1
Jeon Jungkook đứng trên hành lang lát gạch hoa vàng trước phòng giáo vụ, nắng xuyên qua mấy tán lá bàng non chiếu lên gương mặt trắng trẻo và có chút non trẻ. Jungkook nghiêng mặt tránh nắng, cau mày nghe người trong điện thoại trình bày, thỉnh thoảng ậm ừ vài tiếng trả lời. Một tiếng trước, cô giáo của Jeon Jungsoon gọi điện cho Jungkook thông báo con trai cậu ở trường đánh nhau với bạn, đánh xong không chịu nói lời xin lỗi hay bắt tay giảng hoà. Bạn học bị Jungsoon đánh khóc mãi không nín, cô giáo không giải quyết được đành phải gọi phụ huynh hai bên lên làm việc. Ông bà nội của Jungsoon đang đi du lịch, Jungkook không còn cách nào khác phải bỏ cuộc họp để chạy lên trường.
Đầu hè trời bắt đầu đổ nóng, Jungkook cởi hết nút áo vest ngoài, áo sơ mi bên trong thấm mướt mồ hôi, tiếng ve trên mấy tán cây cứ kêu râm ran rả rích, Jungkook đứng ở nơi hứng trọn hương vị mùa hè, kiên nhẫn truyền đạt lại công việc cho trợ lý. Việc ở công ty cậu vẫn chưa thạo lắm, Jungkook chỉ mới tiếp quản được sáu tháng, bố cậu đã gán việc cho cậu rồi dẫn mẹ đi du lịch dài ngày. Một mình gánh vác công ty lớn, Jungkook bận bù đầu mấy tuần nay, vậy mà thằng nhỏ Jungsoon còn phải gây thêm chuyện cho cậu xử lý.
Cuối hành lang dài có bóng người đang vội vã đi tới, tiếng giày da lộc cộc trên hành lang vắng nghe rất bắt tai. Jungkook tò mò nhìn lên, dáng người nọ vừa cao vừa thẳng, đi dưới cái nắng nóng nhưng lại mang đến cảm giác có chút lạnh lùng. Càng lúc bóng dáng người kia càng hiện rõ, cũng là một thân tây trang nghiêm túc chỉn chu, bên tay còn xách một chiếc cặp da màu đen nhỏ. Mái tóc người đó xoăn nhẹ bồng bềnh dưới nắng, lay động theo từng bước đi gấp gáp, anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, lúc ngước lên đã bước đến trước mặt Jungkook.
Jungkook thấy rõ gương mặt đó thì có chút thất thần, cảm tưởng như cái nóng chết tiệt của mùa hè cũng bị ánh mắt đó làm cho đóng băng lại, mọi giác quan của cậu đều chỉ tập trung vào gương mặt đó thôi. Anh ta đáp lại Jungkook bằng một cái liếc mắt, sau đó lướt qua cậu đi vào phòng giáo vụ. Cái liếc mắt đó xinh đẹp hơn vạn con bướm đang vỗ cánh trên hàng rào hoa đủ sắc ngoài kia, Jungkook ngẩn ngơ trả lời qua loa với trợ lý, sau đó tắt điện thoại rồi cũng đi theo vào phòng.
Jeon Jungsoon đang đứng im lặng một góc nhìn bạn học khóc thút thít. Jungkook đưa mắt đánh giá một vòng, cậu chạy kết quả nhanh được rằng con trai mình sẽ là người có lỗi. Không cần biết ai là người gây gổ trước, nhưng kết quả một đứa khóc, một đứa không khóc thì đứa không khóc thường sẽ có tội. Jungkook nhìn vẻ lầm lì của con trai mình thấy đau đầu hơn khi nhìn mấy chục cái email báo hệ thống lỗi từ phòng xử lý thông tin khách hàng mỗi sáng thứ hai. Nói luôn, Jungkook hiện đang giữ chức trưởng phòng công nghệ thông tin kiêm trợ lý Tổng giám đốc ở công ty. Chức trưởng phòng do năng lực cậu giành lấy được, còn cái chức vụ kiêm nhiệm kia là được cho vì có quan hệ ô dù với ông Tổng giám đốc. Jungkook còn một chức vụ nữa là làm bố của Jungsoon, chức này nửa do cậu tự nguyện nửa bị bắt ép, vậy nên Jungkook thừa nhận mình không để tâm đến công việc này lắm, cũng như làm trợ lý Tổng giám đốc vậy, phần lớn chỉ có cái danh, công việc cụ thể là gì Jungkook không nắm rõ.
Trong lúc Jungkook còn đang trừng mắt to mắt nhỏ với Jungsoon thì người đàn ông vừa nãy đã nhanh nhẹn đi đến chỗ cậu bé đang khóc kia mà ôm vào lòng dỗ dành, người này nhìn có vẻ dày dặn kinh nghiệm làm bố. Anh ta trông còn rất trẻ, nhưng sự dịu dàng của một người bố toát ra từ người anh ta giống y chang những lúc ông nội Jungsoon nói chuyện với thằng bé. Không hiểu sao chứng kiến sự dịu dàng của người đó Jungkook vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị. Gia đình phải yêu thương nhau thế nào thì mới có nhiều dịu dàng đến như thế.
Cô giáo chủ nhiệm là một cô gái trẻ, cô thấy phụ huynh đã đến đủ thì thở phào một hơi, vẻ mặt khó xử liền tươi tỉnh hơn một chút, vội vàng rót trà mời hai người ngồi xuống. Jungkook đã tính ngồi vào bàn uống ngụm trà cho đỡ khát rồi, nhưng nhìn thấy người kia dịu dàng ngồi xuống trước mặt con trai anh ta lau nước mắt dỗ dành, Jungkook tự dưng cũng đi tới đứng cạnh con trai mình. Jungkook huých vai Jungsoon, hỏi bằng khẩu hình miệng "Con gây ra chuyện gì vậy?"
Jungsoon chắc là đoán được ý của bố, nhóc con bĩu môi rồi quay mặt sang hướng khác. Thằng nhỏ này được ông bà nội chiều quá mà hư rồi, người lớn hỏi chuyện còn dám quay mặt đi chỗ khác. Tranh lúc không có bố mẹ ở nhà, Jungkook tính tối nay sẽ đánh nó một trận.
"Chúng ta ngồi vào bàn nói chuyện nhé?" Cô giáo nhẹ nhàng đưa mắt hỏi hai vị phụ huynh.
Jungkook vâng dạ cô giáo rồi kéo con trai mình đến bàn. Người kia cũng ôm con trai vào lòng đến bàn ngồi xuống.
Cô giáo thức thời mở chuyện trước: "Jungsoon và Kim Chi từ trước đến nay đều là học sinh ngoan, tuy học không giỏi lắm.." cô giáo nói đến đây thì che miệng ho nhẹ một cái, vẻ mặt có chút ngại ngùng khi lỡ miệng chê con người ta, sau đó lấy lại bình tĩnh tiếp tục:
"..nhưng không bao giờ nghịch ngợm không nghe lời. Hai đứa thích chơi với nhau lắm, cũng có sở thích giống nhau nên rất hay chơi đồ chung với nhau, nhưng không hiểu hôm nay có chuyện gì mà lao vào đánh nhau. Kim Chi té xuống sàn nên đầu gối bị bầm một mảng, khóc mãi không nín. Tôi hỏi nguyên do thì không chịu trả lời, cũng không làm sao cho Kim Chi nín được, Jungsoon lại không chịu xin lỗi bạn. Vậy nên, đành phải làm phiền hai phụ huynh lên trường gấp vì việc này.."
Kim Chi vẫn chưa nín khóc hẳn, chôn mặt trong lòng người đàn ông đẹp trai kia rấm rứt khiến người ta thấy đau lòng. Ánh mắt Jungkook cứ nhìn mãi vào bàn tay thon dài mảnh khảnh đang vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc, thầm cảm thán người gì mà đến cái móng tay cũng xinh đẹp. Người ta đẹp như thế chắc chắn con trai người ta sẽ không làm chuyện có lỗi rồi. Jungkook kéo Jungsoon đến bên cạnh, mặt mày nghiêm khắc hỏi:
"Tại sao lại đánh bạn?"
Jeon Jungsoon vẫn ngậm chặt miệng không trả lời, trước cái nhìn của cô giáo và phụ huynh Kim Chi, Jungkook khó xử đánh vào mông Jungsoon một cái. Đây là lần đầu tiên Jungkook đánh con, cũng là lần đầu tiên Jungsoon bị đánh. Jungkook tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm nuôi dạy con, hơn nữa cũng thường xuyên bận rộn công việc, nên Jungsoon phần lớn ở bên cạnh ông bà nội. Mà bố mẹ Jungkook lại cưng đứa cháu này lên tận trời, làm sai cũng không nỡ lớn tiếng mắng, vậy nên Jungsoon càng lớn càng nghịch, không sợ trời đất gì cả. Ở nhà có thể cho qua, nhưng lên trường lớp mà gây gổ với bạn bè rồi cứng miệng thế này là không đúng, Jungkook giận quá phải đánh một cái.
Jungsoon cũng chỉ là một đứa trẻ, lần đầu bị bố đánh, còn đánh trước mặt nhiều người thì ấm ức, bắt đầu thút thít khóc. Jungkook thấy con khóc thì hoảng, ôm con trai vào lòng lóng ngóng dỗ. Mà Kim Chi ở phía đối diện thấy bạn khóc thì không khóc nữa, hai mắt tròn vo ngồi nhìn Jungsoon được bố ôm trong lòng dỗ dành.
Jungkook bắt gặp ánh mắt trong suốt của Kim Chi thì ngưng người lại, cậu cảm thấy đứa nhỏ này rất giống con trai mình. Tuy không phải giống nhau như đúc nhưng dáng dấp và ánh mắt thì rất giống, nếu nhìn không kĩ có thể nhận nhầm. Jungkook không hiểu do trẻ con ở độ tuổi này đều giống nhau như vậy, hay chỉ có hai đứa nhỏ này có dáng vẻ đặc biệt giống nhau.
Cô giáo thấy tình hình bỗng đảo ngược thì bối rối không biết tiếp tục như thế nào. Mấy đứa nhỏ xíu này chuyện gì cũng không hiểu, thật sự rất khó giải quyết, gặp chuyện gì không vừa ý chỉ biết ngoác miệng ra khóc thôi. Cô giáo sợ tiếng khóc lan tới phòng thầy hiệu trưởng, cũng lo lắng không rõ tính cách hai vị phụ huynh đẹp trai này dễ hay khó, trong lòng rối bời cứ nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, cân nhắc cách giải quyết trong đầu.
Kim Taehyung thấy Kim Chi nín khóc rồi thì đặt con trai xuống, vỗ má Kim Chi dịu dàng hỏi "Giờ Kim Chi nói cho bố nghe sao lại đánh nhau với bạn nhé?"
Mặc dù nhìn qua cũng có thể đoán được quan hệ của bọn họ nhưng Jeon Jungkook thừa nhận khi nghe tiếng bố kia, trong lòng cậu có chút gì đó giống như hụt hẫng.
Đôi mắt to tròn của Kim Chi ráo hoảnh, viền mắt còn sót lại chút ửng đỏ đáng yêu như chú thỏ con, chu môi nói "Bạn Jungsoon cướp cục tẩy của con, con bảo bạn ý về bảo mẹ mua đi. Bạn ý nói bạn ý không có mẹ nên không chịu trả. Con cũng không có mẹ mà, .. con bị té.. còn cục tẩy thì bay mất tiêu rồi.. hu hu" Kim Chi nhớ lại cục tẩy hình thỏ hồng đáng yêu của mình thì lại bắt đầu dụi mắt khóc.
Cô giáo thấy Kim Chi lại òa lên khóc thì quýnh quáng, vội đứng dậy đưa tay như muốn bịt miệng Kim Chi, nhưng cuối cùng nhanh tay chuyển sang vuốt tóc, ôn tồn bảo "Kim Chi ngoan đừng khóc, cô mua cục tẩy khác cho con nhé!"
"Phải là cục tẩy hình thỏ hồng con mới chịu cơ!"
"Được! Được!"
"Con cũng muốn có cục tẩy hình thỏ hồng." Jungsoon ở bên kia cũng lớn tiếng khóc muốn tranh giành.
"Được! Cô mua cho cả Jungsoon nữa! Đừng khóc mà." Giọng cô giáo nghe như cũng sắp khóc theo rồi.
Nghe cô giáo hứa mua cho mình cục tẩy mới, cả hai đứa nhỏ đều nín khóc, bốn đôi mắt cún con nhìn cô tràn đầy trông mong. Cô giáo gượng cười vuốt tóc hai đứa, hứa chắc chắn mình sẽ mua mới thành công khiến hai đứa ngưng hẳn những tiếng thút thít sụt sùi. Cô giáo gập đầu xin lỗi hai vị phụ huynh vì đã làm phiền chuyện đơn giản như vậy. Sau đó tế nhị hỏi Kim Taehyung chỗ mua cục tẩy hình thỏ hồng. Taehyung suy nghĩ một chút nói buổi tối sẽ nhắn địa chỉ cho cô. Cô giáo nghe vậy thì mặt mày bỗng tươi tắn hẳn, cảm thấy ầm ĩ cả buổi cũng đáng giá, vui vẻ tiễn hai người ra khỏi phòng giáo vụ.
Jeon Jungkook cố ý đi song song với Kim Taehyung, nắng đổ xuống hành lang thành những vệt dài thẳng tắp, chiếu cái bóng của anh nghiêng nghiêng. Jungkook nhìn cái bóng đẹp đẽ ấy rồi liếc nhìn lên người bên cạnh, rồi lại nhìn xuống bóng của hai người đang bước cạnh nhau.
Jeon Jungkook năm nay hai mươi bốn, đi du học năm năm, về nước được tám tháng, đang làm trưởng phòng công nghệ thông tin kiêm trợ lý Tổng giám đốc của một công ty có tiếng. Lặp lại như vậy để chứng minh Jeon Jungkook có mối quan hệ rất rộng, cũng đã từng gặp qua rất nhiều người, nhưng thật sự chưa có ai thu hút cậu nhiều như người đang đi bên cạnh.
Kim Taehyung có một cái gì đó rất cuốn hút, ánh mắt anh giống như nắng mùa hè, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ, Jungkook lỡ chạm một lần mà say đến choáng váng.
"Gà trống nuôi con, cực thật ha." Jungkook đắn đo mãi mới dám mở lời bắt chuyện.
Taehyung gật đầu, nhưng lại nói "Cũng không cực lắm. Kim Chi rất ngoan."
Jungkook gật đầu phụ họa "Kim Chi ngoan thật.."
Jungkook nhớ lại những lời ấm ức lúc nãy của Kim chi, thằng bé không có mẹ, chỉ một vài câu đã cung cấp đủ thông tin Jungkook cần, đúng là đứa trẻ đáng yêu.
Nghĩ đến thằng con trời đánh của mình, Jungkook chê "Chẳng bù với Jungsoonie, nhóc con này nghịch như quỷ. Không biết anh có bí quyết gì để nuôi dạy con cái không, tôi cũng muốn học hỏi một chút."
"Nuôi dạy trẻ con phải có bí quyết rồi, cậu không đọc sách hay tham khảo thông tin trên mạng sao?"
Tất nhiên là không rồi, vì Jungkook có nuôi dạy Jungsoon ngày nào đâu. Thương thì có thương, nhưng gọi tình thương đó là tình phụ tử thì ra vẻ quá. Thứ Jungkook dành cho con trai mình nhiều nhất là tiền mua đồ chơi. Jungkook cũng từng dành thời gian dạy học cho Jungsoon, nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ sau ba mươi phút vì mãi mà thằng bé không nhớ được năm cộng hai bằng bảy. Jungkook giải bày với bố mẹ mình rằng mặc dù cậu học giỏi nhưng cậu không có bằng sư phạm nên không thể dạy con đúng cách được, ba mẹ nên mời gia sư có bằng cấp đàng hoàng tới dạy thằng bé sẽ tốt hơn, vì nếu để cậu tiếp tục dạy thì hoặc nó sẽ bị đánh đến ngu người hoặc Jungkook sẽ bị cái dốt của nó khiến cậu mang bệnh tâm thần vì phải la hét đập phá đồ đạc để giải tỏa cơn tức giận. Vậy là Jungkook thoát được nỗi ám ảnh mang tên dạy con học.
Jungkook giả vờ cười khó xử "Do tôi bận rộn công việc quá nên cũng không dành nhiều thời gian cho Jungsoon, chủ yếu do ông bà nội chăm giúp."
Taehyung mỉm cười, nói với vẻ tự hào "Kim Chi thì do một mình tôi nuôi lớn."
"Anh giỏi thật đó. Nhìn Kim Chi ngoan như vậy tôi thật sự rất muốn học hỏi bí quyết từ anh. Bây giờ anh có thời gian không, tôi mời anh cà phê, mong nghe anh chia sẻ kinh nghiệm."
Taehyung đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Cũng được, tôi hiện cũng không có việc gì gấp."
Jungkook rủ được người đẹp đi cà phê cười đến là rạng rỡ, "Vậy chúng ta đến quán cà phê đối diện trường học đi, được không?"
"Được."
.
Hai người đến quán cà phê nhỏ trước trường, bên trong quán trang trí rất nhiều cây xanh làm dịu đi phần nào cái nóng mùa hè khiến Jungkook say nắng. Taehyung gọi một ly soda việt quất còn Jungkook gọi cà phê. Taehyung thật lòng chia sẻ bí quyết nuôi dạy con cái của mình cho Jungkook, còn Jungkook chỉ chăm chăm ngồi ngắm anh, lúc nói chuyện miệng của Taehyung cứ chu lên trông rất đáng yêu.
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?" Jungkook cắt ngang câu chuyện dạy con không được nói dối của Taehyung.
"Tôi hai mươi sáu."
"Thật hả, anh lớn hơn em hai tuổi mà trông anh trẻ quá."
Taehyung mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên trán mình, nói "Cảm ơn cậu. Tôi thấy mình cũng không trẻ hơn tuổi bao nhiêu. Nhìn cậu thì trẻ hơn nhiều, nếu mặc đồ thường ngày chắc sẽ giống sinh viên đại học."
"Vậy anh kết hôn năm bao nhiêu tuổi?"
"Tôi hả?" Taehyung lại cười, "Tôi chưa kết hôn."
Jungkook hả một tiếng to, "Vậy Kim Chi là như thế nào.."
"Chuyện kể ra thì dài lắm, nhưng tôi xem Kim Chi như con ruột của mình, thằng bé ở với tôi từ nhỏ."
Bất kì ai vô tình nhìn qua cũng nhận ra được rằng Jeon Jungkook đang vui dữ lắm, tinh thần phấn chấn hiện rõ ràng trên mặt, cậu cứ nhìn Taehyung rồi cười miết. Chuyện dài thì từ từ kể cũng được, anh chưa kết hôn là tốt rồi. Taehyung thấy Jungkook không hỏi nữa thì lại tiếp tục câu chuyện đang dang dở của mình.
"Cái chuyện dạy con không được nói dối ấy, lúc đó Kim Chi đang học mẫu giáo thôi, nhưng thằng bé đã thường xuyên làm hư đồ đạc rồi chối và đổ thừa cho người khác khi tôi hỏi tới.."
"Anh có đang hẹn hò với ai không?"
"Hả?" Bị cắt ngang, Taehyung hỏi lại theo quán tính, sau đó anh đỏ mặt chậm rãi trả lời "Hiện tại, tôi chỉ muốn chăm chỉ làm việc để nuôi Kim Chi.."
"Vậy hả.." Jungkook cười hì hì lộ ra hai cái răng thỏ trông càng trẻ con "Anh giỏi ghê. Có thể hỏi anh, anh đang làm nghề gì không?"
"Ừm, tôi tư vấn bất động sản."
"A, vừa hay em cũng định mua nhà. Mấy năm nay em học ở nước ngoài, chỉ mới vừa về nước thôi nên không rõ thị trường nhà đất lắm, anh tư vấn giúp em được không?"
Taehyung nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa "Được chứ, được chứ. Thế cậu muốn mua nhà như thế nào? Tôi có rất nhiều mẫu nhà, còn đem theo trong túi, để tôi lấy ra cho cậu xem."
Điện thoại của Jungkook reo liên tục, Jungkook nhắn cho người gọi một tin ngắn gọn "Xử lý tạm đi, mai tôi lên giải quyết." rồi dứt khoát tắt điện thoại.
Taehyung đã bày biện đủ brochure nhà mẫu lên bàn, hỏi Jungkook muốn kiểu nhà mấy phòng ngủ, rộng bao nhiêu, thích tầng cao hay thấp. Jungkook tùy tiện nói ra vài thứ, sau đó tiếp tục ngắm Taehyung giới thiệu nhà cho mình. Taehyung nói từ ba giờ rưỡi đến năm giờ chiều Jungkook vẫn chưa chốt được nhà, anh hỏi xin số của Jungkook để giữ liên lạc, Jungkook vui vẻ cho anh số rồi luyến tiếc chia tay nhau vì Taehyung phải đi đón con. Jungkook nhắn tin bảo tài xế nhà mình không cần đến đón Jungsoon, sau đó vui vẻ cùng Taehyung đi làm nghĩa vụ của một người bố mà thảng hoặc lắm cậu mới rảnh để làm một lần.
Tối đó về nhà nhiệt huyết làm bố của Jungkook tràn đầy lồng ngực, cậu liền vào phòng Jungsoon dạy dỗ con trai.
"..con càng lớn càng hư, con nhìn Kim Chi đi, người ta ngoan biết bao nhiêu, bố Kim Chi hỏi Kim Chi liền trả lời, còn con tại sao bố hỏi mà con không trả lời? Bố với ông bà nội có để con thiếu thứ gì không mà con còn đi tranh cục tẩy với bạn.."
"Con méc ông bà nội bố đánh con." Jungsoon vẫn còn nhớ như in cái tét mông đầy mất mặt ấy, bé không muốn nói chuyện với Jungkook.
"Là do bố hỏi con không trả lời, con thấy như vậy là đúng hay sai?"
Chiếc điện thoại nhỏ của Jungsoon reo lên, là ông bà nội gọi tới, Jungsoon nhanh nhẹn bắt máy rồi mếu máo khóc với ông bà:
"Ông bà ơi, bố Jungkook đánh con."
Jungkook bịt không kịp cái miệng thằng nhỏ, mặt nó rõ là đáng thương, giống như bị Jungkook cậy thế bắt nạt khi không có ai ở nhà. Cuối cùng người bị bố mẹ dạy dỗ lại là Jeon Jungkook. Jungkook ăn mắng xong thấy mệt mỏi rã rời, quyết định từ bỏ việc dạy con nên người, cậu dặn dò Jungsoon:
"Con có thích bạn Kim Chi không?"
"Dạ có, bạn Kim Chi dễ thương."
"Ừm, hai đứa giống nhau lắm chắc dễ thân. Con kết thân với bạn Kim Chi đi rồi sau này muốn gì bố cũng cho."
"Tại sao?"
Jungkook suy nghĩ một chút, sau đó cân nhắc trả lời "Bạn Kim Chi đáng yêu mà, bố muốn con có bạn tốt đó."
Jeon Jungsoon trước nay không thích nghe lời Jeon Jungkook vậy mà lần này lại nghe lời, đồng ý kết thân với Kim Chi với một điều kiện:
"Bố mua cho con tất cả những thứ giống của bạn Kim Chi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro