1.
Kim Taehyung lơ đãng di chuyển tầm mắt xuống sân trường, một buổi học nhàm chán lại bắt đầu nữa rồi.
"Này..."
"Hả ?"
"Cậu mệt à ?", Jimin để ý từ nãy tới giờ Taehyung cứ lơ đãng tập trung đi đâu, nó tưởng cậu mệt nên tốt bụng hỏi han một chút, dù gì cũng là bạn thân mà, nhìn thấy sự khác lạ làm sao không lo lắng được.
"Tớ không mệt, chỉ là chán thôi, hôm nay toàn tiết tớ không thích chút nào !"
"Lát có tiết thầy Jeon mà, sao lại chán ?"
"Thì sao ? Tiết thầy ấy thì liên quan gì đến tớ ? Tớ không thích thầy ấy, càng không thích môn thầy ấy dạy, nên tất nhiên không ảnh hưởng đến tớ."
Jimin bĩu môi, tại sao lại có một kẻ ngốc nghếch không thích tiết dạy của thầy giáo Jungkook được chứ, thử tìm khắp cả cái trường này xem, làm gì có giảng viên nào tận tình, chu đáo, đẹp trai, giọng hay như thầy ấy, đương nhiên là làm gì có rồi, thầy ấy tốt như vậy, ưu tú hoàn hảo như vậy, thế mà Taehyung cũng có thể than thở cho được, dù sao thì cũng không thèm đôi co với tên ngốc Kim Taehyung nữa, không muốn thích thì để Park Jimin thích luôn hộ phần của cậu.
Jungkook là giáo viên dạy Toán, Taehyung không thích học toán đơn giản là bởi vì cậu không giỏi môn này, kể cả anh có là một người đẹp trai, giọng hay, tận tình chu đáo như lời Jimin nói thì cậu cũng không thể thích được, nhưng Jimin thì lại khác, nó học giỏi Toán như thế, thích học tiết của Jungkook là đúng, cũng không có gì đáng để thắc mắc cả. Chẳng phải làm theo sở thích của mình luôn là công việc gì đó rất thú vị sao, kể cả nó có kì lạ đi chăng nữa...
"Cậu cố mà học thật tốt môn Toán đi !"
Taehyung nhăn mặt, "Tại sao ?"
"Cái đồ ngốc này, chẳng qua cậu không thích thôi, chứ cái gì chẳng có đặc trưng riêng, ưu điểm riêng, vả lại năm cuối đại học rồi, cậu không định nợ môn đó chứ ?", lời nói còn mang theo ý cười rất đậm.
Taehyung nhìn Jimin rồi trút ra tiếng thở dài đầy mệt mỏi, thú vị cái gì, nó làm não cậu chỉ muốn nổ tung thôi chứ thú vị chỗ nào, nếu thật sự giỏi thì phải có niềm yêu thích, mà nếu yêu thích thì chắc chắn sẽ phải cố gắng, Taehyung căn bản không có chút cảm tình gì với nó, thế nên không hề muốn cố gắng. Giá như cậu giống Jimin đi, thì đối với cậu môn Toán có là gì !
"Thôi đi, nghĩ tới nó là tớ đã muốn chết rồi, bắt tớ học không khác nào đẩy tớ vào chỗ chết. Làm ơn, cậu và môn Toán hãy tha cho tớ một con đường sống !"
Giờ tới lượt Jimin bĩu môi nhìn bạn mình, cười cười trêu, "Nếu học không nổi thì tớ dạy cho này, không lấy tiền nhé ! Cũng chỉ muốn tốt cho Taehyung nhà ta thôi, hi vọng Taehyung không vì nợ một môn mà chậm trễ học hành."
"Không cần.", Taehyung vội vàng xua tay, "Mà... tự nhiên năm cuối Đại học cậu giỏi Toán đột ngột thế khiến tớ cả kinh đấy, tớ nhớ năm ngoái cậu và tớ dốt Toán gần nhất lớp mà ? Sao đột nhiên cậu cứ như được thần đồng học Toán nhập vậy, lạ kì lắm đấy nhé !"
"Ai rồi cũng sẽ phải thay đổi thôi Taehyung à, chỉ có cậu mới không thay đổi chút nào thôi, có động lực dữ dội lắm người ta mới cố gắng được như vậy đó chứ chẳng có gì là tự nhiên đâu."
"Sao cơ ? Động lực á ? Động lực của cậu là gì thế ?", Taehyung cũng muốn có động lực kì diệu nào đó có thể giúp cậu học giỏi hơn một chút, để cậu có hi vọng được tốt nghiệp đại học loại khá, hoặc trung bình thôi cũng được, nhưng mà hiện tại mọi động lực đang có đều chưa đủ, hoặc có thể là cũng chẳng có bất kì điều gì giúp được Taehyung nữa, cậu học dốt là nhờ thực lực hết rồi !
"À mà thôi không có gì đâu, sau này cậu sẽ hiểu ! Đợi đến một khoảng thời gian thật sự thích hợp, tớ sẽ tiết lộ."
"Bày đặt bí ẩn, có cái gì về cậu mà tớ không biết đâu ?"
"Thế á, cậu có hơi kiêu ngạo quá không Taehyung ?", Jimin cười một cách ngây thơ, lời nói mang ẩn ý nửa đùa nửa thật.
Taehyung khó hiểu với lời nói ấy của bạn thân, cậu không rõ Jimin nói vậy là có ý gì nữa, ngay lập tức nhíu mày hỏi lại, "Gì ?"
"Có nhiều điều về tớ cậu chưa biết đâu, mà có biết...", động tác viết của Jimin dừng lại, ánh mắt có chút dao động, tâm trạng dường như cũng trùng xuống theo câu nói vừa thốt ra, rồi nói tiếp, "cậu chắc chắn sẽ sốc lắm cho xem."
"Mới sáng sớm bớt sướt mướt làm phiền tớ đi."
Nói Jimin là đừng làm phiền mình, nhưng Taehyung lại tự làm phiền mình bằng cả mớ suy nghĩ tiêu cực, muốn thoát ra cũng không thể thoát ra được, hàng ngàn câu hỏi chạy ngang đầu Taehyung, Jimin có chuyện gì giấu cậu sao, Jimin bị gì mà tự nhiên lại tỏ ra bất thường như vậy, không lẽ nó đang gặp chuyện gì khó xử, nhưng lại không muốn bày tỏ với cậu ? Taehyung chơi thân với Jimin cũng lâu rồi đi, có gì cũng tâm sự cho nhau nghe hết, từ những chuyện buồn, chuyện vui, những chuyện tồi tệ nhất cho đến những chuyện hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ hai người giấu nhau bất kì việc gì với đối phương cả, thế mà hôm nay chính Jimin lại nói còn nhiều sự thật về nó mà Taehyung chưa hề biết làm cậu thực sự khó hiểu và khó chịu, biết rằng dù là bạn thân, mỗi người cũng cần có một không gian riêng tư, có những bí mật của riêng mình không phải điều gì cũng kể được, nhưng thế này không phải là quá bí ẩn sao, và Jimin cư xử như thể nó đang giấu giếm cậu rất nhiều chuyện kinh khủng vậy !
Hay... Jimin không tin tưởng ở cậu ?
Taehyung miên man suy nghĩ rồi ngủ luôn lúc nào không hay.
"Taehyung, dậy đi, tiết thầy Jungkook."
"Thì sao chứ, để tớ ngủ.", bị Jimin lay dậy, Taehyung có chút bực bội.
"Đứng dậy chào thầy ấy."
Taehyung uể oải đứng dậy, chào cho có lệ, được ngồi liền gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Tiết Toán diễn ra khoảng mười lăm phút thì Taehyung cựa mình tỉnh giấc, quay sang liền thấy bạn thân mình cứ mơ mơ màng màng nhìn lên trên bục không rời mắt, thậm chí còn có chút đỏ mặt. Taehyung vừa gãi tay, vừa xoa gáy, nó ốm à ? Không, không đúng lắm, đâu có dấu hiệu bị ốm gì đâu, chẳng nghĩ gì nhiều, Taehyung liền đưa tay lên sờ trán Jimin, không nóng.
"Này cậu làm gì thế ?", Jimin gạt tay cậu xuống, vuốt lại phần tóc mái mới chải lúc nãy.
"Cậu cứ như trên mây ấy, gì mà... nhìn bảng muốn thủng nguyên lỗ trên đó rồi kìa."
Hình như má Jimin càng đỏ hơn sau khi Taehyung nói những lời ấy.
"Thì học phải tập trung vậy mới hiểu được bài chứ, mà sao cậu không ngủ nữa đi, đồ heo !"
Taehyung chép miệng, tỏ ra phiền phức. Giảng viên hô to như vậy, lớp cũng xì xào to như vậy, có thánh cũng không ngủ thêm được, "Không ngủ nổi nữa !"
Trên bục giảng, tiếng giảng bài của Jungkook vẫn đều đều như vắt chanh, giọng anh cao và thanh, lại còn truyền cảm, đặc biệt là có ngoại hình siêu ưa nhìn, đẹp trai nữa, hình như tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất tạo hoá đều dồn vào Jungkook hết hay sao ấy, thật thiên vị quá đi. Jimin đã thật sự bị cuốn vào những lời giảng bay bổng, ánh mắt trìu mến và gương mặt ưu tú của Jeon Jungkook khi anh đang chăm chú trong công việc giảng dạy của mình rồi ! Mặc dù là anh đã để cho sinh viên ngồi yên lặng làm bài, cũng không tiếp tục giảng nữa, nhưng Jimin vẫn cứ nhìn anh đăm chiêu như thể không dứt ra được vậy.
Taehyung thì một bên ngồi ôm điện thoại cứ cười khúc kha khúc khích khiến cho bạn học ở dưới nheo mắt khó hiểu, Jimin cũng phải quay sang xem cậu đang làm gì mà cười hí hí liên tục bên cạnh như vậy, mặc dù rất nhiều ánh mắt khó hiểu dồn về phía mình nhưng Taehyung vẫn cứ chuyên tâm vào thứ gì đó khiến cậu thấy buồn cười trong điện thoại.
"Này, làm cái gì mà cứ cười như ma làm thế ?"
Jimin vỗ vai Taehyung khiến cậu giật bắn mình, có thể nào đừng như thế được không, doạ cậu muốn rớt tim ra ngoài như thể đang làm chuyện xấu bị phát hiện vậy. Nhận thấy Jimin nhìn cậu rất chăm chú, Taehyung liền giấu giấu điện thoại ra sau lưng, ấp a ấp úng trả lời, "Làm gì có gì, cậu cứ học đi, không phải rất thích học Toán à, cậu mà mất tập trung là không học nổi đâu."
"Cậu nghĩ có tiếng cười khanh khách bên tai mà học nổi à ? Với lại, cậu giấu tớ cái gì đấy ?", vừa nói, Jimin vừa nhướn người lên xem cái điện thoại sau lưng Taehyung làm cậu phải né vội, đẩy nó ra.
"Làm gì có, cậu làm tớ giật mình nên tớ phản ứng đó, chứ ai mà thèm giấu cậu, có cậu mới là người đang giấu tớ."
"Mặc kệ cậu."
Nói xong Jimin quay mặt lên bảng, không thèm chú ý đến Taehyung nữa, cậu ngồi một bên vẫn ôm khư khư cái điện thoại, ai đó đã gửi cho cậu một tin nhắn, Taehyung tủm tỉm cười sau đó nhắn lại một tin cho người kia.
Em đang chơi điện thoại đấy à ?
Em có chơi đâu ?
Hồi nãy anh thấy em ngủ, như vậy là không được đâu. Năm cuối rồi, tập trung một chút.
Em mệt nên ngủ chút thôi mà !
Tại sao dám ngủ gật trong khi đang học ?
Em ngủ thì kệ em chứ !
Hôm nay dám bật lại anh, thế thì đợi tối về nhà đi, yêu em.
Hí hửng nhắn tin được một hồi, sắc mặt Taehyung liền trở nên kém đi, cậu âm thầm nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong bụng, tối nay mình chết chắc rồi ! Quả nhiên cái miệng hại cái thân, biết vậy đã không thèm nhắn, thấy người nhắn tin đến thà làm lơ còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro