
“Chữa chân cho Hanh Hanh hết sáu vạn, giờ còn mười bốn vạn, mọi người cũng biết nhà Hanh Hanh quá xa, lại không tiện. Nên con nghĩ chúng ta dùng số tiền còn lại xây một cái nhà lớn một chút để ông nội, bà nội, còn cả ba mẹ có việc thì đều có thể đến đó ở.”
“Vậy làm sao được!” Điền Thủ Dân là người đầu tiên phản đối: “Trước không nói có thể xây được hay không, chính là xây được rồi thì nhà đó cũng là của thằng bé họ Kim, chúng ta vào ở thì còn ra cái thể thống gì!”
“Không phải như thế đâu ông nội!” Nhận được tín hiệu của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dựa theo trước đó đã chuẩn bị tốt mà nói: “Cái kia tuy là cháu vô ý chọn trúng nhưng lúc ấy lại dùng tiền của anh Chính Quốc mua, nên là số tiền này cũng có phần của anh Chính Quốc!”
“Này —-” Bà nội nghe vậy cũng thấy thằng bé họ Kim nói đúng, bà liên tục gật đầu nói: “Cháu ngoan, bà không nhìn nhầm mà, cháu là người có lương tâm.”
Thế là, song phương đều có được lý do thoả đáng.
Còn mười bốn vạn kia, tiêu mười vạn để xây nhà. Bất động sản tuy thuộc về nhà họ Điền nhưng Kim Thái Hanh lại có quyền lợi ở trong đó. Nhưng có là như thế, Điền Thủ Dân vẫn có chút bất an, lại ngầm hỗ trợ cho Kim Thái Hanh một vạn.
Nhà xây nhanh hơn dự định, rõ ràng tháng ba mới động thổ, đến tháng tư về cơ bản đã hoàn tất rồi, qua vài ngày là đổ trần.
Vươn tay lay đầu bạn nhỏ Điền Tiểu Hổ như lắc trống bỏi, chọc thằng bé phải quay ra nhe răng trừng mắt với mình, Điền Chính Quốc mới nói với Kim Thái Hanh: “Anh biết em cũng không thật sự muốn chuyển sang đây sống, chỉ là em cũng biết người nhà anh sau vụ lần trước thì càng lo lắng. Mà anh cũng không muốn cùng em tách ra, một phần trăm giây cũng không muốn, càng không cần nói đến chuyện mỗi ngày không nhìn thấy em, mỗi tối không thể ôm em. Không ôm cả người thơm thơm mềm mềm của em là anh sẽ mất ngủ! Thật đấy!” Điền Chính Quốc hai mắt mở to, cố gắng làm mình có vẻ chân thành hơn: “Cho nên, vì không để phát sinh chuyện lão hổ biến thành gấu trúc, phát sinh chuyện vi phạm quá trình tiến hoá của sinh vật như vậy, em nhất định sẽ đồng ý đúng không?”
“……. Em nói không thì có tác dụng sao?”
“Xin lỗi, hình như là vô dụng.”
Một đứa trẻ lẻ loi sống cách xa mọi người ở tít đầu thôn đông, nói cho cùng vô luận thế nào cũng không thể làm người yên tâm.
“Thì đấy!” Kim Thái Hanh dỗ dành thằng cu trong lòng đang đầy mặt ấm ức vì bị Điền Chính Quốc bắt nạt, khẽ thở dài nói.
“Này, thật ra em cũng không cần ở luôn bên này, như là ban ngày hoặc là thỉnh thoảng anh có thể sang kia ngủ….”
“Không cần!” Kim Thái Hanh đột nhiên ngẩng đầu, nói với hắn: “Anh ở đâu, em ở đấy!”
Điền Chính Quốc nghe vậy cái mũi lập tức gay gay, đồng thời trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ đây chính là lấy chồng theo chồng sao?
Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc……….. Người nào đó nở nụ cười đáng khinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro