Chương 20
Điền Chính Quốc vẻ mặt miễn cưỡng đảo mắt, thật sự cảm thấy người phụ nữ trước mặt sao có thể “lải nhải” nhiều như vậy!
“Thưa cô, em xin lỗi! Em cam đoan từ hôm nay trở đi sẽ không bao giờ bắt nạt Tôn Đại Tráng nữa, vậy còn không được sao!”
Cô Triệu đẩy hai cái đít chai trên sống mũi, thanh âm nghiêm khắc tiếp tục giáo huấn: “Từ khi nhập học đến giờ, đây đã là lần thứ tám em cam đoan với tôi như vậy! Đều là bạn cùng lớp, đáng lẽ phải hoà đồng yêu quý nhau mới đúng, đằng này em lại suốt ngày bắt nạt bạn. Đừng tưởng rằng mình là cháu trưởng thôn là ở trường học có thể muốn làm gì thì làm! Cô không có kiêng kị gì đâu!”
Điền Chính Quốc nghe mấy lời này, không khỏi muốn cười lạnh, hắn không chút khách khí đáp: “Ông cháu là trưởng thôn không sai! Nhưng cô cũng là dì của Tôn Đại Tráng nhỉ? Chúng ta không biết ai mới là người lạm dụng chức quyền đâu!”
“Em –” Sắc mặt cô Triệu lập tức trắng bệch.
Trong văn phòng còn vài thầy cô giáo khác nghe được động tĩnh cũng quay sang nhìn, càng làm cho cô cứng ngắc.
“Cô chỉ nói em bắt nạt Tôn Đại Tráng, tại sao không nói nó làm cái gì? Trộm rải đinh lên ghế của em, nhét cơm thừa canh cặn bốc mùi vào ngăn bàn em, bẻ gãy toàn bộ bút chì trong hộp của em, còn ở trên lan can sân thể dục viết bậy chửi ba mẹ em….. Mấy cái này sao cô không nói, em tới trường để học tập tri thức, chứ không phải đến để bị khinh bỉ, chính nó muốn làm mấy chuyện đáng đánh, em thành toàn cho nó thì có gì sai?”
Đương nhiên, mấy việc này kỳ thật là Tôn Đại Tráng làm với Kim Thái Hanh. Nhưng trong mắt Điền Chính Quốc, so với hại hắn thì càng làm hắn tức giận hơn.
Cô Triệu bị Điền Chính Quốc nói đến nghẹn ức trong ngực, cô trời sinh cổ hủ nghiêm khắc, gặp phải Điền Chính Quốc miệng lưỡi không thèm phân biệt, lập tức bị thằng bé chèn ép đến nói không ra lời.
Điền Chính Quốc khinh thường bĩu môi, trong lòng hắn người này vốn không xứng đáng làm “cô giáo”.
Bằng không, lúc trước khi Kim Thái Hanh mất tích sau đồi, cô thân là chủ nhiệm lớp vì sao lại không đi tìm? Chỉ vì một người xa lạ nói câu: Thằng bé nhà tôi không đi học, thì liền mặc kệ!
Nói cho cùng, cũng không phải thiếu trách nhiệm, mà là không quan tâm!
“Thời gian cũng không sớm, ông em còn chờ em về ăn cơm chiều! Thưa cô – tạm biệt!” Vẫy tay hai cái, Điền Chính Quốc đeo cặp, ngay trước sắc mặt đỏ bừng của giáo viên chủ nhiệm nghêng ngang mà đi.
Ra khỏi cổng trường, Điền Chính Quốc hắt xì mạnh một cái, hai ngày trước vừa vào đông, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh.
Men theo con đường quen thuộc, hắn khệnh khạng hướng thẳng tới nhà Kim Thái Hanh.
Đẩy cửa vào phòng, hắn nhìn quanh, trên giường chỉ có một mình bé năm đang ngồi.
“Hanh Hanh chưa về sao?” Điền Chính Quốc thuận miệng hỏi.
Bé năm nghe thấy tiếng hắn thì giật nẩy mình, trên mặt tràn đầy hoảng loạn, cả người đều run lẩy bẩy.
“Em làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Điền Chính Quốc tưởng con bé bị bệnh, áp tay lên trán nó.
Khuôn mặt của bé năm càng vặn vẹo, nước mắt bắt đầu tích tích chảy xuống.
Điền Chính Quốc nghi hoặc nhíu mày, nhìn nó đứng đó bưng cái chén, hỏi gì cũng không nói, chỉ liên tục lắc đầu.
Banner hàng hiệu giá tốt
“Em sao —-” Điền Chính Quốc còn chưa nói hết câu, chợt thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, giây tiếp theo trên cổ truyền đến một trận đau nhức rồi mất ý thức.
.
Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc chậm rãi mở mắt, lọt vào tầm nhìn không phải cảnh sắc quen thuộc, mà là một gian phòng tối như mực bốc mùi tanh hôi. Không chỉ như thế, chân tay hắn đều bị dây thừng trói lại, trong miệng còn nhét cục vải, một tiếng cũng phát không ra.
Điền Chính Quốc dựa vào tường tìm cách đứng dậy, híp mắt cố gắng nhìn bốn phía. Trong phòng này ngoại trừ hắn còn có mấy người nữa, từ thân hình thì có thể thấy đều là trẻ con. Một đám vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Xem ra mình đang ở trong tay bọn buôn người rồi! Nháy mắt, Điền Chính Quốc liền hiểu ra tình huống.
Hắn nhớ mình đang nói chuyện với bé năm thì bị người đánh, như vậy có thể khẳng định lúc ấy kẻ kia nhất định trốn trong góc nào đó, thế thì bé năm đâu? Nó thế nào? Còn Hanh Hanh…. Có phải đã bị bắt trước hắn không?
Nghĩ đến đây Điền Chính Quốc không khỏi sốt ruột, thân thể té ngã trên mặt đất như con sâu lớn vặn vẹo vặn vẹo bò.
Hắn đếm qua, tính cả hắn tổng cộng có chín đứa, tám nam một nữ, nữ kia chính là bé năm, Kim Thái Hanh không có trong này.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Điền Chính Quốc bắt đầu tính toán đối sách.
Tìm không thấy mình chắc chắn ông bà sẽ báo nguy, hơn nữa xem bọn chúng bắt nhiều trẻ con như vậy là biết nhất định còn bắt ở mấy thôn xung quanh nữa, thế này tất nhiên sẽ khiến cảnh sát chú ý. Mình hiện tại chỉ cần cố gắng tìm cơ hội chạy trốn, chỉ cần có thể để lại tín hiệu, có lẽ sẽ được cứu.
Khi Điền Chính Quốc còn đang cân nhắc, mấy đứa trẻ cũng bắt đầu tỉnh lại, khác hắn vốn là người lớn, bọn nhỏ bắt đầu gào khóc, nếu không phải trong miệng đều bị nhét vải, có khi khóc to đến sụp phòng rồi.
Lúc này, có tiếng mở cửa truyền tới, Điền Chính Quốc nheo mắt nhìn qua.
Từ bên ngoài tiến vào hai nam một nữ, trong tay mỗi người xách vài túi nilon.
Trong đó, một gã đàn ông gầy gò, đầu nhuộm vàng choé rút một con dao từ thắt lưng ra, hung ác đe doạ một trận, đơn giản chính là không cho khóc, không cho gọi, ai không nghe thì không cho về nhà, không được gặp ba mẹ nữa.
Sau đó ba người cho bọn trẻ ăn, có đứa không nghe lời chỉ biết khóc, tát cho hai phát rồi cũng mặc kệ nó đói. Khi đến phiên Điền Chính Quốc, hắn rất phối hợp mở miệng, giả vờ tỏ vẻ ngoan ngoãn im lặng.
“Thằng bé này thế mà ngoan phết!” Trong ba người, người đàn bà thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi tươi cười nhéo nhéo mặt Điền Chính Quốc: “Như vậy mới tốt, không nghe thì chỉ càng khổ thôi!”
Điền Chính Quốc nhai nhai miếng bánh bột ngô[1] khô cứng, cố gắng nuốt vào bụng, đối với “khen ngợi” của ả hoàn toàn không thèm để ý. Đút xong thức ăn, đảm bảo “hàng hoá” vẫn còn giá trị, ba ngươi trước mặt bọn trẻ lấy từ túi áo ra mấy viên thuốc, thả vào nước cho bọn nó uống.
Điền Chính Quốc cũng uống.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Điền Chính Quốc chỉ thấy đầu óc mơ màng, mí mắt càng ngày càng nặng.
Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hắn nghĩ: Mẹ nó! Bọn này quả nhiên dùng thuốc ngủ!
Vì thế, mấy hôm kế tiếp, trừ bỏ một ngày hai bữa cơm, bọn nhỏ đều trong tình trạng mê man.
Nhưng trẻ con vốn yếu, cứ ép buộc như vậy, đã có vài đứa chịu không nổi.
“Cô ơi….” Một hôm, vào thời điểm cho ăn, Điền Chính Quốc cố nén tức giận trong lòng, nhỏ giọng nói: “Bạn bên cạnh cháu đã sốt cao một đêm rồi, nhìn như sắp chết vậy, cô cứu bạn ấy đi!”
“Tiểu Hoàng Mao, thằng bé này ốm rồi, cả người nóng ran, mày xem làm thế nào giờ?”
Tiểu Hoàng Mao kia cau mày phi một tiếng: “Xui.”
“Thằng bé này trông cũng không tồi, có thể bán được không ít, cũng không tốn cái gì! Cho nó uống thuốc hạ sốt đi!”
Điền Chính Quốc vội vàng tiếp lời: “Cô ơi, cô để cháu chăm sóc bạn ấy đi! Mẹ cháu từng ốm nằm viện, cháu cũng chăm sóc bà.”
Dường như Điền Chính Quốc mấy ngày này biểu hiện khá “ngoan ngoãn” làm cho bọn chúng thả lỏng, lần này lại thật sự đồng ý.
Không cần uống thuốc, hắn khó có khi bảo trì được thanh tỉnh.
Đợi mấy người đi ra, Điền Chính Quốc lập tức đứng dậy. Cả một khoảng thời gian dài bị buộc chặt khiến tay chân hắn có chút tê. Cẩn thận đi quanh phòng một vòng, hắn đã sớm nhìn ra nơi này là một tầng hầm, ngoại trừ cửa cũng chỉ có một lỗ thông khí nhỏ, muốn chạy trốn đúng là không có khả năng.
Thầm thở dài một hơi, hắn lại tới bên cạnh bé năm, con bé rõ ràng gầy đi rất nhiều, nằm trên mặt đất vô tri vô giác ngủ say.
Điền Chính Quốc nhìn nó, trong mắt có chút thương hại nhưng cũng có chút thống hận.
Sau mấy ngày tự hỏi, hắn cũng hiểu ra, ngày đó con bé sở dĩ hoảng loạn như vậy hẳn là đã sớm biết trong phòng còn có kẻ xấu đang núp.
Nhưng là nó lại không nhắc mình một tiếng. Rốt cuộc là vì tuổi nhỏ bị người hiếp đáp cho nên mới sợ tới mức không kêu ra tiếng, hay là…..
Điền Chính Quốc sắc mặt chợt biến, không muốn nghĩ tiếp, đứng dậy quay về góc mình ngồi.
“Ê… Này, sao rồi?” Hắn vươn tay vỗ nhẹ mặt thằng bé bên cạnh.
Sờ vào, nóng bỏng tay.
Điền Chính Quốc cắn răng, lại thầm mắng bọn súc sinh táng tận lương tâm kia một hồi, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người bọc vào cho nó, thằng bé cả người nóng ran nhưng lại lạnh run cầm cập. Điền Chính Quốc ôm nó, nói chuyện với nó.
Thằng bé tuy đã uống thuốc hạ sốt nhưng dường như không có mấy tác dụng, nhiệt độ vẫn như cũ không chịu giảm xuống. Điền Chính Quốc biết không thể kéo dài thêm, rầm rầm rầm rầm…. bắt đầu đập cửa.
“Thằng ranh con, hơn nửa đêm mày gọi quỷ à!” Tiểu Hoàng Mao còn buồn ngủ chửi ầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro