
Tình yêu không mời mà đến
"Có lẽ em đang gặp nguy hiểm. Chỉ là tôi vẫn chưa nhận ra."
Sưu tầm
Nếu có lỗi typo, mọi người cmt nhắc mình nhé ^^ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Giả vờ như chưa thấy Jungkook bán khỏa thân là điều Taehyung đoán sẽ rất khó.
Anh không đoán trước được cái nhìn chằm chằm liên tục mỗi khi cậu trai trẻ mặc chiếc áo sơ mi làm nổi bật cái bắp tay hoàn hảo đó.
Anh không đoán trước được mình sẽ đỏ mặt mỗi khi vô tình chạm vào cặp đùi vạm vỡ đó.
Anh không đoán trước được mình đột nhiên để tâm đến những chiếc quần jean mỏng vừa vặn.
Và chắc chắn anh không đoán trước được nụ cười nhếch mép hình thành trên môi chàng thanh niên mỗi khi Taehyung cựa quậy trên ghế.
Không công bằng.
Đó có lẽ là cách tốt nhất để mô tả nó.
Taehyung không biết tại sao, nhưng bằng cách nào đấy anh luôn thấy mình chột dạ bởi nụ cười hoàn hảo nhưng tàn nhẫn kia.
Jungkook đã tìm thấy con đường của mình trong tâm trí Taehyung. Nó làm anh bối rối vì anh chưa bao giờ trải qua một sự hấp dẫn thế này trước đây. Phải xử lý như thế nào? Đó có phải là cảm xúc không? Taehyung không nghĩ rằng những gì anh đang cảm thấy đối với người trẻ hơn là một tình yêu hay thậm chí là cảm xúc lãng mạn. Anh tin chắc rằng tất cả chỉ là do vật chất. Jungkook nóng bỏng hơn cả địa ngục. Taehyung là một người đồng tính sống khép kín, rùng mình mỗi khi Jungkook ngồi bên cạnh anh trong bữa tối vì đường viền hàm sắc nhọn, chiếc cổ dài và đôi tai đáng yêu chứ không phải vì cậu ấy là Jungkook.
Anh chỉ hy vọng không ai nhận ra anh đang loay hoay liên tục trên ghế của mình.
Mọi thứ không bao giờ diễn ra theo cách mà anh muốn. Chẳng bao lâu sau, người bạn cùng phòng thân yêu của anh bắt đầu nhận ra hành vi không mấy kín đáo của anh rồi nhìn anh một cách kỳ lạ. Taehyung tuyệt vọng cố gắng làm ngơ.
Nhưng giờ anh đã bị dồn vào đường cùng.
"Em bị làm sao vậy?"
Hoseok vừa nói vừa khoanh tay dựa vào cánh cửa đóng chặt bên trong phòng họ. Mái tóc màu cam nhạt của anh ấy nằm chênh vênh trên trán, điều mà nó đã làm khá nhiều gần đây. Anh ấy có quầng thâm dưới mắt, ám chỉ rằng đã không ngủ đủ vì gặp ác mộng hoặc đã thức cả đêm cùng Yoongi chơi bài. Taehyung nghĩ vế đầu tiên mới đúng vì anh ở chung phòng với Hoseok. Taehyung vẫn khó ngủ nếu không có loại thuốc thường dùng, cho nên nếu ngủ được thì vẫn sẽ dễ bị đánh thức. Hoseok đôi khi rời đi vào đêm muộn, Taehyung sẽ thức dậy khi có tiếng đóng mở cửa. Ừ thì cũng bởi vì sau đó Dooman sẽ nhảy xuống khỏi giường của mình và bước tới để chiếm lấy chỗ vẫn còn ấm trên giường của Hoseok.
"K-không có gì." Taehyung ngồi dựa lưng vào tường trên giường Hoseok.
Hoseok đảo mắt và bước đến đứng trước mặt anh, cúi người về phía trước để khuôn mặt của mình ở ngay trước mặt Taehyung và nhìn thẳng vào mắt anh, đồng thời chống tay lên đầu gối. Mỉa mai để thể hiện rằng anh ta không tin lời Taehyung nói.
Taehyung thở dài nhìn lên trần nhà.
"Em có thể nói chuyện với anh mà." Hoseok đứng dậy ở tư thế bình thường và chống tay vào hông. "Anh đã nói với em khi anh tình cờ bị Namjoon tóm vào vài ngày trước. Chuyện đó cũng khó xử lắm, ý anh là em có thể nói cho anh nghe."
"E-em không hiểu anh đang nói gì cả," mặc dù Taehyung biết Hoseok đã nắm thóp anh.
"Vớ vẩn." Cuối cùng thì Hoseok cũng mệt mỏi ngồi xuống sàn trước mặt anh. "Mấy ngày nay em cứ như một cậu bé phải lòng cô giáo của mình. Mặt em còn đỏ hơn cả Hyon-Su khi anh ta bắt gặp Caroline tô son cho anh ta." Kỉ niệm khiến Hoseok bật cười.
Khi Taehyung im lặng, người lớn hơn tiếp tục. "Em phải lòng ai đó rồi à?" Anh ấy nhếch mép nói khi chọt chọt vào chân anh.
"Không! Không có."
"Vậy chuyện gì?" Hoseok trầm giọng, có chút khó chịu.
Taehyung rên rỉ đứng dậy khóa cửa. Khi quay lại giường, anh thấy Hoseok đang nhảy một điệu mừng chiến thắng.
"Em đã thấy Jungkook cởi trần vào tuần trước." Anh vùi mặt vào tay mình.
Tiếng cười lộ ra từ Hoseok khiến anh ngã xuống giường.
Khi tiếng cười của Hoseok tắt đi, anh ấy hỏi: "Vậy vấn đề là gì? Em thích cậu ấy hả?"
"Không! Không phải như vậy, chỉ là em thấy hơi bối rối. Em không biết phải nhìn cậu ấy như thế nào nữa."
"Có phải vì em thấy cậu ấy hấp dẫn không?"
Câu hỏi khiến anh ngạc nhiên, anh quay ngoắt đầu lại nhìn người đang ngồi trên sàn.
"Hả?"
Mặt Hoseok không thay đổi. "Anh nói: em có thấy cậu ấy hấp dẫn không?"
"Gì?! Không! Dĩ nhiên là không."
"Không sao đâu. Anh phải công nhận rằng Jungkook là một chàng trai khá hấp dẫn. Anh sẽ không đánh giá em nếu em có làm mấy chuyện nóng bỏng với Jungkook đâu." Hoseok nói không chút băn khoăn. Làm thế nào mà anh ta có thể nói về nó một cách bình thường như vậy chứ?
"Em không có. Em đâu có đồng tính!" Taehyung nói gấp. Hoseok lại lắc đầu mỉa mai.
"Sao vậy?" Taehyung hỏi.
"Anh dám chắc em đang không thành thật." Anh ta cười khúc khích nói.
"Làm thế quái nào anh biết điều đó chứ hả?" Taehyung phun ra, nhưng Hoseok chỉ cười.
"Anh đã thấy em dán mắt vào cậu ấy."
Taehyung kêu ca. "Em không có!" Tại sao Hoseok luôn nhìn thấy mọi thứ vậy?
"Chắc chắn luôn." Hoseok khịt mũi. "Tại sao em lại lăn tăn về điều này thế? Có phải chuyện gì to tát đâu."
"Anh nói nghe dễ thật, tại anh là trai thẳng 100%." Taehyung nói, khoanh chân ngồi dậy.
"Em không chắc được đâu." Hoseok đưa hai tay lên trước mặt.
"Đó là sự thật." Taehyung tròn mắt nhìn người bạn cùng phòng của mình khi anh ta nhún vai đồng ý. "Nhưng em không thể là gay. Đó không phải là điều mà em có thể trở thành. Chỉ là không..." Anh nhìn xuống đôi tay của mình, ngón tay cái đang nghịch ngợm. Vết cắt trên tay đã lành lại.
"Tại sao không? Đó không phải là điều gì đó đáng xấu hổ cả. Anh có một người anh họ đồng tính, và không ai có vấn đề gì với anh ấy."
"Em không phải là gay. Em đã ngủ với con gái mà." Taehyung vừa cãi vừa thở ra một hơi mà anh không biết mình đã kìm nén nó.
"Điều đó không có nghĩa là em không thể thích con trai." Hoseok lắc đầu nhẹ để làm cho tóc mình di chuyển khỏi trán.
Mặc dù Taehyung biết Hoseok nói đúng, nhưng đó vẫn không phải là điều anh có thể thừa nhận thành lời. Cả cuộc đời mình, anh đã biết rằng anh rất thích con trai. Một sự quan tâm mà lẽ ra anh chỉ dành cho các cô gái. Bố anh luôn nói về những người đồng tính sẽ xuống địa ngục và họ là một lũ biến thái đang tìm kiếm sự chú ý. Taehyung không muốn bố gọi mình là đồ biến thái. Cho nên Taehyung đã phải nói dối về vấn đề đó.
Hoseok ngồi dậy và di chuyển đến bên anh,để vai của họ chạm vào nhau.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hoseok đẩy nhẹ vai anh. "Em có thể tin tưởng vào anh."
"Em không nên cảm thấy như thế này."
Giọng Taehyung không gì khác ngoài một tiếng thì thầm, anh bực bội đưa tay vuốt tóc mình.
"E-em chỉ không biết phải làm gì với... những cảm xúc này. Em không có tình cảm với Jungkook, nhưng giống như cậu ấy làm điều gì đó với em mà em không thể giải thích được." Nhưng Taehyung có thể giải thích. Rất rõ ràng là Jungkook đã khiến anh ấy cảm thấy những gì. Hừng hực.
"Anh nghĩ em đang bối rối. Em không cần phải hành động theo những cảm xúc này, em biết mà. Nó sẽ trôi đi thôi." Người lớn tuổi hơn vừa nói vừa nhìn xuống anh, bởi vì Taehyung đang cúi thấp đầu.
"Em cũng nghĩ thế."
Căn phòng im lặng trong giây lát. Taehyung có thể thấy Hoseok đang bối rối điều gì đó trong đầu, cắn chặt môi dưới.
"Anh có thể hỏi em một chuyện không?"
"Em nghe?" Taehyung nhìn về phía anh ấy.
"Tại sao em không thể là người đồng tính? Ý anh là, anh không nói em là gay, nhưng em có vẻ rất kiên quyết là không phải như vậy." Câu hỏi của Hoseok rất có lý, nhưng Taehyung phải suy nghĩ về một câu trả lời phù hợp.
"Gia đình em không cởi mở cho lắm." Anh thì thầm. "Họ sẽ đuổi em đi."
Hoseok gật đầu hiểu ý. Anh ấy không cần phải nghe nhiều hơn nữa.
Toàn bộ cuộc trò chuyện này nằm ngoài vùng an toàn của Taehyung, nhưng anh không mong đợi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói chuyện với Hoseok. Về mặt kỹ thuật thì Taehyung không nói hết, nhưng nói về cảm xúc thì lại là một bước tiến lớn. Người anh gật đầu ra hiệu và thế là đủ. Taehyung không cần bất cứ điều gì khác, bởi vì anh biết rằng Hoseok biết tất cả những gì anh ấy cần biết, mặc dù anh chưa thực sự kể cụ thể cho Hoseok nghe.
Anh ấy chỉ biết thôi.
Và đó là một cảm giác tuyệt vời. Cuối cùng cũng có một người biết về anh ở mức độ đó. Anh tin tưởng Hoseok và anh biết anh ấy sẽ không hét vào mặt Taehyung và gọi anh bằng những từ ngữ thiếu tôn trọng.
"Vậy còn em gái của em thì sao?" Hoseok phá vỡ sự im lặng và điều đó khiến Taehyung ngạc nhiên. "Em ấy có biết không?"
Taehyung nghiêng đầu, thì ra anh đang dựa vào vai Hoseok. "Em nghĩ... em ấy nhận ra gì đó, nhưng nó không bao giờ là điều mà bọn em có thể bàn luận."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì bọn em đều biết đó là điều không nên nói ra." Anh dừng lại, nhưng khi Hoseok không nói gì, anh quyết định tiếp tục. "Tốt hơn nên giữ nó trong lòng, để không ai bị tổn thương."
Sự im lặng lan tỏa khắp căn phòng khi vai Hoseok di chuyển theo nhịp thở của anh ấy. Sau vài phút, Hoseok hắng giọng, và Taehyung chuẩn bị bắt đầu cuộc trò chuyện mới.
"Dù vậy... em gái của em có vẻ tốt. Ý anh là, sau tất cả những gì em đã nói với anh về em ấy, em có nghĩ rằng em ấy sẽ có vấn đề gì không?"
"Không, hoàn toàn không. Em ấy không giống bố mẹ." Taehyung bật ra một tiếng cười khúc khích đầy cảm động. "Em gái em giống như là người thông minh và xinh đẹp nhất. Em ấy không bao giờ có thể ghét em, em ấy yêu khiếu hài hước của em." Taehyung nhớ lại tất cả những lần anh đã nghe thấy tiếng cười tuyệt vời của em gái mình. "Em rất nhớ em ấy."
"Nghe tuyệt nhỉ. Ước gì anh được gặp em ấy sớm."
"Vâng, em cũng vậy." Khi lời nói vừa rời khỏi miệng, anh lập tức đau nhói trong tim. Hoseok có lẽ sẽ không gặp em ấy, vì em ấy sẽ không đến thăm nơi đây. Sự thật đó chỉ khiến anh nghĩ đến việc anh đã nói dối tất cả những người bạn mới của mình.
Bạn bè.
Có thể gọi họ như vậy không? Taehyung không biết rõ về mô tả của một người bạn là như thế nào, nhưng anh khá chắc chắn rằng Hoseok đã điền vào nó một cách hoàn hảo. Điều đó chỉ khiến trái tim anh thêm đau.
"Còn chị gái của anh thì sao?"
Hoseok quay đầu lại.
"Chị anh thì giống như phiên bản tốt hơn của anh vậy. Chị ấy hoàn hảo, đau lòng ghê." Hoseok mơ màng. Anh ấy nói bằng rất nhiều tình yêu trong tông giọng của mình. "Anh nhớ chị ấy rất nhiều."
"Tên chị ấy là gì vậy? Anh chưa từng nói với em."
"Jiwoo." Nụ cười chưa bao giờ rời khỏi môi anh.
"Chị ấy có đến hay đếm thăm anh không?" Taehyung cũng cười theo.
"Không, chị ấy-ahhh... chị ấy làm việc rất nhiều."
"Buồn nhỉ. Em muốn gặp phiên bản tốt hơn của anh lắm." Taehyung cười nói.
Hoseok từ từ gật đầu đồng ý và thở dài. Sau đó anh ấy đứng dậy và bước tới lấy chiếc áo hoodie màu đỏ đang nằm trên sàn. Khi lớp vải đỏ ôm lấy thân mình, có tiếng gõ cửa lớn phát ra. Hoseok bước tới mở khóa. Bên kia là một Namjoon đang thở không ra hơi. Đôi mắt anh ta nhìn Hoseok, nhưng sau đó lướt xung quanh phòng cho đến khi cuối cùng đáp xuống Taehyung.
"Taehyung, cậu- có lẽ cậu nên đi cùng tôi."
Taehyung nhíu mày đứng dậy. Anh dừng lại và chờ đợi một lời giải thích nào đó.
"Ngay bây giờ."
Lời nói đó khiến Taehyung nhận ra lúc này không cần một lời giải thích, anh chỉ cần làm theo. Anh bước tới chỗ Namjoon, người quay lại và bước những bước gấp gáp về phía cánh cửa dẫn xuống tầng dưới. Khi họ ra khỏi cửa và bắt đầu bước xuống cầu thang, Taehyung đã phát hiện ra lý do tại sao Namjoon lại có vẻ hoảng loạn như vậy.
Cuối cầu thang, đứng trước cửa chính không ai khác chính là cô em gái thân yêu của anh.
Em ấy đang đứng đó trong chiếc áo khoác đen quá khổ, khoanh tay và mái tóc đen xõa ngang vai. Em ấy đang chuyển trọng lượng của mình từ chân trái sang bên phải. Em ấy đang nhìn quanh phòng, nghiên cứu nó. Sau đó mắt hướng về cầu thang và chạm mắt với Taehyung. Taehyung còn chưa kịp phản ứng thì em đã chạy tới phía dưới cầu thang để chào họ, nhưng bằng đôi mắt như bắn ra lửa. Ngay khi anh bước cùng với Namjoon, Eon-Jin đập mạnh vào vai anh.
Taehyung nghẹn ngào rên rỉ đau đớn. "Cái gì!?"
"Anh! Kim Taehyung là thằng khốn nạn nhất trên đời!" Em ấy quay lại định đánh anh lần nữa, nhưng anh đã bắt được cổ tay em. Nếu có người ở trong phòng sinh hoạt chung, chắc chắn họ đã nghe thấy tiếng la hét của em ấy.
"Suỵt, bé bé cái mồm thôi." Trước khi em ấy có thể phản đối thêm nữa thì Taehyung tiếp tục. "Em đang làm gì ở đây?" Anh nói qua kẽ răng bằng giọng thì thầm hung hăng.
"Em đang làm gì ở đây? Con mẹ nó còn anh đang làm gì ở đây?!" Em đánh vào vai bên kia của anh bằng cánh tay còn lại.
"Đừng có đánh anh nữa được không?!" Taehyung hét lên và Eon-Jin đảo mắt. Sau đó anh quay sang Namjoon đang đứng rất khó xử. "Anh có biết em ấy đang làm gì ở đây không?" Anh chỉ tay về phía cô em gái nhỏ của mình.
"Không, cô ấy vừa mới bước vào." Namjoon gãi đầu, rõ là khó chịu.
Taehyung quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào em gái mình. Em ấy nhún vai đáp lại.
"Seokjin ở đâu vậy?" Taehyung quay đầu lại đối mặt với Namjoon, vẫn giữ cổ tay của Eon-Jin.
"Anh ấy đang có một buổi gặp gỡ với Shin, tôi nghĩ vậy." Anh ta lo lắng nhìn quanh phòng để tránh ánh mắt. "Hừm, tôi xin lỗi nhưng đây là ai vậy Taehyung?"
Lạy Chúa, anh sẽ gặp rất nhiều rắc rối vì đứa em gái bé bỏng của mình.
"Đây là em gái của tôi." Taehyung nói với giọng hối lỗi, lo lắng gãi cằm. "Eon-Jin, đây là Namjoon."
Namjoon đưa tay về phía trước. Họ trao nhau một cái bắt tay nhanh chóng và sau đó nó trở lại bầu không khí im lặng khó xử.
"Anh hỏi em lần nữa. Em đang làm gì ở đây?"
"Ba tuần rồi chẳng nghe gì từ anh cả, em lo lắng cũng đúng mà." và trong khóe mắt anh có thể nhìn thấy Namjoon đang cố nín cười. Nhưng không thể trách anh ấy, khi cô em gái cao khoảng 155 cm nổi giận. Mọi thứ tự động trở nên dễ thương.
"Sao em tìm ra anh?"
Eon-Jin rút điện thoại từ trong túi.
"Em đã theo dõi điện thoại của anh."
Taehyung nói điều đầu tiên nghĩ ra trong đầu. "Thấy ghê quá nhóc."
"Đừng gọi em là nhóc, đồ ngốc." Bây giờ Namjoon bật ra tiếng cười khúc khích và Taehyung quay đầu lại.
"Tại sao tôi chưa gặp cô ấy trước đây nhỉ? Cô ấy rất tuyệt vời." Namjoon nói cười một cách cởi mở. "Dạy tôi cách cô trấn cậu ta lại đi."
"Ồ, dễ mà, chỉ cần không bao giờ đồng ý với anh ấy."
"Tại sao em lại đến đây !? Rồi em tới đây bằng gì? Em còn không biết lái xe!" anh chen vào giữa họ.
"Có những thứ được gọi là taxi, đồ khốn nạn." Trời ạ bố mẹ sẽ phải tự hào về vốn từ của con bé này.
"Em chưa trả lời câu hỏi đầu tiên."
Cô ấy còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa mở và Yoongi bực bội thò đầu ra. Đôi mắt híp vào nhau, và anh ấy trông như mới vừa chết đi sống lại. Mắt anh ta tìm đến cô gái trẻ và trở nên to hơn một chút.
"Đi theo anh." Taehyung hoảng sợ thì thầm và nắm lấy cùi chỏ kéo em gái mình. "Namjoon, chúng tôi có thể đi đâu nói chuyện riêng được đây?"
"Uuhm, tôi nghĩ nhà thờ cũng được." Anh ấy nói một cách rất bình tĩnh.
"Anh đùa à? Nhà thờ?" Taehyung cố gắng phớt lờ ánh mắt của Yoongi.
"Chứ cậu muốn đi đâu nữa? Phòng phiên nào cũng được lấy hết rồi. Seokjin rất phản đối chuyện khách ghé thăm vào ngày trong tuần, cậu chỉ cần về đây trước lúc anh ấy xuất hiện là được." Anh ấy thì thầm vào tai anh.
Taehyung kéo Eon-Jin một lần nữa.
"Ê! Cái quái gì vậy Tae?!"
"Em! Suỵt!" Anh vừa nói vừa lao ra cửa.
Bên ngoài trời vừa lạnh vừa có gió. Taehyung không mặc gì ngoài chiếc áo phông đen với áo sơ mi ca rô để che cánh tay, một chiếc quần jean rách màu đen và một chiếc mũ len màu xám che đi mái tóc rối bù. Em gái mặc đẹp hơn một chút cho phù hợp với thời tiết, chiếc áo khoác đen lớn với áo len màu xanh nước biển, khăn quàng cổ phù hợp và quần thể thao màu đen. Taehyung kéo em gái đi dọc theo các bức tường bên ngoài. Họ rẽ vào góc đầu tiên và bây giờ đã vào bên trong khu vườn lớn.
"Đây là đâu vậy anh?" Eon-Jin nói cố gắng trong tuyệt vọng để theo kịp tốc độ của Taehyung.
Taehyung không trả lời mà chỉ bước nhanh hơn. Họ rẽ vào góc cuối cùng và nhà thờ hiện ra. Khi họ tới cửa, cuối cùng anh cũng buông cánh tay em ấy, và em giật mạnh nó.
"Có thể cho em biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Taehyung lắc đầu và mở cửa.
Đây là lần thứ hai anh đến thăm nhà thờ. Tất nhiên lần đầu tiên là anh đi cùng Jimin. Nó vẫn trông như lúc đó. Cũ và cổ điển. Ít ra thì nhiệt độ ở đây cũng ấm hơn bên ngoài nhiều.
Và chỉ có hai người họ.
Ngay khi vào bên trong và cửa đóng lại, Taehyung quay người. Anh nhìn em gái mình bằng ánh mắt mãnh liệt, ám chỉ em ấy nên bắt đầu giải thích xem đang làm cái quái gì ở đây. Chỉ có điều, em ấy cũng nhìn anh y như thế.
"Làm sao?" Em ấy nói.
"Gì?"
"Anh có muốn giải thích gì không?"
"Anh nghĩ em mới là người cần giải thích." Taehyung bước tới dựa vào một băng ghế dài.
"Hả?" Em ấy nheo mắt không tin nổi. "Anh đùa em à."
"Em đến chỗ làm của anh mà không báo trước, cách nhà em vài tiếng đi xe, và em muốn anh giải thích chuyện gì!?" Taehyung ngày càng mất kiên nhẫn.
Em ấy ngửa đầu ra sau một cách khó chịu và rên rỉ. "Anh bình tĩnh."
"Ồ bây giờ còn bảo anh bình tĩnh á?!" Anh chống tay vào hai bên hông.
"Anh lúc nào cũng là ông hoàng drama trong gia đình luôn đó." Eon-Jin vẫn đứng gần cửa ra vào, nên em ấy tiến lên vài bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
"Eon-Jin, anh thề có Chúa nếu em không bắt đầu-"
"Được thôi! Anh đừng nói nữa."
Em ấy ngồi khoanh chân trên sàn nhà. "Em không nghe tin gì từ anh trong suốt ba tuần thì sao mà em yên tâm được?! Em gọi hàng trăm cuộc và nhắn một đống tin cho anh nhưng anh không trả lời." Em ấy chỉ vào ngực mình một cách phòng thủ. "Anh đã ở cùng một địa điểm trong vòng ba tuần! Em thực sự nghĩ rằng anh đã bị bắt cóc đấy."
Taehyung đã không chú ý nhiều đến điện thoại của mình trong vài tuần qua, vì đúng là anh vẫn đang đi làm. Nó nằm gọn trong hộc tủ ở trạng thái im lặng. Anh đã dành thời gian để suy nghĩ. Nếu Eon-Jin không nghe máy trong vòng 1 tuần, có lẽ anh đã đến gặp cảnh sát, gọi cho FBI và thậm chí tới nhà tổng thống để tìm em ấy.
Nhưng Taehyung có thể gặp rắc rối nghiêm trọng vì có những vị khách đến thăm như thế này.
Chủ đề về gia đình và bạn bè đã được thảo luận với Seokjin trong tuần đầu tiên. Anh ấy đã nói rằng họ được phép đến thăm, nhưng tất nhiên chỉ vào cuối tuần như những người khác, và anh ấy chỉ cho phép khi họ có thể giữ im lặng về công việc của Taehyung. Vì điều đó có thể làm lộ toàn bộ kế hoạch và khiến Taehyung cùng Seokjin gặp rắc rối lớn.
Chuyện Eon-Jin la hét ở giữa sảnh chính chết tiệt khiến anh có thể phải chịu hậu quả nặng nề. Anh chỉ hy vọng không ai khác (Yoongi) đừng nghĩ gì về điều đó (Tất nhiên là anh ấy sẽ làm vậy, vì đó là Yoongi).
Taehyung bây giờ mới nhận ra rằng anh đã im lặng từ khá lâu rồi, và cái nhìn chết chóc từ em gái anh đã chuyển từ việc tôi sẽ giết anh sang việc tôi sẽ tra tấn anh.
"Cũng đúng! Em có quyền nổi điên và anh hiểu điều đó, nhưng em thử đặt mình vào vị trí của anh xem. Rất có thể anh sẽ gặp rắc rối lớn bởi vì em đã quyết định đi vào một cuộc phiêu lưu để đến xem công việc của anh!"
"Đây là công việc của anh? Cảm ơn vì đã nói cho em biết, đồ ngốc." Em ấy ngả người về phía sau đặt lưng lên bức tường. Em nhìn lên bàn thờ.
"Đúng, đây là công việc của anh." Taehyung thở dài khi anh bước đến ngồi trước mặt em gái. "Anh xin em đừng-"
"Em không hứa gì được đâu."
"-Nhưng khổ nỗi là anh đang ở đây."
"Nếu em cản anh..." Em dừng lại, xoay tay qua đầu. "...Anh cứ làm việc của anh đi. Em có thể bắt xe buýt về. Em chỉ muốn xem liệu anh có còn sống hay không."
Đột nhiên Taehyung cảm thấy thật tồi tệ. Em gái anh còn không biết đây là công việc của anh. Em ấy chỉ đang lo lắng cho anh.
"Không, em đừng lo lắng, anh không sao đâu mà." Cuối cùng thì anh cũng nói.
Eon-Jin nhíu mày không hiểu.
"Chỉ là... Những người khác ở đây không được nhìn thấy em."
"Và tại sao không?"
"Em chỉ có thể đến đây vào cuối tuần."
Khuôn mặt của em ấy hiện lên một dấu chấm hỏi thực sự.
"Được rồi, không có gì là hợp lý với em cả. Là em ngốc hay là anh đang lừa em như mọi khi đây?"
Taehyung rên rỉ trước việc chọn lựa câu từ để nói ra. "Đây là bệnh viện tâm thần. Em không nhìn thấy biển báo trên đường à?"
Em ấy lắc đầu, vẫn xem như lời anh nói là vô nghĩa.
"Chờ đã-" Em ấy dừng động tác và đứng thẳng lưng. "-Vậy anh đang làm cái quái gì trong chiếc áo sơ mi và quần jean vậy? Anh bạn kia, Namjoon hay gì đó, anh ta đang mặc áo khoác của bác sĩ."
Tại sao em ấy cứ để ý tiểu tiết thế?
"Ừm, công việc của anh hơi khác Namjoon một chút."
Eon-Jin nghiêng người về phía trước để nghe anh nói rõ hơn.
"Anh đang giả vờ là một bệnh nhân."
Biểu cảm trên gương mặt của em gái khiến anh không kìm được mà nở một nụ cười. "Cái đó là méo gì vậy?"
"Công việc của anh là đóng vai một bệnh nhân và sau đó đưa thông tin về cho sếp của anh."
Còn nhiều thứ hơn thế nữa, nhưng Taehyung nghĩ tốt nhất chỉ nên dừng ở đó. Em ấy biết càng ít càng tốt.
"Thật kỳ lạ." Em ấy nhìn anh với vẻ mặt vẫn còn ngạc nhiên. "Tại sao?"
"Hừm, bệnh nhân không phải lúc nào cũng kể mọi chuyện cho bác sĩ tâm thần hoặc bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật của họ, nhưng nếu anh ở đó, anh có thể báo cáo lại những gì mình nghe được hoặc trải qua."
Eon kêu lên một tiếng tỏ vẻ hiểu, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy bánh xe quay trong đầu em ấy. "Hay thật đó."
"Anh biết." Taehyung nói với giọng đầy tự hào. "Đó là lý do tại sao quan trọng là không ai được nhìn thấy em. Họ sẽ nghĩ ra điều gì đó, bởi vì hôm nay không ai được phép tới thăm."
Miệng của em ấy trở thành một cái gì đó gần như tiếng À.
"Họ vẫn chưa phát hiện ra?"
"Cũng may là thế." Taehyung nghiêng đầu giống như cách Hoseok đã làm khi ở trong phòng của họ.
"Anh biết đó không phải là những gì em muốn." Em ấy cười nụ cười hình hộp tương tự anh. Cũng giống như Taehyung, nhưng khi Eon cười, cả căn phòng bừng sáng và khiến anh phải xấu hổ. Giống hệt như những gì nụ cười của Hoseok đã mang lại.
"Anh không nghĩ vậy. Anh thực sự đã kết bạn với một vài người. Bạn cùng phòng của anh rất tuyệt vời. Em sẽ thích anh ấy."
"Tên của anh ấy là gì?"
"Hoseok."
"Ừm. Nghe có vẻ thân thiện. "
"Anh ấy giống như Elmo vậy, và đó cũng là cách mà anh ấy thân thiện."
Eon cười một cách chân thành, âm thanh tràn ngập căn phòng, khiến nhà thờ thường im lặng đã trở nên sống động hơn. Ngay sau đó Taehyung đã nhập cuộc mà không hề nhận ra. Anh đã bỏ lỡ điều này. Nhiều hơn những gì anh nhận thức được.
Đột nhiên cánh cửa mở toang, Taehyung giật mình quay đầu lại.
Tim anh như ngừng đập.
Mái tóc nâu lướt qua rồi đôi mắt nhìn theo.
"Anh đây rồi! Tôi đi tìm anh khắp nơi đó Tae." Jungkook cười với anh, mở cửa rộng hơn rồi bước vào trong. "À tôi xin lỗi. Tôi có đang làm gián đoạn điều gì đó không?" Mũi cậu ấy nhăn lại, lồng ngực của Taehyung như hẫng một nhịp.
"Không!" Taehyung gấp gáp. "Không, cậu không làm gián đoạn gì đâu..." Taehyung đưa tay ôm đầu em gái mình, như thế sẽ giải thích mọi chuyện. "Ừ... C-cậu nói là đang tìm tôi?"
"Ai vậy?" Jungkook bước về phía trước với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, và đột nhiên nhà thờ dường như không đủ lớn cho cả hai người họ nữa.
"Đây là... là-"
"Tôi là em gái của anh ấy." Eon-Jin cắt lời, đứng lên trước sự lấn át của Jungkook.
"Em gái của anh hả?" Jungkook nhìn Taehyung bằng ánh mắt khó hiểu. "Nhưng hôm nay là thứ Sáu. Chẳng phải khách chỉ đến vào thứ bảy và chủ nhật sao?"
"À, ừm, Eon không biết điều đó cho nên mới tới đây. Chúng tôi đang trốn Seokjin." Taehyung thành thật nói, khi anh liếc qua Eon-Jin, cầu nguyện em ấy sẽ không nói điều gì có thể hủy hoại sự nghiệp của anh.
Jungkook cười khúc khích. "Gia đình là vậy nhỉ."
"Hả?" Taehyung mỉm cười.
"Không có gì."
Anh định ép Jungkook nói ra, nhưng Eon-Jin đã ngắt lời anh trước khi anh thậm định đứng lên.
"Ai vậy anh? Bạn cùng phòng của anh à?" Em ấy nhìn Jungkook với ánh mắt bối rối, và điều đó khiến Jungkook bật cười thành tiếng. Taehyung chỉ nhìn cậu.
"À không. Tôi tên là Jungkook." Jungkook đưa tay ra và Eon làm hành động của cậu. Jungkook bắn cho Taehyung một cái nhìn mà anh không thể hiếu được.
"Tôi là Eon-Jin, em gái yêu quý của anh Taehyung." Eon-Jin nói trong niềm tự hào, Jungkook bật ra một tiếng cười khác. Điều đó khiến cậu trông thật trẻ trung và dễ thương.
"Em gái duy nhất." Taehyung nói và em gái anh tròn mắt.
Đôi mắt Jungkook di chuyển qua lại giữa họ, chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
"Wow hai người trông giống nhau thật sự." Jungkook nói sau một hồi im lặng.
Hai anh em nhìn nhau với vẻ mệt mỏi. "Xin anh đừng bao giờ nói điều đó một lần nào nữa." Eon-Jin rên rỉ.
"Có gì sai à?" Jungkook gần như không thể kìm được tiếng cười của mình, Taehyung vỗ vai em gái.
Câu hỏi nhanh chóng biến mất vì cả hai đều không trả lời. Sự im lặng giữa ba người họ trở lại thành một vấn đề nhức nhối. Taehyung đặt trọng lượng lên chân phải và khoanh tay sau lưng.
"Cậu đang tìm tôi?"
Jungkook giật mình ngóc đầu dậy thật nhanh, nhìn anh với đôi mắt cún con to tròn bối rối.
"À, đúng rồi." Jungkook bước lại gần anh, cười ranh mãnh. "Hôm nay là thứ sáu."
Taehyung lục tung tâm trí để tìm ra logic trong câu trả lời đó, nhưng trước khi có cơ hội, Jungkook tiếp tục từ từ bắt đầu vòng quanh anh, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn kì lạ từ em gái anh. Những bước chân chậm rãi của cậu vang vọng khắp nhà thờ. Taehyung vẫn hoàn toàn im lặng.
"Anh biết thứ Sáu có nghĩa là gì đúng không?" Jungkook nói với giọng hơi trêu chọc. Cậu đã khuất khỏi tầm mắt của Taehyung, nhưng rõ ràng anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu chàng này.
Sự im lặng của Taehyung khiến Jungkook thất vọng thở dài. "Thứ sáu là ngày chơi poker nhỉ?" Giọng cậu gần đến tai anh một cách nguy hiểm, và nó khiến anh rùng mình suốt dọc sống lưng đến ngón chân. "Và tôi nhớ có một thỏa thuận mà chúng ta phải thực hiện sau khi tôi đá vào mông của anh đấy." Jungkook bây giờ đang ở trước mặt anh, nhếch mép cười với anh cùng thứ gì đó trong mắt mà Taehyung không thể đọc được.
Anh hoàn toàn bị đóng băng. Cậu chàng đứng sát đến mức gần như có thể nghe thấy hơi thở của cậu, nhưng chỉ một mình anh cảm nhận được. Anh nhìn chằm chằm vào Jungkook trước mặt mình, để ý đến tất cả những chi tiết nhỏ rất dễ bị bỏ qua. Như vết sẹo nhỏ trên má hay đôi lông mày có hình dáng đẹp. Màu hồng nhẹ trên má và sự căng mọng của môi dưới.
Và đôi mắt đó.
Nhưng một lần nữa. Anh không bao giờ có thể bỏ lỡ đôi mắt nâu to tròn của Jungkook.
"Tôi hy vọng sẽ gặp anh trước cửa phòng tôi trong ít nhất mười lăm phút nữa, nếu không tôi sẽ tuyên bố anh là kẻ thua cuộc trong trò chơi mà anh thậm chí còn chưa chơi." Đôi mắt cậu không rời mắt Taehyung một lần. Ánh mắt cương nghị và đầy châm chọc nhanh chóng chuyển sang Eon-Jin đang đứng cách đó vài mét, trước khi cậu vội vàng quay lại và đẩy qua cửa.
Cậu bước ra ngoài ngay sau đó.
Taehyung đứng như trời trồng, chẳng có gì ngoài sự cứng đờ của đầu gối ôm lấy anh. Đây có lẽ là điều kinh hoàng nhất mà anh từng trải qua.
"Cái méo gì vừa xảy ra vậy?" giọng nói sắc bén của Eon-Jin khiến Taehyung thoát khỏi trạng thái mê man. Anh nhanh chóng quay lại, chỉ để thấy vẻ mặt phán xét hiện rõ trên khuôn mặt của em gái mình.
"K-không có gì." Cổ họng anh khô khốc như thể anh chưa được uống nước trong hai ngày vậy
Eon-Jin đảo mắt định nói gì đó thì Taehyung vội ngắt lời.
"Em không định bắt xe buýt à?" Anh nhanh chóng bước đến nắm lấy cánh tay của em gái mình, dẫn em ấy đi về phía cửa ra vào.
"Hả-"
Taehyung mở cửa, vẫn giữ chặt em ấy.
"Chà, không ngờ đấy Taehyung. Em đã nghĩ rằng anh tốt hơn thế." Eon cười khúc khích trước sự khốn khổ của Taehyung, chỉ ra vết ửng đỏ rất rõ ràng trên má anh.
"Anh không, và em thì phải bắt xe buýt."
Em gái anh vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt khi để Taehyung đưa mình đi.
Sau khi Eon-Jin rời đi, Taehyung đã nhanh chóng giải thích toàn bộ sự việc cho Namjoon, người đã cố gắng hết sức để không cười khúc khích trong suốt quãng đường. Anh chàng tóc vàng tử tế giải thích rằng anh ta sẽ không kể về em ấy với Seokjin, nhưng với điều kiện Taehyung cho anh ta một cốc nước và pha cà phê cho anh ta trong những ngày còn lại của tuần và cả tuần sau. Bực mình, Taehyung chấp nhận, thậm chí không ngạc nhiên về những đòi hỏi quái gở này.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng Jungkook, thấy nó bị đẩy lùi lại khi chạm vào vì cửa đã mở.
Anh bước vào trong phòng, Jungkook đang ngồi trên sàn cùng với Hoseok, Iseul và Namjoon. Anh nhìn sang chiếc giường trong góc thấy Yoongi và Jimin đang ngồi đối mặt nhau.
Số người ở đây làm anh ngạc nhiên, vì đêm poker trước đó, Jungkook đã nous rằng không có bệnh nhân nào khác sẽ chơi với cậu ấy nữa.
"Đông thế?" Taehyung nói, không nghĩ nhiều về sự thẳng thắn của mình.
"TV bị hỏng." Hoseok khó chịu khịt mũi. "Đêm chơi poker của Jungkook là điều tuyệt vời nhất sau đó."
"Không, điều tuyệt nhất sau đó là khả năng đi vào giấc ngủ." Iseul sửa lại, chịu một cú đấm trêu chọc từ Jungkook đang ngồi bên cạnh cô.
Taehyung nhìn sang hai người đang ngồi trên giường. Jimin để Yoongi áp sát vào góc tường, cúi đầu nhẹ vào ngực anh. Jimin mơ màng như thể cậu ấy chỉ còn vài phút nữa là sẽ chìm vào giấc ngủ. Mặt khác, Yoongi đang tựa cằm lên đỉnh đầu Jimin, mắt nhắm nghiền và miệng hơi hé ra một nụ cười đáng yêu. Nó làm cho người đàn ông cứng rắn này trông có vẻ dịu dàng hơn.
Taehyung không biết Yoongi có thực sự đang ngủ hay không, với sự thiếu ngủ của đó thì chỉ cần đôi mắt nhắm lại cũng giúp anh ta nghỉ ngơi ngay cả khi nó không thoải mái như một giấc ngủ ngắn.
Taehyung rời mắt khỏi cặp đôi dễ thương trên giường rồi ngồi xuống bên cạnh Jungkook và Namjoon theo vòng tròn trên sàn. Ở giữa vòng tròn là hộp bạc của Jungkook với thẻ poker và chip.
"Giờ thì chúng ta đã có người chơi cuối cùng ở đây-" Jungkook thông báo. "-Iseul chia bài được không?"
"Chúng ta đang chơi gì vậy?" Taehyung nhìn sang Namjoon, cố gắng lờ việc đầu gối của Jungkook đang chạm vào đùi mình.
"Texas hold 'em." Namjoon trả lời. Anh ta không mặc chiếc áo khoác trắng thường ngày mà đã thay một chiếc áo phông trắng thoải mái cùng áo hoodie xám. "Giờ chúng ta có thể lấy bài hay gì đó không?" Anh ta vỗ hai tay vào nhau.
Iseul chọn một bộ bài và bắt đầu xào. Ngay khi cô ấy định chia cho mỗi người hai lá bài, một ý tưởng vụt qua đầu Taehyung.
"Khoan!" anh bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh ra cửa.
Anh nghe thấy Iseul lớn tiếng rên rỉ khi những người khác cười khúc khích trước sự khó chịu của cô.
Taehyung chạy dọc hành lang đến cửa phòng Nari và Yoora. Anh gõ nhẹ, sợ Yoora đang có một ngày tồi tệ.
Cửa mở vài giây sau đó.
Yoora nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi và vẻ bối rối.
"Tae?" Cô ấy nói với giọng buồn ngủ.
"Em có... bận không?" Anh thở hổn hển mặc dù chỉ chạy như bay trong vòng mười mét.
"Không, sao thế?" Cô ấy với tay để vén mái tóc vàng ra sau tai.
"Bọn anh đang có một đêm chơi bài trong phòng của Jungkook. Em muốn tham gia không?" Anh gật đầu xuống hành lang về phía cửa của Jungkook vẫn đang mở toang.
Yoora nhìn anh trong một giây. Một nụ cười nở trên môi.
"Tae, em cảm ơn lòng tốt của anh nhưng mà giờ em không có tâm trạng nói chuyện với ai cả." Cô ngáp, lấy tay che miệng. Anh biết cô đã cố gắng hết sức để ngủ trước khi anh gõ cửa, nhưng đó là tất cả những gì cô đã làm trong vài ngày qua và đã thất bại. Taehyung biết nhốt mình trong phòng không tốt cho sức khỏe nên cứ lấn tới.
"Em lúc nào cũng nói như vậy. Họ không tệ thế đâu, và họ thích em lắm Yoora." Anh nắm lấy tay cô, kéo về phía mình khi anh nhìn cô với đôi mắt cún con và một cái bĩu môi đáng yêu. "Đi mà?"
"Em ghét anh."
Taehyung bật ra một tiếng cười chiến thắng khi Yoora biến mất vào phòng của mình, trở lại với một chiếc áo len đen lớn trên người. Bờ vai cô ấy buông thõng xuống, dưới mắt có một quầng thâm lớn, nhưng Taehyung vẫn nghĩ rằng cô ấy thật xinh đẹp. Anh choàng tay qua người cô, dẫn cô đi xuống hành lang khi cô rên rỉ khó chịu vì anh hạnh phúc đến nhường nào.
Khi họ bước vào căn phòng, những người kia tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Yoora đang dựa vào vai Taehyung.
"Chúng ta có thêm một người chơi nữa đây." Taehyung trêu chọc, Yoora đảo mắt lần thứ mười bốn.
"Thật vui khi cô có thể tham gia cùng chúng tôi." Namjoon đặt tay lên vai cô khi cô ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cô cười hiền với anh ta, chỉ hơi căng thẳng một chút.
"Cô biết luật chưa?" Jungkook hỏi cô ấy, và Yoora bật ra một tiếng cười nhỏ.
"Tất nhiên." Cô ấy nói một cách tự hào. "Tôi không ngốc, không giống như Tae ở đây đâu."
Mọi người phá lên cười.
"Gì vậy trời. Em thậm chí còn chưa xem anh chơi đó!"
"Đúng vậy, nhưng em có cảm giác rằng anh chơi rất tệ." Cô ấy nói không chút băn khoăn, và Hoseok ngã vào Iseul trong nỗ lực kiềm chế tiếng cười của anh ấy.
"Em phải tin anh." Anh tự tin nói.
"Nói đúng mà Taehyung." Jungkook nói bên cạnh anh, và những tiếng cười khúc khích bắt đầu xuất hiện.
"Mọi người bị làm sao ý." Anh gắt gỏng nói với đám đông khi Iseul bắt đầu chia bài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro