Bác sĩ tâm thần
Trước khi vào nội dung chính, mình xin nói lại vài vấn đề quan trọng. Đây là câu chuyện về các bệnh tâm lý, tâm thần nên khá là nặng nề, có thể sẽ khiến nhiều người cảm thấy khó chịu. Cũng sẽ có những cảnh liên quan đến tôn giáo, những cảnh đó chỉ là diễn biến tâm lý của nhân vật và tác giả không có ý báng bổ lòng tin hay xúc phạm bất kì ai nên mọi người dù có khó chịu thì cũng đừng buông lời cay đắng nhé :<
Nhưng bộ này cũng không thiếu phần lãng mạn :>
Và nếu các bạn quyết định vẫn ủng hộ bộ truyện này, mình và tác giả luôn rộng mở vòng tay chào đón :>
________________________
"Sẽ rất đau khi biết tôi là điều hối tiếc đẹp nhất của bạn."
Rupi Kaur
"Em cảm thấy thế nào?"
"Em thấy... không rõ lắm... như em đang dần chết đuối."
Tạm ngừng.
"Cảm giác đó ra sao?"
"Giống như... hừm-em không biết... như thể em không thể chạm tới bề mặt vậy."
"Không có đủ không khí."
"Tại sao em nghĩ rằng mình cảm thấy như thế?"
"Em... em không biết."
Taehyung nhìn cô gái trẻ khi em đổi tư thế trên chỗ ngồi và nhìn ra cửa sổ. Có lẽ lúc này em ấy đang cong ngón chân. Đếm từng giây và cố gắng không di chuyển quá nhiều. Tránh giao tiếp bằng mắt với anh. Em ấy ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen, áp sát vào góc xa của nó. Xa người đàn ông ngồi đối diện bàn cà phê, càng xa càng tốt.
"Còn những giọng nói thì sao? Mmh?"
"Nó giống nhau."
Cô gái với tay vén một sợi tóc đen ra sau tai.
"Minseo này, anh muốn em viết ra những gì mà giọng nói đã nói với em. Làm giúp anh được không?"
Minseo nhìn Taehyung một lúc trước khi đưa mắt nhìn lại cửa sổ.
"Vâng... em- em có thể."
Taehyung mỉm cười trước thành tích vừa đạt được. Anh đã cố gắng khiến em ấy nói về những giọng nói trong đầu em trong khoảng ba tuần. Anh hy vọng rằng những bước nhỏ cuối cùng sẽ khiến em ấy mở lòng và nói chuyện. Dù vậy anh cũng không chắc lắm. Taehyung khoanh chân ngồi dựa vào ghế, nhìn cô gái trẻ.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Anh sẽ gặp em vào tuần tới nhé Minseo."
Cô gái trẻ nhanh chóng đứng dậy lấy áo khoác và phóng ra khỏi cửa. Em ấy không phải là người thích dành thời gian với bác sĩ tâm thần. Nhưng mà cũng đúng thôi, có ai thích vậy đâu? Trở thành một bác sĩ tâm thần giống như một con rắn nhìn có vẻ nó có độc, nhưng thực sự vô hại. Mọi người có xu hướng tránh xa họ.
Sau khi Minseo rời đi, Taehyung thoải mái bộc lộ biểu hiện mình đã giữ trong lòng khoảng một giờ. Cuối cùng công việc ngày hôm nay cũng kết thúc. Anh chuyển sang nhìn đồng hồ trên tường phía sau. 5 giờ chiều. Là một ngày dài và anh đã kiệt sức. Anh thực sự mong được về căn hộ tồi tàn của mình.
Trở thành một bác sĩ tâm thần khó hơn anh tưởng rất nhiều. Taehyung thích công việc của mình. Anh chỉ nghĩ rằng nghiên cứu tâm thần học sẽ không giống những việc khác. Về cơ bản thì Taehyung đã hoàn thành nghiên cứu tâm thần học vào 3 tháng trước, tốt nghiệp với thứ hạng đứng đầu lớp, hào hứng bắt đầu cuộc sống mới.
Sau đó nhanh chóng phát hiện ra rằng nó không như anh nghĩ.
Nhiều người cho rằng trở thành bác sĩ tâm thần là nói chuyện với mọi người cả ngày về các vấn đề của họ, nhưng không. Đó là việc dành hàng giờ cho một bệnh nhân chỉ để cố gắng tìm ra chẩn đoán của họ là cái quái gì. Đôi khi tất cả những gì anh làm trong nhiều ngày là ngồi sau máy tính trả lời email cho sếp.
Nhưng ít nhất anh đã có một bệnh nhân.
Minseo là bệnh nhân đầu tiên và duy nhất của anh. Một cô bé mười lăm tuổi đến từ một gia đình giàu có. Em ấy mắc chứng tâm thần phân liệt. Bố mẹ bệnh nhân tìm tới Taehyung khoảng một tháng trước. Nói với anh rằng những giọng nói trong đầu em ấy ngày càng "hung hãn" hơn. Vì vậy, Taehyung bắt đầu một phương pháp điều trị, hiện tại vẫn đang chậm rãi nhưng rất ổn định và có hiệu quả. Ít nhất là Taehyung hy vọng thế.
Anh không biết liệu anh chỉ là một bác sĩ tâm lý thực sự tệ hay chỉ là bệnh nhân đầu tiên lại khó như thế. Minseo không dễ nói chuyện. Hầu hết các cuộc hẹn của họ chỉ là em ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong khi Taehyung nói về tình hình của em ấy mà không cần câu trả lời. Em ấy thường không nói chuyện nhưng khi nói chuyện thì lại không mạch lạc rõ ràng.
Taehyung đứng dậy khỏi chiếc ghế da màu đen và duỗi tay. Nhanh chóng nuốt cốc cà phê bây giờ đã nguội lạnh trước khi bẻ khớp ngón tay. Anh thở dài một lần nữa và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài bãi đậu xe tuyết phủ đầy. Đó chắc chắn không phải là khung cảnh thú vị để xem khi ở trong một căn phòng nhỏ sơn trắng với những tấm áp phích luyên thuyên về việc không bao giờ từ bỏ, được treo trên mọi bức tường và những chiếc bánh quy rẻ tiền nằm trong bát trên bàn cà phê.
Anh hiểu tại sao Minseo không thích ở đây. Anh cũng sẽ như vậy nếu anh 15 tuổi và cố gắng từ chối những tiếng nói vang vọng trong đầu. Nhưng tất nhiên, anh biết. Ai đó phải giúp em ấy. Nhưng Taehyung rõ ràng không phải người đó và anh thật sự bực bội.
Anh mở cửa rời khỏi phòng trò chuyện, đi thẳng về phía văn phòng của mình. Sau khi đóng cửa, anh ngồi sau bàn làm việc. Trước khi về nhà anh cần kiểm tra email của mình.
Taehyung bật máy tính lên và gõ mật khẩu. Anh lướt qua các mail, hầu hết là những không quan trọng. Có vài mail được sếp gửi thì phải trả lời. Anh vừa mở một cái thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Số lạ. Nhưng Taehyung không phải kiểu đàn ông từ chối những cuộc gọi không rõ danh tính. Anh luôn nghĩ rằng có thể là chuyện gì đó quan trọng nên anh luôn bắt máy. Tất nhiên đôi khi chỉ là những kẻ ngu ngốc cố gắng bán cho anh một chiếc máy tính hoặc điện thoại giá rẻ, nhưng nếu thế thì cúp máy là xong.
Taehyung đã tin vào những người tốt.
Vì vậy anh sẽ trả lời cuộc gọi này như thể em gái gọi cho anh, chứ không phải là một số không xác định.
Anh mỉm cười. Cha mẹ anh đã nuôi dạy mình thật tốt.
"Alo?" Taehyung nói.
"Alo! Tôi có may mắn được nói chuyện với.... "
Có một khoảng dừng.
"Kim, Kim Taehyung?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ không chắc mình có đúng số hay không. Giống như đây là lần thử thứ ba của anh ấy, cố gắng tìm đúng số và đã gọi cho người lạ trong mười phút qua. Nghe giọng như đang lo lắng.
"Vâng tôi đây, anh là ai?"
"À, chào bác sĩ Kim, tôi là Kim Seokjin, chủ bệnh viện tâm thần của những nhân cách rắc rối, tôi tự hỏi liệu cậu có đang tìm việc làm không?"
"... Xin lỗi?" Taehyung nói sau vài giây.
Taehyung mất một lúc mới tiêu hóa được những lời vừa nghe. Tìm việc? Đùa mình à? Ai lại mời người khác làm việc qua một cuộc điện thoại? Taehyung bối rối không biết nói gì. Làm thế nào mà người đàn ông này biết tới anh? Có cái gì đó không đúng.
"Bác sĩ Kim, tôi muốn cung cấp cho cậu một công việc toàn thời gian tại bệnh viện tâm thần của tôi." Người đàn ông ở đầu dây bên kia tạo ra một âm thanh, có vẻ như anh ta đang cười một cách lo lắng.
"Một công việc? Tại sao?"
"Tôi đã xem hồ sơ của cậu từ trường đại học cũ và tôi phải nói rằng tôi rất ấn tượng." Người đàn ông dừng lại một chút, có lẽ đang mong đợi Taehyung nói gì đó, nhưng sau đó không có gì xảy ra nên anh ta vẫn tiếp tục. "Đứng đầu lớp ở độ tuổi trẻ như vậy. Tôi rất muốn có cậu trong đội của mình."
"Wow... umm, cảm ơn anh đã quá khen nhưng anh có nghĩ là hơi khó để chấp nhận một lời mời làm việc qua điện thoại không?" Taehyung nói với giọng hơi mỉa mai. Mình có thô lỗ quá không? Có thể là vậy nhưng anh bối rối và hơi khó hiểu với toàn bộ chuyện này. Nó khiến anh có cảm giác như đang bị theo dõi hay gì đó. Không khỏi hoang tưởng, Taehyung đứng dậy hạ rèm cửa sổ đối diện với bãi đậu xe. Chắc chắn là không cần thiết nhưng dù sao thì anh cũng thấy phiền vì ánh hoàng hôn đang tỏa sáng bên trong văn phòng của mình.
"Tất nhiên là có thưa bác sĩ Kim. Xin cho phép tôi giải thích. Tôi nghĩ một người như cậu sẽ có một cơ hội tuyệt vời để làm việc trong bệnh viện của tôi. Tôi có thể tận dụng một người với vốn kiến thức tuyệt vời. Sau cùng thì cậu vừa tốt nghiệp từ một trong những trường tốt nhất ở Hàn Quốc." Anh ta nói với tông giọng trầm. Thấp hơn so với cách đây một phút. Có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ? Chắc là đúng. Đó là một thói quen xấu của anh.
"Mô tả công việc là gì?" Taehyung hỏi. Mà tên anh ấy là gì nhỉ? Taehyung vẫn còn đang bối rối.
"Tôi e là tôi không thể giải thích tất cả qua điện thoại. Nếu được gặp cậu trực tiếp thì tốt biết mấy. Một hẹn vào ngày mai lúc 3 giờ chiều được không? Tôi sẽ gửi địa chỉ sau. Sau đó chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Tất nhiên là bao gồm cả tiền lương của cậu."
Có điều gì đó không ổn về cách anh ta nói từ 'tiền lương'. Nghe khá là áp lực. Taehyung cảm thấy không ổn. Đây chắc chắn là điều khiến hầu hết mọi người sẽ cúp máy. Một anh chàng sơ sài gọi cho bạn về một lời mời làm việc. Tuy Kim Taehyung không phải hầu hết mọi người nhưng anh vẫn rất khó chịu. Nhưng không hiểu sao anh cũng tò mò.
Có lẽ sẽ thực sự tuyệt vời khi làm việc tại một bệnh viện tâm thần. Anh sẽ có nhiều bệnh nhân hơn. Mà Kim Seokjin này vẫn không đáng tin.
Nhưng sau đó một lần nữa.
Taehyung đã tin vào những người tốt.
"Bác sĩ Kim, cậu vẫn ở đó chứ? "
Giọng nói của người đàn ông kia cuốn Taehyung ra khỏi dòng suy nghĩ.
"À v-vâng, tôi đây."
"Vậy tôi sẽ chờ cậu vào ngày mai nhé?"
"Chỉ là ừm... Chờ tôi một chút. Tôi cần kiểm tra lịch. Tôi sẽ quay lại ngay."
"Vâng."
Taehyung ngồi trở lại ghế, thở nặng nhọc. Vuốt cả hai tay lên tóc. Anh đang làm gì vậy? Đi đến một bệnh viện chỉ để nói chuyện với một gã đáng sợ nào đó với một lời mời làm việc? Anh đã có việc làm rồi mà. Tại sao anh lại thay đổi điều đó chứ? Nhưng sâu trong lòng Taehyung biết lí do. Công việc hiện tại khá là nhàm chán nhưng lại được trả lương cao. Và đây là một công việc mà anh phải vất vả mới học được.
Chẳng phải ước mơ của anh là được tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần và chữa trị cho họ sao? Có lẽ nơi này không phải là nơi thích hợp. Bệnh viện đó có thể rùng rợn như trong truyện tranh Batman nhưng sẽ thú vị hơn rất nhiều.
Trời ạ, sáng mai anh sẽ hối hận vì chuyện này.
"Tôi đã kiểm tra lịch và ngày mai tôi rảnh"
"Tốt quá! Tôi sẽ đợi cậu, giữ gìn sức khỏe nhé."
"Anh c-"
Và cuộc gọi kết thúc.
Taehyung nhìn xuống điện thoại của mình. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Anh vừa đồng ý? Lúng túng nhìn ra ngoài không trung như một chú chó con đi lạc. Đưa tay vuốt mái tóc dài với miệng hé mở. Điều này thật điên rồ. Anh chưa bao giờ nghe về "bệnh viện tâm thần của những nhân cách rắc rối" trước đây.
Taehyung xoay ghế và gõ tên vào google. Điều đầu tiên xuất hiện là hình ảnh. Rất nhiều bức ảnh. Tòa nhà trong hình rất đồ sộ. Trông giống như một trang viên cũ được xây bằng gạch đỏ. Một cánh cửa lớn bằng gỗ màu đen ở giữa. Tòa nhà có hai tầng với cửa sổ lớn. Mái nhà màu xám đen. Có lẽ đã từng là màu đen. Mắt anh đổ dồn vào một chiếc đồng hồ lớn ngay phía trên cổng lớn. Nó lớn gần bằng cửa sổ. Ở phía trước của trang viên lớn là một nơi trải đầy sỏi. Anh bắt đầu đặt câu hỏi liệu đây có thực sự là bệnh viện tâm thần trong Batman hay không bởi vì nó chắc chắn trông giống như một nơi để nhốt Joker.
Các bệnh viện tâm thần thường có nhiều bệnh nhân nghiêm trọng hơn. Những người là mối nguy hiểm cho bản thân họ hoặc người khác. Làm việc trong bệnh viện tâm thần là điều mà chỉ những bác sĩ thực sự có kinh nghiệm mới làm, vì vậy điều này rất kì lạ. Tại sao anh ta lại muốn một anh chàng chỉ có ba tháng kinh nghiệm trong tay vào làm việc cho mình? Đúng, có lẽ Taehyung là người giỏi nhất trong lớp, nhưng chuyện này không hề bình thường.
Làm việc trong một bệnh viện sẽ làm đẹp cho lý lịch của mình. Nếu công việc này là thật, và không chỉ là một trò đùa bệnh hoạn nào đó, thì chính là cơ hội mà anh không thể bỏ qua.
Sau khi tìm kiếm qua các bức ảnh của tòa nhà, mắt anh đổ dồn vào ảnh của một người đàn ông trông ngọt ngào. Anh ta có mái tóc màu nâu nhạt, xõa xuống trán và đeo một cặp kính tròn mỏng. Một chiếc áo khoác bác sĩ màu trắng làm nổi bật bờ vai rộng, với chiếc áo cổ lọ đen bên dưới. Hai tay khoanh trước ngực. Anh ta rất đẹp. Anh ta trông lớn hơn Taehyung một chút.
Sau khi tìm kiếm xung quanh Taehyung thấy tên.
Kim Seokjin.
Hẳn đây là người đàn ông mà anh đã nói chuyện. Chủ của trại tị bệnh viện tâm thần. Anh ấy trông khá trẻ so với một người đang sở hữu một bệnh viện, nhưng Taehyung cũng khá trẻ để trở thành một bác sĩ tâm thần. Người đàn ông lớn tuổi hơn có đôi mắt ngọt ngào và đáng tin cậy. Có điều gì đó ở anh ấy khiến anh cảm thấy bình tĩnh lại. Có lẽ thực sự không tệ lắm khi đã đồng ý cuộc gặp mặt.
Taehyung hoàn toàn quên mất việc trở về căn hộ một phòng ngủ của mình. Sau một hồi nghiên cứu, Taehyung đã tìm thấy một trang web mô tả địa điểm mà anh sẽ tới.
"Bệnh viện tâm thần của những nhân cách rắc rối là một bệnh viện nằm ở Seoul. Được thành lập vào năm 1956 bởi Min Haneul, ở miền nam Daegu. Nó hiện đang được dẫn dắt bởi bác sĩ tâm thần và nhà tâm lý học, Kim Seokjin. Một bệnh viện do chính phủ kiểm soát, nơi nuôi dưỡng trẻ em, người dân và tội phạm bị bệnh tâm thần. Bệnh viện được chia thành ba bộ phận. Bộ phận trẻ em, bộ phận chuyên trách và bộ phận hình sự. Bệnh viện được biết đến với các phương pháp và cách thức rất thành công. Công chúng hiện chưa rõ số lượng bệnh nhân."
Taehyung chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Sao anh chưa bao giờ nghe về bệnh viện này trước đây nhỉ? Đây chắc chắn là một nơi khá nghiêm túc. Không phải là nơi dành cho một bác sĩ thiếu kinh nghiệm như mình. Anh suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra lý do chính đáng.
Có lẽ họ thiếu nhân sự? Hoặc có lẽ Taehyung vừa gặp phải nghiệp chướng thực sự tốt. Một cơ hội đẹp như mơ tại một bệnh viện được đánh giá cao vừa ném vào mặt Taehyung giống như một cú đánh bóng chày để bắt đầu một cuộc thi. Điều này không quá tốt để trở thành sự thật sao?
Anh đứng dậy, tắt máy và bước ra khỏi cửa.
"Tôi về nhà đây Yunseo."
Cô tiếp tân nhìn lên khỏi máy tính và nở một nụ cười lịch sự trước khi nhanh chóng quay lại với máy tính. Cô ấy dường như hoàn toàn không quan tâm rằng Taehyung sẽ về nhà.
"Ồ, quên mất. Ngày mai tôi nghỉ." Taehyung nói, dừng lại giữa đường để nhìn cô.
"Vâng bác sĩ Kim. Tôi sẽ nói với bác sĩ Maeng. Về nhà an toàn nhé." cô ấy nói mà chưa một lần nhìn lên từ máy tính của mình.
Yunseo luôn đi thẳng vào vấn đề. Một số người sẽ nói cô ấy hơi thô lỗ nhưng Taehyung thích cô ấy. Nó khiến anh tôn trọng cô ấy theo một cách nào đó. Cô luôn nói với anh chính xác những gì anh cần nghe.
Khi Taehyung bước ra ngoài, không khí lạnh buốt gần như đấm thẳng vào mặt anh. Chạy đến chỗ chiếc xe của mình, suýt chút nữa bị vấp ngã, anh nhìn lại tòa nhà mình vừa rời đi. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh bước ra khỏi nơi đó. Không, không chính xác. Ngay cả khi anh có nhận được một công việc mới vào ngày mai, anh vẫn sẽ phải quay trở lại. Ý nghĩ đó khiến anh bị sốc. Một công việc mới. Bố mẹ sẽ nghĩ gì nhỉ? Từ bỏ một công việc hoàn toàn tốt, được trả lương cao, để đến một nơi mà chưa ai từng nghe đến. Cha mẹ anh thậm chí không một chút hồi hộp với lựa chọn nghề nghiệp của anh. Làm việc với những người bệnh là một công việc cao cả, nhưng khi cha mẹ anh nói về những người bệnh, ý họ là những người bị gãy chân hoặc ung thư. Không phải những người bị PTSD hoặc OCD.
Cha mẹ anh rất thông thái nhưng theo kiểu cổ hủ. Anh không muốn giúp những người trong bệnh viện bình thường, chỉ là họ không hiểu được. Taehyung không thích cách mọi người nói về sức khỏe tâm thần. Anh và tất cả mọi người đều biết rằng rất nhiều bệnh tâm thần là có thật.
Và có thể điều trị được.
Không có gì lạ khi không tin vào những căn bệnh tâm thần. Rất nhiều người bao gồm cả cha mẹ anh, không thực sự coi đó là một căn bệnh mà xem nó như sự lựa chọn của cuộc sống. Một biểu tượng của sự yếu đuối. Kiểu như bạn có DNA xấu hay gì đó. Tất nhiên điều này hoàn toàn và hoàn toàn nhảm nhí nhưng anh không cãi lại. Bởi vì anh biết rằng dù có nói gì đi chăng nữa thì nó sẽ luôn kết thúc với câu nói của bố: "Sao mày không giống như em gái mày đi." Và trời ơi, Taehyung phát mệt khi nghe điều đó.
Đương nhiên Taehyung thương bố mẹ mình, nhưng Taehyung không đồng ý với họ. Và họ không đồng ý với anh. Có lẽ đó là một trong những lý do họ đã không nói chuyện trong hai tháng rưỡi. Đó là vấn đề với họ khi sống ở Daegu, mội nơi xa căn hộ nhỏ của anh ở Seoul.
"Chết tiệt!" Taehyung vừa chửi vừa nhìn vào gương ô tô của mình.
Anh vừa đi qua lối ra.
Bận rộn với những suy nghĩ đến nỗi anh lái xe qua ngay lối ra trên đường cao tốc. Tuyệt vời. Anh cần tìm một nơi nào đó để quay đầu lại. Vì vậy anh tiếp tục lái xuống đường cao tốc, tìm kiếm một nơi nào đó có thể dừng xe.
Sau khoảng năm phút, Taehyung đậu xe ở một nơi chờ.
Đây có lẽ là lần hút thuốc cuối cùng của anh trước khi về nhà với Dooman. Anh không hút thuốc trong căn hộ của mình vì nó là một không gian nhỏ xinh và anh không muốn chú chó của mình bị ngạt. Taehyung ra khỏi xe và rút điếu thuốc lá. Dựa vào mui xe, anh bật lửa và nhìn nó kêu tanh tách vài lần. Anh thích âm thanh mà nó tạo ra.
Làn khói từ điếu thuốc đang bay trên môi anh khi anh nhìn xung quanh. Chỗ mà anh đang đậu không có gì đặc biệt. Có một nhà vệ sinh di động hơi bẩn và vài chiếc ghế dài cùng một cái thùng rác. Một cột đèn le lói phía trên anh. Trời lạnh đến mức Taehyung không thể cảm nhận được ngón tay, ngón chân hay tai của mình, nhưng anh đã sớm kết thúc việc hút thuốc của mình.
Taehyung ném tàn thuốc là vào một cái thùng rác gần đ, và nhảy lên xe của mình. Nó vẫn còn ấm. Anh chỉ muốn về nhà ngay bây giờ.
Căn hộ của Taehyung không có gì đặc biệt. Một phòng ngủ, một nhà bếp, một phòng tắm nhỏ và một phòng khách. Khi anh ta mở cửa, Dooman ngẩng đầu lên khỏi chiếc ghế dài.
"Chào anh bạn."
Chú chó chăn cừu Đức nhảy xuống và chạy đến chỗ anh, đuôi nó vẩy vẩy.
"Nhớ tao không?" Taehyung vừa nói vừa ngồi xổm xuống. Dooman nhảy lên và liếm mặt anh, rõ ràng là rất phấn khích khi nhìn thấy anh. Anh đưa cả hai tay xoa đầu con chó. Bước tới bếp, con chó nhanh chóng chạy theo.
"Đói không?" Taehyung vừa nói vừa tìm túi thức ăn và đổ một lượng lớn vào bát của Dooman. Không lâu sau cái bát đã hết sạch. Taehyung thấy hơi có lỗi khi để nó ở nhà một mình lâu như vậy. Anh có nhờ một cô bé mười ba tuổi ở bên cạnh đưa nó đi dạo khi em ấy đi học về. Nhưng nếu chính Taehyung dắt nó đi thì hẳn là tốt hơn chứ.
Dooman là chó nghiệp vụ đã về hưu. Một chú chó chăn cừu Đức chín tuổi. Taehyung đã đem nó về từ một trạm trú ẩn. Anh chỉ không thể cưỡng lại đôi mắt cún con to tròn màu nâu của nó. Đúng là Dooman hơi già nhưng tính cách không già đến vậy. Nó trung thành, vui tươi và cực kỳ nghe lời. Quan trọng là Taehyung thương nó vô cùng.
Đi ngủ là điều mà Taehyung đã mong đợi cả ngày hôm nay. Anh nằm đó trên giường bên cạnh Dooman, vừa ngủ vừa xem cái TV chiếu những chương trình xàm xí.
Nhưng Taehyung không ngủ được. Cựa quậy một hồi cuối cùng cũng đứng dậy, vung chân qua thành giường. Anh nhìn ra cửa sổ ngay trước mặt. Ánh sáng chiếu từ mặt trăng làm cho phòng ngủ nhỏ trông lớn hơn một chút. Taehyung đẩy người xuống giường, bước ra cửa, tiến vào phòng tắm. Mở tủ lấy ra một lọ thuốc.
Thuốc ngủ.
Anh biết anh không thực sự cần chúng, nhưng anh không muốn đối mặt với một đêm mất ngủ nữa. Vì vậy anh uống liều lượng bình thường của mình và quay trở lại giường.
Ngày tiếp theo.
2:44 chiều
Taehyung lái xe qua một vài ngôi nhà. Ai sống ở đây nhỉ? Anh thực sự đang ở nơi đồng không mông quạnh và vẫn có những ngôi nhà ở hai bên đường. Cảm giác như đã lái xe mấy tiếng đồng hồ nhưng thật ra chỉ mới bốn mươi lăm phút. Anh nhìn qua GPS của mình.
Đến đích sau bảy phút.
Tuyệt.
Buổi sáng của anh thực sự là một thảm họa.
Đầu tiên, anh quên không đậu xe trước khu chung cư, vì vậy tất nhiên đã bị phạt.
Thứ hai, anh cũng quên rằng hôm nay người đi dắt Dooman đi dạo không có ở nhà, anh buộc phải mang theo chú chó nặng 35kg của mình đến một cuộc phỏng vấn. Tuyệt vời. Taehyung nghĩ rằng anh không thể có một ngày thứ Tư tồi tệ hơn hôm nay đâu.
Nhưng dường như.
Anh có thể.
Ngay khi nghĩ rằng điều này không thể tồi tệ hơn nữa thì nghe sét đánh. Sấm sét cũng không làm Taehyung bận tâm, nhưng mà Dooman... Nó không sợ sấm nhưng nó như muốn phát điên. Vì vậy Taehyung không chỉ đơn giản là có một con chó ở ghế sau xe anh. Nó bây giờ đang sủa như không có ngày mai, khiến cả chiếc xe rung chuyển.
"Im lặng!" Taehyung thử gọi.
Không thành công.
Ừ thì Dooman không nghe lời cho lắm.
Khi đến bệnh viện thì tiếng sấm cũng ngừng. Nếu nó mà còn sủa nữa chắc Taehyung thủng màng nhĩ mất.
Anh đậu xe trên bãi đậu xe trải đầy sỏi, tắt xe và đi ra ngoài. Cảnh tượng trước mặt khiến anh choáng váng. Tòa nhà đồ sộ y chang những tấm ảnh chỉ có điều nó lớn hơn gấp mười lần. Anh bước vài bước, tay đút túi. Xung quanh đều là cây cối.
"Chào mừng!"
Giọng nói đột ngột khiến anh ngạc nhiên.
Một người đàn ông đang đi về phía anh. Anh ta mặc quần tây đen, áo khoác bác sĩ màu trắng với áo thun đen, áo khoác lớn màu xanh lam và cánh tay dang rộng. Sau một vài giây Taehyung nhanh chóng nhận ra đó là Kim Seokjin.
"Cảm ơn anh. Anh là bác sĩ Kim phải không?" Taehyung nói sau khi bắt tay anh ấy .
"Vâng, tôi là Kim Seokjin. Chủ của bệnh viện."
"Chà, nơi này rộng quá. Tòa nhà này bao nhiêu năm tuổi nhỉ?" Cố gắng nói nhỏ là điều mà Taehyung rất thích. Anh hơi vụng về một chút.
"Nó trở thành bệnh viện tâm thần vào năm 1956 nhưng được xây dựng vào năm 1867. Cậu có nghĩ vậy là khá ấn tượng không bác sĩ Kim?" Người đàn ông nhìn sâu vào mắt anh. Anh ấy nhỏ người hơn Taehyung một chút, nhưng đôi vai vững chãi khiến anh ấy có vẻ cao hơn.
Anh gật đầu đồng ý.
Ngay lúc đó Dooman quyết định lên tiếng như thể nó đã cảm nhận được một sự im lặng khó xử sắp đến.
Tiếng sủa lớn phát ra từ trong xe, người đàn ông kia bối rối nhìn sang chiếc xe đang đỗ cách họ vài mét.
"Tôi xin lỗi. Đáng lẽ hôm nay con chó của tôi không đi cùng, nhưng tôi không thể để nó ở một mình. Tôi nghĩ nó cáu vì tôi ở ngoài này còn nó thì ở trong đó. Nó không quen bị nhốt trong xe." Taehyung vừa nói vừa nhìn lại chiếc xe của mình.
"Chú chó tội nghiệp đó không nên nhốt trong xe cả ngày đâu. Cậu có thể mang nó theo chúng ta. Tôi chắc rằng có một vài người bên trong rất thích nó."
Seokjin thản nhiên bước tới xe của anh và mở cửa sau để Dooman nhảy ra ngoài.
"Chào anh chàng đẹp trai?" Người kia ngồi xổm xuống xoa xoa lỗ tai nó, làm cho Dooman lè lưỡi.
"Tên nó là gì vậy?" Seokjin ngước nhìn Taehyung, người đã đi tới chỗ họ.
"Dooman"
"Như trong *bánh bao?" Seokjin lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Taehyung, lần này anh ấy đứng thẳng người nên ngang tầm mắt, bật cười trước phát hiện mới của mình.
(*Bánh bao trong tiếng Hàn là mandu, ngược lại của dooman)
"Vâng, như bánh bao. Nó là chó nghiệp vụ già rồi vì vậy tôi chỉ gọi cái tên mọi người đặt cho nó lúc còn bé." Taehyung nói khi nhìn xuống người bạn thân của mình. "Mặc dù tôi có thể dễ dàng đặt tên nó là Dooman ngay cả khi tôi nhận nuôi nó lúc còn nhỏ. Nghe hợp mà."
"Đúng vậy, Dooman là một cái tên hay và trông nó cũng thân thiện với chủ." Người đàn ông kia nhìn con chó của anh, lúc này nó đã đi tới một cái cây gần đó để đánh dấu lãnh thổ của mình. Cách để tạo ấn tượng đầu tiên tốt đấy Dooman.
"Ngoài này lạnh quá. Chúng ta vào trong nhé?" Seokjin thực sự nói đúng. Taehyung không thể cảm nhận được là ngón tay và ngón chân của anh hoàn toàn tê liệt.
"Vâng. Đi thôi Dooman!" Taehyung gọi con chó của mình đến, nó vui vẻ đi theo họ. Seokjin mở cánh cửa bằng gỗ màu đen khiến nó phát ra âm thanh rất to.
Bên trong cũng tuyệt vời như bên ngoài. Phòng lớn có đèn chùm trên trần. Hai cầu thang ở hai bên, giao nhau ở trên cùng trong một ban công. Ba cửa ở đầu cầu thang. Một cái ở mỗi bên và một cái to gấp đôi ở giữa. Từ trên tầng mà họ đứng, Taehyung có thể thấy hai bên vẫn còn một cánh cửa khác và một cánh cửa ngay giữa cầu thang. Sàn nhà bằng gỗ và tường được sơn màu trắng nâu rất đẹp.
"Ngay lối này." Seokjin vừa nói vừa đi lên cầu thang bên trái.
Taehyung huýt sáo với Dooman, theo người đàn ông kia lên cầu thang.
Họ bước vào bên trong cánh cửa bên trái. Taehyung lại một lần nữa choáng váng. Đó là một căn phòng lớn. Lớn gấp đôi phòng khách của anh. Giá sách chiếm bức tường bên phải. Một chiếc bàn kính lớn được đặt ở ngoài cùng bên trái, một chiếc ghế phía sau hướng ra cửa, để ai ngồi trong đó có thể nhìn thấy có người bước vào. Hai chiếc ghế da màu đen đặt trước bàn, đối diện với nó. Đối diện với giá sách ở đầu kia là một chiếc ghế dài nhỏ với bàn cà phê, khớp với hai chiếc ghế da. Ba cửa sổ lớn che gần hết một trong các bức tường.
"Ngồi đi bác sĩ Kim," Seokjin ngồi xuống, ngả người ra sau và đặt tay lên bụng. "Dooman có thể thoải mái như ở nhà"
"Cảm ơn anh." Taehyung vừa nói vừa ngồi xuống ghế. Dooman ngay lập tức nằm xuống bên cạnh anh.
"Gọi tôi là Seokjin."
"Anh cũng có thể gọi tôi là Taehyung. Tôi không thích khi mọi người gọi tôi là Kim. Nó luôn khiến tôi nhớ về con người cũ của mình." Anh nói rồi nhìn ra cửa sổ bên phải.
"Vâng, tôi biết chính xác cảm giác của cậu." Seokjin cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đang rơi. Không quá nhiều, chỉ đủ để làm người tuyết trong vài giờ nếu cứ rơi như thế. "Vậy Taehyung, hãy kể cho tôi nghe một chút về bản thân." Seokjin nói, nhìn lại Taehyung.
"Tôi đến từ Daegu, hiện đang sống ở..."
"Không, không phải những thứ tôi có thể tìm ra khi nhìn vào lý lịch của cậu. Tôi muốn biết về cậu. Hãy nói với tôi điều gì đó mà tôi không thể tự tìm kiếm được." Anh ta vừa nói vừa nở một nụ cười ấm áp.
"À..." Taehyung ngạc nhiên. Anh dựa lưng vào ghế, mỉm cười đáp lại người đàn ông kia. "Anh muốn biết điều gì?"
"Tại sao cậu quan tâm đến tâm thần học?"
Lại nữa. Anh đã trả lời câu hỏi đó cả trăm lần. Có lẽ vì mọi người muốn biết tại sao anh lại chọn nghề đó , thay vì trở thành một bác sĩ bình thường. Và Taehyung sẽ luôn trả lời như thế này.
"Tôi thực sự không biết. Tôi nghĩ nó thú vị. Tôi không có lí do cụ thể."
"Không, không phải. Hãy nói cho tôi biết lý do thực sự." Seokjin nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn trong khi nhìn thẳng vào mắt Taehyung. Nó thật đáng sợ, nhưng cũng thư giãn một cách kỳ lạ khi nhìn vào. Taehyung suy nghĩ về câu hỏi trong một giây. Lý do thực sự sao? Tất nhiên anh nhớ lý do thực sự nhưng không bao giờ nói ra. Mọi người không hiểu anh. Một lần nữa, có lẽ bởi vì anh đã quanh quẩn với những loại người không đúng. Nhưng có lẽ Seokjin sẽ hiểu cho mình nhỉ? Nếu anh không nói ra thì làm sao biết Seokjin sẽ phản ứng như thế nào.
"Ừm... được rồi. Chuyện là... khi tôi mười lăm tuổi, tôi có một người bạn thân. Tên cậu ấy là Chihun." Taehyung nhìn xuống Dooman, người bạn thân mới của anh.
"Rồi một ngày tôi nhận được một cuộc gọi nói rằng Chihun đã tự sát. Cậu ấy bị rối loạn lưỡng cực, đã rơi từ tầng bốn của một tòa nhà vì nghĩ rằng mình có thể nhảy qua tòa nhà bên cạnh. Không ai biết cậu ấy mắc chứng RLLC, sau khi tôi theo học ngành tâm thần học, tôi phát hiện ra rằng có lẽ ngày hôm đó bác sĩ tâm thần đã đưa ra chẩn đoán cho cậu ấy."
Anh nhìn lên Seokjin đang ngồi với vẻ mặt mang biểu cảm mà Taehyung không thể hiểu được. "Vì vậy, tôi nghĩ rằng nếu ai đó có thể chẩn đoán, giúp đỡ cậu ấy và đưa ra phương pháp điều trị thích hợp thì có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc bằng một đám tang." Taehyung cảm thấy bản thân xúc động nhưng anh không muốn khóc trước mặt ông chủ sắp tới của mình. "Đó là lý do tôi chọn trở thành bác sĩ tâm thần. Tôi không muốn mọi người cảm nhận nỗi đau như tôi khi mất đi người bạn thân nhất của mình."
Seokjin chỉ ngồi im lặng nhìn anh. Nhìn vào mắt anh với sự kiên định như khi bắt tay anh. Sau một người đàn ông kia cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi rất tiếc vì cậu đã mất đi người bạn thân nhất của mình, Taehyung. Tôi tin rằng một số điều nhất định sẽ dẫn chúng ta đến nơi mà chúng ta phải ở. Chẳng hạn như cậu đang ngồi ngay tại văn phòng của tôi."
Taehyung suy nghĩ về lời anh ta nói. Điều mà Taehyung đã không nghĩ đến. Và Taehyung không biết nên cảm ơn hay trách móc.
Taehyung nhìn Seokjin, thắc mắc.
"Vậy bây giờ hãy nói cho tôi biết tại sao anh lại chọn ngành tâm thần học?" Taehyung ngồi dậy ngay trên ghế, hạ tay trái xuống vuốt ve chú chó của mình.
"Nối nghiệp gia đình thôi." Người đàn ông nói không chút bận tâm.
"Thật à?"
"Thật." Seokjin nói. "Mẹ tôi là một bác sĩ tâm thần. Đó là một lựa chọn dễ dàng nhưng may mắn cho tôi là tôi thực sự thích tâm lý học và tâm thần học."
"Tôi đoán là như thế." Taehyung nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn còn rơi và mặt trời có thể sẽ lặn sau nửa giờ hoặc trễ hơn. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào bên trong văn phòng lớn với màu cam. Làm cho mọi thứ trở nên đẹp hơn một chút.
Sự im lặng kỳ lạ lắng đọng trong phòng. Không khó chịu mà khá thoải mái. Dễ nói chuyện với Seokjin một cách kì lạ. Như những người bạn vậy.
"Taehyung, có lẽ chúng ta nên nói về lý do thực sự mà cậu đến đây." Seokjin nói, lần nữa đặt tay lên bàn trước mặt. "Tôi tin rằng tôi có một công việc hoàn toàn phù hợp với một người như cậu." Anh nói khi nhìn xuống Dooman, nó đã đi quanh bàn và ngồi trước mặt người đàn ông lớn tuổi hơn. Anh ta từ từ đưa tay xuống, gãi tai cho nó.
"Tôi sẽ không nói dối cậu, Taehyung. Đây là một công việc khó khăn và có thể cậu sẽ ngại, nhưng tôi biết cậu sẽ làm được một cách đáng kinh ngạc."
Taehyung vẫn im lặng. Anh không biết phải nói gì và bị cuốn vào những từ Seokjin nói.
"Chính xác thì tôi phải làm gì? Anh làm tôi hơi lo đấy."
Seokjin ngước nhìn Taehyung, ánh mắt sâu thẳm.
"Tôi muốn cậu biết những gì đang xảy ra xung quanh. Chuyện gì đang xảy ra khi bác sĩ không có mặt. Nhưng để làm như vậy, cậu cần phải là người mà bệnh nhân của tôi tin tưởng và nếu có một người mà họ tin tưởng... "Seokjin nhanh chóng nhìn ra ngoài, rồi quay lại nhìn Taehyung, nhìn thẳng vào mắt anh. "... Đó là một bệnh nhân khác."
Anh khẽ nghiêng đầu, nhíu mày.
"Taehyung, tôi muốn cậu đóng vai một bệnh nhân trong bệnh viện của tôi và báo cáo lại cho tôi những gì cậu nhìn thấy và nghe thấy."
Hả? Anh ấy muốn Taehyung đóng vai bệnh nhân?
"Anh nghiêm túc sao? Sao anh lại thuê một người để làm điều này? Không phải hơi quá đáng sao? Và làm thế nào để tôi có thể hoàn thành công việc được chứ? Xin lỗi chứ tôi không phải diễn viên." Taehyung nói nhanh nhưng có quá nhiều câu hỏi trong đầu anh cần phải xử lý.
"Tôi có thể hiểu tại sao cậu lại bối rối như vậy. Trước tiên hãy để tôi giải thích lý do tại sao tôi lại nhờ cậu làm việc này." Anh ấy nhấp vài lần vào máy tính và xoay màn hình. Một dãy hình ảnh đen trắng. Đây là video an ninh sao?
"Bệnh nhân của tôi là những bệnh nhân tốt, nhưng để giúp họ thì tôi cần biết những điều họ không thể nói với tôi. Đến nay cậu đã hiểu chưa?"
Taehyung gật đầu.
"Nhưng như cậu có thể thấy trên màn hình không có bất kỳ bác sĩ nào ở với họ ngay bây giờ. Vì vậy, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra đằng sau những cánh cửa gần nhất. Nhưng cậu có thể giúp tôi điều đó." Các video trên màn hình chiếu các vị trí khác nhau. Vài chỗ có người còn vài chỗ thì không.
Một chàng trai lọt vào mắt anh. Ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Đó là cuốn sách yêu thích của Taehyung. "Misery" của Stephen King. Anh ta đang nằm trên chiếc ghế sô pha hai người với hai chân vung qua một bên. Anh ta đi chân trần. Đường viền hàm sắc nét làm nổi bật khuôn mặt dài của anh. Một chiếc mũi cao và mái tóc màu cam xõa xuống trán. Taehyung lại đưa mắt nhìn Seokjin.
"Và không phải để gây áp lực cho cậu hay bất cứ điều gì, nhưng khoản tiền lương mà cậu nhận được sẽ có thể mang đến cho cậu chiếc xe mơ ước trong vòng chưa đầy hai tháng."
Seokjin đưa một chiếc phong bì cho anh và gật đầu bảo anh kiểm tra.
Anh lấy phong bì và mở nó ra.
Taehyung không thể tin vào những gì mình đang thấy. Seokjin không nói dối. Anh có thể mua được chiếc xe mơ ước của mình trong vòng chưa đầy hai tháng với số tiền như vậy. Cuối cùng thì anh cũng có thể dọn ra khỏi căn hộ tồi tàn của mình. Mua một căn nhà có vườn cho Dooman chạy nhảy. Suy nghĩ đó khiến Taehyung quyết định không do dự thêm.
"Được. Tôi sẽ làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro