Chương 51
"Làm sao? Bây giờ yêu người ta rồi nên chuẩn bị đòi nợ đời trước với bọn tao sao? Nếu là như thế thì chúng ta cũng như nhau thôi đều thiếu cậu ta, mày còn không biết xấu hổ ở cùng người ta nữa hả?"
Điền Chính Quốc nắm chặt tay, hỏi: "Vì sao Đoàn Nghi Ân lại đánh gãy chân cậu ấy?"
Cảnh này trong mộng có xuất hiện nhưng bởi vì không phát sinh ở trên người hắn nên hắn không cách nào thấy được. Lý Thái Dung quả nhiên biết, nói:
"Thật trùng hợp, người Đoàn Nghi Ân thuê đánh gãy chân cậu ta vừa hay quen biết thủ hạ của tao nên tao có biết một ít, là liên quan tới bản thảo thiết kế của Phác Thái Anh. Thiếu chút nữa bị tráo đổi bản thảo lại bị mày tổn thương, Phác Thái Anh đương nhiên khóc sướt mướt đau lòng không thôi, Đoàn Nghi Ân sao có thể nhịn được! Đàn ông ấy mà, nghe nói người mình thích bị người ta bắt nạt như vậy đương nhiên sẽ tức giận. Huống chi sau đó cô ta lại quay lại với mày, bực tức trong lòng Đoàn Nghi Ân liền đẩy hết lên người Kim Thái Hanh. Lúc Đoàn Nghi Ân chuẩn bị ra tay thì Phác Thái Anh gọi điện tới. Tên thuộc hạ kia của tôi nói: Kim Thái Hanh nghe được giọng Phác Thái Anh liền cầu xin cô ta rất lâu nhưng Phác Thái Anh trực tiếp cúp điện thoại."
Thái Dung sờ cằm nói: "Chắc là do Phác Thái Anh không nghĩ tới Đoàn Nghi Ân sẽ tàn nhẫn như vậy ha?"
Chính Quốc cười lạnh: "Nếu tôi đã xả giận thay thì việc này cũng nên kết thúc. Bất kể Đoàn Nghi Ân chuẩn bị làm cái gì thì cô ta cũng không nên tiếp tục bắt Kim Thái Hanh trả giá."
Nói xong, Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Thế Kim Nghệ Lâm thì sao? Tôi chèn ép Thái Hanh không tìm được việc hình như là một năm trước khi Nghệ Lâm trở về, Thái Hanh cùng việc này đã chệch đường ray một năm. Nghệ Lâm tìm cậu ấy làm gì?"
Thái Dung nhìn Điền Chính Quốc, châm biếm: "Kim Thái Hanh hẳn nên nói với mày rồi chứ? Kim Nghệ Lâm đơn thuần chỉ là nhìn cậu ta không vừa mắt cho nên mới bảo tao đi làm những việc này."
Ánh mắt Chính Quốc loé lên: "Nhìn không thuận mắt?"
"Hiện tại mới biết được bạn gái cũ của mình có bao nhiêu khốn nạn? Cô ta so với mày còn khốn nạn hơn nhiều."
Lúc Điền Chính Quốc từ trại tạm giam đi ra, mặt đã hoàn toàn biến đen. Không chỉ bởi Lý Thái Dung nói cho hắn hết thảy mà còn biết cả sự trào phúng gã dành cho hắn. Kim Thái Hanh gãy chân không thể trị khỏi được, bởi vì cậu không có tiền cũng không dám thông báo cho người nhà, họ không kham nổi tình huống hiện tại của cậu. Cậu bị Đoàn Nghi Ân ném ở ven đường, được người tốt bụng đưa đi bệnh viện. Không có tiền chỉ có trị liệu sơ qua nên việc Thái Hanh phải tàn tật cũng đã được xác định. Lúc cậu rời khỏi bệnh viện là ngồi xe lăn bệnh viện cung cấp. Cậu thậm chí ngay cả nhặt rác cũng không thể làm nổi, di chuyển trên xe lăn không tiện, đứng ngồi không tiện, hành động không tiện. Dựa vào xe lăn cậu hoàn toàn không thể làm được. Hai chân không cho phép bản thân dưới ánh nắng chói chang chờ người khác uống xong vứt chai rồi nhặt, Thái Hanh cũng không thể hận ai. Cuộc sống quá khổ cực, khổ cực đến mức dũng khí để hận một người cũng không có. Hoặc là nói không có sức lực cùng tinh lực.
Thái Hanh không thể đi lại, ngay cả sống sót đã phải dùng hết toàn lực thì lấy đâu ra tinh thần đi hận đi báo thù? Bởi vì biết không thể cho nên cậu không ngừng nỗ lực sống sót. Cho đến một năm sau, cậu gặp Thái Dung. Thái Hanh đã chết lặng thậm chí còn chờ ngày nào đó chết ở góc nào đó. Yêu cầu của Thái Dung cậu cũng không sợ nhưng Kim Nghệ Lâm lại lấy người nhà cậu ra uy hiếp. Cậu cũng không nghĩ tới, mình còn có thể sống cuộc sống khó khăn hơn. Tên đàn ông kia mê rượu, mê đánh bạc còn có khuynh hướng bạo lực gia đình. Nghệ Lâm chọn đàn ông cho cậu, đương nhiên không thể tốt được. Thái Hanh ngày ngày bị bạo hành cuối cùng cũng đi tới điểm cuối cùng. Trước khi chết, Kim Thái Hanh không bởi vì kết hôn với người ta mà có được cuộc sống tốt hơn. Cậu vẫn đói bụng như cũ, vẫn phải ra ngoài vì mình mưu sinh như cũ. Thậm chí đến tận lúc chết cậu cũng không thể ăn no.
"Tôi biết nhỏ bé không phải tội nhưng anh không thể không thừa nhận, cái nhỏ bé này sẽ khiến cuộc sống của anh trở nên khó khăn hơn."
Những lời này của Thái Hanh lại lần nữa vang lên bên tai Điền Chính Quốc. Hiện giờ hắn đã không thể tưởng tượng nổi lúc cậu nói ra những lời này mang tâm tình như thế nào. Trong lòng Chính Quốc nhàn nhạt nghĩ, từ 'con kiến' sao có thể dùng để hình dung một người chứ? Thái Hanh nói ra ngoài mua quần áo liền thật sự cùng Phác Trí Mân đi! Cậu và Trí Mân tay nắm tay, vui vẻ tới trung tâm mua sắm. Mới vừa đi tới cửa đã bị một người đàn ông mặc tây trang màu đen mang bao tay trắng ngăn lại. Người kia hơi cong nửa người trên, có vẻ khiêm tốn mở miệng nói:
"Đại thiếu 'phu nhân', nhị thiếu 'phu nhân', phu nhân để hai người ngồi xe của tôi ra ngoài."
Kim Thái Hanh chớp hai mắt, quay đầu nới với Phác Trí Mân: "Mân Mân đây là tài xế nhà chúng ta sao?"
Trí Mân đương nhiên quen người này, liền cười gật đầu. Thái Hanh che mặt: "Nhà chúng ta chẳng những có tiền mà còn rất có khí thế nữa nha!"
Vì thế, cậu rất không khách khí lôi kéo Trí Mân thoải mái, vui vẻ ngồi trên xe. Trên đường, Thái Hanh hỏi Trí Mân: "Chúng ta đi đâu xem quần áo ạ?"
Trí Mân nghĩ nghĩ, ôn hòa cười nói: "Tới quảng trường Thụy Tuyên đi! Đồ ở đó tương đối an toàn, chúng ta có thể một lần mua được rất nhiều đồ cũng không cần vội vã chạy tìm khắp nơi."
"Được, vậy đi quảng trường Thụy Tuyên!" Cậu gật đầu đồng ý.
Lúc Thái Hanh xuống xe liền thấy Điền Doãn Kỳ đứng ở cạnh xe. Cậu ngoan ngoãn gọi: "Anh, hôm nay anh không phải đi làm sao?"
Doãn Kỳ nhìn Thái Hanh một cái rồi nói: "Xin nghỉ."
"Đi làm chỗ chính phủ còn có thể tùy tiện xin nghỉ sao?"
"Đúng vậy! Anh nhanh chóng trở về đi! Em đi cùng Hanh Hanh là được rồi!"
Trí Mân vừa vặn cũng từ trong xe xuống, thấy Doãn Kỳ liền theo bản năng nhìn tài xế một cái nhưng không nói gì. Doãn Kỳ kiên trì muốn đi cùng Trí Mân, Phác Trí Mân cũng không từ chối cùng Kim Thái Hanh tay cầm tay đi ở đằng trước. Doãn Kỳ trước nay không hề nghĩ tới có một ngày 'tình địch' của mình không phải tên vô danh nào đó, không phải ba mẹ 'vợ' cũng không phải bảo bảo sắp sinh ra mà là 'em dâu' của mình. Gặp quỷ rồi! Doãn Kỳ nhìn hai người tương thân tương ái phía trước, im lặng theo ở phía sau. Lúc Điền Chính Quốc gọi điện tới, Doãn Kỳ quả thực muốn cùng hắn cãi nhau nhưng lại không biết nên cãi nhau như thế nào?
"Anh đang ở chỗ Thái Hanh sao?"
"Không, anh ở chỗ Trí Mân."
"Ba người đang ở đâu?"
"Chú đoán xem!"
Điền Chính Quốc: "..."
"Thụy Tuyên, tới nhanh lên nếu không liền mua xong rồi."
Lần đầu tiên mua quần áo cho bảo bảo, đương nhiên có anh cùng Phác Trí Mân là được. Điền Doãn Kỳ ngóng chờ em trai nhà mình tới, mà đứa em trai này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh đã chạy đến. Điền Chính Quốc nhìn Doãn Kỳ chật vật theo ở phía sau, khinh bỉ liếc anh một cái sau đó đi lên kéo Kim Thái Hanh:
"Hanh Hanh đi ăn cơm!"
"Ăn cơm?" Thái Hanh xoay người nhìn hắn, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn nhìn Trí Mân:
"Mân Mân chúng ta đi ăn cơm đi!"
"Vâng, 'anh dâu' cũng đi cùng đi!"
Trí Mân nhìn Thái Hanh rồi lại nhìn Chính Quốc cũng nở nụ cười nói: "Không cần đâu! Anh đi với Doãn Kỳ là được!"
Doãn-cuối-cùng-cũng-được-nhớ-tới-Kỳ, vô cùng sung sướng bước lên kéo Trí Mân đi.
"Có cái gì muốn ăn không?" Nhìn theo bóng hai người kia rời đi, Điền Chính Quốc hỏi cậu.
Kim Thái Hanh nghĩ rồi nói: "Em muốn ăn cay! Bây giờ lạnh lắm đó, ăn cay ấm người."
Chính Quốc quay đầu lại nhìn cậu, nở một nụ cười tươi tắn mà Thái Hanh dường như đã từng thấy qua, nói:
"Ừ, vậy ăn cay!" Nói xong liền lôi kéo Thái Hanh tìm quán lẩu ở gần đó.
Hắn nhìn thực đơn, hỏi cậu: "Em thích món gì?"
Thái Hanh vui vẻ nói: "Đồ cải cúc, cải trắng, rau chân vịt, rau..."
Điền Chính Quốc sửng sốt giây lát rồi nhanh chóng ngăn cậu lại, nói: "Thích loại thịt gì?"
Kim Thái Hanh lại vui vẻ nói tiếp: "Thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt cá..."
"Ừ, anh biết rồi." Chính Quốc buông menu, tiếp tục hỏi: "Hải sản thì sao?"
"Ốc, sò biển, tôm thảo, hàu sống..."
Chính Quốc gật đầu, tiếp tục hỏi: "Thế có thích đồ viên gì không?"
Thái Hanh gật đầu: "Bò viên, mực hoàn, tôm hoàn..."
Hắn lại cười, nói với cậu: "Em từ từ."
Sau đó kêu: "Phục vụ!"
Ngay lập tức, một nữ nhân viên khoảng mười bảy, mười tám tuổi mặc đồng phục đi tới. Cô nhìn Chính Quốc hơi mỉm cười: "Xin hỏi ngài muốn gọi món sao?"
Chính Quốc gật đầu, hỏi: "Có món nào thai phụ không thể ăn không?"
Nữ nhân viên chỉ vài món, Điền Chính Quốc nhìn qua rồi trả thực đơn, nói: "Ngoại trừ mấy món thai phụ không thể ăn còn lại toàn bộ đều theo thực đơn đưa lên một phần."
"Hả? Ý ngài là mỗi món đều mang lên một phần?"
Chính Quốc gật đầu, lại hỏi: "Có nước ép trái cây không?"
Thấy nữ nhân viên lắc đầu, hắn nói: "Phiền cô ra ngoài mua giùm, tiền cứ ghi trên hoá đơn."
Nữ nhân viên hỏi: "Ngài muốn nước trái cây gì?"
Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, Thái Hanh cũng cười nhìn hắn, hắn liền hỏi: "Hay là cũng mỗi loại một cốc?"
Thái Hanh thu hồi tâm tình vui đùa nói: "Không cần cho em nước chanh đi!"
Nữ nhân viên rời đi rồi Kim Thái Hanh mới nhìn Điền Chính Quốc hỏi: "Anh cùng Lý Thái Dung nói cái gì? Em thấy cảm xúc của anh không tốt lắm!"
Chính Quốc nhìn chằm chằm cậu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Thái Hanh vì sao em lại nguyện ý ở bên cạnh anh?"
Cậu một tay chống cằm, một tay ở trên bàn vẽ xoắn ốc nói: "Bởi vì anh nói chỉ có anh mới có thể bảo vệ em đó! Hơn nữa bảo bảo cũng có rồi!"
"Kiếp trước có từng hận anh không?"
Thái Hanh lắc đầu nói: "Không biết, quên mất rồi."
Đây cũng là điểm cậu không hiểu nhất. Trong ký ức của nguyên chủ, cậu ấy đối với những người khác đều có cảm xúc. Thấy Đoàn Nghi Ân và Lý Thái Dung thân thể sẽ tự nhiên sợ hãi. Nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Chính Quốc lại không có loại phản ứng này. Lúc gặp Phác Thái Anh ý thức lưu lại trong thân thể là không vui. Lúc gặp Kim Nghệ Lâm ý thức lưu lại trong thân thể là sợ hãi. Lúc gặp mẹ Điền ý thức lưu lại trong thân thể là khiếp đảm. Chỉ có duy nhất đối với Chính Quốc, thân thể này không có lưu lại bất cứ ý thức gì, cho nên cậu cũng không biết nguyên chủ rốt cuộc có hận hắn hay không!
Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Một đời này anh chỉ muốn cùng em an ổn trải qua, em tin không?"
Thái Hanh gật đầu: "Tin."
Điền Chính Quốc là nam chính, khi đó thể loại truyện đều là 1 x 1. Chính Quốc có thể đối với Phác Thái Anh một lòng một dạ là bởi phẩm chất này đã khắc vào linh hồn hắn. Cho nên Kim Thái Hanh tin tưởng, hắn muốn một đời một kiếp với cậu đó là sự thật. Chính Quốc thở ra một hơi:
"Anh biết nhiều chuyện, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, cảm thấy hận bọn họ cũng hận chính mình. Anh biết trên đời này không có 'nếu' nhưng nếu không gặp bọn họ, anh sẽ không rối rắm những việc này thậm chí còn không có trong trí nhớ mình. Nhưng bởi vì em, anh không thể không đi tìm hiểu, không thể không cảm thấy tự trách về việc anh chưa từng làm qua. Em hiểu không?"
Kim Thái Hanh gật đầu, hỏi Điền Chính Quốc: "Nếu hai năm trước em đã qua đời, anh vẫn sẽ cho rằng những việc này đều chưa từng trải qua sao?"
Hô hấp Chính Quốc như cứng lại, nhíu mày nói: "Nào có ai tự nguyền rủa chính mình như vậy."
"Nếu hai năm trước sau khi em trọng sinh lại, đối với tương lai đã không có hy vọng lựa chọn rời đi. Anh cảm thấy đây là trách nhiệm của ai? Em nói những lời này không phải vì muốn anh chịu trách nhiệm với kiếp trước của em. Thậm chí em còn hiểu, anh hiện tại và anh kiếp trước không phải là một người. Em nguyện ý bên anh là bởi vì em tin tưởng cảm giác khi chúng ta ở cạnh nhau cũng tin tưởng anh không làm được những việc đó. Nhưng những việc anh cảm thấy không thể tưởng tượng được đó không phải chỉ là một giấc mộng hoàn lương mà nó đã từng chân thật xảy ra với một người nào đó. Em hy vọng anh biết điều đó vậy là được rồi. Chính Quốc nếu có một ngày, anh gặp được em của kiếp trước. Cho dù anh cái gì cũng không làm, anh có thể cùng cậu ấy nói một câu thật xin lỗi không? Em cảm thấy kiếp trước, em có lẽ đang đợi những lời này."
Chính Quốc cầm lấy một tờ thực đơn khác rồi lại đặt xuống, cuối cùng vẫn gian nan nói: "Thái Hanh em nói như vậy sẽ khiến anh cảm thấy em không phải Thái Hanh mà là đang thay cậu ấy lấy lại công đạo."
Cậu cười nói: "Em là cậu ấy, cậu ấy cũng là em. Chúng em là người giống nhau."
Không phải cùng một người nhưng là giống nhau. Hèn mọn như nhau, bất hạnh như nhau cùng vì cuộc sống mà nỗ lực cũng cùng không thể thắng nổi vận mệnh. Sinh ra không được hoan nghênh, một đời khổ sở tra tấn, chết đi chẳng qua như một hạt bụi, không ai hay biết.
"Ăn đi! Anh đáp ứng em. Nếu anh có thể đứng ở trước mặt cậu ấy, anh sẽ xin lỗi."
Điền Chính Quốc nói, hắn không rối rắm cách dùng từ của Kim Thái Hanh khi nói chuyện. Người phục vụ vừa vặn tiến vào, đem món ăn đặt lên, sau đó lại một nam phục vụ bưng nước trái cây mang lên, còn tận tình hỏi Chính Quốc:
"Tiên sinh, ngài có muốn gọi bia không?"
Chính Quốc nhìn bụng Kim Thái Hanh một cái, nói: "'Vợ' tôi mang thai."
Người phục vụ: "???"
Thái Hanh che miệng cười nói: "Ý anh ấy nói là anh ấy không thể uống rượu."
Người phục vụ liền gật đầu rời đi, Thái Hanh cúi đầu điên cuồng càn quét, vừa ăn vừa nói: "Chính Quốc cái này ăn ngon. Oa! Cái này cũng ăn ngon. Đây là cái gì? Thơm quá em yêu nhất đồ ăn xanh mướt!"
"Đừng nhắc đến xanh."
"Anh bị nhiều người chụp mũ xanh rồi hay sao, mà sao ngay cả từ 'xanh' cũng không muốn nghe?"
"Anh chưa từng bị đội mũ xanh nhưng là anh vừa nghe em nói xanh, trong lòng cứ cảm thấy không dễ chịu."
Thái Hanh khinh bỉ nói: "Anh như vậy chính là kỳ thị! Còn không cho phép em nói sao?"
Chính Quốc nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay em mua được những gì rồi?"
Thái Hanh lắc đầu nói: "Cùng 'anh dâu' nơi nơi nhìn nhìn, anh ấy cũng không coi trọng cái gì. Em cảm thấy anh ấy như là đi vào cõi thần tiên thiên ngoại nào đó ấy hoàn toàn không tập trung."
Điền Chính Quốc gật đầu, Kim Thái Hanh liền hỏi: "Em không phải bát quái đâu, em chỉ là tò mò thôi."
Hắn cạn lời, hai cái này có gì khác nhau sao? Thái Hanh hỏi: "'Anh dâu' làm sao vậy?"
Chính Quốc châm chước nói: "Việc giữa anh ấy và Doãn Kỳ không phải một hai câu là nói hết được. Nhưng mà xét toàn diện thì việc này là Doãn Kỳ không đúng cho nên anh ấy đáng bị như vậy."
"Hả? Thế sao còn ở bên nhau?"
Hắn nhất thời có cảm giác một lời khó nói hết, nhìn cậu tự hỏi thật lâu, cuối cùng mới nói: "Bố làm chính trị."
Hiện giờ Kim Thái Hanh đã có thể thông qua một câu mà hiểu ngầm ý của hắn, cho nên cậu nói tiếp: "Oa, anh cả sẽ không cưỡng ép 'anh dâu' đấy chứ?"
Điền Chính Quốc sửng sốt, nói: "Kia... Cũng không hẳn, hai người xem như là tự nguyện!"
Thái Hanh lại lần nữa hiểu ngầm: "Đó chính là trao đổi. Trao đổi lợi ích?"
Chính Quốc hết chỗ nói nổi: "Em bây giờ biết độc tâm thuật rồi sao? Thế mà cũng có thể nghe hiểu?"
Thái Hanh a một tiếng, nói: "Thật sự? Điền gia các anh xấu quá đi! Anh trai như thế mà em trai cũng như vậy."
Hắn che miệng cậu lại nói: "Nói chuyện không cần có đầu óc quá đâu."
Cậu nghĩ nghĩ: "Anh với mẹ anh đánh bài ai lợi hại hơn?"
Điền Chính Quốc: "???" Chuyển vấn đề cũng nhanh quá rồi đấy!
Chính Quốc cúi đầu cười nhẹ hai tiếng, nói: "Bình thường, có thể như em là tốt nhất."
"Chính Quốc buổi chiều cùng đi mua quần áo đi!"
Điền Chính Quốc hơi mỉm cười, gật đầu: "Ừ!"
Hắn cảm thấy, kiếp trước kiếp này, một giấc mộng hoàn lương, tất cả đều khiến hắn bối rối. Thì ra khi để ý một người, vì người đó mà suy nghĩ, người đó đau lòng mà khó chịu đều là bình thường. Bất kể một đời kia có phải cậu của hiện tại hay không nhưng bởi vì Kim Thái Hanh bây giờ nên hắn đối với cậu ở kiếp trước mới càng thêm áy náy. May mắn chính là cậu hiện tại vẫn sẽ như cũ ở chỗ này, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ ngây ngốc, sẽ yêu hắn. Nghĩ như vậy dù ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, mùa đông khắc nghiệt, trong lòng hắn vẫn thấy ấm áp khôn cùng. Ấm áp???
"Đẹp không?" Thái Hanh xoay người hỏi.
Điền Chính Quốc như cũ mặt gỗ, rất lâu sau mới lấy lại được giọng nói: "Mua quần áo cho em?"
"Đúng vậy! Bây giờ anh chỉ yêu bảo bảo không yêu em sao?"
Kim Thái Hanh bang một tiếng ném quần áo xuống đất, phút chốc liền hoá thành một cậu trai bị người yêu vứt bỏ. Nhân viên đứng đằng sau cậu trừng lớn hai mắt nhìn quần áo trên mặt đất, đang muốn đi lên nói hai tiếng thì Thái Hanh đã nhanh nhẹn nhặt quần áo lên nói:
"Anh xem đều bẩn hết rồi. Chính Quốc chúng ta phải mua thôi!"
"Ừ, mua!"
Từ trong tiệm đi ra vừa hay gặp Điền Doãn Kỳ và Phác Trí Mân, Thái Hanh vẫy tay, hỏi Trí Mân: "Anh mua quần áo cho bảo bảo chưa?"
Trí Mân lắc đầu, Thái Hanh nói: "Chúng ta cùng đi mua đi!"
Bốn người liền đi tới cửa hàng bán đồ cho người bầu và trẻ em, trong giây lát ánh mắt bốn người đều phát sáng. Thái Hanh và Trí Mân nhìn nhau một cái, cùng cười đi vào xem quần áo.
"Chính Quốc mau đến xem, cái quần áo này có hay không? Có hay không?"
Điền Chính Quốc nghi hoặc hỏi: "Có hay không cái gì?"
"Bé quá!"
"Đương nhiên."
Đây là cửa hàng cho trẻ em mà! Kim Thái Hanh lại xoay người cùng Phác Trí Mân thảo luận mua này đó. Chính Quốc cùng Doãn Kỳ nhìn hai người như con bướm bay lượn khắp nơi, yên lặng tìm khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
"Trí Mân không có việc gì chứ?"
Doãn Kỳ gật đầu, Chính Quốc hỏi: "Chuyện đó còn chưa qua sao?"
Anh cúi đầu, nói: "Qua rồi."
Hắn gật đầu: "Qua rồi thì tốt, chẳng lẽ hai người còn định giữ cả đời sao?"
Điền Doãn Kỳ cười, anh nhìn nơi xa nói: "Hôm nay cậu ấy đưa anh cái này."
Doãn Kỳ từ túi áo tây trang mười phần quý giá lấy ra một con hạc giấy. Điền Chính Quốc duỗi tay muốn lấy, anh nhanh chóng tránh đi:
"Làm gì đấy? Lỡ hỏng rồi thì làm sao bây giờ?"
Chính Quốc yên lặng nhìn anh: "Tay của em là kéo chắc?"
Doãn Kỳ như cũ nâng niu hạc giấy, hoàn toàn không có ý tứ đưa cho Chính Quốc xem: "Thứ này là bảo bối đấy, chú đừng động chạm lung tung lỡ hỏng thì làm sao?"
Chính Quốc chán chả buồn xem, nói: "Con hạc giấy này chính là đại biểu cho mọi chuyện đã qua?"
"Ừ!" Doãn Kỳ lấy điện thoại, chụp hơn mấy trăm ảnh hạc giấy, sau đó nói:
"Sau khi chuyện kia xảy ra, cậu ấy chưa từng đưa hạc giấy cho anh."
Giọng Doãn Kỳ trầm thấp, anh nhẹ nhàng vuốt ve con hạc: "Mười hai năm qua đây là lần đầu tiên cậu ấy đưa hạc giấy cho anh."
Chính Quốc vỗ vai anh: "Hết khổ rồi, chúc mừng anh!"
Doãn Kỳ nhìn Trí Mân đang xem quần áo đằng kia, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Mà bên này, sau khi hai người mua xong quần áo, anh em Điền gia tự nhiên bước lên tiếp nhận. Về đến nhà, bố Điền đang ngồi trong phòng khách chờ bọn họ, hỏi Thái Hanh:
"Nhà con có bao nhiêu người tới đây?"
"Để con hỏi lại đã."
Bố Điền đồng ý, lại quay đầu nói với Điền Chính Quốc: "Thế con mời bao nhiêu bạn?"
Hắn nhìn bố Điền, 'rào' trước: "Bố đừng xằng bậy nữa!"
Bố Điền lườm hắn: "Vô nghĩa, lần này ta mời bạn bè ta tới."
"Bố cứ như vậy con sẽ tức giận đấy." Bạn của bố chẳng phải cũng giống bố sao?
Bố Điền lập tức quay đầu nhìn Điền Doãn Kỳ: "Con có bao nhiêu bạn tới?"
Điền Chính Quốc: "..." Không để ý tới con là có chút vấn đề rồi đó!
Bố Điền không phải lần đầu tiên chuẩn bị hôn lễ nên xem như nhanh nhẹn, lấy giấy bắt đầu đăng ký đại khái nhân số, mẹ Điền cũng tính toán các loại đồ vật. Kim Thái Hanh ở một bên nhìn mà kinh ngạc. Cậu cho rằng loại chuyện này Điền gia nhất định sẽ vung tay sai những người khác đi chuẩn bị. Sau đó Điền Chính Quốc nói với cậu, quả thật có thể giao cho những người khác nhưng rất nhiều chuyện của anh em bọn họ bố mẹ Điền đều sẽ tự mình làm. Thái Hanh sáng tỏ, nói:
"Không thể tưởng được a! Hào môn nhà giàu mà bố mẹ có thể làm được như vậy."
Chính Quốc tựa hồ nhớ tới cái gì: "Anh cũng khó mà tin được."
Nhìn biểu tình phẫn nộ không thể nói thành lời của hắn, cậu cảm thấy rất tò mò. Kim Nghệ Lâm yêu cầu gặp Thái Hanh là bảy ngày sau khi cậu trở về thành phố Kinh Đô. Thái Hanh không từ chối. Cậu tỉ mỉ sửa soạn một phen rồi xách túi ra khỏi cửa. Nghệ Lâm hẹn ở quán cà phê gần công ty Điền thị. Lúc Thái Hanh đi vào còn nhìn quanh đánh giá một phen. Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho Điền Chính Quốc:
"Chính Quốc không phải anh nói sẽ mở quán cà phê ở thành phố Kinh Đô cho em sao?"
"Tổ tông của anh, em hiện tại mang thai, có phải nên chờ sinh xong hãy suy xét hay không?"
Chính Quốc đã miễn dịch với việc Kim Thái Hanh nghĩ cái gì là muốn cái đó, tùy thời đều có thể gọi điện cho hắn rồi. Thậm chí hắn đều có thể nói đùa với cậu. Thái Hanh cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:
"Có lý."
Sau đó cậu trực tiếp cúp điện thoại, đảo mắt tìm một vòng, thấy Nghệ Lâm ngồi ở bên cửa sổ. Trong tiệm có máy sưởi, Thái Hanh cởi áo khoác, ngồi xuống đối diện cô ta, hỏi:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt Kim Nghệ Lâm bất thiện nhìn Kim Thái Hanh: "Là cậu bảo Chính Quốc nhắm vào tôi?"
Thái Hanh hơi mỉm cười: "Không phải."
A, không thể nào? Điền Chính Quốc thật sự vì cậu báo thù sao? Nghệ Lâm không tin:
"Nếu không phải cậu thì sao Chính Quốc lại nhắm vào tôi chứ?"
"Vì sao lại không? Tôi không nói hắn nhắm vào cô, đâu cần thiết đâu! Hiện giờ tôi là người Điền gia, muốn nhằm vào cô thì tự tôi cũng có thể ra tay!" Thái Hanh 'cáo mượn oai hùm' phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nghệ Lâm nắm chặt tay nói: "Cậu chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi."
Thái Hanh ngắt lời Nghệ Lâm, vuốt bụng nói: "Tôi đang mang thai đấy!"
Nghệ Lâm bị nghẹn, lại nói: "'Con dâu' hào môn dễ làm như vậy sao?"
"Cha mẹ chồng lại thích tôi nha!"
Kim Nghệ Lâm nhắm mắt, rất lâu sau mới gian nan mở miệng: "Cậu có thể bảo Chính Quốc thu tay lại không? Dù sao cậu cũng không có chuyện gì."
Kim Thái Hanh liền gọi cho Điền Chính Quốc hỏi: "Có phải anh ra tay với Kim Nghệ Lâm không?"
Chính Quốc nhận điện thoại lúc đang họp cũng không có tự hỏi quá lâu, thừa nhận: "Đúng."
Hắn ra khỏi phòng họp, đứng ở hành lang, mở miệng:
"Anh không thừa nhận người đẩy em vào tuyệt cảnh trong miệng bọn họ là anh, anh không dám thừa nhận. Nhưng Thái Hanh quả thật anh vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện. Kim Nghệ Lâm ra tay với em là kiếp này thật sự phát sinh bên cạnh anh, thấy được, sờ đến. Có thể em không tin nhưng lúc không nhìn thấy em, anh đến ý muốn giết người cũng có. Tội của Lý Thái Dung chưa định ra nhưng gia đình Kim Nghệ Lâm nhất định phải trả giá. Mà Kim Nghệ Lâm nếu cô ta thực sự trở thành kẻ điên thì nhất định phải rời khỏi thành phố này. Anh sẽ không để cô ta ở lại nơi này, dù sao thì con chúng ta rất nhanh sẽ chào đời. Rời khỏi đây sống như thế nào là chuyện của cô ta."
Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe chạy tấp nập, nhẹ giọng nói: "Anh quả nhiên vẫn là người kia."
Cảm xúc trong lòng Chính Quốc vừa khổ sở, vừa thống khổ. Hắn không thể không thừa nhận những việc bản thân mình đã làm đời trước. Cũng như hiện tại bảo hắn không làm gì cả, hắn không làm được. Nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, bọn họ trước sau đều là một người. Trong lòng hắn bách chuyển thiên hồi, cuối cùng cũng vì những lời của Kim Thái Hanh mà tan vỡ.
"Chính Quốc anh làm tốt lắm!"
Những lời này của Chính Quốc, Kim Nghệ Lâm đối diện không nghe thấy nhưng câu nói cuối cùng của Thái Hanh thì có.
Kim Nghệ Lâm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro