Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

"Bí mật này có nên nói cho cậu ấy biết hay không, sẽ ra sao nếu cậu ấy biết ? Cậu ấy có ghét mình không nhỉ, chắc là cậu ấy sẽ ghê tởm mình lắm, giờ xã hội này còn mấy ai biết cảm thông đâu chứ, ngay kể cả những người mình tin tưởng nhất..."

Jimin ngồi trong lớp, chán nản gục mặt xuống bàn và độc thoại một mình, lớp vắng tanh vẫn chưa có người tới vì nó là người đến sớm nhất, hôm nào chẳng vậy. Chuyện hôm qua khi Jimin buột miệng nói ra một chút về bí mật của mình khiến Taehyung suy suy nghĩ nghĩ làm Jimin cũng bối rối lắm không biết giải thích sao cho cậu hiểu, giải thích sao để cậu không hiểu lầm. Taehyung có nghĩ khác về con người của nó không, chẳng hạn như nghĩ nó là một người bạn tồi khi không có lấy một chút tin tưởng Taehyung nên chẳng chia sẻ gì với cậu ? Jimin rối lắm, nhưng bí mật này là một chuyện mà kể cả nói ra hay không cậu cũng chẳng thể nào mà nhẹ nhõm nổi, đôi khi lại nghĩ, sống thật với bản thân sao mà khó khăn tới vậy...

Nhưng thật ra để sống thật với chính mình không khó, chỉ là bạn có đủ can đảm hay không.

"Này, làm cái gì mà uể oải thế ?"

Jimin ngẩng đầu, Taehyung đến rồi, và... cậu có vẻ khổ sở với cái dáng đi không thể nào khổ sở hơn.

"Dáng đi kiểu gì vậy ?"

"À... hôm qua bị ngã ấy, đau chết đi được !", Taehyung nhăn mặt, đã bao nhiêu lần nói dối Jimin như vậy, trăm lần nói dối đều như một, có người ngu mới không nghi ngờ Taehyung đang giấu giếm điều gì đó. Tất cả đều tại người kia, báo hại cậu giờ đi còn không nổi, không biết lát nữa ngồi xuống có được không, nếu Jimin mà biết được Taehyung đang lấp liếm sự thật, thì... cậu cũng không dám nghĩ đến nữa.

"Ngã nặng lắm à, sao hôm nay không nghỉ học đi còn cố chấp đi làm gì ?"

"Không cần, hơi đau chút thôi, lát sẽ đỡ."

Có đỡ bằng mắt, như này cũng phải ít nhất hai ba ngày mới hết, Taehyung thầm rủa tên ai đó trong lòng, người mà tối qua đã khiến cậu thảm hại đến thế này, thật hết chịu nổi ! Lại còn bảo cậu không muốn nghỉ, Taehyung cũng muốn nghỉ, nhưng là do tên chết bầm nào đó, bắt cậu phải đi học, lúc nào cũng bên tai cậu ca cái bài ca năm cuối đại học, thành ra hiện giờ Taehyung mới ngồi ở đây.

"Mà cậu có vẻ hay ngã nhỉ ? Cẩn thận một chút."

Mắt Taehyung giật giật, không lẽ cậu 'ngã' nhiều tới mức Jimin cũng để ý hả ? Nghe xong Taehyung chỉ biết cười trừ, giả vờ đổ lỗi cho bản thân không cẩn thận, hậu đậu, đổ lỗi cho vận xui tới quá nhiều, mặc dù sự thật thì không phải như thế...

"Không biết ma theo hay quỷ ám nữa mà tớ toàn gặp chuyện xui xẻo.", Taehyung nói xong lại cười ha hả một cách gượng gạo.

Jimin gật gù, vận xui gì mà toàn làm người ta ngã tới đi đứng không vững, ngồi cũng không xong, xem kìa, nhìn Taehyung ngồi trông khổ sở chết đi được, ngồi xuống chắc xót lắm nên nãy giờ cậu cứ rên ư ử mãi không thôi. Taehyung mới ngồi xuống đã giật mình muốn đứng dậy vì nó quá rát, nhưng nếu không cố gắng chịu đựng thì chắc chắn cậu sẽ phải đứng học mất, như vậy thì rất mỏi chân.

"Ngã gì mà khiếp thế ?", Jimin cằn nhằn, dịch gần lại để chỉnh tư thế ngồi cho Taehyung, bỗng nó thấy trên ngực cậu ẩn hiện sau lớp áo sơ mi mỏng có những vết màu tím như vết cắn, nó cau mày. Ngã thành ra như thế luôn sao, nhưng nó không giống vết thương bị ngã cho lắm, Jimin cũng chẳng phải người ngốc tới mức không biết gì, đây là dấu hôn mà ? Hay Taehyung có bạn gái rồi...

"Taehyung, ngực cậu bị gì vậy ?", mặc dù biết, nhưng Jimin vẫn giả vờ hỏi Taehyung xem cậu trả lời thế nào.

Taehyung nhìn xuống ngực mình, sau đó vội che đi những dấu hôn đã bị phát hiện, cậu gãi đầu cười ngượng, "A, không phải tớ đã nói rồi sao, bị ngã."

"Bị ngã ? Những vết màu tím này là bị ngã sao, tớ thấy không giống lắm.", Jimin nghiêng đầu, chỉ tay vào vùng ngực với những dấu đổ tím chi chít ẩn hiện sau lớp áo của Taehyung, còn tỏ vẻ thơ ngay như bình thường vẫn hay thể hiện ra ngoài mặt.

Cậu vỗ đầu, "Bị... bị va vào đâu tớ quên mất tại hôm qua... hôm qua ngã xong cái đau quá nên quên ấy... haha."

Jimin càng khó hiểu hơn, nghi ngờ càng đậm, va vào đầu mà lại bầm tím mấy mảng nhỏ mờ ám thế kia, nhưng dù sao cũng kệ vậy, Taehyung đã quên rồi thì thôi, cậu đã không muốn kể thì thôi, không chất vấn nữa.

Taehyung thầm thở phào, Jimin mà hỏi thêm bất kì câu nào nữa chắc cậu lăn đùng ra ngất quá, nghĩ lại hồi nãy câu trả lời gian dối của cậu thật quá dở tệ, may sao Jimin không suy nghĩ gì, nếu mà là người khác, người ta đã cười vào mặt cậu vì khả năng nói dối tệ hại của cậu rồi, không ai ngã dập đít mà lại quên mình ngã như nào cả, dù quên hay không quên thì ngã ở đâu cũng chẳng thể tụ được năm sáu cái vết tím tím trên ngực như thế được. Nghĩ tới đây thôi là Taehyung lại thấy bực mình, đúng là cứ nhắm mắt làm không nghĩ tới hậu quả !

"Tớ đi mua đồ ăn sáng cho cậu nha, mông miếc như này chắc không đi nổi đâu ha ?"

Taehyung cười, "Mua hộ tớ cái bánh bao nhé !"

"Ngồi đây đợi chút !"

"À Jimin ơi, tớ mượn vở Toán của cậu, hôm qua tớ chép thiếu."

"Taehyung chăm đột xuất à, có bao giờ thấy cậu chép Toán đầy đủ đâu."

Taehyung bĩu môi, thật ra cậu cũng nào đâu có muốn, tất cả đều là bị ép buộc !

Sau đó Jimin bảo cậu cứ lấy đi, còn dặn dò rất kĩ càng là lấy ở ngăn lớn nhất, cậu cũng gật gật làm theo, tới lúc loay hoay sang cặp mình, thế quái nào Taehyung quên đem theo bút, không chần chừ, cậu mở ngăn nhỏ nhất của Jimin ra mượn tạm một cái bút.

"Chị lấy cho em hai cái bánh..."

"Jimin đi mua đồ ăn sáng à ?"

"Thầy Jungkook ?"

"Ăn những hai cái ?", Jungkook cười cười tỏ ra ngạc nhiên.

Jimin nghiêng đầu nhìn anh, nó không hay tiếp xúc với Jungkook ngoài giờ giảng, ai mà biết được anh lại là người thân thiện, dễ gần như thế. Nó còn từng nghĩ Jungkook sẽ rất khó gần, nhưng hoá ra đều ngược lại.

"Dạ... không... không ạ, em mua cho cả bạn em nữa !"

Jungkook chun mũi, hành động vô tình này khiến Jimin cứ đứng đực ra nhìn đầy chăm chú. Anh cảm thấy hơi kì quái, liền hắng giọng, cùng lúc chị căng-tin cũng hỏi Jimin, "Em ăn bánh gì ?"

"À... dạ... em... em hai cái bánh bao ạ !"

"Em căng thẳng quá rồi đó, thả lỏng đi.", Jungkook cười tươi xoa đầu Jimin một cách tự nhiên nhất giữa giảng viên và sinh viên, cách nhau cũng có vài tuổi chứ không nhiều lắm, thế nên làm vậy cũng bình thường thôi mà. Jungkook nghĩ đơn giản thế thôi, nhưng anh nào có biết, hành động đó của bản thân khiến Jimin như chết lặng trong sự ôn nhu của anh. Bao nhiêu lâu Jimin thầm thích anh, đây là lần đầu tiên...

"Mà... em mua cho bạn nào thế ?"

"Bạn Taehyung ạ, hôm nay bạn ấy bị mệt."

"Bạn Taehyung mệt hả, xảy ra chuyện gì với bạn ấy sao ?"

"Bạn ấy bị ngã, ngồi cũng không được mà đi cũng không xong, trên cổ bạn ấy còn có mấy vết gì nhìn lạ lắm, em thấy không giống bị ngã.", Jimin ngừng lại, thấy mình cũng hơi bép xép chuyện của bạn thân rồi nên dừng câu chuyện nửa vời, nhìn là biết không muốn kể tiếp nữa, nó nghĩ là Jungkook cũng chẳng có quan hệ gì có thân thiết với nó hay kể cả là Taehyung, có thể anh cũng không muốn nghe, vậy chuyện cậu bị gì cũng chẳng ảnh hưởng tới anh là bao, chỉ báo cáo cậu bị mệt thôi là đủ rồi ! Nhưng chắc do Jimin đã trở nên quá lúng túng khi đứng nói chuyện trực tiếp ở khoảng cách gần thế này với Jungkook, bởi thế nên nó mới không để ý đến lời mình đang nói, thậm chí giờ anh bảo nói gì cũng sẽ nói ra hết, kể cả bí mật thầm kín nhất của bản thân.

"Taehyung bạn em bất cẩn nhỉ ?"

Jungkook hỏi lần nữa, và chỉ trong giây lát, Jimin đã quên sạch suy nghĩ rằng nó đang bép xép chuyện cá nhân của Taehyung, rất thành thật kể cho anh nghe như đang nói chuyện với bạn.

"Đúng đó thầy, em thấy hai tháng nay, nó phải ngã không dưới chục lần, mỗi lần đều đau tới hai ba ngày mới hết, nhìn đáng thương..."

Jungkook gật đầu, "Vậy cho thầy gửi lời hỏi thăm tới bạn Taehyung nhé, dù sao cũng là thầy trò với nhau... không quan tâm không được."

"Cảm ơn thầy."

Jimin quay lại đón lấy hai chiếc bánh bao, hấp tấp chào Jungkook rồi rời đi. Khi đã trốn được khỏi Jungkook, nó âm thầm vuốt ngực, ngoại trừ giờ học trên lớp ra, nó rất ít khi tiếp xúc với anh ngoài giờ thế này, lại còn không trao đổi về chuyện học tập nữa khiến Jimin rất bối rối, thậm chí họ còn nói chuyện về Taehyung, và sau đó Jungkook còn tốt bụng, quan tâm gửi lời thăm hỏi cậu nữa, nó có chút ganh tị với bạn mình, mặc dù chính nó là người mở đầu câu chuyện Taehyung bị ngã trước. Rõ ràng đã không muốn bép xép chuyện của cậu, nhưng chẳng hiểu sao Jimin vẫn không phanh lại được mà thành thật tuôn hết ra.

Đúng là đứng trước người mình thích, cái gì cũng không điều khiển được, từ tỉnh táo thông minh cũng trở thành ngờ nghệch ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro