Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

"Đương nhiên anh phải thích rồi! Cái này đắt lắm đấy!"

Kim Thái Hanh nói, cậu đối với quà tặng của mình rất có lòng tin. Nhưng quả thật cậu không cùng thế giới với Điền Chính Quốc phất tay một cái là tặng cậu một cái vòng cổ mười vạn, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cậu mua một món đồ đắt như vậy.

"Sao em biết kích cỡ của tôi?"

"Em tưởng tượng một chút, nhân viên trong tiệm cũng phân tích giúp nữa. Dù sao thì đâu thể không thích hợp liền cầm đi đổi chứ, vậy nên em đành tự ước lượng thôi."

Chính Quốc thở ra một hơi, nhìn Thái Hanh nói: "Có tâm."

Chính Quốc biết cái này không hề rẻ, có thể thấy được Thái Hanh ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, vẫn chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho hắn! Thái Hanh sờ sờ đầu, cười hắc hắc, nhìn Chính Quốc lấy nhẫn ra đeo lên ngón giữa bàn tay trái, vừa vặn như in. Hắn nhướng mày nhìn cậu, cậu lại tiếp tục cười ngây ngô, trong lòng nghĩ: 'Ha ha, lúc ấy là chọn theo kích cỡ ngón trỏ, dù sao thì hai cái ngón tay cũng không sai biệt lắm, không sai biệt lắm!' Ở nước ngoài có lưu truyền một cách nói như thế này: 'nhẫn mang trên tay trái ám chỉ thượng đế ban cho bạn sự may mắn. Mang ở ngón trỏ nghĩa là chưa lập gia đình, mang ở ngón áp út nghĩ là đã đính hôn hoặc đã kết hôn, ngón út nghĩa là đang độc thân, còn mang ở ngón giữa? Ý nghĩa chính là đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.' Nói cách khác, Điền tổng gần như mỗi năm đều lăn lộn ở nước ngoài đương nhiên biết đến cái này nhưng Thái Hanh thì không thậm chí còn chưa từng nghe qua!

"Vừa vặn luôn nè!"

"Ừ!"

Ngày hôm sau chính là Lễ Tình Nhân, vốn dĩ Kim Thái Hanh muốn cùng Lý Xán đi tuyên truyền. Kết quả mới chạy xong một buổi sáng đã bị Điền Chính Quốc gọi ra, mà công ty quảng cáo cũng rất khách khí đáp ứng.

"A! Cậu cứ đi đi! Không có việc gì đâu, hôm nay Lý Xán cũng chỉ đi buổi sáng thôi! Ha ha ha ha ha... Như thế là được rồi!"

Lý Xán: "..." Là ai nói tuyên truyền thông cáo này phải mất mấy ngày thế?

Lúc đó Kim Thái Hanh còn nghĩ, oa, công ty quảng cáo này không tồi nha! Cậu vừa xuống lầu liền thấy xe Điền Chính Quốc. Xe của hắn không phải cái loại xa hoa sáng mù mắt thiên hạ rất bình thường dừng ở ven đường. Thái Hanh trực tiếp qua đường cái, lên xe cười chào hỏi:

"Điền tổng!"

Chính Quốc thường đeo đồng hồ ở tay phải, trước đó Thái Hanh đã thấy lúc hắn duỗi tay lấy đồ gì đó hoặc lúc ký tên, đồng hồ sẽ vô tình lộ ra vô tình liếc mắt liền nhìn thấy. Người ta liền hỏi hắn:

"Điền tổng, anh mới đổi đồng hồ sao?"

"Bạn tặng."

Chính Quốc đều cười bình đạm trả lời. Mỗi lúc này Thái Hanh đều vô cùng hổ thẹn, cái đồng hồ kia còn chưa đến bốn vạn, người khác nhìn thấy không biết có phải sẽ cảm thấy Điền tổng mang đồng hồ rẻ tiền không? Thái Hanh hỏi hắn sao anh không đeo ở tay trái. Ánh mắt khinh bỉ lúc đó của Chính Quốc cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, hắn nói:

"Căn cứ theo y học, đồng hồ đeo ở bên tay phải càng có lợi cho sức khỏe."

Thái Hanh không biết đồng hồ đeo ở tay trái hay đeo ở tay phải có liên quan gì tới sức khỏe nhưng hình như cậu đã từng nghe qua việc này, vậy nên cậu cũng không hỏi, sợ lộ ra bản thân thiếu hiểu biết. Dù sao thân là một người luôn hướng tới cái tốt đẹp, từ đó về sau cậu lúc đeo đồng hồ luôn luôn đeo ở tay phải.

"Đi đâu vậy ạ?"

"Đến chỗ Kim Nam Tuấn!"

Kim Nam Tuấn ăn tết không có về nhà mà ở lại thành phố Kinh Đô làm việc, Y ở trung tâm thành phố làm phục vụ bán thời gian ở một quán cà phê. Tết mà đặc biệt là Lễ Tình Nhân, cửa hàng vô cùng đông khách. Tiệm cà phê này là chi nhánh của một công ty nước ngoài. Bình thường một ngày chỉ được 150 tệ mà hôm nay tiền lương lại được gấp đôi thành 300 tệ cho nên Nam Tuấn không xin nghỉ. Nhàn Hạ bên trong trang trí thật sự thoải mái, trên tường treo một ít cành lá giả, bàn ghế sắp xếp không theo quy tắc nào nhưng lại không hề có vẻ chen chúc. Điền Chính Quốc mang cậu tới đây chủ yếu để thăm Nam Tuấn. Gần đây Kim Thái Hanh vô cùng bận rộn, ngay cả Điền thị cũng không tới. Chỗ Nam Tuấn làm việc Thái Hanh chưa từng ghé qua nhưng Chính Quốc đã tới hai lần.

Kim Thái Hanh nhìn nơi Kim Nam Tuấn làm việc một vòng, rất vừa lòng chỉ có điều bận quá, Nam Tuấn sáng nay biết bọn họ muốn tới đã để lại một bàn. Hai người đi vào, Điền Chính Quốc gọi cà phê cùng một ít điểm tâm ngọt, cùng Thái Hanh ngồi ở bên này vừa ăn uống vừa xem Nam Tuấn làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện hai ba câu, cảm thấy nhàn nhã, lười nhác dưới ánh mặt trời, tham lam mong muốn ngày ngày đều có thể như thế.

"Khó trách nơi này làm ăn tốt như vậy."

Thái Hanh cùng Chính Quốc ngồi vị trí sát bên cửa sổ, nhìn ngắm bên ngoài người đến người đi, đến nỗi mỗi một sợi tóc cũng cảm thấy thoải mái.

"Những người có tiền đều nguyện ý tiêu tiền ở chỗ này, mỗi ngày đi làm mệt mỏi xong tốn chút thời gian ở chỗ này, thả lỏng tâm tình cũng coi như có thêm động lực tiếp tục làm việc."

Chính Quốc nhấp một ngụm cà phê nói: "Đúng vậy."

Thái Hanh nhìn nơi náo nhiệt này, trong lòng mơ hồ có ý niệm hay là mình cũng mở một cái đi? Hai người ngồi ở đây đã hai tiếng, vẫn tấp nập như cũ nhưng đến giữa trưa thì không đông quá. Họ vào dịp Lễ Tình Nhân cũng làm hoạt động, cà phê mua một tặng một, giữa trưa tuy rất nhiều người không ngồi lại nhưng cũng đóng gói mang đi không ít. Kim Nam Tuấn vẫn không có thời gian, hiện tại rảnh rỗi một chút tự tay làm tặng hai người sandwich. Điền Chính Quốc thanh toán xong, dặn Nam Tuấn chăm chỉ làm việc rồi mang Kim Thái Hanh rời đi. Nam Tuấn nhìn Chính Quốc lôi kéo anh trai nhà mình, mỉm cười. Đơn giản ăn xong bữa trưa, hắn mang cậu đi xem phim. Chính Quốc lúc này thông minh hơn, sớm đã nhờ thư ký Kim Thạc Trân mua giúp hai vé. Lễ Tình Nhân không ít phim được chiếu, chỗ bán vé biển người tấp nập không ít người còn không mua được vé. Người bạn gái không khỏi oán giận:

"Sớm đã bảo anh đặt trước trên mạng."

"Trên mạng cũng không đặt được! Để anh chạy sang chỗ kia xem có ai nhượng lại vé không nhé?"

Nghe hai người kia nói chuyện, Chính Quốc liền đắc ý nhìn Thái Hanh: "Ngày nghỉ người xem phim thật nhiều!"

Cậu hiểu ý nói: "Điền tổng uy vũ."

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh đây là khen cho có nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn, hắn búng nhẹ vào trán cậu nói:

"Được rồi, vào đi thôi!"

Xem xong phim bước ra ngoài, trời đã chuyển tối. Thái Hanh vô cùng vui vẻ bởi vì cái này nhìn đi nhìn lại cũng đều giống như đang hẹn hò!

"Điền tổng, em cảm thấy mệt quá." Thái Hanh vui vẻ mà nói.

Điền Chính Quốc: "???"

"Lễ Tình Nhân và sinh nhật trùng một ngày, vốn dĩ có thể trải qua hai ngày như vậy!" Cậu cảm thấy thật mệt.

Hắn không nhịn được cười nói: "Ai bảo em chọn đúng hôm nay đòi ra ngoài chứ?"

Hai người đùa qua đùa lại, nhìn thời gian, Chính Quốc liền dẫn Thái Hanh đến bờ sông.

"Ngồi ở đây!"

Chính Quốc lôi kéo Thái Hanh ngồi vào một tấm thảm trải trên đường dọc sát bờ sông. Gần đây nơi này tràn lan mấy tấm thảm như thế này, Thái Hanh chưa kịp phản ứng, muốn hỏi hai câu liền thấy pháo hoa đầy trời ở phía đối diện. Tiếng pháo nổ không dứt, một tiếng lại tiếp một tiếng, trên bầu trời đều là pháo hoa đủ loại màu sắc, chỉ trong phút chốc nhưng lại đẹp đến rung động lòng người. Màn pháo hoa của Điền Chính Quốc kéo khá dài, trên bầu trời một chùm lại một chùm pháo hoa trút xuống sông như thác nước, tất cả Kim Thái Hanh chưa từng gặp qua.

"Đẹp không?".

Thái Hanh gật đầu, Chính Quốc liền nói: "Năm sau tôi dẫn em đi xem."

Cậu sửng sốt, năm sau? Năm sau là đổi thành người khác rồi. Nghĩ đến đây cậu không khỏi có chút chua xót. Xem xong pháo hoa đã hơn bảy giờ, hắn lại dẫn cậu tới nhà hàng Pháp đã sớm đặt chỗ. Ăn cơm Pháp phí thời gian nhưng dù ở đây có là nơi đắt đỏ thì nó cũng vẫn đến từ một đất nước lãng mạn. Đồ ăn đều bày trí hoa lệ tinh xảo, vô cùng thích hợp với Lễ Tình Nhân, hắn đương nhiên sẽ chọn nó. Ăn xong, cậu không biết mình đã ăn nhiều hay ít nhưng tâm trạng lại mênh mông.

"Còn gì nữa không ạ?"

Hai mắt Kim Thái Hanh lấp lánh hỏi, chỗ kia có người mới ăn được một nửa đã được tặng hoa hồng. Hơn nữa khi Thái Hanh xem tiểu thuyết xem TV đều có mấy tình tiết thế này, Điền Chính Quốc nhất định làm được. Kế tiếp còn có cái gì? Còn có cái gì? Chính Quốc giật giật khóe miệng nói:

"Không có!" Rồi kéo Thái Hanh về nhà.

"Không có? Hiện tại mới mười giờ mà!" Cậu đáng tiếc nói.

"Em không mệt à?" Tuy rằng là người khác sắp xếp này nọ, hắn không phải tự tay làm lấy nhưng chạy một ngày như vậy hắn cũng mệt rồi.

Cậu lắc đầu, hắn không còn cách nào khác bèn nói: "Về nhà tặng quà sinh nhật cho em."

Kim Thái Hanh gật gật đầu, hai người tắm rửa xong liền cùng nhau ngồi ở trên giường, Điền Chính Quốc đem quà đưa cho cậu. Cũng là một cái hộp nhỏ, logo Thái Hanh không hề quen nếu không cậu chắc chắn sẽ biết đây là logo của hãng đồng hồ nổi tiếng toàn cầu. Mở hộp ra mới thấy bên trong là một cái đồng hồ vô cùng sang trọng, sành điệu. Dây đồng hồ cùng mặt đồng hồ đơn giản hào phóng. Kim giây kim phút vẫn cứ chạy đuổi nhau không ngơi nghỉ, đặt ở bên tai có thể nghe thấy âm thanh máy móc duyên dáng, vô cùng êm tai. Thái Hanh đương nhiên không biết cái đồng hồ này ra đời nhân dịp hãng kỉ niệm 280 năm thành lập, dùng thời gian tám năm nghiên cứu phát minh để tham gia triển lãm đồng hồ mỏng nhất, khách đến mua cũng không được thử.

Cậu nhìn không hiểu, cậu chỉ cảm thấy rất đẹp: "Đây là?"

"Quà sinh nhật."

Thái Hanh muốn đeo lên tay, nghĩ nghĩ thế nào mà cũng đeo lên cổ tay phải nhìn nhìn, sau đó vui vẻ nhào qua ôm cổ Chính Quốc cọ cọ:

"Cảm ơn Điền tổng!"

Điền Chính Quốc đón được cậu, trong giọng nói không tự giác được mà mang theo ý cười: "Ừ, tự thể nghiệm một chút đi."

Sớm một chút kết thúc, đương nhiên là bởi vì hôm nay là Lễ Tình Nhân! Hẳn là phải có tiết mục cuối cùng chứ, không phải sao? Hoàn mỹ một ngày? Một ngày hoàn mỹ! Thư ký Kim Thạc Trân thiếu chút nữa bị hành cho mệt chết. Điền tổng nếu có sắp xếp việc gì anh có thể thông báo sớm hơn một chút không? Trước Lễ Tình Nhân mấy giờ mới gọi điện thông báo dù có tiền có đôi khi cũng khó làm nhé!!! Anh có biết tôi tốn bao nhiêu tiền mua lại vé phim từ tay người khác cho anh không? Anh có biết cái nhà hàng Pháp cao cấp kia tôi làm sao hẹn được không? Anh có biết tôi cả ngày đều ở bờ sông cùng người ta thực hành thí nghiệm làm pháo hoa không? Dù tôi không có người yêu thì anh cũng không thể để tôi trải qua một Lễ Tình Nhân như thế này chứ!!! May mà mọi nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ, liệu tôi có được tăng lương không?

Phác Thái Anh ở bờ sông thấy Chính Quốc cùng Thái Hanh, cho dù cô biết Điền Chính Quốc đối xử với Kim Thái Hanh vô cùng khác biệt nhưng cô chưa từng nghĩ tới hắn sẽ cùng cậu ấy trải qua Lễ Tình Nhân. Dù sao thì cũng chưa có ai từng nghe nói qua Điền tổng cùng ai đó trải qua Lễ Tình Nhân. Điền tổng có tình nhân nhưng vĩnh viễn chỉ có như vậy, hẹn hò? Chúc mừng? Đều chưa từng nghe nói qua. Lễ Tình Nhân Điền tổng ở công ty tăng ca, Thất Tịch Điền tổng ở công ty tăng ca, đến cả Tết Âm Lịch Điền tổng cũng ở công ty tăng ca, hầu hết những ngày lễ đều là như vậy. Mọi người đều biết Điền tổng là một người cuồng công việc, từ lúc làm tổng tài chưa bao giờ đến trễ. Nhưng sau khi hắn ở cùng Thái Hanh đã thong thả chậm rãi hơn, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ quái.

Cô thông qua thư ký Kim đi tìm Điền tổng vay tiền, thật sự lúc đó luôn có một giọng nói ở sâu trong nội tâm, nói với cô rằng cô sẽ thành công. Giọng nói này mang đến cho cô một loại tự tin, cô tin tưởng sẽ thật sự như thế nếu không tại sao cô phải mặt dày đi lên? Nhưng sự thật lại không phải như vậy! Lúc đó cảm giác của cô chính là cô đã làm sai chỗ nào? Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không có chỗ nào có vấn đề cả. Cô cùng Điền tổng vốn không thân thiết gì nếu Điền tổng đồng ý cho vay tiền mới là kỳ quái chứ? Cô khi đó chắc là bị ma quỷ ám ảnh nên mới cảm thấy việc này có thể thành, thậm chí lúc Điền Chính Quốc hỏi cô dựa vào cái gì đã thiếu chút nữa buột miệng thốt ra mình nguyện ý lấy thân báo đáp. Nếu không phải lúc ấy Kim Thái Hanh ở đó, cô thật sự không biết mình sẽ nói ra điều gì. Cuối cùng, cô là xấu hổ và giận dữ, rời đi.

Đêm nay là Giao thừa nhưng cô một chút tâm tình cũng không có. Phác Thái Anh thở dài, trong nhà hiện tại cũng là loạn thành một đoàn. Nhà Phác Thái Anh kinh doanh bất động sản, ba cô là người gốc thành phố Kinh Đô nhưng lại không làm việc ở thành phố. Sự nghiệp của ba Phác Thái Anh không tranh nổi với những cái 'bát lớn' khác trong thành phố nên đã chọn đến thành phố khác lập nghiệp. Kinh tế ở trong nước ngày càng phát triển, nhà ở tuyệt đối là con đường làm giàu nhanh nhất, ba cô cũng thông qua con đường này đi lên thành kẻ có tiền. Mẹ cô là tiểu thư khuê cát, tính cách mềm yếu một thân thư hương chi khí cùng ba cô cũng có thể xem như là ân ái. Bởi vì sự nghiệp của ba Phác Thái Anh ở nơi khác, hàng năm đều không ở nhà cho nên Phác Thái Anh theo mẹ nuôi lớn.

Phải trải qua những tháng ngày không có ba, tính tình của mẹ lại ôn hòa, nuôi dạy Phác Thái Anh thành một tiểu thư khuê các không tranh không đoạt. Chính điều này đã khiến tính tình cô trở nên mềm yếu, được cái đi theo mẹ Phác Thái Anh học được một tay nấu nướng tốt. Từ nhỏ đã chịu giáo dục cao cấp, thường xuất ngoại làm sinh viên trao đổi, trong nhà cũng thường đưa tiền sinh hoạt. Sau khi đi làm cũng không cần vì tiền mà phiền não, tuy rằng mọi người trong công ty đều sai sử cô nhưng cô tự nhận chức được mọi 'người mới' đều như thế cũng không giải thích dư thừa đòi công bằng gì đó. Cứ như thế nỗ lực làm việc, cuộc sống đơn giản không sóng gió, ngoại trừ yêu thầm Điền tổng thì cô không có bất cứ cái gì không hài lòng. Dù sao thì Điền tổng cùng cô chính là khác biệt một trời một vực, chỉ cần mấy cái biệt thự đứng tên hắn kia cũng đã tương đương gần như toàn bộ gia sản của ba cô. Đối với Điền tổng mà nói, cô chẳng qua chỉ là một cây cỏ dại ven đường, diện mạo cũng chỉ tính là thanh tú sao có thể khiến cho hắn chú ý.

Phác Thái Anh tuy rằng không cam lòng nhưng lại không nghĩ tới tranh đoạt muốn được Điền Chính Quốc yêu mến. Cuối năm hạng mục bất động sản của ba cô đầu tư gần nhất đột nhiên xảy ra vấn đề, không đủ tiền để có thể quay vòng vốn. Một khi quay vòng thất bại sẽ giống như ném đá xuống sông, hơn nữa trước đó để có vốn đầu tư ba cô đã vay mượn khắp nơi, nhà bọn họ sắp sửa nợ ngập đầu. Hiện giờ ông ấy cố gắng chèo chống, nơi nơi vay tiền chạy tới ngân hàng khắp nơi xin vay vốn. Việc lớn như vậy xảy ra, Phác Thái Anh biết nhưng lại giúp không được, vô cùng áy náy. Nhưng ngày hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cảm thấy mình có thể lên tầng cao nhất thử chút vận may. Nếu thành công, nhà cô sẽ qua được ải này. Thất bại? Đây cũng là chuyện bình thường!

Ngày cuối cùng của năm cũ, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh trải qua. Nhà Chính Quốc năm nay đều không ai trở về, hắn liền dứt khoát đem mình nhét vào nhà Thái Hanh. Kim Nam Tuấn tan ca sớm, giữa trưa liền tới đây. Thái Hanh đau lòng ném đi toàn bộ thức ăn cùng bánh kem mừng sinh nhật Chính Quốc, lại lần nữa bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên. Hôm qua cậu đã gửi một số tiền cho Kim Thiều Tình qua WeChat rồi dặn Thiều Tình phải chuẩn bị một bữa cơm tất niên đầy đủ cũng không biết Thiều Tình nhớ hay không. Kim Nam Tuấn cũng xắn tay vào bếp giúp anh chuẩn bị đồ ăn, Điền Chính Quốc nằm ở trên sofa ngủ trưa. Lúc chuẩn bị xong hết thì thời gian còn sớm, ba người liền chơi đấu địa chủ.

Kim Thái Hanh thích chơi trò này nhưng kỹ thuật của cậu không được tốt, bài đẹp cũng có thể đánh đến thua bét nhè. Đi theo Thái Hanh hai lần làm nông dân, Điền Chính Quốc liền vô cùng ghét bỏ:

"Em đây là tự hố mình vẫn thấy không đủ hố luôn cả đồng đội à."

Thái Hanh tỏ vẻ đúng lý hợp tình: "Em cũng đâu có nhìn thấy bài của anh, làm sao biết được anh có bài gì?"

"Đây không phải là cái cớ để lấp liếm cho sự ngốc nghếch của em." Hắn phê bình cậu.

Thái Hanh tức mà không làm gì được, hỏi hắn: "Không phải anh là tổng tài à? Vì sao lại biết đánh địa chủ chứ? Làm tổng tài cũng cần phải chơi cái này sao?"

Chính Quốc bị cậu chọc cười: "Có phải em xem quá nhiều phim truyền hình không?"

Hắn cũng có bạn có bè, bọn họ cũng sẽ tụ tập, ba người thì chơi đấu địa chủ, bốn người thì chơi mạt chược. Thậm chí là bóng bàn hay là bowling gì đó bọn họ cũng từng chơi qua. Đều đã trưởng thành cả, khi chơi đều cược tiền, bọn họ đều là những kẻ có tiền, đương nhiên sẽ không vì thắng chút tiền mà không thể tự thoát ra được, thuần túy chỉ là giải trí mà thôi. Sau khi Thái Hanh thua 500 tệ liền nói:

"Không chơi nữa không chơi nữa, hai người hợp lại bắt nạt em."

Rồi đứng dậy đi nấu cơm. Điền Chính Quốc cùng Kim Nam Tuấn chia nhau tiền nói:

"Anh trai cậu có rất nhiều tiền, mới thua 500 tệ đã kêu rồi."

Nam Tuấn đương nhiên cười ha ha tiếp nhận, Y thắng nhiều hơn 400 tệ đấy! Bởi vì Chính Quốc phần lớn đều cùng Thái Hanh làm nông dân cho nên chỉ thắng một ít nhưng cũng không thua nhiều như Thái Hanh. Bởi vì Kim Thái Hanh không chơi, Điền Chính Quốc và Kim Nam Tuấn liền cùng nhau ngồi trên sofa xem TV, Nam Tuấn sau khi lên đại học đã học được cách nghịch điện thoại đã biết tải game xuống chơi. Huống chi anh rể tương lai mua cho Y một chiếc điện thoại 'xịn sò' như vậy nên thi thoảng cũng cùng bạn học đấu vài ba trận. Hiện giờ hai người đều rảnh, Nam Tuấn liền lôi kéo Chính Quốc cùng nhau chơi. Ấn tượng của Chính Quốc đối với Nam Tuấn không tồi, lại đang nhàn rỗi không có việc gì, liền tải game xuống chơi cùng Nam Tuấn. Lúc đầu hắn vẫn chưa thuần thục, chơi hai ván thua cả hai. Thái Hanh biết được thì liên tục cười lạnh:

"Tổng tài thì thế nào? Còn không phải cũng sẽ thua sao?"

Kết quả sau khi Chính Quốc chơi quen tay, mang theo Nam Tuấn đại sát tứ phương.

Kim Thái Hanh: "..." Cảm giác mặt có chút đau.

Ba người ở cùng nhau ăn cơm tất niên, xem xuân vãn, thức đêm đón năm mới. Thái Hanh cùng Nam Tuấn mệt mỏi lết về phòng, Chính Quốc lại rất có tinh thần, thảnh thơi đi theo sau cậu. Một năm này, Chính Quốc cảm thấy rất không tồi. Kim Thái Hanh ở bên này không có ai để đi chúc tết nhưng lại gửi tin nhắn chúc tết không ít người. Từ mười hai giờ đêm Thái Hanh đã bắt đầu gửi tin nhắn tập thể, từ đạo diễn Lý, La Tại Dân đến Lâm Duẫn Nhi, Phương Xán, sau đó là Lý Xán,...

Trên Weibo đã có Trịnh Hiệu Tích lo liệu, sớm đã đăng tin chúc mừng năm mới, fan đều nhất nhất nhảy ra chúc phúc. Một năm vô cùng náo nhiệt qua đi, cậu lại bắt đầu chìm vào công việc mới. Đoàn Nghi Ân thân là tổng tài của một công ty mới đưa ra thị trường, năm mới đương nhiên vô cùng bận rộn. Dù cho công ty của anh ta mấy năm gần đây chiếm lĩnh không ít thị trường nhưng hiện giờ điện thoại thông minh đổi mới cực nhanh, hơi chút lơi lỏng đã có khả năng bị người ta vượt qua rồi. Năm ngoái đã ra mắt sản phẩm mới, lúc cuối năm cũng đã bắt đầu niêm yết giá, các loại báo cáo nghiên cứu đều đã tiến hành. Cùng lúc đó, các nhân viên cũng đang trong quá trình nghiên cứu phát minh ra sản phẩm mới, thường xuyên phải liên hệ với bên linh kiện, phần mềm. Đừng nói là ăn tết ngay cả cơm tất niên Nghi Ân cũng ăn ở công ty. Thật vất vả hôm nay mới có chút thời gian rảnh, thư ký lại gõ cửa tiến vào nói:

"Đoàn tổng, bên ngoài có một vị tiểu thư họ Phác muốn gặp anh."

Đoàn Nghi Ân sửng sốt, họ Phác? Là Phác Thái Anh sao?

"Để cô ấy vào đi!"

Phác Thái Anh hôm nay không mặc trang phục công sở, Đoàn Nghi Ân cũng biết Điền thị bên kia hầu hết nhân viên đều đã nghỉ đông chỉ có một số còn bận việc chưa giải quyết xong nên vẫn đi làm. Phác Thái Anh hẳn là không phải từ Điền thị qua đây, anh thắc mắc hỏi:

"Phác Thái Anh, mau ngồi xuống đi! Sao đột nhiên em lại tới đây?"

Phác Thái Anh cười cười nói: "Đoàn đại ca."

Phác Thái Anh cùng Nghi Ân không phải năm nay mới quen biết. Bọn họ từng là bạn học cùng trường, lúc ở trường không quá thân thiết chỉ biết là bạn cùng trường mà thôi. Cho nên khi gặp lại, hai người vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Nghi Ân lớn hơn Phác Thái Anh một tuổi, lúc đi học cũng không quá nghiêm túc lên cao trung liền học khác trường với cô.

"Làm sao vậy?" Nghi Ân dẫn Phác Thái Anh tới phòng khách, vừa ngồi xuống liền rót cho cô một ly trà.

Phác Thái Anh yên lặng trong chốc lát mới từ trong túi xách phía sau lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Đoàn Nghi Ân. Nghi Ân duỗi tay tiếp nhận, Phác Thái Anh liền mở miệng nói:

"Đây là một tư liệu của một địa ốc. Bên trong là vị trí, kế hoạch đầu tư và bản lợi nhuận đoán trước, vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ. Mấy loại nhà như này vô cùng phù hợp với túi tiền của người dân! Anh có thể xem kỹ, đầu tư cái này tuyệt đối không lỗ vốn."

Nghi Ân vừa xem vừa hỏi: "Vì sao đột nhiên lại cho anh xem cái này?"

Phác Thái Anh thành thật trả lời: "Bởi vì ba em đang đầu tư vào hạng mục này nhưng vốn quay lại không đủ. Nếu không có nguồn tài chính mới tiến vào..."

Nghi Ân trầm mặc xem xong rồi đem tư liệu đưa trả cho Phác Thái Anh: "Anh đã xem qua quả thật là một hạng mục tốt. Bỏ vốn đầu tư thì khả năng nhận lại lời lãi cũng rất lớn!"

Trên mặt Phác Thái Anh liền hiện lên biểu tình vui vẻ, Nghi Ân lại nói: "Nhưng mà cái hạng mục này anh khó có thể 'nuốt' nổi."

Hạng mục quả thật không lớn, quăng vào đó mấy cái trăm triệu thì lợi nhuận thu lại nhất định sẽ lớn hơn gấp nhiều lần. Ba cô đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy đầu tư một hạng mục lớn nhất, nơi nơi vay mượn tiền để thực hiện.

"Nếu chỉ lấy tiền của anh tới đầu tư, anh đương nhiên nguyện ý nhưng hiện giờ vốn lưu động anh có thể chuyển qua vốn không thể 'nuốt' trọn hạng mục này."

Anh ta nhìn Phác Thái Anh sắc mặt đã bắt đầu ảm đạm tiếp tục nói: "Tuy anh có thể điều động vốn của công ty nhưng số tiền lớn đầu tư như vậy, nhất định phải xem ý kiến của cổ đông. Bọn họ sẽ không đồng ý huống chi nếu đồng ý thì dự án tiếp theo của công ty anh sẽ không đủ vốn."

Phác Thái Anh miễn cưỡng cười cười: "Em hiểu, em hiểu mà! Em chỉ muốn tới thử vận may thôi."

"Kỳ thật nếu có thể sao em không đi tìm Điền tổng? Tài chính trên tay hắn khẳng định đủ để 'nuốt' vào hạng mục này." Đoàn Nghi Ân tò mỏ hỏi.

"Em đâu quen biết gì anh ấy."

"Mọi người đều là người làm ăn, có thể kiếm ra tiền thì tự nhiên sẽ đầu tư."

Nghi Ân nói, anh ta quả thực muốn cái hạng mục này nhưng lực bất tòng tâm. Có thể kiếm tiền ai mà không muốn, anh cũng vậy. Nhưng công ty hiện giờ mới xuất phát còn đang trong giai đoạn phát triển chưa đến lúc có khả năng đầu tư một hạng mục ngoài. Phác Thái Anh cười khổ lắc đầu nói:

"Em đã đi tìm rồi, Điền tổng không đồng ý."

Đoàn Nghi Ân thở dài, trầm tư trong chốc lát rồi hỏi: "Thế em đã thử tìm người trung gian chưa?"

"Người trung gian?" Phác Thái Anh vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng vậy, Điền tổng không đầu tư cái này cũng dễ hiểu mà. Vài năm trở lại đây bất động sản đã bắt đầu có dấu hiệu đình trệ, em trực tiếp đi tìm hắn, hắn đương nhiên không thèm để ý tới. Vậy nếu em tìm một người trung gian thì sao? Để người đó khuyên hắn hai ba câu, anh nghĩ sẽ có hiệu quả hơn."

"Nhưng em phải tìm ai đây?"

"Không phải người đó em cũng quen sao? Kim thiếu chứ ai! Anh thấy quan hệ của cậu ấy và Điền tổng không tệ, Điền tổng đối xử với cậu ấy cũng không tồi, cậu ấy thật ra chính là người thích hợp nhất để lên tiếng khuyên nhủ hai câu."

Phác Thái Anh sửng sốt, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày hôm trước, bóng dáng hai người ngồi ở bờ sông dưới pháo hoa rực rỡ. Trong lòng cô hơi đau xót nhưng đã lập tức đem hình ảnh đẩy ra khỏi đầu, nhìn Đoàn Nghi Ân cười nói:

"Em đã biết, cảm ơn anh, em sẽ đi thử xem."

Nghi Ân cũng hơi mỉm cười: "Việc nhỏ thôi, anh đâu có giúp được nhiều."

Nghi Ân cùng Kim Thái Hanh tiếp xúc chẳng qua cũng là vì muốn hợp tác với Điền Chính Quốc. Lần đó anh ta liếc mắt một cái liền nhìn ra Chính Quốc đối xử với Thái Hanh rất khác biệt. Thông qua Thái Hanh không hẳn hoàn toàn không có cơ hội thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro