
PN 5 (Khi Điền Chính Quốc ở thế giới của Kim Thái Hanh 3)
"Điền Chính Quốc anh đã tốt hơn chưa?"
Kim Thái Hanh mặc áo trắng phối cùng quần yếm bò, mang ba lô màu đen. Tổng thể lập tức trẻ ra vài tuổi. Điền Chính Quốc thắt xong cà vạt, vừa sờ sờ cái cằm sạch sẽ vừa nhìn trái nhìn phải trong gương, xác định quần áo đã mặc hẳn hoi mới ra khỏi phòng tắm nhỏ chỉ có ba mét vuông. Thấy Thái Hanh, Chính Quốc còn ngẩn người nói:
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần yếm?"
Thái Hanh hơi mỉm cười cầm lấy cây chổi phía sau cửa: "Muốn đánh nhau à? Tại sao tôi lại không thể mặc?"
Chính Quốc lầm bầm: "Loại quần này chỉ có học sinh mới mặc."
"Đi thôi đi thôi!" Cậu kéo hắn ra cửa.
Anh trai hàng xóm nhà Thái Hanh vừa lúc ra vứt rác, thấy cậu lôi kéo Chính Quốc bèn cười trêu chọc: "Còn nói không phải bạn trai, đã thân mật như vậy rồi."
Thái Hanh giơ tay chỉ anh ta: "Cẩu độc thân, im miệng đi."
Anh trai: "..." Cột máu tụt về không, K.O!
Kim Thái Hanh cười to tiếp tục kéo Điền Chính Quốc đi. Tiểu khu này đích xác là khu dân nghèo trên đoạn đường phồn hoa, là một thôn nhỏ giữa thành phố. Theo giá đất không ngừng tăng lên, việc tiểu khu này bị phá bỏ và di dời là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nhưng dân ở đây không muốn dọn, không ai nguyện ý hủy đi. Hiện giờ đây tạm coi là nơi tương đối xấu hổ, may mà người không có tiền để ở tại chung cư xa hoa có rất nhiều, chủ nhà đem phòng ở tu chỉnh một chút là mỗi tháng có thể thu được không ít tiền thuê. Ngay bên ngoài tiểu khu là tuyến đường chính, hai bên là rất nhiều cửa hàng rực rỡ muôn màu, từ quán lẩu Nhật đến quán lẩu Hàn, rồi là tiệc đứng, nhà hàng,... cái gì cần có đều có. Thái Hanh làm ở nhà hàng nhỏ kia tiền lương không cao, công việc lại vội nhưng vẫn tính là nhẹ nhàng. Bây giờ nghỉ việc, cậu muốn tìm nơi nào mà tiền lương cao hơn để làm. Cậu vừa đi vừa nói chuyện với Chính Quốc:
"Trước đó tôi đã muốn nhảy việc rồi. Anh xem tên hàng xóm kia kìa, tiền lương mỗi tháng 3200 tệ, thưởng thêm 150, một tháng được nghỉ ba ngày. Đâu giống tôi, tiền lương chỉ có 2700 tệ, không nhiều việc thì 2500, một tháng nghỉ có hai ngày."
Điền Chính Quốc không nói gì đi theo nghe cậu lảm nhảm. Đối với hắn, những vấn đề của Kim Thái Hanh đều quá nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu quá để ý sẽ khiến người ta chê cười nhưng hắn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ yên tĩnh nghe. Thái Hanh khi đi ngang qua một quán trà sữa ghé vào mua hai ly. Một cho hắn, một để mình thưởng thức, vừa uống vừa nói:
"A, đây là mời anh vì hôm qua tôi mới lấy lương đấy."
"Tôi nhớ một ly chỉ có sáu tệ thì phải?"
Cậu ha một tiếng: "Anh khinh thường sáu tệ phải không, hai ly này cũng mười hai tệ rồi nhé. Tôi trước đây còn không nỡ bỏ tiền ra mà anh còn khinh thường?"
"Mười hai tệ thì cậu tiếc cái gì?"
Thái Hanh vẻ mặt bi thương nhìn về phương xa: "Tôi muốn tiết kiệm để dành tiền dưỡng già mà!"
Chính Quốc cảm giác răng đau ê ẩm: "Tôi muốn nói lâu rồi, cậu bây giờ mới bao nhiêu mà đòi để dành tiền dưỡng già?"
"Nếu bây giờ không tiết kiệm thì sau này lúc cần tới là nó sẽ có liền hả?"
Điền Chính Quốc bị khẩu khí u buồn của cậu chọc cười: "Sao cậu biết là không có khả năng?"
Kim Thái Hanh liếc xéo hắn: "Anh cho tôi à?"
Chính Quốc khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Có thể."
Thái Hanh sửng sốt còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã thấy hai nữ sinh đối diện che miệng cười nhìn bọn họ. Cậu thậm chí còn nghe được hai người nói:
"Oa, thật lãng mạn!"
"Đúng vậy! Hâm mộ quá, tớ cực thích loại sủng nịnh này!!!"
Mặt Kim Thái Hanh đỏ lên lườm Điền Chính Quốc, hắn hiển nhiên cũng nghe thấy nhưng không hề có phản ứng gì, tiếp tục cắn ống hút hút một ngụm, sau đó khi cậu sắp quên mới nhắc nhở nói:
"Tôi nói thì sẽ giữ lời, về sau cậu có thể tìm tôi nhận tiền dưỡng già."
Kim Thái Hanh: "..."
Công việc Thái Hanh nhìn trúng đầu tiên là phục vụ ở một tiệm lẩu, lương 3800 tệ mỗi tháng, mỗi ngày làm mười hai tiếng, nghỉ trưa hai giờ tiếng, tăng ca nhận thêm 200, một tháng nghỉ hai ngày nhưng là không thể nghỉ quá nhiều, công việc phân thành hai nhóm, lúc vắng khách có thể phải làm suốt đêm đến ba giờ sáng, có khách thì phải xem khách ăn tới khi nào. Lúc Thái Hanh phỏng vấn, Chính Quốc ngồi ở sau cậu một bàn chờ, đương nhiên không thể tránh né nghe toàn bộ, nghe cậu hỏi, nghe ông chủ nói nếu cậu đồng ý thì ngay hôm sau liền có thể tới. Thái Hanh nói để cậu suy nghĩ lại, sau đó cùng Chính Quốc rời đi. Vừa ra khỏi cửa, cậu liền oán giận:
"Anh không có chuyện gì thì nháy máy tôi làm cái gì? Hại tôi quên hỏi nếu xin nghỉ thì bị trừ bao nhiêu tiền."
Chính Quốc đẩy nhẹ đầu cậu, mắng: "Làm suốt đêm thì có cái gì tốt? Cậu cũng không nhìn cậu xem, da đã không tốt còn muốn thức đêm?"
Thái Hanh hiếm khi được thấy dáng vẻ như mẹ già này của hắn, liền nói: "Nhưng mà tiền lương cao, 3800 tệ đấy! Chỉ cần tăng ca thêm một chút là một tháng 4000 tệ rồi, hai tháng 8000 tệ."
Điền Chính Quốc đến bây giờ mới thẳng thắn lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào vấn đề. Đối với những người như Kim Thái Hanh, ngoại trừ tiền thì hoàn toàn không rảnh lo những chuyện khác khác. Cho dù biết thức đêm không tốt, cho dù biết công việc sẽ mệt, cho dù biết thời gian làm quá dài cũng không có cách này khác.
"Đổi việc khác đi!" Chính Quốc nhàn nhạt nói.
Thái Hanh chỉ có thể a một tiếng, cùng hắn tiếp tục đi, lúc ngang qua tiệm sinh tố liền chỉ vào quầy hàng nói: "Anh mời khách đi."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn biển giá trước tiệm. Một ly nước ép táo 18 tệ, dâu tây 18 tệ, dưa hấu 20 tệ, còn có các loại trái cây khác. Hắn yên lặng móc ví hỏi chủ quán:
"Có thể quẹt thẻ không?"
Chủ quán cười nói: "Có thể. Tiền mặt, wechat, thẻ, đều được."
Vì thế Điền Chính Quốc quay đầu hỏi cậu: "Uống cái gì?"
"Đu đủ sữa bò."
Chính Quốc quay đầu tìm, hàng cuối cùng: "Đu đủ sữa bò 25 tệ. Cậu chọn loại đắt nhất đấy à?"
Kim Thái Hanh vừa gật đầu vừa cười: "Tôi chưa uống loại này bao giờ."
"Nói như là mấy loại khác cậu từng uống rồi ấy."
Sau đó gọi một ly đu đủ sữa bò cùng một ly nước chanh, hai người lại vui vui vẻ vẻ rời đi. Cả buổi sáng đến hai nơi, đều không vừa lòng. Giữa trưa hai người tìm tới một tiệm ăn Nhật, bởi vì đến giờ ăn nên trong tiệm rất đông. Cửa hàng trưởng hỏi có thể hai giờ sau mới tới được không, Thái Hanh rất thích nơi này, liền đáp ứng. Kết quả Chính Quốc trực tiếp kéo cậu đi vào, tìm vị trí ngồi xuống nói:
"Đúng lúc, ăn đi đã. Ăn xong rồi phỏng vấn, được không?"
"Nói lưu loát nhỉ." Cậu nhìn cửa hàng trưởng đang kinh ngạc đến ngây người rồi khẽ nói:
"Nơi này đắt lắm đấy."
Điền Chính Quốc lạnh mặt nhìn cậu: "Tôi mời."
Kim Thái Hanh quay đầu nói với cửa hàng trưởng: "Cửa hàng trưởng, mau mau mau, thực đơn. Chúng tôi ăn xong rồi phỏng vấn, ha ha ha..."
Điền Chính Quốc: "..."
Cửa hàng trưởng cũng bật cười, hỏi: "Ăn cái gì?"
Kim Thái Hanh chưa từng ăn đồ Nhật nhưng đã từng nghe người ta nói qua. Cậu từng ăn thử ở tiệm sushi cuốn tay bên đường kia, cảm thấy hương vị chắc là giống nhau. Nơi đó không xa hoa như thế này, giá cả thì có mấy trăm mấy chục tệ nhưng chất lượng thật sự không dám khen tặng. Đương nhiên người ta cũng không gạt người, món ăn đều giống hệt trên ảnh chụp, chỉ xem khách có nguyện ý gọi hay không thôi. Thái Hanh biết Điền Chính Quốc có tiền, người ta đã mời khách thì mình cũng không nên khách khí. Cậu nhìn thực đơn nói:
"Cho tôi một phần tempura cá chình cuốn." Một phần chỉ có hai cái sushi nho nhỏ mà đã 36 tệ, nếu là trước kia cậu nhất định đến chết cũng không mua.
"Điền tổng, anh muốn ăn gì?" Lúc muốn lấy lòng Chính Quốc, Thái Hanh đều sẽ không tự giác gọi hắn là Điền tổng.
Chính Quốc híp mắt: "Cậu nói xem? Tôi mời khách nhưng cậu có gọi món cho tôi không?"
Thái Hanh lập tức quay đầu nói với cửa hàng trưởng: "Mỗi món tôi chọn đều làm hai phần nhé!"
Cửa hàng trưởng cười híp mắt gật đầu: "Đã biết, hai phần tempura cá chình cuốn."
Cậu lại tiếp tục: "Cá ngừ đại dương, bạch tuộc, bối bắc cực, tôm ngọt bắc cực, cả mực cuốn nước sốt với cá xuân nữa... Cửa hàng trưởng còn muốn giới thiệu gì không?"
Cửa hàng trưởng cũng không khách khí nói: "Ca thu đao nướng chỗ chúng tôi không tồi, hơn nữa giá cả cũng phù hợp. Nếu muốn nếm thử đặc sắc ẩm thực của Nhật Bản thì có thể nếm thử đậu nạp, bối thứ thân cũng được."
Kim Thái Hanh vô cùng hào sảng: "Đều mang lên cho tôi đi."
Chờ cửa hàng trưởng đi rồi, cậu lập tức quay đầu nói với Điền Chính Quốc: "Tôi vừa tính qua rồi, tổng cộng 860 tệ gì đó, có thể chứ?"
"Tính nhanh như vậy?"
Chính Quốc kinh ngạc, tuy rằng hắn hoàn toàn có thể tính ra chính xác hơn nhưng mà hắn chưa bao giờ phí phạm bộ não vào mấy việc này.
Kim Thái Hanh cười đắc ý: "Ừ ừ."
Điền Chính Quốc không nhịn được xoa xoa đầu cậu nói: "Có thể tiếp tục gọi, có muốn uống gì không?"
Vì thế cửa hàng trưởng lại giới thiệu thêm hai món. Đến lúc tính tiền Thái Hanh ủ rũ cụp đuôi: "Thực xin lỗi, tôi không biết mình không nuốt nổi mấy món quá đắt như vậy."
Chính Quốc quay đầu nhìn cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được cười mỉm: "Cậu không ăn được đồ sống mà cũng không biết sao?"
Thái Hanh lắc đầu, ủy khuất đáp: "Bọn họ đều nói ăn rất ngon."
Bạn bè cậu có đôi khi sẽ ra cửa tiêu sài một phen, sau đó trở về sẽ ở trước mặt cậu bla bla các loại nói hôm nay ăn mỹ thực gì. Trong đó có một lần có người món Nhật ăn vô cùng ngon, cái XX vị non mềm, có thể cảm nhận được vị nhu mỹ của thịt tươi. Một người khác lại nói ra biển ăn trực tiếp tươi ngon hơn, còn có người nói, cơm viên tròn tròn, càng ăn càng ngọt. Tóm lại chói đủ các loại tuyên truyền của bạn bè, Thái Hanh đã tự tưởng tượng ra một bàn tuyệt thế mỹ thực. Kết quả ngay món đầu tiên đã... Lúc phục vụ mang lên cậu rất không khách khí ăn một miếng, ừm nói như thế nào nhỉ? Có chút giống như ăn thịt mỡ? Cũng tạm! Đến miếng thứ hai, cậu rốt cuộc có bộ dáng muốn nôn nhìn hắn, nước mắt lưng tròng. Chính Quốc từ mắt trái của cậu đọc được: 'không thể ăn', mắt phải viết: 'ăn không vô'. Hắn cười, thản nhiên làm như không phát hiện, từ từ ăn phần của bản thân, nhai kỹ nuốt chậm, tản ra hơi thở độc quyền thuộc về tầng lớp quý tộc. Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh ủ rũ cụp đuôi, vừa đưa thẻ cho cửa hàng trưởng vừa nói:
"Không có việc gì, may mà cậu còn có thể ăn mì sợi, nếu không thì phải chịu đói rồi."
Cửa hàng trưởng khẽ cười nói: "Đồ Nhật quả thật không phải ai cũng ăn được nên trong tiệm có chuẩn bị không ít món khác. Ngoại trừ mì sợi còn có các loại cơm đĩa, hương vị đều không tồi. Nếu cậu làm việc ở đây thì sau này có thể nếm thử xem."
"Cửa hàng trưởng đồng ý thuê tôi?" Thái Hanh kinh ngạc ngẩng đầu.
Cửa hàng trưởng cười: "Chỉ cần cậu có thể tiếp nhận điều kiện làm việc trong tiệm. Đương nhiên điều kiện chỗ chúng tôi không tồi."
Nhìn Kim Thái Hanh liều mạng gật đầu, Điền Chính Quốc không quá vui vẻ mà híp híp mắt. Cửa hàng trưởng là một nam sinh mang mắt kính, diện mạo thanh tú. Anh ta duỗi tay từ trong hộp lấy ra một cái danh thiếp, tóc mái buông xuống xuống cọ qua mắt kính.
"Cho cậu, đây là số điện thoại của tiệm. Add WeChat đi, tôi sẽ gửi rõ điều kiện cho cậu. Nếu cậu đồng ý thì hai ngày sau là có thể tới làm."
Cửa hàng trưởng khẽ cười, ấm áp như nắng ngày xuân. Chính Quốc nhìn Thái Hanh hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm rồi nhận lấy danh thiếp, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Cảm ơn cửa hàng trưởng, tôi sẽ thêm, đến lúc đó anh có vấn đề gì cũng có thể hỏi tôi."
Thái Hanh kích động nói. Thật ra tờ thông báo dán ở ngoài cửa đã viết rõ ràng điều kiện, một tuần làm sáu ngày, từ chín giờ sáng đến mười một giờ tốt, hai ca, lương mỗi tháng 3600, thưởng thêm 300. Có thể nói là công việc vô cùng tốt nhưng yêu cầu cũng cao, tốt nhất là phải biết tiếng Nhật. Cửa hàng trưởng cười nói:
"Không cần, tôi quan sát hai tiếng rồi, đại khái đã hiểu tính của cậu. Tôi là từng du học ở Nhật, yêu cầu với nhân viên tuy khắc nghiệt nhưng tôi vẫn luôn muốn tuyển một người hay cười, cậu rất phù hợp. Còn chuyện tiếng Nhật, kỳ thật tới nơi này phần lớn đều là người trong nước, chỉ cần biết nói 'hoan nghênh quý khách' bằng tiếng Nhật là được. Tuy thỉnh thoảng sẽ có khách Nhật nhưng trong tiệm đã có hai người học tiếng Nhật ở trường, bao gồm cả tôi cũng biết, nếu gặp phải có thể gọi bọn tôi, không sao cả."
Kim Thái Hanh cảm thấy mình đúng là ở hiền gặp lành, lúc rời khỏi còn nói với Điền Chính Quốc: "Cửa hàng trưởng thật tốt, tôi cảm thấy mình có thể làm ở đây đến già luôn!"
Hắn cười lạnh: "Người ta nguyện ý để cho cậu làm đến già chắc?"
Kim Thái Hanh: "..."
Tuy rằng chịu đả kích nhưng cậu một chút cũng không đau lòng, bởi vì hôm nay đã tìm được một công việc, tâm trạng cậu vô cùng vô cùng vui vẻ. Chính Quốc thấy cậu vui vui vẻ vẻ, trong lòng càng khó chịu. Thật muốn mua quách cái tiệm kia luôn!!! Ngày hôm sau hắn rời giường liền phát hiện cậu không có ở nhà, gọi điện thì người ta nói:
"Đi làm rồi!"
Điền Chính Quốc lúc ấy thật sự muốn mắng người. Người ta bảo cậu hai ngày sau tới mà cậu đi sớm như vậy, rụt rè của cậu bị rơi hết ngoài đường rồi à? Nhưng dù tức tới tận óc, hắn vẫn nhanh chóng chạy tới tiệm, vừa bước vào liền thấy cửa hàng trưởng đang dạy Kim Thái Hanh nói tiếng Nhật. Hai người ngồi ở trong góc, cửa hàng trưởng ngồi cạnh cậu, viết viết vẽ vẽ lên giấy rồi nói với cậu:
"Cậu đọc thử xem."
Thái Hanh nhíu mày nhìn, không quá xác định: "Yi la xi ya yi ma sai."
Cửa hàng trưởng khẽ cười nhìn cậu: "Không đúng rồi, thử lại nào, i ra shi i ma se"
Thái Hanh ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ nỗ lực."
Cửa hàng trưởng liền đưa tờ giấy cho cậu: "Bây giờ cậu học hai câu 'hoan nghênh quý khách' và 'cảm ơn đã tới' trước đã rồi bắt đầu làm việc! Hai tiếng nữa là là thời gian ăn trưa thời gian, trong tiệm sẽ tương đối bận, không cần gấp, trước đó cậu đã có kinh nghiệm rồi. Tôi tin cậu có thể làm tốt."
Thái Hanh cảm kích nhìn cửa hàng trưởng: "Cảm ơn anh,!"
Cửa hàng trưởng ôn hòa cười, búng nhẹ vào trán cậu: "Không cần cảm ơn!"
Kim Thái Hanh che lại trán, cười xán lạn, Điền Chính Quốc cứ như vậy đứng đó nhìn hai người. Chờ cửa hàng trưởng rời đi hắn mới đi đến chỗ cậu. Cậu còn đang cúi đầu nghiêm túc học hai câu kia, đột nhiên thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, theo phản xạ lập tức hô lên:
"Hoan nghênh quý khách."
Kết quả vừa ngẩng đầu đã lập tức ngây người: "Điền Chính Quốc sao anh lại tới đây?"
"Ăn ngon, tôi lại đến ăn lần nữa." Hắn híp mắt, lạnh lùng hỏi:
"Được chứ?"
Kim Thái Hanh chỉ có thể gật đầu, sau đó cậu nhìn Điền Chính Quốc nổi giận đùng đùng tìm vị trí ngồi xuống, giận đùng đùng gọi một bàn sushi, giận đùng đùng ăn xong tính tiền rời đi. Thái Hanh làm ca ngày, từ chín giờ sáng đến tám giờ tối, từ hai giờ đến năm giờ có thể nghỉ ngơi, ca tối bắt đầu từ bốn giờ chiều đến mười một giờ đêm. Công việc này nhẹ nhàng, khách tới tố chất cũng tương đối cao, cậu rất thích nơi này. Lúc tan tầm cậu còn cảm ơn cửa hàng trưởng, tạm biệt đồng nghiệp rồi mới rời đi. Cửa tiệm này nằm ở tầng ba quảng trường thương nghiệp, toàn bộ tầng lầu đều là cửa hàng ăn, không có cửa sau. Thái Hanh thay xong quần áo phục vụ, mới bước được hai bước ra khỏi tiệm đã thấy Chính Quốc ngồi khu ghế nghỉ chân dành cho khách ngoài hành lang. Hắn vừa hút thuốc vừa nhìn cửa tiệm, thấy cậu đi ra lập tức dập thuốc, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu. Thái Hanh nhanh chóng chạy tới, hắn hỏi:
"Ăn tối chưa?"
"Rồi."
"Ha!"
"Hả?"
"Xem phim không?"
Thái Hanh liếc hắn một cái: "Anh mời?"
Chính Quốc khẽ cắn môi: "Cậu nói xem, tôi đây đã uống trà sữa trân châu cậu mời rồi."
"Trình tự không giống nhau mà!"
"Có cái gì muốn xem không?" Điền Chính Quốc đi trước, Kim Thái Hanh chạy nhanh đuổi kịp.
"Để xem xem có phim gì đã?" Thái Hanh xoa xoa tay, co rúm nói.
Chính Quốc lúc này mới lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Ở tầng bốn à?"
"Ừ ừ, tôi biết, đi bên này." Cậu giữ chặt áo hắn, lôi hắn ngồi trên tay vịn thang máy, sau đó nói:
"Rạp chiếu phim ở đây rất rất lớn nhưng cũng đắt nhất."
"Sao cậu biết?"
Kim Thái Hanh cười ha hả: "Tôi cũng từng xem phim rồi nha!"
"Chọn chỗ rẻ nhất chứ gì?"
"Ai cần anh lo!"
Điền Chính Quốc lại cười, thang máy rất nhanh đã tới, mọi người trước sau cơ bản đều là nam nữ, nam nam hoặc nữ nữ cùng một đôi, đương nhiên cũng có bạn bè cùng nhau tới. Quầy bán vé rất rộng, phần lớn mọi người đều mua vé trên mạng sau đó tới chỗ máy bên kia đổi. Chính Quốc không hay tới, mấy công năng này cũng không hiểu lắm, dẫn Thái Hanh đến chỗ quầy bán vé, nhìn loạt poster phía sau nhân viên, hỏi cậu:
"Muốn xem bộ nào?"
Thái Hanh mở to mắt nghiêm túc nhìn một lượt từ đấu đến cuối nhất, chờ Chính Quốc nhìn, hai mắt cậu đã hoa hoa như cái nhang muỗi.
"Cậu mắc chứng khó lựa chọn à?"
"Tôi không cảm thấy tôi mắc."
Lúc nhìn điện thoại kỳ thật cậu đều có mục tiêu chính xác, lập tức có thể hào phóng tùy tiện chọn phim mình muốn xem nhưng giờ cậu lại thực sự không biết nên chọn cái nào. Chính Quốc quay đầu hỏi nhân viên:
"Có thể giới thiệu bộ phim nào đó được không?"
Nhân viên nói: "Đây là bộ phim Mỹ mới ra mắt, lượt xem rất khả quan. Hai người thấy được không?"
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, thấy gật đầu liền nói với nhân viên: "Được."
Sau đó nhìn bắp rang ở một bên, không thèm quay đầu hỏi: "Kim Thái Hanh ăn bắp rang không?"
Cậu lập tức đáp: "Ăn. Tôi muốn loại lớn nhất, thêm hai ly nước chanh, cả mấy gói đồ ăn vặt kia nữa."
Cậu biết Điền Chính Quốc nhất định cũng muốn nếm thử, Kim Thái Hanh giúp hắn gọi xong còn nói thêm: "Bắp rang lấy loại có tặng kèm cái bờm thú bông nhỏ màu vàng kia kìa."
Chờ lấy được đồ, Thái Hanh tự đeo lên cho mình rồi đeo luôn cho Chính Quốc, sau đó không chút khách khí cười tới cúi gập người. Nhận đồ uống xong, hai người xếp hàng vào rạp. Phim điện ảnh Mỹ kỹ xảo luôn rất tốt, cậu đeo kính 3D trong sự sợ hãi xem hết bộ phim. Lúc ra ngoài Thái Hanh còn chưa đã thèm:
"Oa! Quá kích thích, hiệu quả rạp chiếu phim ngoài kia chân thật hơn rất nhiều a!"
"Cậu xem hết một tiếng bốn mươi lắm phút, chỉ nhìn ra cái này?"
"Đẹp?"
"Câm miệng đi! Ăn khuya không?"
Thái Hanh nhìn hắn mấy lần, cuối cùng hỏi: "Sao hôm nay anh tốt thế?"
Chính Quốc cười lạnh: "Tôi vui."
Thái Hanh mới mặc kệ hắn vui hay không nhé! Cậu giơ cao tay: "Ăn ăn ăn!"
Chính Quốc vỗ vỗ đầu cậu: "Được."
Công việc mới của Kim Thái Hanh rất dễ, cửa hàng trưởng là người 'tắm mình trong gió xuân', trì độn như cậu sau một tháng rốt cuộc cũng phát hiện ra cửa hàng trưởng hình như có chút thích cậu thì phải. Điền tiên sinh ngày ngày đưa cậu đi làm, ngày ngày đều phải ăn đồ Nhật đến sắp phun hết ra ngoài, sau khi nghe được phát hiện của Thái Hanh, thành công hộc máu. Ngày đó Điền Chính Quốc vẫn như cũ chờ Thái Hanh cùng nhau về nhà, cậu lao tới nói:
"Chính Quốc Chính Quốc Chính Quốc, tôi cảm thấy hình như cửa hàng có chút thích tôi!"
Điền Chính Quốc: "..." Vất vả rồi, bây giờ mới phát hiện.
"Làm sao bây giờ?"
"Cậu nói xem?" Điền Chính Quốc mặt gỗ.
Kim Thái Hanh che mặt: "Cửa hàng trưởng rất tuấn tú, hơn nữa có thể mở tiệm ở chỗ này nhất định là người có tiền, lại còn tốt nữa, tôi rất thích nhìn anh ta cười. Tôi cảm thấy đây là cảm giác rung động."
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của cậu, hắn lộ ra một nụ ôn hòa tươi cười nói: "A!"
Sau đó bắt túm lấy cổ kéo cậu về nhà.
"A a a...Sao lại túm cổ tôi, mau buông tay mau buông tay mau buông tay, anh túm cổ tôi làm gì? Có tin tôi cắn chết anh không?" Thái Hanh oa oa kêu to.
Chính Quốc cứng đờ, quay đầu lại nhìn cậu: "Không tin."
Kim Thái Hanh: "..."
Từ đó về sau, Chính Quốc vẫn là không quá yên tâm nói với cậu: "Người đàn ông kia so với cậu nghĩ còn đáng sợ hơn, dưới tình huống không biết gì thì đừng dễ dàng đáp ứng."
Thái Hanh chớp chớp hai mắt: "Tôi cảm thấy mình rất hiểu cửa hàng trưởng."
Điền Chính Quốc: "..."
Chờ Thái Hanh ngủ rồi hắn liền gọi cho thư ký Kim Thạc Trân: "Trong vòng hai ngày anh giúp tôi tra thông tin của người này, lát nữa sẽ gửi hình cho anh."
Thư ký Kim Thạc Trân ngoài miễn cưỡng đáp ứng còn có thể làm gì? Tuy rằng sếp không để ý nhưng bây giờ đã một giờ sáng, tuy rằng sếp không để ý thành phố Kinh Đô này có bao nhiêu người, tuy rằng sếp không để ý thời gian hai ngày có quá ngắn hay không. Nhưng thư ký Kim biết mình chỉ có thể đưa ra một đáp án duy nhất, dẫu sau đó anh có thể sẽ phải tăng ca:
"Được."
Ai, không biết mấy thám tử ở thành phố có nhận thức giống như ai kia cho rằng bọn họ có mạng lưới quan hệ của bọn họ không nhỉ? Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đang ngủ say sưa, thở dài:
"Heo."
Nếu muốn cùng người ta yêu đương thì phải xem anh ta là người thế nào chứ. Điền Chính Quốc nhìn tài liệu công việc thư ký Kim Thạc Trân vừa gửi tới lúc sáng, phát hiện hắn nên rời đi, mà bọn họ cũng nên tách ra. Kim Thái Hanh không hay biết Chính Quốc chuẩn bị rời đi. Cậu mỗi ngày ngây ngốc mà đi làm, ngây ngốc nhìn cửa hàng trưởng thỉnh thoảng trêu chọc mình, ngây ngốc đến sáng sớm hai ngày sau mới phát hiện không thấy Điền Chính Quốc đâu nữa, mà ở đầu giường cậu lại có một tập tài liệu bìa nâu, bên trong là thông tin của cửa hàng trưởng. Cậu mờ mịt và mông lung nhìn căn phòng trống trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro