Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đừng rời xa em, anh à

"Gần đây em hơi lo lắng. Có chút sợ hãi dành cho tôi.

Hãy đứng lên, một cơ hội để có thể hạ cánh an toàn trong mối tình này."

Tina Dickow


"Cậu muốn nói về Jungkook?" Seokjin nhướng mày bên trái.

Đây là lần thứ hai trong tuần Taehyung đến văn phòng của Seokjin mà không báo trước, có lẽ điều đó đã bắt đầu làm phiền anh ta.

Taehyung nuốt nước bọt, cựa mình trên chiếc ghế da. "Đúng vậy." 

Seokjin im lặng nhìn chằm chằm vào Taehyung. Taehyung không chắc liệu Seokjin giận anh vì đã nhắc đến Jungkook, hay lại làm phiền thời gian của anh ta không, nhưng anh chắc chắn rằng anh ta không hài lòng lắm khi Taehyung ở đây. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt người lớn hơn. 

Một sự lạnh lùng mà anh chưa từng thấy.

Seokjin đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi quanh bàn rồi dựa vào nó, ngay trước mặt Taehyung. "Được thôi." Giọng trầm hơn nhiều so với Taehyung. "Cậu nói đi."

Taehyung có thể cảm nhận được sự sắc bén đột ngột trong giọng nói của anh ta, khiến anh đột nhiên trở nên thật nhỏ bé. Cứ như thể đang ngồi trước mặt Yoongi, người khiến anh có cảm giác y hệt vậy. Nhưng anh tự nhắc mình rằng đây là Seokjin. Không phải một gã hung hăng nào đó ghét anh. Seokjin rất tuyệt vời.

"Vâng, vậy," 

Ngay lập tức cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, vội ho vào tay áo. 

"Tôi biết công việc của tôi ở đây là quan sát và nói cho anh biết những gì tôi thấy và nghe." 

Anh tránh ánh nhìn xuyên thấu của Seokjin. Tay anh cần ngừng run. 

"Và sau khi quan sát một thời gian, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy điều gì đó thú vị về Jungkook."

Seokjin nhìn anh, cơ thể anh hoàn toàn bất động và trong một khoảnh khắc ngắn Taehyung nghĩ rằng anh sẽ bị đột quỵ hay gì đó, nhưng sau đó Seokjin hắng giọng và chỉnh lại chiếc kính anh ta đeo hôm nay. 

"Tôi hiểu rồi." Anh ta vừa nói vừa khoanh tay trên đùi. "Hãy kể cho tôi những gì cậu phát hiện ra."

Anh ta nở một nụ cười nhẹ, nhưng Taehyung có thể thấy anh ta đang kìm chế. Anh đang chọc giận sếp của mình, và anh không biết tại sao, nhưng anh biết chọc giận người trả lương cho mình không bao giờ là một ý kiến ​​hay. Nhưng anh không thể lùi lại.

Taehyung hắng giọng lần nữa, có lẽ là lần thứ mười, nói với giọng run run, 

"Tôi nhớ anh đã nói với tôi rằng chẩn đoán của Jungkook hiện chưa được xác định." 

Biểu cảm của Seokjin không thay đổi dù chỉ một chút, đó là dấu hiệu nguy hiểm. Khi Seokjin không phản ứng gì với điều gì đó là bởi vì anh ấy đã đoán ra anh định nói gì, và anh không thích điều đó. Anh buộc mình phải tiếp tục và hoàn thành việc này. 

"Tôi nghĩ bây giờ tôi đã biết chẩn đoán của cậu ấy rồi."

Taehyung thấy lông mày của Seokjin giật giật, quai hàm nghiến chặt. Taehyung ngay lập tức nhìn đi chỗ khác vì sợ hãi. Seokjin có thể rất tốt bụng và vui vẻ, nhưng anh ấy cũng có thể rất dữ dội và đáng sợ.

Seokjin một lần nữa cố gắng mỉm cười nhưng Taehyung có thể thấy nụ cười đó gượng gạo đến mức nào. 

"Vậy à? Vậy cậu nói tôi nghe thử."

Taehyung nuốt nước bọt khi thấy Seokjin thay đổi một chút. 

"Tôi tin chắc rằng Jungkook thậm chí còn chưa được chẩn đoán." 

Anh nói trong một hơi, bởi vì anh sợ những lời nói sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đầu lưỡi nếu anh không nói ra bây giờ. "Cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh."

Ngay khi lời nói vừa rời khỏi miệng, Seokjin rời khỏi bàn và bước tới một trong ba ô cửa sổ lớn. Taehyung nhìn thấy bờ vai rộng bao phủ bởi chiếc áo khoác trắng thường ngày chìm xuống, Seokjin thở chậm và nặng nề. Người lớn hơn không nói gì trong một lúc lâu, Taehyung bắt đầu hoảng sợ.

"Taehyung, điều đó là không thể." 

"Nhưng tôi đã theo dõi cậu ấy, và đơn giản là tôi không thể chẩn đoán cho cậu ấy-"

"Taehyung, không thể nào."

"-Tôi muốn nói là cậu ấy không thuộc về nơi này, cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh và nếu anh cho tôi giải thích-"

"Cậu sai rồi, Taehyung, dừng lại đi."

"-thì anh sẽ hiểu và thấy được cậu ta cần được thả ra và kết thúc bản án của mình trong nhà tù hay gì đấy-"

Taehyung tiếp tục nói luyên thuyên, không để ý rằng Seokjin đã đi lại phía sau bàn làm việc của anh ấy như thế nào. Anh liên tục nói về những dấu hiệu và tất cả những bằng chứng mà anh có thể nghĩ ra để chứng minh Jungkook không bị bệnh. Anh nói to hơn, không ngừng khi Seokjin mở khóa ngăn kéo trên bàn của anh ấy. Anh không dừng lại khi nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt của người lớn tuổi hơn và nắm tay siết chặt quanh một mảnh giấy.

"-Tôi biết có lẽ hơi khó tin, nhưng anh cứ nghĩ mà xem-"

Seokjin ném một tờ giấy lên bàn trước mặt anh, lúc đó Taehyung cuối cùng cũng dừng cuộc nói chuyện vớ vẩn của mình. 

"Đọc to cái này cho tôi, Taehyung." Anh ta nhìn Taehyung với quai hàm nghiến chặt và ánh mắt sắt bén.

Taehyung nhìn tờ giấy trên bàn, với tay nhặt nó lên. Mắt anh lướt qua dòng chữ cho đến khi chúng dừng lại ở một bức ảnh. Một bức ảnh của Jungkook. Anh cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại, anh buộc mình phải đọc dòng chữ bên dưới bức ảnh.

"Vào ngày 2 tháng 12 năm 2016, Jeon Jungkook bị kết tội giết cha mẹ cấp độ một." 

Anh cảm thấy tay mình bắt đầu run. 

"Jeon Jungkook ngay lập tức được nhận vào trại tâm thần của những người có nhân cách rắc rối, nơi cậu ấy được chẩn đoán mắc chứng thái nhân cách."

Tim Taehyung ngừng đập.

Anh buông tờ giấy nhìn nó từ từ rơi xuống đất. Ngước nhìn Seokjin, người đang khoanh tay và mặt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

"K-Không, đó không thể là sự thật." 

Anh cười khúc khích phủ nhận một cách lạnh lùng, cố gắng giữ cho khuôn mặt không cau có để Seokjin không chú ý, cảm thấy mắt mình cay xè và móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

 "Jungkook không phải là một kẻ tâm thần, hồ sơ này không đúng!" anh bật dậy khỏi ghế, nhìn Seokjin như thể đó là lỗi của anh ta.

Seokjin thở dài ngả người ra sau ghế. "Taehyung cậu biết bao nhiêu về những kẻ thái nhân cách?"

Khi còn đi học, Taehyung đã học được một chút về chẩn đoán nhưng đó không phải là căn bệnh mà các giáo viên chú trọng lắm bởi vì nó rất hiếm gặp. Cơ hội để họ có được một bệnh nhân tâm thần gần như bằng không. Bệnh nhân như thế rất khó điều trị và quá phức tạp so với trình độ bác sĩ tâm thần của họ. Những kẻ thái nhân cách không đến buổi họp hàng tuần với bác sĩ tâm thần để nói về vấn đề của họ. Họ bị nhốt trong bệnh viện, cách xa thế giới để được điều trị khắc nghiệt.

Không khí không đến được phổi của Taehyung và nếu anh không kiểm soát được nó thì anh sẽ ngất mẹ mất. 

"T-tôi không- chết tiệt, tôi biết nhiều thứ để nói với anh rằng Jungkook không phải thế!"

Seokjin thở dài và đứng dậy. "Hãy để tôi kể về hồ sơ, trước khi cậu bắt đầu buộc tội tôi đối xử sai với bệnh nhân của mình." 

Anh ta đã quá mệt mỏi với sự lan man của Taehyung. Anh ta nghe có vẻ bị xúc phạm, nhưng Taehyung sẽ không xin lỗi bởi vì anh chắc chắn rằng chẩn đoán của Seokjin là sai.

"Tôi đoán là cậu đã biết những dấu hiệu cơ bản." Seokjin nghiêng đầu sang một bên và Taehyung gật đầu. Anh biết rất rõ các dấu hiệu cơ bản.


Không thể cảm nhận được sự đồng cảm và lòng trắc ẩn.

Các vấn đề tức giận.

Các vấn đề cam kết.

Thao túng tâm lý.

Hung bạo.

Tự ái.

Thiếu cảm giác tội lỗi.

Vô cảm.


Những thứ mà Jungkook không có.

"Chúng ta đều biết rằng những dấu hiệu này khá hiếm thấy ở những người bình thường như chúng ta, đúng không?" 

Seokjin đi vòng quanh bàn một lần nữa với tốc độ chậm rãi. 

Người bình thường, Jungkook cũng bình thường thôi mà.

"Điều mà cậu có thể không học được ở trường là những kẻ thái nhân cách luôn lẩn trốn."

Taehyung nheo mày lại. Seokjin đang nói những điều vô nghĩa và anh cảm thấy mệt mỏi vì điều đó. Thật lố bịch. Jungkook không phải là một kẻ tâm thần.

Seokjin ngồi trước mặt anh, nhìn xuống anh sau cặp kính. Anh ta đợi cho đến khi biết Taehyung sẽ giữ im lặng, và anh ta hắng giọng. Taehyung nuốt nước bọt, sợ những gì tiếp theo sẽ thoát ra khỏi miệng Seokjin.

"Những kẻ thái nhân cách có kỹ năng thao túng cao. Sự thiếu cảm xúc và thiếu đồng cảm của họ thường xuyên hơn xuất hiện nhưng không đáng chú ý. Một kẻ thái nhân cách học những cách thức và hành vi bình thường của con người trong xã hội bằng cách quan sát và bắt chước những gì họ nhìn thấy. Điều đó có nghĩa là một kẻ thái nhân cách có thể trở thành một người hoàn toàn lành mạnh và che giấu chẩn đoán của họ rất tốt, những người xung quanh sẽ không nhận ra. Họ có thể ở trong một mối quan hệ nhiều năm mà người yêu của họ không biết chẩn đoán của họ và rất có thể họ sẽ sống cả đời theo cách đó. Bạn bè và gia đình có thể ở bên một kẻ thái nhân cách cả đời mà không biết gì, bởi vì các dấu hiệu đơn giản lại không có. Kẻ thái nhân cách thao túng và quan sát. Đây là lý do tại sao bệnh nhân này rất hiếm gặp. Vì họ quá khó tìm."

Seokjin ngước lên khỏi tờ giấy, bắt gặp đôi mắt vô hồn của Taehyung. Anh nghe như sét đánh ngang tai. Không thể được. Seokjin chỉ đang bịa ra thôi.

"K-Không, Jungkook không phải là một kẻ tâm thần." Anh lắp bắp, cổ họng đau rát khi cố gắng kìm lại tiếng khóc đứt quãng. "Cậu ấy không thể."

Seokjin thở dài nhặt tờ giấy trên sàn lên. Hồ sơ gốc của Jungkook. 

"Taehyung, đó là sự thật. Hãy xem qua nếu cậu nghĩ rằng tôi sai, nhưng cậu không thể phủ nhận lời của một bác sĩ." 

Taehyung cầm tờ giấy trên tay, run rẩy đến mức Seokjin không thể không chú ý.

Jungkook không thể là một kẻ tâm thần và em ấy chắc chắn không thể giết cha mẹ mình. Jungkook đã an ủi anh, hôn anh, ôm anh và quan tâm anh. Em ấy không phải là một kẻ giết người. Em đã nói rất nhiều về mẹ và quê hương của mình. Em chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Tên: Jeon Jungkook

Nơi sinh: Busan, Hàn Quốc

Ngày sinh: 01/09/1997

Chẩn đoán: Thái nhân cách

Lý do nhập viện: Bùng phát, giết người cấp độ hai

Hồ sơ tội phạm: Hai lần giết người cấp độ một

Hồ sơ bệnh án: Không có


"Cái quái gì thế này?!" 

Taehyung hét lên, ném tờ giấy sang một bên. Taehyung đứng dậy đi đến giữa phòng, cảm thấy những bức tường như leo lên người mình. Anh không quen bị đả kích như thế này và anh cần không gian để thở.

"Đó là hồ sơ gốc về Jungkook." 

Sao anh ta có thể chỉ ngồi đó và bình tĩnh như vậy khi hồ sơ của Jungkook bị sai

"Người mà cậu không được nhìn thấy từ khi mới tới đây, bởi vì dì của cậu ấy hiện đang trả tiền cho tôi để giữ bí mật với mọi người trong này. Coi như cậu may mắn đi."

Taehyung lắc đầu và bật ra một tiếng cười trong vô thức. 

"Không, không đời nào-" Anh nắm lấy tóc, thọc ngón tay vào da đầu và kéo. "-Không thể nào Jungkook là kẻ sát nhân được!"

Taehyung biết rất rõ lúc này anh đang hành động đáng ngờ như thế nào, và anh biết Seokjin có lẽ nghĩ rằng anh đã phát điên vì quan tâm quá nhiều đến hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Anh sẵn sàng đánh nhau với sếp của mình vì điều đó.

Seokjin ngồi yên tại chỗ bên bàn làm việc, thở dài thườn thượt trước khi nói, 

"Vào ngày 2 tháng 12 năm 2016, Jungkook đã đâm chết cha mẹ mình trong bếp tại nhà của họ ở Busan." 

Taehyung cảm nhận được giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. 

"Không ai biết tại sao, nhưng việc đó đã xảy ra." Seokjin không chớp mắt lấy một lần khi nhìn Taehyung.

Hơi thở của Taehyung nghẹn lại trong cổ họng, gò má nóng và ẩm ướt. 

"Chắc... c-chắc có nhầm lẫn gì-"

"Dấu vân tay của cậu ấy ở trên con dao, máu của họ trên quần áo của cậu ấy." 

Anh ta bắt đầu từ từ tiến lại gần Taehyung nhưng anh không để ý vì anh quá bận lau khô mặt bằng ống tay áo sơ mi, suýt chút nữa để lại những vết trầy trên da. 

"Đó là một vụ án trong phòng kín. Không thể là ai khác được."

"Vụ án chưa kết thúc cho đến khi có người thú tội!"

"Cậu ấy thú nhận ba ngày sau đó với một nụ cười trên khuôn mặt." Seokjin nói với giọng nặng nề. "Vụ án đã kết thúc lâu rồi Taehyung."

Taehyung không thở nổi. Căn phòng quá nhỏ và anh cảm thấy như mình đang chết ngạt. Làm thế nào mà cậu bé chơi đùa với Dooman, khiến anh đỏ mặt như điên và hôn lên má anh một cách dịu dàng như vậy lại có thể là một kẻ giết người?

Có phải anh chỉ đơn giản là quá bị phân tâm bởi tình yêu to lớn của mình mà không nhận ra người yêu của mình là một kẻ tâm thần? 

Không đúng. Điều này là không thể. Anh cứ lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu nhưng không hiệu quả. Anh khao khát một ai đó, bất cứ ai nói với anh rằng anh đã suy nghĩ không sáng suốt, và rằng Jungkook, Jungkook của anh vẫn là cậu bé ngọt ngào.

"Taehyung, cậu không thể tiếp tục hẹn hò với cậu ấy nữa." Seokjin nói rồi kéo Taehyung ra khỏi thế giới của riêng mình.

Taehyung cảm thấy tay mình run lên khi nhìn vào mặt Seokjin, cố gắng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. "Làm sao mà anh-" Taehyung đông cứng và ngước lên nhìn khuôn mặt đầy thương hại của Seokjin. "Hả?"

Seokjin cười phá lên. "Tôi biết chuyện gì đang xảy ra trong bệnh viện của mình mà Tae. Những điều đó đã được xác nhận khi hai người tay trong tay đi dạo trong rừng ngày hôm qua."

Taehyung bật khóc, cuối cùng cũng bỏ cuộc. 

"Tôi xin lỗi." 

Anh không biết phải nói gì. Cuối cùng cũng kết thúc. Seokjin đã phát hiện ra và điều đáng sợ nhất là đó là điều cuối cùng trong tâm trí Taehyung lúc này.

"Đừng như thế." 

Seokjin nói, bước đến bên cậu và đặt một tay lên bờ vai đang run rẩy của anh. 

"Tôi cũng đã yêu một người mà lẽ ra tôi không nên yêu." 

Taehyung ngước lên để thấy đôi mắt dịu dàng và nụ cười nhân hậu của Seokjin. Anh sụt sịt và hiểu ra.

"Cậu chỉ cần dừng lại thôi. Cậu ta rất nguy hiểm và tôi không thể giữ cậu ở đây nếu cậu có liên quan đến một bệnh nhân."

Taehyung cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.

Seokjin đã đúng.

Anh cũng biết chứ.

Nhưng tại sao nó lại đau đến vậy?

Anh biết tất cả sẽ sụp đổ vào một lúc nào đó, nhưng nó có nhất thiết phải như thế này không? 

Làm ơn đấy.

Seokjin nhanh chóng ôm lấy vai anh khi anh run rẩy với những tiếng khóc thoát ra khỏi miệng. Bàn tay ấm áp của Seokjin xoa tròn trên vai anh, nhưng cảm giác dễ chịu không có ở đó. Taehyung biết Seokjin có ý tốt. Anh biết rằng Seokjin vẫn là người sếp tốt bụng như lần đầu gặp, nhưng bây giờ thì khác. Seokjin đã khác.

Hoặc có lẽ do Taehyung đã khác.

"Taehyung, tôi không giận cậu." 

Seokjin nắm lấy vai anh và đẩy anh ra để đối mặt với nhau.

"Đó không phải lỗi của cậu. Đó chỉ là những gì họ làm. Họ thao túng và lấy đi bất cứ thứ gì họ có trong tay, để rồi cuối cùng họ có thể phá hủy nó."

Chút tỉnh táo cuối cùng đã biến mất và biến thành cơn buồn nôn thuần túy. Họ. Anh không thích cách Seokjin nói về Jungkook. Dù bây giờ anh đã biết sự thật nhưng anh vẫn chỉ thấy Jungkook là cậu bé ngây thơ với đôi mắt nâu to tròn.

"Cậu ta chơi cậu, và tôi không trách cậu. Cậu chưa có kinh nghiệm còn Jungkook biết cậu ấy đang làm gì." 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nắm đấm anh siết chặt bên hông.

Ngay bây giờ Taehyung không biết nên tin vào điều gì, nhưng anh biết mình sẽ không đứng đây và lắng nghe hết lời công kích đến người mà anh vô cùng yêu quý. Jungkook xứng đáng được nhiều hơn thế và Taehyung sẽ không để Seokjin thoát khỏi cảm giác quyền lực mà anh ta đang hành động lúc này.

Bởi vì Seokjin chưa nhìn thấy khía cạnh ngọt ngào và đáng yêu của Jungkook như Taehyung.

Taehyung làm theo điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh. Điều mà sau này anh sẽ hối hận, nhưng không có thời gian để nghĩ về điều đó bởi vì anh đã mở miệng nói rồi.

"Chuyện đó đã xảy ra với Yoongi à?" 

Taehyung nói qua kẽ răng, cười toe toét. Khuôn mặt Seokjin thay đổi rõ rệt thành một thứ gì đó gần giống như tức giận. 

"Anh cũng thao túng anh ta sao?"

Anh cảm nhận hai bàn tay trên vai mình đông cứng lại. Seokjin nuốt nước bọt và nhìn xuống anh, bước lùi lại một, hai bước.

"Tôi không nghĩ sẽ thật khôn ngoan khi cậu nói những điều như thế, Taehyung."

"Anh nói tôi là người thiếu kinh nghiệm và ngây thơ," Taehyung nói, giọng không còn run nữa, nhưng hai tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm. Anh ấy sẽ hoàn thành việc này. "nhưng còn anh thì sao?"

Seokjin tháo kính trên mũi xuống, đút vào túi áo khoác. 

"Ăn nói cho cẩn thận." Anh ta cảnh báo, không di chuyển dù chỉ một cm, trong khi Taehyung vẫn còn hơi loạng choạng trên đôi chân của mình.

"Anh thật ngu ngốc khi yêu nhân viên của mình." 

Taehyung thở hổn hển, sự căng thẳng đến từ Seokjin lấp đầy căn phòng. 

"Và rồi chuyện gì xảy ra? Anh ta đã bỏ rơi anh à?"

Đôi mắt của Seokjin xuyên thấu anh, tối đến mức Taehyung nghĩ rằng anh đã nhìn thấy địa ngục trong đó. Dù sao thì có lẽ địa ngục vẫn tốt hơn ở đây.

Seokjin vẫn giữ im lặng.

"Và sau đó anh đe dọa anh ta." Taehyung khúc khích cười, cảm giác lâng lâng mà anh chỉ cảm thấy khi khóc. Giống như có một màn sương mù màu xám bao phủ lấy tâm trí anh. 

"Và cả Jimin nữa. Tuyệt đúng không ạ? Bác sĩ Kim, bác sĩ giỏi quá chừng."

Taehyung luồn tay vào mái tóc ẩm ướt, hoàn toàn không để ý đến bàn tay siết chặt của Seokjin.

Im lặng hồi lâu, Taehyung thở dài. Anh không biết mình đang nói gì nhưng anh biết mình đã kìm nén từ lâu. 

"Tôi không nghĩ anh nên nói về tình yêu nguy hiểm, khi tình yêu của anh biến cuộc sống của Yoongi thành địa ngục chỉ vì-"

"Tôi đã từng yêu cậu ấy." 

Seokjin hét lên, cánh tay cứng ngắc bên hông, ngực nâng lên hạ xuống nặng nề. 

"Tôi đã làm tất cả mọi thứ cho cậu ấy và cậu ấy bỏ rơi tôi vì chàng trai đó. " Seokjin bước lại gần, đối mặt với Taehyung, đột nhiên rất hung hăng. "Tôi không phải là người xấu ở đây đâu Taehyung." Anh phả hơi thở vào mặt Taehyung, răng nghiến chặt vào nhau.

Taehyung mỉm cười.

Anh chưa từng thấy Seokjin như thế này bao giờ, nhưng điều này chứng minh rằng anh đã đúng. Yoongi đã đúng.

Hình ảnh về một bác sĩ hoàn hảo với một bệnh viện hoàn hảo đã bị phá vỡ.

Và Taehyung không biết đó là điều tốt hay xấu.

"Tôi yêu cậu ấy." Seokjin nói sau khoẳng lặng lặng nặng nề. "Tôi không phải là người làm hỏng nó." Có rất nhiều cảm xúc ẩn giấu trong giọng nói của anh ấy. Lần đầu tiên Taehyung thấy Seokjin dễ bị tổn thương. 

"Chính cậu ấy đã làm." Seokjin bực bội luồn tay vào tóc.

Taehyung không khỏi bật cười khúc khích. Anh ấy sẽ không tranh luận nhưng tình hình đã rõ ràng. Seokjin sẽ không lừa anh và sự tức giận rõ ràng đã nổi lên chỉ xác nhận sự đau khổ của Seokjin cùng câu chuyện của Yoongi.

Seokjin vẫn đang đứng gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở phả vào mặt mình.

"Còn nhiều điều muốn nói không, Taehyung?" Anh thì thầm, nhìn xuống Taehyung với đôi mắt không chớp.

Taehyung nuốt nước bọt, nhưng không để khuôn mặt cứng rắn đe dọa mình. 

"Không."

"Vậy thì biến khỏi văn phòng của tôi đi."

Anh lùi lại vài bước. Đây là lần đầu tiên anh bị đuổi khỏi văn phòng của Seokjin.

"Rất hân hạnh." Taehyung bước về phía cửa. "Có lẽ tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh cho những người còn lại trong bệnh viện sau khi tôi ra ngoài." Anh hy vọng sẽ nhìn thấy thứ gì đó như tức giận hay hoảng sợ hiện rõ trên mặt Seokjin.

Nhưng không.

Seokjin mỉm cười với vầng trán ẩm ướt. "Cậu sẽ không nói đâu."

"Sao anh chắc thế?"

Seokjin nhìn xuống chiếc áo khoác trắng của mình. Anh ta với tay lấy bảng tên, gõ nhẹ ngón tay lên đó trước khi quay lại nhìn Taehyung. 

"Cậu thấy thẻ này chứ? Thẻ này có thể đưa cậu vào danh sách đen từ mọi bệnh viện, phòng khám hoặc khoa tâm thần trên toàn quốc chỉ bằng một cuộc gọi." Seokjin nghiêng đầu. "Vậy sao cậu không quay lại làm việc đi?"

Taehyung quay đầu lại. Anh ấy sẽ không làm thế, phải không? Anh ấy không thể.

Nhưng Taehyung thực sự có cơ hội rời đi sao?

Khi anh chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa để bước ra khỏi căn phòng được sưởi ấm, giọng nói của Seokjin lại vang lên bên tai anh.

"Nhớ vứt bỏ người bạn điên rồ của cậu đi nhé?  Cậu thực sự không muốn tôi thực hiện cuộc gọi đó Taehyung à, nên hãy thông minh lên."

Và Taehyung xông ra ngoài.

Taehyung đập vỡ một chiếc bình. Anh vẫn còn tức giận, nhưng ít nhất cơn giận dữ của anh đã nguôi ngoai phần nào. Phòng của anh đang phải hứng chịu hậu quả, thủy tinh nằm la liệt trên sàn nhà. Anh đã dành nửa giờ cho việc dọn dẹp, dành cả giờ khác để xem qua những cuốn sách giáo khoa cũ của mình để cố gắng hiểu logic đằng sau chứng thái nhân cách. Anh đọc qua mọi mảnh giấy chết tiệt mà anh có thể tìm thấy, vì anh ta thực sự đã mang theo những cuốn sách của mình để đề phòng khi anh mới bắt đầu ở đây. Chúng đã được giấu dưới gầm giường và đây là lần đầu tiên anh phải sử dụng chúng. Sau một giờ, anh đã gục xuống sàn trong đau khổ. Những cuốn sách chỉ xác nhận lời nói của Seokjin, khiến anh gần như suy sụp.

Lúc này, anh đang đứng ngoài cửa phòng Jungkook, phân vân không biết có nên bước vào hay không.

Cuộc trò chuyện với Seokjin đã không diễn ra theo cách mà anh đã lên kế hoạch, nó đã để lại cho anh một trái tim và tâm hồn tan nát. Seokjin có thể là một người đàn ông xấu xa chết tiệt, nhưng điều đó không thay đổi được những gì ghi trên mảnh giấy đó. Taehyung đã cầu xin và ước rằng đó không phải là sự thật, nhưng bây giờ anh không thể bỏ qua nó được. Anh có thể vẫn tin rằng Jungkook vẫn khỏe mạnh, nhưng những điểm trong hồ sơ của cậu ghi là hai vụ giết người, và đó không phải là điều anh có thể bỏ qua. Jungkook không khỏe ngay cả khi Taehyung vẫn nghĩ khác.

Anh không muốn làm điều này, bất kể anh định làm gì, nhưng anh không có lựa chọn nào. Đầu óc anh rối bời và mơ hồ, anh không biết nên tin vào điều gì nữa nhưng anh biết mình phải làm điều này.

Nhưng anh không muốn. Cảm giác thật sai lầm và bụng anh quặn lên, cố gắng khiến anh quay lại và bỏ đi.

Nhưng anh buộc mình phải nắm lấy tay nắm cửa.

Jungkook đang ngồi trên giường như thường lệ, mặt cậu bừng sáng khi nhìn thấy Taehyung bước vào. Người trẻ hơn đứng dậy, ngay lập tức bước đến đặt một nụ hôn dịu dàng lên má anh.

Taehyung muốn đẩy cậu ra, nhưng anh không thể, anh dựa vào môi Jungkook, cảm thấy sự căng thẳng của mình tan biến.

"Chào anh." Jungkook lầm bầm và lùi lại một bước, khoe hàm răng trắng bóng với anh.

"Chào, Kookie." Taehyung cảm thấy cổ họng thắt lại và lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng làm sao anh có thể không cười khi Jungkook nhìn anh như vậy?

Jungkook lấy tay ôm đầu và cười khúc khích, Taehyung nghĩ rằng thậm chí không thể nói về việc chấm dứt mọi chuyện với người nhỏ tuổi hơn.

Anh ngước lên nhìn Jungkook, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của cậu, cố gắng tìm kiếm kẻ sát nhân giấu mặt bên dưới nhưng chẳng thấy đâu. Anh không thể nhìn thấy.

Nhưng anh đã nhìn thấy tờ báo, hình ảnh độc ác hiện lên trong đầu anh khiến anh choáng váng. Jungkook với con dao trên tay và nụ cười chết người nở trên môi.

"Tae, có chuyện gì sao?" 

Mắt Taehyung lại sáng lên, không nhận ra rằng mình đã nhắm mắt lại. Anh nuốt nước bọt và cố mỉm cười.

Tâm trí Taehyung tràn ngập những cụm từ khác nhau mà anh có thể nói để câu giờ, nhưng không có câu nào xuất hiện. Anh cần thời gian để suy nghĩ về những thứ như thế này. Đầu óc anh rối bời và anh không suy nghĩ rõ ràng. Seokjin lấp đầy tâm trí bằng những suy nghĩ mà anh không hiểu, và Taehyung thấy buồn nôn. Chỉ khoảng hai giờ trước, anh đã rời văn phòng sau cuộc tranh cãi nảy lửa. Anh không thể suy nghĩ rõ ràng bây giờ, nhưng anh không thể lùi bước.

"Hãy kể cho anh nghe về cha mẹ của em."

Đầu Jungkook hơi ngả ra sau, cậu ấy khịt mũi bối rối. 

"Sao anh lại hỏi thế?"

Anh nhìn vào khuôn mặt của người trẻ hơn, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào trong mắt cậu, cố gắng tìm ra những gì anh đã bỏ lỡ trong vài tháng qua. Cố gắng nhìn thấy một cậu bé ốm yếu và không phải Jungkook mà anh biết. Nhưng tất cả những gì anh thấy là đôi mắt nai nâu dịu dàng đang nhìn anh như thể chúng có thể nhìn thấu tâm hồn anh.

Taehyung nở một nụ cười nhỏ giả tạo, hy vọng anh sẽ không phải nói nhiều vì anh biết giọng mình sẽ vỡ ra. 

"Chỉ cần nói cho anh biết về họ. Giống như anh đã kể với em."

Jungkook thở ra bằng mũi và gật đầu khi một nụ cười yếu ớt nở trên môi. Họ bước đến bên giường và ngồi xuống. Taehyung ngồi đối diện với Jungkook thay vì ngồi giữa hai chân cậu như anh vẫn thường làm.

Jungkook thở dài như đang suy nghĩ lung tung. 

"Ừm, mẹ em rất tuyệt. Mẹ sở hữu một cửa hàng hoa ở Busan." 

Giọng nói bình dị và tử tế. Đôi mắt của Taehyung không rời khỏi khuôn mặt cậu. Anh cần xem những gì Seokjin đã thấy. 

"Thành thật mà nói, mẹ trông giống em lắm." Jungkook cười khúc khích và Taehyung phải mỉm cười một chút.

Jungkook ngả người ra sau một chút, nhìn lên trần nhà. "Cha em mất cách đây ba năm vì một căn bệnh ung thư ngu ngốc nào đó." 

Taehyung nuốt nước bọt. Jungkook trông không buồn mà chỉ thấy khó chịu.

"Nhưng cha vẫn ổn, em đoán thế. Mối quan hệ giữa bọn em không tốt lắm."

Taehyung vươn tay nắm lấy tay Jungkook theo bản năng. Anh cảm nhận những đốt ngón tay mềm mại của anh bằng ngón tay cái. "Anh xin lỗi về điều đó."

Jungkook mỉm cười trìu mến. "Đừng, em không sao."

Taehyung thật sự không nhìn ra được. Anh không thể nhìn thấy những gì Seokjin nhìn thấy, nhưng anh biết rằng vị bác sĩ lớn tuổi hơn không thể sở hữu một bệnh viện tâm thần trong khi anh ta không biết gì. Ngay cả khi anh không còn tin tưởng Seokjin như trước nữa thì bác sĩ vẫn biết điều tồi tệ của cậu, và với một chẩn đoán như bệnh thái nhân cách không dễ đưa ra, Seokjin chắc chắn cần ít nhất một bác sĩ khác đồng ý với anh ấy trước đây.-Đó là cách thế giới của họ vận hành. Vì vậy, ngay cả khi anh không còn tin tưởng vào con người của Seokjin nữa, điều đó không có nghĩa là khả năng chẩn đoán của anh ấy là sai. Taehyung đau bụng khi suy nghĩ.

Ngay cả khi mắt anh không thể nhìn thấy nó, bộ não của anh vẫn hiểu.

Nụ cười của Jungkook là giả tạo.

Tiếng cười khúc khích của cậu là giả tạo.

Những nụ hôn của cậu là vô nghĩa.

Cảm xúc của cậu không tồn tại.

"Jungkook, anh cần nghỉ ngơi."

Anh không nhìn thấy khuôn mặt Jungkook thay đổi như thế nào, nhưng anh cảm thấy ánh mắt cậu như thiêu đốt anh. Im lặng một lúc, nhưng Jungkook đã sớm lên tiếng. 

"Anh bị gì mà nghỉ ngơi vậy?" 

Nó chỉ khiến dây thần kinh của Taehyung trở nên căng thẳng hơn nữa. Nếu anh không làm điều đó bây giờ, anh sẽ không bao giờ làm được.

Taehyung vẫy tay giữa họ. "Ừm- anh thực sự không biết." Anh nói với giọng run run. "Anh chỉ cần nghỉ ngơi. Vì chúng ta." Lần này anh buộc mình phải nhìn lên, và những gì anh nhìn thấy gần như khiến anh rên rỉ.

Jungkook đang nhìn chằm chằm vào anh với quai hàm nghiến chặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt cậu, nhưng đó là một khuôn mặt anh chưa từng thấy trước đây. 

"Đ-Được rồi."

Taehyung thấy cậu nuốt nước bọt. "Em làm gì sai à?" Giọng Jungkook đều đều một cách đáng ngạc nhiên, và điều duy nhất cho thấy cậu không thoải mái là những đốt ngón tay trắng bệch. Nó khiến Taehyung rùng mình. Anh không sợ nhưng anh khó chịu khi thấy Jungkook căng thẳng.

"Không, em không có." 

Anh không muốn làm tổn thương cảm xúc của đối phương, cho dù chẩn đoán của anh nói rằng cậu căn bản không có cảm xúc đó. 

"Anh chỉ không biết liệu đây có phải là điều anh muốn ngay bây giờ hay không." 

Lời nói ra khỏi miệng anh như axit và cơn đau đầu của anh trở nên tồi tệ hơn.

Nếu không thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Seokjin sẽ sa thải anh và đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ tìm được việc làm khác.

Jungkook khẽ gật đầu, nhích người trở lại giường một chút, rõ ràng là cố gắng kéo dài khoảng cách giữa họ. Cậu không nhìn anh nhưng Taehyung có thể cảm nhận được cậu đang kìm nén điều gì đó để nói.

"Em chỉ- em thực sự không hiểu," Jungkook nói, trông có vẻ khó chịu hơn là buồn bã. "Em nghĩ rằng anh vẫn ổn."

"Không phải do em đâu, Jungkook, anh thề. Tôi chỉ cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình."

Jungkook im lặng, nở một nụ cười đau đớn không thuộc về nơi đó. Taehyung tự nguyền rủa bản thân. Anh đang làm cái quái gì vậy?

"Vâng." 

Taehyung không cử động, nhưng anh biết mình phải làm ngay, nếu không anh sẽ rút lại lời nói và lao vào vòng tay Jungkook, quên hết mọi chuyện về giết người và chẩn đoán.

"Anh xin lỗi, Jungkookie. Anh chỉ không nghĩ đây-" anh chỉ vào giữa họ, "-là điều tốt nhất cho chúng ta lúc này."

Taehyung không biết phải nói gì nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều điều anh chưa nói. Cổ họng và lưỡi của anh không nghe theo mệnh lệnh của anh, những từ ngữ bị bỏ lại phía sau bò dưới da anh khiến anh nổi da gà. Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây, nhưng anh biết những gì anh nói sẽ phát huy tác dụng và khiến Jungkook ít nhất cũng hiểu được ý của anh.

Jungkook một lần nữa gật đầu mạnh mẽ, Taehyung biết đó là dấu hiệu để anh rời đi.

Anh muốn nói nhiều hơn. Anh thực sự muốn nói với Jungkook tất cả mọi thứ. Kể cho cậu nghe về những gì Seokjin đã nói với anh, nghe những điều đó nghe có vẻ nực cười như thế nào và có thể về việc anh không phải bệnh nhân mà là một bác sĩ đã phải lòng cậu.

Thay vào đó, anh đứng dậy khỏi giường và bắt đầu bước ra cửa. Tay anh lơ lửng trên tay nắm cửa. Anh không biết mình đang chờ đợi điều gì. Có lẽ để Jungkook làm gì đó. Chờ mong Jungkook gọi anh lại và nói anh đang làm đúng. Nếu Jungkook quan tâm, cậu sẽ làm gì đó. Nhưng cậu đã không làm thế và có lẽ điều đó đã chứng minh một số thứ.

Anh đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng Jungkook lớn tiếng.

"Ít nhất anh cũng phải cho em một lý do chứ." Jungkook hét lên, Taehyung nao núng. Anh quay lại và thấy Jungkook đang đứng giữa phòng, hai cánh tay buông thõng bên người.

Taehyung không thể cảm nhận được không khí trong phổi mình. 

"Jungkook, anh xin lỗi, anh không thể." 

Jungkook khịt mũi và nhìn lên trần nhà. "Không thể tin được." Cậu thì thầm, bực bội luồn tay qua tóc. 

"Taehyung, em không nghĩ anh là loại người đó, em thực sự không nghĩ." 

Taehyung cảm nhận rõ ràng sự băng giá trong giọng nói của cậu. Anh chưa bao giờ thấy người trẻ hơn như thế này. Cậu luôn vui vẻ và ham chơi, không bao giờ lớn tiếng với bất kỳ ai. Nhưng bây giờ cậu đã khác quá nhiều.

Taehyung nhìn Jungkook lần cuối, thấy sự thất vọng rõ ràng trong mắt cậu, trước khi quay người và bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro