Chương 12
Bởi vì Trương Phương còn ở cữ trong bệnh viện, mấy người Điền Chính Quốc xuống xe cũng không đến nhà mà liền qua bệnh viện.
Đứa bé sinh đủ tháng, thoạt nhìn vừa trắng vừa béo, vô cùng đáng yêu, khiến hai cụ ngắm nhìn không thôi, cười đến mặt đầy nếp nhăn. Điền Chính Quốc đến bên giường Trương Phương lo lắng hỏi: “Mẹ có khoẻ không?”
Ông bà nội vào cửa đều đến xem cháu mình trước mà cũng không hỏi tới con dâu, tuy là chuyện thường tình nhưng trong lòng cô cũng không quá thoải mái, nay nghe được con trai hỏi han quan tâm, Trương Phương nhất thời đỏ mắt, xúc động ôm hắn: “Mẹ không sao! Chỉ là nhớ Chính Quốc thôi, Chính Quốc có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ!”
Từ lúc Trương Phương mang thai, để Điền Chính Quốc ở nhà ông bà, hai mẹ con cũng chỉ gặp nhau vài lần, cô đương nhiên vô cùng nhớ con mình. Nhìn thấy vợ mình hai mắt hồng hồng, Điền Quang Tông vội dỗ dành: “Phương Nhi, cẩn thận mắt em, tháng đầu vừa sinh xong mà ốm là không tốt đâu.” Ông bà Chính Quốc lúc này mới chú ý tới con dâu đang xúc động, cũng vội vàng khuyên bảo.
Trương Phương nén nước mắt, cười nói: “Ba mẹ, mấy tháng này Chính Quốc làm phiền ba mẹ nhiều!”
“Nói cái gì, Chính Quốc là cháu đích tôn của ba mẹ mà.” Bà nội rất không thích nghe mấy câu khách khách khí khí này: “Lại nói con vất vả vì Quang Tông sinh thêm một đứa, là đại đại công thần, ba mẹ cảm ơn còn không kịp, mệt một tý tính cái gì!”
“Mẹ!” Trương Phương cảm động gọi một tiếng.
Kỳ thật cái thai này cô vốn không muốn sinh, bọn họ không có “kế hoạch sinh đẻ”, đứa nhỏ có thì dễ mà muốn nuôi lại khó. Nhưng là cô nhìn ra chồng mình rất muốn đứa con này, nếu như phá đi, chắc chắn sẽ xuất hiện rạn nứt giữa hai vợ chồng, không thể mặn nồng như cũ nữa. Lại nói, cái thai trong bụng cũng là một phần của cô, làm sao có thể nhẫn tâm mà bỏ. Cô suy nghĩ mãi, một ngày rồi một ngày qua đi, thẳng đến đủ tháng, đứa nhỏ này dù có không muốn cũng không được.
“Phương Nhi, con yên tâm!” Bà lão ngồi xuống bên người con dâu, một tay ôm cháu, một tay nắm tay cô: “Chính Quốc trước cứ để hai chúng ta chăm sóc, con vừa mới sinh, cứ tĩnh dưỡng cho tốt rồi tính tiếp!”
“Dạ!”
Điền Chính Quốc nhìn mẹ mình trong vui sướng lại mang theo một tia ưu sầu, khẽ thở dài, hắn biết Trương Phương đang băn khoăn chuyện gì. Kiếp trước, bởi vì Tiểu Hổ mới sinh, để có chỗ cho nó, Điền Chính Quốc bị gửi đến nhà bà ngoại ở rất xa, vốn cũng chỉ tính toán tránh nơi đầu sóng ngọn gió, ai ngờ thoắt cái đã là sáu năm, thẳng đến Điền Chính Quốc lên sơ trung mới trở về nhà. Cũng bởi vì việc này, Trương Phương vẫn thấy có lỗi với con trai lớn, cho nên sau này đều cưng chiều hắn hơn ai hết.
Bất quá, Điền Chính Quốc ngẫm lại, ở kiếp này chắc sẽ khác. Ông bà nội cùng ba mẹ quan hệ hoà hợp, nhất định sẽ không xá cận cầu viễn, gửi mình đi xa. Nói cách khác, thẳng đến tốt nghiệp tiểu học, hắn hẳn là ở lại thôn Hưng Nghiệp.
Một nhà vui vẻ trò chuyện một lúc, Điền Quang Tông liền lái xe đưa họ về nhà.
Buổi tối, bà nội đem gà nhà nuôi ra nấu canh, thơm nức mũi, làm người ngửi thấy phải chảy nước miếng ròng ròng. San lại một ít cho Điền Chính Quốc uống, còn lại đều cho vào cặp lồng. Hai cụ tý nữa còn muốn mang cơm đến bệnh viện cho Trương Phương. Điền Chính Quốc không đi, ở lại trông nhà.
Trương Phương tĩnh dưỡng tốt, sang ngày thứ năm liền về nhà. Chỉ là xương chậu còn chưa hồi phục hết, chỉ có thể nằm giường.
Một hôm, Điền Chính Quốc đang ngồi đầu giường gọt táo cho mẹ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn xỏ dép lê lạch bạch chạy ra mở liền nhìn thấy Chihuahua.
“Chú!!!!” Điền Chính Quốc mở toang cửa, hét to một tiếng.
Điền Diệu Tổ thấy cháu trai, khuôn mặt tú lệ lập tức tràn đầy tươi cười, hai mắt đen láy cười thành trăng khuyết.
Chú hôm nay đến chính là muốn xem cháu trai bé bỏng mới sinh của mình. Vừa ôm vào ngực liền thích đến không chịu buông tay!
“Thích trẻ con như vậy thì mau tìm đối tượng, nhanh kết hôn đi!” Bà nội thấy thế, cằn nhằn liên miên: “Cũng đã hai hai rồi, công tác thì ổn định, này chính là thời điểm thích hợp a, nhanh lập gia đình đi, mẹ có nhắm mắt cũng an tâm!”
Đứa con út và thằng cháu cả chính là bảo bối trong lòng bà.
Điền Diệu Tổ từ nhỏ đã được bà cưng chiều hơn những người khác, cho nên cậu lớn lên cũng có chút ngây thơ không hiểu thế sự. Mà cũng chính bởi vì như vậy, bà càng không yên lòng, muốn tìm một người con dâu đáng tin tưởng. Chỉ là con mình cho dù nói kiểu gì cũng không để bụng chuyện này, thật sự làm bà sốt ruột muốn chết.
“Mẹ….” Điền Diệu Tổ ngập ngừng vài cái, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng: “Con, con bây giờ chưa muốn tìm đối tượng.”
“Vậy con định khi nào thì tìm?”
“Con, con…..” Điền Diệu Tổ cúi đầu lắp bắp, bà nội thấy thế càng tức, mắng một hồi đến khi Trương Phương nói đỡ mới thôi.
Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt chú mình rõ ràng trầm xuống, không khỏi thầm thở dài.
Tại Trung Quốc, ở kiểu gia đình bình thường bảo thủ như bọn họ, đột nhiên xuất hiện “đồng tính luyến ái” thì ai cũng không chấp nhận được. Vì vậy Điền Diệu Tổ không dám nói. Không phải chú xấu hổ không chịu thừa nhận tính hướng của mình, mà là lo lắng ba mẹ sẽ bởi vậy mà bị sốc. Loại cảm giác có người yêu nhưng không thể nhận này, người bình thường căn bản khó có khả năng phải chịu. Nghĩ tới kiếp trước bởi vì ở cùng Kim Thái Hanh mà khiến cho ba mẹ thương tâm, trong nhà ầm ĩ tới gà bay chó sủa, hắn liền vô cùng khó chịu.
Nhất thời, trong phòng thực yên tĩnh, hai chú cháu lặng lẽ nghĩ tới chuyện của mình.
Điền Diệu Tổ ở lại một ngày, hôm sau liền quay về. Điền Chính Quốc cũng sắp phải đi học lại, hắn đã một tuần không gặp Kim Thái Hanh, nhớ muốn chết nên rất vội vàng muốn về. Trương Phương lại tưởng con mình “hiếu học”, sợ ảnh hưởng đến chương trình học của con, trong lòng còn thấy áy náy. Lúc đi, Trương Phương chuẩn bị cho con ít đồ ăn vặt mà hắn vẫn thích, lại trộm đưa cho hắn một trăm đồng, để hắn thích ăn gì thì mua, không cần phải nhịn.
Vì thế, trong ánh mắt lưu luyến của ba mẹ, trong tiếng phun nước miếng phì phì của thằng bé Điền Tiểu Hổ, Điền Chính Quốc lên xe về thôn Hưng Nghiệp.
Về đến thôn đã là buổi tối, Điền Chính Quốc không đi tìm Kim Thái Hanh nữa, nghĩ dù sao mai thứ hai đi học là gặp nên cũng không nóng lòng. Ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau Điền Chính Quốc lại là “đoá hoa Tổ quốc” phấn chấn ngời ngời.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ở trường cũng không nhìn thấy Kim Thái Hanh, chỗ ngồi bên cạnh từ sáng đến chiều đều trống không.
Sao lại thế này? Với tính tình của Hanh Hanh chắc chắn sẽ không có chuyện trốn học, chẳng lẽ mấy ngày hắn không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Hỏi bạn học thì đều nói Kim Thái Hanh từ bốn hôm trước đã không thấy đi học, cô Triệu chủ nhiệm bảo cô từng đến nhà Kim Thái Hanh tìm thì người lớn bảo không cho Kim Thái Hanh đi học nữa.
Người lớn nào?
Chẳng lẽ Kim Trường Quý hay Khổng Tú Mai quay lại?
Vừa nghĩ như thế, Điền Chính Quốc liền đứng ngồi không yên, cũng không đợi tan học mà trèo tường ra ngoài, chạy đến nhà Kim Thái Hanh.
Đẩy ra cánh cửa giản dị, hai mày Điền Chính Quốc lập tức nhíu lại.
Đầy đất là phân gà cứt vịt, khiến cho trong sân bốc mùi nồng nặc. Không chỉ như thế, mấy luống rau bình thường Kim Thái Hanh vẫn cẩn thận chăm sóc cũng nát bét, chẳng còn gì, mặt trên đầy dấu chân người giẫm đạp. Căn nhà vốn sạch sẽ, gọn gàng, giờ biến thành cái chuồng lợn.
Cố nhịn cơn tức đang dâng lên trong bụng, trước mắt quan trọng nhất là mau tìm Kim Thái Hanh.
Trong phòng cửa không khoá, đẩy phát liền mở ra.
Điền Chính Quốc đi thẳng vào buồng trong thì thấy trên giường có một người đang nằm giang tay giang chân ngáy khò khò. Người nọ cũng không phải ai khác, chính là bà mợ của Hanh Hanh –— Dương Lệ.
Trong giây lát —-
Điền Chính Quốc như hiểu ra mọi chuyện, hai mắt thoáng chốc đỏ bừng.
Hắn chạy rầm rầm ra ngoài hứng một chậu nước lạnh, lại tìm trong sân một gậy gỗ to.
Cả chậu nước lạnh giội lên mặt mụ đàn bà đang ngủ, Dương Lệ a – một tiếng sợ hãi kêu.
Điền Chính Quốc mặc kệ mụ, nâng tay lên, một trận gậy gộc liền ập xuống người Dương Lệ. Dương Lệ ăn đau gào thét thảm thiết, Điền Chính Quốc càng không nương tay, đánh tiếp mấy chục cái, đánh đến khi cả người Dương Lệ không còn chỗ nào lành lặn mới dừng tay.
“Nói! Mày nhốt Hanh Hanh ở đâu?” Điền Chính Quốc ngồi lên người mụ, cái gậy trong tay chèn trên cổ Dương Lệ.
Đang ngủ thì bị Điền Chính Quốc tát nước vào mặt rồi đánh liên tục khiến cho Dương Lệ ngu người, giờ chỉ biết sợ hãi, hơn nữa Điền Chính Quốc còn không ngừng dùng gậy chèn cổ mụ, Dương Lệ càng sợ.
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết!” Dương Lệ hét thảm: “Là cái thằng tiện chủng kia nó tự chạy! Không liên quan đến tôi!”
Điền Chính Quốc nghe vậy, hận ý trong mắt càng mãnh liệt, nắm đầu Dương Lệ, rầm – một cái đập xuống đất.
Dương Lệ thét một tiếng, sau gáy liền chảy máu.
“Tao hỏi một lần nữa, Hanh Hanh ở đâu!”
Thanh âm Điền Chính Quốc lạnh lùng, tràn ngập nguy hiểm.
Dương Lệ toàn thân run như cầy sấy, vô cùng hoảng sợ, liền lắp bắp.
“Ba, ba ngày trước, nó đi ra sau đồi, rồi, cũng không trở về nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro