13.
Ba Kim và mẹ Kim ở lại vài ngày lại vội vã rời đi, nhắc tới khi nào Taehyung sinh bé họ sẽ trở về. Căn biệt thự thoáng chốc ồn ào rồi lại trở nên yên tĩnh, trả lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân nọ.
Ngày đẹp trời Jeongguk lôi kéo Taehyung ra ngoài, kẻ lười nọ chỉ muốn ở trong phòng làm việc và hưởng thụ trong phòng ngủ, không hào hứng việc ra ngoài lắm. Nhưng nghe cậu nói muốn nói cho mình biết một bí mật, kết quả Taehyung cũng ngoan ngoãn để người dắt đi.
Nơi bọn họ đến là khách sạn năm sao trong chuỗi khách sạn nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, Taehyung nghi hoặc nhìn người nọ nắm tay mình đi vào, vào tới thang máy liền lôi kéo tay người nọ hỏi
"Cậu muốn bày trò gì?"
Jeongguk vuốt tóc anh, hôn lên đôi môi đang mím chặt của Taehyung
"Em chỉ muốn cho anh biết một bí mật thôi."
Thang máy dừng lại ở hệ thống tầng cao cấp, cả hai bước ra. Taehyung cẩn trọng nhìn người nọ, không hiểu một sinh viên như cậu ra sao lại có chìa khoá vào nơi này.
Điểm đến là căn phòng thuộc hạng A của khách sạn này, Taehyung nhìn số phòng, có gì đó qua lớp sương mờ dần trở nên rõ ràng, đây là căn phòng anh từng 419 với người xa lạ kia, kết quả ngay cả tác giả của bụng bầu hiện tại cũng chưa từng gặp qua.
Nhưng anh không hiểu sao Jeongguk lại có chìa khoá mở cửa, sau đó dẫn anh vào trong. Taehyung nhíu mày, cảnh vật không còn hỗn độn như buổi sáng hôm ấy anh tỉnh dậy, mà tất cả đều sạch sẽ tươm tất.
"Nơi này là sao? Sao chúng ta lại đến đây?"
Taehyung thắc mắc hỏi, trên khuôn mặt toát ra sự bi thương khi nhớ tới hoàn cảnh ngày hôm ấy.
Anh thấy người nọ nhân lúc anh thất thần liền ôm lấy anh từ phía sau, mặt vùi vào vai anh, âm thanh trầm xuống
"Taehyung, bấy lâu nay em không dám nói, em là người hôm ấy cưỡng hiếp anh. Em thật sự không biết bắt đầu từ đâu..."
Cậu chưa nói hết câu, liền thấy anh vùng ra nhìn mình, tiếp theo dùng hết sức lực túm cổ cậu vung xuống một đấm. Cậu cảm thấy khoé miệng mình ê ẩm, đưa tay chạm vào, máu đang chảy.
"Cậu, đồ khốn..."
Taehyung nghẹn lời, anh nhìn cậu đang cúi mặt không dám đối diện với mình. Thấy cậu từ từ trượt xuống quỳ dưới chân y, tay nắm lấy bàn tay y
"Xin anh, đánh em thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ em. Em biết là em sai, xin hãy nghe em nói."
"Im điiiii."
Taehyung gầm lên. Bao nhiêu cay đắng anh phải chịu. Ông trời thật sự không công bằng, Taehyung những tưởng cậu là người được ông trời cho xuống để bù đắp cho anh, không ngờ lại chính là nguồn cội của những khổ đau mà thời gian qua anh phải gánh chịu
"Tôi ghê tởm cậu."
Jeongguk nghe như sét đánh bên tai, đờ ra trong một phút. Cho tới khi cậu cảm thấy Taehyung lao ra khỏi phòng, cậu cũng vội vã chạy theo
"Anh, cẩn thận thân mình, anh đang mang thai."
"Đừng nhắc tôi về thứ khốn nạn mà cậu đã mang đến cho tôi, để tôi yên."
Taehyung không dừng lại mà lao về phía thang máy, bấm mở và lập tức đóng nó lại. Jeongguk nhìn thang máy khép lại mà chửi thề một tiếng, cậu vội vàng bấm thang bên cạnh, bồn chồn tới mức không thể kiềm chế được mà chạy thang bộ.
Cậu lao như điên xuống cầu thang thoát hiểm, từ tầng 30 lao xuống tới tầng một, chạy xuống đến nơi may mắn vẫn kịp thấy bóng dáng quen thuộc đang lao ra ngoài.
Jeongguk chạy theo, nhưng người nọ dường như không để tâm, lao xuống giữa dòng xe đang chạy. Có một chiếc taxi từ xa lao tới, Jeongguk gấp tới độ chân tay luống cuống
"Taehyung..."
Cậu dùng hết sức lao ra ôm chặt lấy anh, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt họ, người tài xế taxi dừng lại thò đầu ra quát lớn
"Điên à? Muốn chết thì chết một mình chứ đừng tìm người khác chết theo."
Cả hai đều run lên, mặt Taehyung xám ngoét không còn chút máu. Jeongguk giữ anh trong tay, xin lỗi người tài xế tải, sau đó nhìn người trong lòng mình đang run lên
"Buông... ra thằng ...khốn..."
Taehyung nhìn cậu lên tiếng. Nhưng Jeongguk cảm giác người nọ không đúng, bàn tay đặt trên bụng bấu chặt
"Anh..."
"Bụng... đau quá..."
Taehyung túa mồ hôi trên khuôn mặt đang xám ngoét vì đau, cúi đầu muốn khuỵu xuống rồi ngất đi.
________
jeongguk 🐆 dữ gòi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro