Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Đến bà nội Kim còn tới tận nơi, những người khác có thể không biết sao? Đương nhiên là không có khả năng. Nhưng mà sau khi sự nghiệp của Kim Thái Hanh thành công thì cậu có chút không giống với người bình thường. Người ta phát đạt thường coi trọng mặt mũi nhưng Thái Hanh thì không! Sau khi sự nghiệp thành công, có chỗ dựa cường đại, cậu càng thêm không sợ trời không sợ đất. Từ 'da mặt' vốn không tồn tại trong từ điển của cậu, hiện giờ càng thêm giống như không có tác dụng. Thái Hanh uống cà phê, nhàn nhã nhìn Điền Chính Quốc, nở nụ cười tiêu chuẩn của bậc đế vương nói:

"Ngồi chờ thân thích cực phẩm tới."

Điền Chính Quốc: "..." Hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cậu.

"Ha ha, Chính Quốc để em bổ sung cho anh thêm chút kiến thức nhé. Tiếp theo đây bác gái của em sẽ tìm tới để vay tiền. Anh đoán mượn bao nhiêu?" Cậu tiếp tục bày ra dáng vẻ tổng tài hỏi.

Hắn phối hợp hỏi: "Mượn nhiều hay ít?"

Thái Hanh đôi khi sẽ lên cơn động kinh muốn diễn xuất này nọ, hắn cũng coi như phối hợp.

"Không ít hơn chỗ này." Cậu xoè tay nói.

"Nhưng anh thấy em rất vui vẻ mà!"

Cậu ha ha ha cười nói: "Đúng vậy đúng vậy! Anh nghĩ xem, bọn họ tới tìm em vay tiền, em nói em có nhưng em không cho vay! Có soái không? Có chất không? Có phải vô cùng ngầu hay không?"

"Chắc vậy..."

Kim Thái Hanh vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Điền Chính Quốc: "Anh không hiểu, anh không hiểu đâu. Trước kia lúc nhà em khó khăn đến tìm họ vay tiền, họ có nhưng không cho mượn, lúc đó cảm giác em kiểu như sắp hộc máu tới nơi ấy."

"À!" Một chút cũng không muốn hiểu.

Thái Hanh mang tâm trạng hưng phấn chờ đợi, chờ rồi chờ, sau đó chờ được ba tên anh em cây khế của Chính Quốc.

Kim Thái Hanh: "..."

Khi đó đã là đầu tháng mười hai, thời tiết bắt đầu se lạnh. Kim Thái Hanh năm nay có chút sợ lạnh, tự bao mình thành một quả bóng mập mạp. Biểu cảm ngay lúc đó của Điền Chính Quốc vô cùng khiếp sợ, không chút lưu tình bổ xuống một đao:

"Nhìn thế nào cũng thấy béo!"

Thái Hanh liên tục cười lạnh, ngữ khí kiêu ngạo mười phần: "Đừng mơ tưởng thể chất em không dễ béo đâu."

Sau đó đường hoàng xoay một vòng. Tuy rằng mặc rất dày nhưng bộ dáng này quả thực có chút đáng yêu. Chính Quốc chỉ có thể trấn an:

"Đúng đúng đúng, em nói rất đúng. Có muốn đi ra ngoài ăn cơm không?"

Hắn không muốn cùng cậu tiếp tục thảo luận đề tài khiến cậu trở nên kiêu ngạo này, quyết định nói sang chuyện khác.

"Đi!"

Quan hệ của hai người tuy rằng đã là người yêu nhưng Thái Hanh sống chết nhất định không chịu rời khỏi đây, Chính Quốc chỉ có thể thuận theo. Cuộc sống giống như trở lại lúc còn ở thành phố Kinh Đô, nhàn rỗi thì đi hẹn hò, trời nóng thì cùng bám rễ trong nhà, trời lạnh thì đi dạo trong tiệm, mỗi tháng cùng Thái Hanh đi thu tiền thuê nhà, ngày tháng trôi qua vẫn là hài hòa. Ngoại trừ việc Chính Quốc không nhận điện thoại của mẹ Điền và Thái Hanh không đợi được bác gái nhà mình. Lúc ba người Trịnh Tại Hiền, Kim Hựu Khiêm, Kim Mẫn Khuê đến, Điền Chính Quốc đang ngồi sau quầy thu ngân trông tiệm. Cho nên biểu tình khiếp sợ lúc ấy của ba người đều không thể biểu đạt hết được chấn động sâu trong nội tâm. Đặc biệt là Tại Hiền, bởi vì anh ta hiếu động nhất trong ba người, biểu cảm cũng phong phú nhất, nên vẻ mặt của anh là kịch liệt nhất. Anh nhìn Chính Quốc, cười tới chảy cả nước mắt:

"Điền ca của tôi! Cậu đây là... đây là... làm sao vậy?"

Chính Quốc chưa kịp đáp thì Tại Hiền đã tự tiếp: "Ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Không chút lưu tình cười ha hả. Hựu Khiêm tương đối rụt rè, vẻ mặt luôn ôn hòa trong nháy mắt lại giống như Chính Quốc: 'mặt-không-biểu-cảm'. Không có cách nào, nếu không thể hiện vẻ mặt này thì anh nhất định cũng sẽ cười to. Ông trời cúi xuống mà xem, Điền tổng lạnh lùng tàn khốc đã biến thành tiểu đệ trông tiệm nè!!! Mẫn Khuê cũng cười là tươi cười chứ không phải cười nhạo nhưng anh cười đến sung sướng.

"Ai ôi, sao cậu lại ở đây? Làm công sao?"

Cũng không trách ba người này lại cười thành như vậy, lúc bọn họ tới đây không hề điều tra tình huống gần đây của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh. Thuần túy là bởi vì lần đó Chính Quốc ở trong group chat xin bọn họ giúp đỡ, bọn họ liền vui sướng khi thấy người ta gặp họa, hẹn nhau cùng tới xem hắn bị hành như thế nào. Bọn họ biết Thái Hanh ở Khu Hồng Quảng nhưng sau khi tới nơi vẫn không biết Chính Quốc ở chỗ nào liền nghĩ trước cứ tìm tới cửa hàng nào ngồi rồi gọi điện cho hắn. Lúc ấy Kim Mẫn Khuê nói:

"Nhìn kìa bên kia có tiệm cà phê, chúng ta qua đó đi!"

Mấy người này cũng không chú ý tới Thái Hanh, cho nên không biết tiệm cà phê Buổi Chiều là của cậu, khi bước vào chỉ nghĩ sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi uống ly cà phê rồi gọi Chính Quốc ra để có thể tiến hành kế hoạch cười nhạo vô tình, sau đó sẽ ôm tâm tình sung sướng trở về thành phố Kinh Đô! Rảnh rỗi? Không sai, bọn họ chính là rảnh rỗi như vậy đấy! Kết quả vừa vào quán liếc mắt một cái liền thấy Chính Quốc đen mặt ngồi sau quầy thu ngân. Hình ảnh sống động đánh thẳng vào thị giác giống như bị một cục gạch đập vào đầu, quá kích CMN thích! Chính Quốc hiển nhiên vô cùng không chào đón, nhìn bọn họ hỏi:

"Tới làm gì?"

Trịnh Tại Hiền vẫn như cũ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhìn cậu đó!"

Điền Chính Quốc lãnh khốc đáp: "Nhìn xong chưa? Xong rồi thì biến!"

Tại Hiền cười xong, vỗ vỗ quầy thu ngân nói: "Ai da sao lại nói như thế? Bọn này là khách đó! Là khách đó có biết không? Khách hàng là thượng đế. Nhanh lên, sắp xếp chỗ ngồi cho bọn này nào!"

Kim Mẫn Khuê tươi cười gật đầu, Chính Quốc lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sau đó nói với cửa hàng trưởng:

"Mang ba tên ngu ngốc này tới chỗ ngồi đi!"

Cửa hàng trưởng lúc ấy liền ngây người, cái quần què gì thế? Anh ăn nói với khách kiểu gì đấy? Kết quả ba vị khách kia hoàn toàn không tức giận thậm chí còn cười hì hì đi theo cửa hàng trưởng. Điền Chính Quốc buồn bực!!! Đây là lần đầu tiên hắn trông cửa hàng. Hôm nay Kim Thái Hanh mang Kim Thiều Tình tới cục thuế, trong quán không có người trông, Thiều Tình rất không yên tâm. Không sai, Thiều Tình so với Thái Hanh càng thêm không yên tâm. Đặc biệt là sau khi được tăng lương, nếu không có người nhà trông, cô sẽ rất bất an. Cho nên lần đầu tiên cô lấy thân phận chị 'vợ' yêu cầu hắn trông quán một ngày. Chính Quốc đương nhiên không quá vui vẻ, ngồi ở cửa quán nhìn khách ra ra vào vào, đón đi rước về. Hắn lớn như vậy mà chưa bao giờ làm việc này đâu! Việc này cùng việc hỗ trợ giám sát công trình chính là hai khái niệm khác nhau nha! Muốn nói từ chối lại bị ánh mắt của hai chị em ngăn trở, hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý. Theo đuổi 'bà xã' dễ dàng lắm sao? Đương nhiên không phải, quan hệ hiện giờ của hắn cùng cậu kỳ thực rất dễ lung lay. Hắn cũng biết điều đó nên mới vẫn luôn vừa nỗ lực thể hiện bản thân vừa thời thời khắc khắc nghĩ cách lừa đem người về. Không phải, không phải là lừa mà là mang về. Ba người kia lúc này đã ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ. Phục vụ là một em gái đáng yêu mười tám, mười chín tuổi, cười hỏi ba người:

"Xin hỏi các vị muốn gọi đồ gì?"

Tại Hiền xua tay nói: "Không cần, chúng tôi lát nữa sẽ tự mình gọi."

Em gái không hiểu lắm, do dự nhìn ba người sau đó lưu luyến bước từng bước rời đi. Chân trước em gái vừa đi, chân sau Tại Hiền đã nói lớn:

"Anh trai ngồi chỗ quầy thu ngân kia ơi, lại đây gọi đồ nè!"

Điền Chính Quốc liếc anh ta một cái, không để ý tới. Khách trong quán đều quay sang nhìn Trịnh Tại Hiền, Tại Hiền cười nói:

"Anh trai! Anh trai ơi!"

Thấy Chính Quốc vẫn ngồi im như tượng, Kim Hựu Khiêm chớp chớp mắt với Tại Hiền. Với tình nghĩa cùng nhau lớn lên, hai người không khỏi có chút tâm linh tương thông. Tại Hiền bắt được sóng lập tức sửa miệng:

"Này sao lại không để ý tới tôi? Gọi ông chủ của mấy người ra đây!"

Gân xanh trên đầu Chính Quốc như ẩn như hiện, nhịn rồi lại nhịn, lửa giận hừng hực đứng dậy đi đến chỗ ba người, cười lạnh hỏi:

"Muốn uống gì?"

Trịnh Tại Hiền không sợ chết nói: "Chỗ này là quán cà phê, ngoại trừ cà phê thì còn có thể uống cái gì?"

Điền Chính Quốc không thể nhịn được nữa mà mắng: "Có phải cậu muốn chết hay không?"

Cả người Tại Hiền run run nói: "Anh là cái thái độ phục vụ gì đấy? Gọi ông chủ ra đây!"

Chính Quốc cười nhạo nói: "Cậu ấy không ở đây!"

Trịnh Tại Hiền: "..."

Kim Hựu Khiêm cười nhìn Tại Hiền rồi nói với Chính Quốc: "Điền tổng thật không dễ dàng mà! Bao giờ 'anh dâu' về thành phố Kinh Đô thế?"

Chính Quốc nghẹn họng, chẳng lẽ nói không thu phục được sao? Hắn sĩ diện như vậy đương nhiên không thừa nhận. Hắn nhàn nhạt đáp:

"Chúng tôi rất tốt! Xem tâm tình mới về thành phố Kinh Đô."

Hựu Khiêm vừa nghe liền biết đây là chưa thu phục được rồi! Trong lòng ít nhiều cũng có chút giật mình, Điền Chính Quốc nhà bọn họ muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, vậy mà còn chưa tóm được người? Chính Quốc mặc kệ ba người, tuỳ tiện nói với phục vụ đi ngang qua mang cho họ ba ly cà phê. Ba người uống cà phê, đùa giỡn Chính Quốc một phen, không bao lâu sau Kim Thái Hanh và Kim Thiều Tình liền trở lại. Hựu Khiêm nhanh chóng vẫy vẫy tay với Thái Hanh và Thiều Tình:

"'Anh dâu' bên này bên này!"

Thái Hanh liếc mắt một cái liền thấy được bốn người, chủ yếu là do bọn họ đều vô cùng ưu tú, ngồi ở chỗ kia giống như tự phát sáng, liếc mắt một cái liền bắn ra bốn phía. Cậu mang Thiều Tình đi qua đó, tươi cười chào hỏi cùng ba người:

"Xin chào, sao mấy người lại tới nơi này? Muốn ăn muốn uống cái gì tùy tiện gọi! Tôi mời nhé!"

Tại Hiền vô cùng nể tình nói: "Cảm ơn 'anh dâu', vậy bọn tôi đây cũng không khách khí."

Sau đó quả thật gọi không ít. Kim Thái Hanh mười phần hào phóng bảo phục vụ nhanh chóng đem lên, còn giới thiệu Kim Thiều Tình. Ba người đối với Thiều Tình rất là hoà nhã. Ha ha, Điền Chính Quốc đây muốn kết hôn đó, về sau Thái Hanh chính là 'anh dâu' danh chính ngôn thuận, Thiều Tình chính là chị gái của 'anh dâu' nha! Đây gọi là thông gia! Đương nhiên phải nịnh nọt rồi, tuy rằng bọn họ là tới để cười vào mặt Chính Quốc nhưng không hề nghĩ tới sẽ kéo chân sau của hắn. Thái Hanh cười nói:

"Mấy người ngồi đi! Ăn cái gì thì cứ gọi tôi và chị vào trong kia chút!"

Ba người vẫy vẫy tay với cậu, Chính Quốc suy tư gì đó rồi giữ chặt Thái Hanh nói: "Em ngồi đây một chút!"

Cậu chớp chớp mắt, rồi để Thiều Tình đi vào trước, còn mình thì ngồi xuống cạnh Chính Quốc. Hắn tiếp tục nói:

"Em đưa tay cho Kim Hựu Khiêm đi."

Kim Thái Hanh: "???"

Chính Quốc không yên tâm nói với Hựu Khiêm: "Hai ngày này cậu ấy ăn uống không tốt, cậu thử nhìn xem làm sao vậy?"

Kim Hựu Khiêm: "..."

Việc nhỏ này cũng muốn anh xem? Dùng dao mổ trâu để giết ruồi à? Nghĩ gì thì nghĩ, Hựu Khiêm vẫn bắt mạch cho Thái Hanh, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn không ít. Nhưng dáng vẻ này lại doạ sợ Kim Thái Hanh. Đời trước của cậu cũng như vậy, vốn dĩ chỉ là có chút không thoải mái đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng là cái vẻ mặt này, sau đó liền không có lối thoát. Môi cậu không khỏi run rẩy hỏi:

"Tôi làm sao vậy?"

Hựu Khiêm sửng sốt, nói: "Không có gì."

"Không phải, nếu không có gì thì vẻ mặt kia là làm sao?"

"À, xem chưa rõ lắm, em giơ tay lại đi."

Vì thế Kim Thái Hanh rụt rè một lần nữa giơ tay qua, sau đó nhìn vẻ mặt của Kim Hựu Khiêm lại lần nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Thái Hanh nổ đùng một tiếng, vẻ mặt như sắp khóc hỏi:

"Rốt cuộc thế này là ý gì? Anh nói rõ ra hộ em với!"

Hựu Khiêm hơi mỉm cười nói: "Không có việc gì, chính là em mang thai, anh đang xem mấy tháng rồi thôi!"

Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra: "Phù, vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"

Không phải bệnh nan y là được. Lúc này lại đến phiên Điền Chính Quốc đơ người. Một lúc lâu sau, Thái Hanh mới phản ứng lại:

"Vừa nãy anh nói em làm sao ý nhỉ?"

"Mang thai hơn một tháng."

"Cái này cũng có thể xem ra sao?" Thần y!

Lúc này Thái Hanh còn không biết, Hựu Khiêm là Trung y thế gia, anh kế thừa gia nghiệp gia đình, ở trong giới tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng có một vị trí nhỏ. Hựu Khiêm cười gật đầu, cậu lúc này mới hoàn hồn hỏi:

"Không phải, trọng điểm là em có rồi? Của ai vậy?"

Trịnh Tại Hiền: "..." Chết rồi, hình như mình đã biết việc không nên biết!

Kim Hựu Khiêm: "..." Cậu hỏi như vậy rất khủng bố đó cậu có biết không?

Kim Mẫn Khuê: "..." Đỉnh đầu lão Điền xanh lét cả rồi!

Điền Chính Quốc đến ý muốn bóp chết Kim Thái Hanh cũng có, gầm nhẹ: "Em nói linh tinh gì đấy."

Kim Thái Hanh kịp thời phản ứng được lời nói của mình dễ gây hiểu lầm liền giải thích: "Chính là chúng ta đều làm biện pháp an toàn mà!"

Hựu Khiêm hơi mỉm cười: "'Anh dâu', không có cái BCS nào viết trăm phần trăm tránh thai."

Kim Thái Hanh sửng sốt, nói: "Vậy sao?"

Cậu đâu có hiểu mấy cái đồ chơi BCS này, từ trước đến nay đều là Điền Chính Quốc tự mua, tự dùng, tự ném. Cậu xấu hổ với mấy loại đồ vật này nên cậu sẽ không muốn nhìn nó đâu! Nghĩ một hồi, Thái Hanh khinh bỉ nhìn Chính Quốc:

"Không phải anh mua hàng rẻ tiền đấy chứ?"

Cho dù BCS không có hiệu quả 100% nhưng chắc chắn cũng sẽ không thấp! Liệu có phải Chính Quốc mua đồ giảm giá không? Hắn từ lúc đầu nghe Kim Hựu Khiêm nói Thái Hanh mang thai đã sửng sốt, trong lòng đang muốn kích động thì bị một câu 'Của ai vậy?' của cậu đạp xuống đáy vực. Trong nháy mắt, hắn cũng không phản ứng kịp, thật sự cho rằng đứa nhỏ này không phải của mình. Lại nhớ tới cái tính tình tưng tửng kia của cậu, hắn mới cảm thấy trình độ hố người của cậu thật sự là không biên giới. Thật vất vả để khiến người này nhu thuận một chút, kích động đang muốn bộc phát lại bị đánh gãy, Thái Hanh lại một lần nữa đổ ụp một gáo nước dập tắt luôn ngọn lửa vui vẻ mới vừa nhóm lên.

Chính Quốc mắng: "Em cho rằng anh và em giống nhau sao?"

"Vậy anh xem, anh mới mua có mấy cái BCS đã trúng thưởng rồi? Nói có phải mua đồ giảm giá không? Loại đồ vật này sao lại có thể mua giảm giá chứ?"

"Thứ đó không bán giảm giá."

Hắn đột nhiên nghĩ tới bộ đồ ngủ giảm giá cậu mua kia, không biết nó còn tồn tại trong tủ quần áo ở thành phố không. Hựu Khiêm cười khổ:

"Nếu hai người muốn tiếp tục nói chuyện này thì nên về phòng nói, ha?"

Kim Thái Hanh đỏ mặt: "Xấu hổ quá!"

Cậu bất tri bất giác che mặt nói: "Gần đây ở cùng Chính Quốc, da mặt dày hơn rồi."

Điền Chính Quốc thiếu chút nữa phun ra một búng máu, trong lòng nghĩ: 'Quả thực là vô cùng oan ức.' Thái Hanh đứng dậy nói:

"Mấy người cứ tự nhiên, tôi đi vào trước." Cậu đứng dậy chuẩn bị đi, nghĩ nghĩ lại quay đầu lại hỏi Chính Quốc:

"Anh không mua trên Lazada hay Shopee đấy chứ?"

Điền Chính Quốc chán nản, nhàn nhạt đáp: "Em có thể để cho anh vui vẻ một chút không?"

Kim Thái Hanh xua xua tay rồi đi. Hắn nhất thời kích động nên không đứng dậy, ngồi đó nhìn bóng dáng cậu, tâm tình phức tạp. Kim Hựu Khiêm nhịn cười đến nội thương. Anh ta vỗ vỗ tay Chính Quốc nói:

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà."

Chính Quốc muốn một lần nữa bồi dưỡng chút tâm tình kích động khi biết mình làm bố thì thấy ba tên trước mặt đang cười đến ngã trái ngã phải, nhất thời trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Thật vất vả đợi bầu không khí không đứng đắn kia qua đi, mấy người Trịnh Tại Hiền mới lôi kéo tay Chính Quốc nói chúc mừng. Hắn cũng nở nụ cười nhu hòa, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng sóng cuộn biển gầm, trong đầu chỉ có một câu: 'Tôi làm bố rồi?' Tâm tình hắn lại chậm rãi bắt đầu kích động, sau đó có chút xúc động muốn hò hét. Đúng vào lúc này, Thái Hanh lại từ bên trong nhanh chóng đi ra ngồi xuống cạnh Chính Quốc, trên mặt in đậm mấy chữ không - thể - tin - tưởng nói:

"Chính Quốc em mang thai?"

Sóng to cao mấy chục mét trong lòng hắn nháy mắt hạ xuống, hoá thành mặt nước tĩnh lặng. Cậu lại muốn nói cái gì? Lúc này hỏi cái này là bởi vì hiện tại mới phản ứng kịp sao? Điền Chính Quốc tuy rằng vẫn luôn biết cậu thần kinh thô nhưng không nghĩ lại thô tới như vậy.

"Ừ."

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn hắn: "Sao em mang thai được?"

Điền Chính Quốc: "..."

Thái Hanh lẩm bẩm tự nói: "Mình mang thai, mình thế mà mang thai rồi? Mình phải làm ba rồi sao?"

Chính Quốc vui mừng vì kênh não của cậu đã bắt đúng sóng, bắt đầu kích động vỗ vỗ đầu cậu muốn nói hai câu lại nghe được cậu nói:

"Thật không thể tưởng tượng, người mỗi ngày muốn nhìn Điền tổng cùng Phác Thái Anh yêu đương thắm thiết như mình đây vậy mà lại mang thai con của Điền tổng?"

Cậu che mặt: "Kích thích quá, chịu không nổi!"

Điền Chính Quốc: "..."

Ừ, Thái Hanh vĩnh viễn sẽ không bắt được đúng kênh đâu! Mà thôi dù sao đây mới là Kim Thái Hanh.

Ba tên bạn này của Chính Quốc chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của đôi trẻ, từ đấu võ mồm đến bình tĩnh không gợn sóng đến kích động vui vẻ. Người ta lúc trở thành cha thành mẹ chắc cũng sẽ trải qua cảm xúc này, cuối cùng chính thức tiếp thu chuyện Thái Hanh mang thai. Chính Quốc thân là mặt than mà lúc này ý cười trên cũng không thể che dấu, hai mắt sáng lấp lánh. Vài ngày sau, sau khi tiễn ba người kia đi, hắn đi quanh Thái Hanh hai vòng, nhìn khuôn mặt vẫn gầy của cậu nói:

"Chúng ta tới bệnh viện đi!"

Thái Hanh vốn dĩ muốn mua que thử thai kiểm tra thử nhưng nghĩ thấy đến bệnh viện vẫn là tốt nhất, trực tiếp đi. Bệnh viện lúc đầu không tra ra, để cậu đi làm siêu âm mới thấy được chấm nho nhỏ kia, đó cũng là tấm ảnh đầu tiên trong cuộc đời của bé cưng. Kim Thái Hanh trong lòng nhất thời hỗn loạn, chính thức tiếp nhận sự thật rằng: 'Cậu vậy mà sửa luôn cả kịch bản rồi!!! Cậu đang mang thai bé cưng của nam chính.'

Kim Thái Hanh chậm rãi duỗi tay sờ sờ chấm nhỏ trên ảnh chụp, tươi cười nói: "Chính Quốc em làm ba rồi."

Điền Chính Quốc thấy cậu dựa vào ghế nghiêm túc nhìn ảnh siêu âm cũng khẽ cười, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Hắn làm bố, đương nhiên có nghĩa vụ phải báo cho cha mẹ Điền nhưng hắn quyết định sẽ khoe với anh trai nhà mình trước. Tuy rằng như vậy là vô nhân đạo nhưng hành vi cười nhạo của anh trai hắn đối với hắn cũng tàn ác không kém, cho nên hắn yên tâm thoải mái gọi điện cho anh trai thân yêu. Điện thoại được kết nối, giọng của Điền Doãn Kỳ hình như hưng phấn hơn so với ngày thường:

"Anh đang định gọi điện cho chú."

Chính Quốc kiêu ngạo, giờ hắn đã làm bố rồi nhé! Bây giờ hắn cảm thấy toàn thế giới chỉ có hắn là ghê gớm nhất. Vậy nên lời của Doãn Kỳ, hắn đều không đặt trong lòng, mười phần bình tĩnh hỏi:

"Chuyện gì?"

Thân là anh em nhiều năm, cho dù cách cái điện thoại thì Điền Doãn Kỳ vẫn nghe ra được ngữ khí khác thường của em trai nhà mình, anh liền hỏi:

"Vậy chú tìm anh có chuyện gì?"

"Chuyện tốt."

"Anh cũng có chuyện tốt muốn nói cho chú!"

"Chuyện của em là chuyện vô cùng tốt."

Doãn Kỳ không chịu cam lòng yếu thế: "Tuyệt đối không tốt hơn chuyện của anh!"

"Sao anh cứ thích phân cao thấp với em thế?"

"Lần này không phải! Anh bây giờ là thật sự có chuyện tốt muốn nói!"

Cứ như vậy nói chuyện phiếm vài phút, hai người rốt cuộc cũng biết được chuyện tốt của đối phương. Điền Chính Quốc có chút nghi ngờ:

"Phác Trí Mân mang thai?"

Doãn Kỳ giật mình: "Kim Thái Hanh có rồi?"

"Nhiều năm như vậy không phải hai người vẫn luôn không có sao?" Hà cớ gì năm nay lại có?

"Không phải chú còn chưa theo đuổi được sao? Thế nào mà mang thai được chứ?" Một hai phải đoạt sự chú ý của 'vợ' anh là có ý gì?

Hai người đều vì độ chú ý của 'vợ' mình bị đoạt mà cảm thấy buồn bực. Được rồi, hỏi một chút! Hai người đều là ngoài ý muốn mang thai? Còn cùng là do BCS không hiệu quả! Nhất thời, hai người đều cảm thấy cạn lời.

"Để em báo việc Thái Hanh mang thai với mẹ trước!"

"Hẳn là nên nói việc của 'anh dâu' trước chứ, mẹ đã chờ nhiều năm như vậy rồi!"

"Anh cưới cũng đã cưới rồi, em còn chưa đăng ký kết hôn đây này! Để Thái Hanh có cảm giác tồn tại chút được không? Anh thân là anh trai mà chút độ lượng này cũng không có à?"

"Chú nhìn xem 'anh dâu' chú khổ bao nhiêu năm rồi? Mẹ chưa bao giờ có sắc mặt ôn hòa với cậu ấy, thật vất vả mới hết khổ. Chú làm em mà không biết nhường nhịn sao?"

Dù sao thì đời sau của Điền gia còn chưa ra đời, ai là người đầu tiên báo tin vui, đối với cả nhà vô cùng có ý nghĩa! Người đầu tiên trong thế hệ mới của Điền gia không chỉ có một vị trí khác, mà ở trong các vị trưởng bối cũng là khác. Có 'vợ' yêu, tình huynh đệ phút chốc biến thành món đồ tùy thời có thể vứt bỏ, hai người đương nhiên sẽ không để ý. Độ lượng? Nhường nhịn? Quỷ mới làm! Cho nên khi mẹ Điền đang lim dim buồn ngủ ngồi tại văn phòng tổng tài của Điền thị, giữa gió điều hòa mơ màng sắp ngủ thì nhận được hai tin nhắn của hai đứa con trai. Nội dung:

[Mẹ, bạn trai con mang thai.]

[Mẹ, 'vợ' con mang thai.]

Mẹ Điền: "..." Nhất thời hưng phấn không đứng dậy nổi.

Mấy năm nay mẹ Điền luôn hy vọng sẽ có cháu để bồng, khi nhìn thấy hai tin nhắn kia phản ứng đầu tiên là: 'Hai thằng lừa đảo.' Ha ha, Doãn Kỳ mười năm không một tin tức đó! Mẹ Điền đã tìm hiểu được, hiện giờ giới trẻ bây giờ đang chuộng xu thuế DINK! Mẹ Điền sớm đã từ bỏ rồi, hiện giờ chẳng những phát hiện thằng cả không phải DINK mà còn phát hiện thằng út chưa cưới đã làm bố? Trong vòng một ngày đột nhiên xuất hiện hai cái bánh có nhân? Trời ơi tin được không? Cho nên mẹ Điền bình tĩnh nhắn lại cho cả hai người:

[Mười tháng sau, ta muốn gặp cháu.]

Anh em song bào thai cũng nhắn lại hai tin có ý giống nhau: [Điền phu nhân không cần mười tháng đâu, chín tháng sau là mẹ có thể nhìn thấy cháu trai/cháu gái của mẹ rồi!]

[A?] Mẹ Điền ngây người nhìn điện thoại, hai anh em hôm nay rất nghiêm túc nha!

Mẹ Điền trầm ngâm trong chốc lát rồi gọi điện thoại kêu thư ký Kim Thạc Trân tiến vào, sau đó đứng đắn nói:

"Sếp của cháu mang thai!" Nghĩ nghĩ lại cảm giác không đúng lắm, lại sửa miệng nói:

"Bạn trai của sếp cháu mang thai."

Thư ký Kim nghiêm túc gật đầu. Trong lòng dù có sóng cuộn biển gầm như thế nào thì bên ngoài cũng phải biểu hiện bản thân rất bình tĩnh. Anh là một thư ký có nguyên tắc. Mẹ Điền rơi vào trầm tư, thư ký Kim quả thực muốn nổi bão: 'Sau đó đâu? Sau đó thì sao bác? Sau đó làm sao bác ơi? Bác nói nhanh lên đi!'

Mẹ Điền thấy thư ký Kim không hiểu ý mình liền nói: "Cháu có muốn gọi điện chúc mừng nó không?"

"Dạ!" Thư ký Kim Thạc Trân cái gì cũng đều không hỏi, đơn giản trả lời.

Anh lập tức gọi điện cho Điền Chính Quốc, vừa kết nối được liền nói: "Điền tổng, tôi nghe nói Kim thiếu mang thai, chúc mừng ngài đã làm bố!"

Chờ thư ký Kim và Chính Quốc nói xong, vừa cúp điện thoại mẹ Điền liền hỏi: "Nó nói như thế nào?"

"Hình như Điền tổng đang ở bệnh viện. Ngài ấy nói đang dẫn Kim thiếu đi kiểm tra thân thể. Em bé rất khỏe mạnh, hiện tại đã một tháng hai mươi ngày, vẫn chưa biết nam hay nữ."

Mẹ Điền lập tức ngây người. Con trai út của bà hình như lên chức bố thật rồi? Bà đây chẳng phải cũng sẽ lên chức bà nội sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro