Chương 18
Cổ La Xuân vào trong phòng vỗ vỗ bả vai Hàn Trí Thành:
"Đạo diễn Hàn ông không sao chứ?"
Cổ La Xuân là kỳ tích trong giới giải trí, anh ta ở trong nước vừa mới nổi tiếng đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, trực tiếp ra nước ngoài phát triển. Lúc ấy có bao nhiêu người xem trọng? Họ đều cho rằng anh ta rời đi là sẽ thất bại nhưng anh ta lại thành công. Anh ta ở nước ngoài chiếm hữu một vị trí nhỏ, danh tiếng cũng càng ngày càng vang dội, mấy năm nay mới từ nước ngoài trở về. Anh ta là một trong những cổ đông của Điền thị tuy không lớn nhưng ở bộ phận về giải trí của Điền thị vẫn có quyền lên tiếng.
Mỗi năm tiền kiếm được từ Điền thị so với việc anh ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, anh ta chính thức lui khỏi giới giải trí. 'Thời Gian Nhàn Nhã' là do anh ta đề nghị, lúc ấy đạo diễn đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là Trí Thành. Ở thời điểm khó khăn nhất Hàn Trí Thành vẫn dùng anh ta nhờ vậy mới có anh ta sau này. Cho nên anh cật lực đề cử dùng Trí Thành vì muốn báo đáp ơn năm đó của ông. Anh ta cũng tin tưởng năng lực và phẩm chất của ông nhưng 20 năm đã qua, bản tâm của Trí Thành có lẽ không thay đổi thì cũng bị cái giới giải trí này làm tổn thương rồi. Hiện giờ địa vị của Cổ La Xuân đã không giống ngày xưa đây cũng là nguyên nhân anh ta làm người giám chế nhưng chẳng qua chỉ là một mánh lới.
"Là tôi vô dụng." Hàn Trí Thành trong nháy mắt như già hơn rất nhiều.
"Ông rất có năng lực."
"Lâu vậy mà vẫn như cũ không thể thích ứng xã hội này chính là thất bại."
Cổ La Xuân yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Tiếp tục đi!"
"Điền tổng!!!" Điền Chính Quốc vừa bước từ trong phòng ra, Trương Nguyên Ánh vội vàng tiến lên gọi.
Chính Quốc liếc qua, ánh mắt vô cùng xa lạ. Thư ký Kim Thạc Trân vẫn còn nhớ Nguyên Ánh bèn nói nhỏ bên tai hắn hai câu. Hắn nhìn ánh mắt Nguyên Ánh đánh giá, Nguyên Ánh cố áp xuống cảm giác không cam lòng, cười đi tới:
"Điền tổng, anh không nhớ em sao?"
Chính Quốc nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, hắn quả thật không nhớ rõ. Tình nhân trước kia của hắn thời gian quan hệ dài nhất không đến một năm, ngắn nhất thì một tháng đã kết thúc. Nhưng bất kể là một năm hay một tháng thì Điền Chính Quốc cũng không phải ngày ngày đều đi tìm bọn họ. Tần suất hắn gặp Kim Thái Hanh trước kia cũng vậy, ngắn thì một tháng dài thì ba tháng không thấy mặt. Ở cùng Thái Hanh đã gần một năm, ngoại trừ hai tháng gần đây thì trước đó số lần Chính Quốc gặp cậu chưa đến sáu lần. Hắn sẽ không nhớ kỹ khuôn mặt của những người này. Mọi người đều là vì ích lợi mà lui tới, khi tách ra hắn sẽ ném người đó ra sau đầu dù sao vốn dĩ khi gặp mặt hắn cũng không phải nhìn gương mặt của bọn họ mà là từ trên người bọn họ nhìn bóng dáng kia mà thôi.
Không có được đáp án từ Chính Quốc, Trương Nguyên Ánh cũng không xấu hổ, tiếp tục nói: "Điền tổng phải đi sao?"
Hắn rốt cuộc cũng gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi.
"Điền tổng." Thấy Chính Quốc không chút lưu tình rời đi Nguyên Ánh lại gọi.
Chính Quốc dừng lại, không phải bởi vì Nguyên Ánh gọi hắn mà vì muốn nói: "Kim Thái Hanh ngày mai sẽ trở về, nói với đạo diễn một câu. Cậu ấy là tôi đưa vào cho nên đừng bắt nạt cậu ấy."
Người con trai ngốc kia bị bắt nạt một tuần mà vẫn không tìm hắn oán giận, hắn cảm thấy nếu hắn không nói thì cậu nhất định vẫn sẽ bị bắt nạt. Thật ra khi Kim Thái Hanh nhớ đến một tuần là nghĩ tới oán giận nhưng sau đó ngẫm lại, những người này ngoại trừ công kích tinh thần thì còn gì nữa? Chỉ cần không công kích thân thể, cậu sẽ cảm thấy không có việc gì dù sao về sau tách ra cũng không lui tới. Cậu không ở trong giới giải trí nên cũng không gây thêm phiền phức cho Điền Chính Quốc. Những lời này của Chính Quốc trực tiếp làm họ ngây người, hắn thấy bọn họ không có phản ứng, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu:
"Tôi mặc kệ các người là ai!"
Những người này đối với hắn mà nói thì không có ý nghĩa, hắn không quen biết bọn họ. Đối với hắn những người này một tháng tới đều là ở đây làm công cho hắn. Chờ hoàn thành công việc muốn phân công tư cấp những người này không liên quan tới hắn. Làm công cho hắn thì sao có thể bắt nạt người của hắn? Lúc này Kim Thái Hanh đang làm gì? Cậu vẫn như cũ ở quán cà phê xem truyện tranh, sau đó... Ha ha ha ha ha ha...
Bên này Chính Quốc vừa rời đi, Lý Châu Viên đang bị dọa liền nhận được điện thoại của kim chủ, còn chưa kịp làm nũng đã nghe thấy giọng nói giận dữ của kim chủ:
"Cô đã làm cái gì? Cô đắc tội với ai hả? Cô có biết 'Thời Gian Nhàn Nhã' là ai đầu tư không? Cô biết tôi bồi bao nhiêu rượu mới có thể tham gia đầu tư cái này không? Vậy mà cô dám đi đắc tội với người của Điền tổng? Cô con mẹ nó bị ngốc sao?"
Lý Châu Viên bị mắng, ngơ ngác nhìn Điền Chính Quốc lên xe, nhìn thư ký Kim Thạc Trân đóng cửa ngồi vào ghế phụ. Cô hiểu rồi thì ra giữa kim chủ và kim chủ cũng có sự khác nhau. Lúc Trịnh Hiệu Tích tìm được khách sạn, gõ cửa phòng không có ai đáp lại. Cuối cùng thử gọi điện thoại mới phát hiện có thể kết nối được. Khi anh ở quán cà phê nhìn thấy dáng vẻ cười thành ngốc của Kim Thái Hanh đầu không hiểu sao lại thấy đau.
"A! Hiệu Tích bên này bên này, em gọi bánh ngọt cho anh rồi, có muốn đọc truyện tranh không? Quán cà phê này có rất nhiều sách cũng có rất nhiều truyện tranh. Ha ha ha ha..."
"Em vẫn ổn chứ? Sao em lại không nhận điện thoại? Chưa sửa được à?"
Thái Hanh vừa cười vừa nói: "Thành phố này nhỏ quá mà điện thoại của em là định chế lại hỏng ở bên trong nên không sửa được. Không biết có phải do dây anten không mà em không nhận được điện thoại của mọi người cũng không gọi được cho ai. Buổi sáng Điền tổng cho em điện thoại mới, em lắp sim vào mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ."
"Vậy tối hôm qua em ở cùng Điền tổng?"
Cậu lắc đầu sau đó nhìn trái nhìn phải mới thò qua nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua em gặp phải bọn buôn người, ai ôi em nói cho anh biết, vô cùng đáng sợ thiếu chút nữa em không về được rồi."
Hiệu Tích trong lòng sợ hãi: "Vậy em có làm sao không?"
Thái Hanh xua xua tay: "Nếu em làm sao thì có thể ngồi ở chỗ này à? Ăn cơm trưa không? Chúng ta đi ăn cơm trưa trước, vừa ăn vừa nói!"
Trịnh Hiệu Tích: "..." Em trai, lòng em lớn nhỉ?
Nhưng Hiệu Tích vẫn không quấy rầy tâm trạng tốt của cậu, cùng cậu đi ăn cơm trưa. Kim Thái Hanh có thuê phòng trọn gói, ăn cơm không cần tiền còn Hiệu Tích thì không! Một tháng tiền lương của anh không đến 8000 tệ, tiêu dùng lại lớn hại anh ở khách sạn năm sao ăn tiệc đứng cũng thấy ngại.
"Chúng ta ra bên ngoài ăn đi!"
Thái Hanh hoảng sợ xua xua tay: "Không được không được, Điền tổng bảo em không cần đi ra ngoài."
Cậu nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu những người đó còn ở bên ngoài thì làm sao bây giờ?"
Trịnh Hiệu Tích: "..." Đối với việc Kim Thái Hanh biết sợ, anh cảm thấy thật vui mừng.
Thái Hanh thở dài nói: "Điền tổng cũng ở đây, không có việc gì cứ ăn đi! Hắn trả tiền."
Hiệu Tích sung sướng tiếp nhận đề nghị này, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ, tiệc đứng ở khách sạn cao cấp còn xa hoa hơn so với nhà ăn bên ngoài. Ở đây cái gì cần có đều có, từ trước khi dùng cơm đến sau khi ăn xong, từ trái cây đồ ngọt đến cơm Tây tóm lại bạn nghĩ cái gì thì đều có cái đó. Hai người gọi bít tết bò và đồ uống, lấy trái cây, sau đó cậu bắt đầu kể lại chuyện mình đã trải qua. Kim Thái Hanh nói xong vừa đúng lúc Điền Chính Quốc trở lại. Ở cùng Thái Hanh một tháng, Chính Quốc phát hiện mình hiểu cậu không ít, hắn nhìn thời gian liền trực tiếp đi tới nhà ăn. Quả nhiên ở chỗ gần cửa sổ thấy cậu, cậu thấy hắn còn vui vẻ vẫy vẫy tay. Chính Quốc qua đấy, Thái Hanh liền nói:
"Điền tổng, anh với thư ký Kim Thạc Trân trả tiền trước mới có thể tới ăn, em đã dùng thẻ phòng trả rồi. Vừa nãy Hiệu Tích cũng phải trả tiền, anh mau đi đi!"
"Một thẻ có thể miễn phí hai người ăn."
Cậu mở to mắt nhìn hắn: "Vì sao?"
"Bởi vì chúng ta là hai người một phòng, cậu bị ngốc à?"
Đặt hai người chung một phòng, lúc xuống dưới chẳng lẽ một người miễn phí một người tiền trả? Thái Hanh không thừa nhận mình không nghĩ tới, cậu đem thẻ phòng đưa cho Chính Quốc rồi nói:
"Em đương nhiên biết, em chỉ là đem cái miễn phí ấy để dành cho anh thôi."
Điền Chính Quốc: "..."
Hắn thở dài lấy ra thẻ phòng đi trả tiền để thư ký Kim Thạc Trân ở lại ăn cơm trước. Thư ký Kim nhìn Điền tổng ngoan ngoãn đi trả tiền, đối với Kim Thái Hanh lại tôn trọng thêm một phần.
"Thư ký Kim Thạc Trân đi xả giận hộ tôi sao?" Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc đi rồi mới nhỏ giọng hỏi.
Thư ký Kim muốn cười to nhưng phải nhịn xuống, rụt rè cười mỉm nói: "Đúng vậy."
"Thật là đi xả giận cho tôi?"
Cậu không thể tưởng tượng được, trước kia hắn chỉ phụ trách cung cấp đồ vật rồi để cậu tự giải quyết, giờ lại tự thân vận động phục vụ luôn? Kim Thái Hanh cảm thấy hắn càng ngày càng tốt. Đương nhiên Chính Quốc nếu biết Thái Hanh nghĩ như vậy thì hắn nhất định sẽ cho cậu biết cái gì gọi là thế giới rộng lớn!
"Đúng vậy!" Thư ký Kim tiếp tục cười đáp.
Thái Hanh lắc đầu, tỏ vẻ không thể tin tưởng mà: "Tốt quá! Tôi nói nhé hôm qua tôi thực sự muốn đánh tên đạo diễn kia một trận."
Trịnh Hiệu Tích lãnh đạm nói tiếp: "Sau đó mới nhớ ra mình đánh không lại?"
Kim Thái Hanh gật đầu: "Đương nhiên đánh không lại!"
Cậu cảm thấy mình đánh không lại thì có cái gì mất mặt đây không phải là rất bình thường sao?
"Thật ra nếu cậu đánh thì đạo diễn Hàn cũng không nhất định sẽ đánh trả lại." Chính Quốc vừa hay trở về, nghe được lời này của cậu thuận tiện đáp luôn.
"Vì sao?"
"Đàn ông có tố chất hoặc thân sĩ phong độ đều sẽ không ra tay đánh người." Hắn chưa bao giờ như thế cả.
Kim Thái Hanh vốn không tin lắm, lúc cậu còn làm phục vụ, người đánh cậu chính là đàn ông phong độ. Nguyên chủ bị bạo hành gia đình đánh cậu ấy cũng là đàn ông. Nhưng nghe Điền Chính Quốc nói như vậy, cậu lại nhỏ giọng hỏi:
"Vậy anh có đánh người yếu hơn không?"
Điền Chính Quốc: "..." Sao lại cảm thấy trả lời thế nào cũng đều là bẫy.
Thấy hắn im lặng, cậu ngạc nhiên: "Anh đánh người yếu hơn sao?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Không đánh!!!"
Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, lỡ như chúng ta đánh nhau thì ít nhất thể lực có thể ngang nhau."
Đàn ông có tố chất không đánh trả thì còn công bằng với người yếu. Hắn nhướng mày nhìn cậu:
"Cậu còn nghĩ muốn đánh nhau với tôi?"
"Không bao giờ!" Thái Hanh vẻ mặt bình tĩnh xua tay, cậu chỉ lo trước khỏi hoạ thôi.
"Ăn của cậu đi."
Kim Thái Hanh vâng một tiếng, cúi đầu ăn.
"Hình như là Điền tổng?" Đồng nghiệp Phác Thái Anh hỏi.
Phác Thái Anh nhìn theo, liếc mắt một cái liền thấy Điền Chính Quốc, cũng thấy thư ký Kim Thạc Trân ngồi đối diện hắn. Cô đang muốn qua đó thì thấy Kim Thái Hanh đang ngồi cạnh Chính Quốc, thấy hắn nói chuyện với Thái Hanh, lộ ra một mặt mỉm cười cô chưa từng gặp qua. Thái Hanh cũng cười, khoa tay múa chân thủ thế với hắn, bị Chính Quốc bắt lấy cậu liền rụt tay về tiếp tục ăn. Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Phác Thái Anh lập tức ngây cả người, đây là... Thì ra cô không hề hiểu hắn. Cô từng nghe qua danh của Điền tổng cũng từng chứng kiến qua, hắn vĩnh viễn đều lãnh đạm, toàn thân trên dưới nơi nơi đều lộ ra khí chất lãnh đạm. Nhưng hoá ra hắn không phải như vậy. Đồng nghiệp của Phác Thái Anh tên Kim Trân Ni, vào công ty sớm hơn Phác Thái Anh hai năm.
"Chúng ta qua đó chào hỏi đi?" Kim Trân Ni mở miệng hỏi.
Diện mạo Kim Trân Ni tuy bình thường nhưng năng lực không tồi, tính cách cũng khá ổn, đã có bạn trai, ở công ty thì nhân duyên rất tốt, sau khi Phác Thái Anh vào công ty thì nhanh chóng cùng Phác Thái Anh trở thành bạn tốt cho nên lần đi công tác này của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni xuất không ít lực.
Phác Thái Anh gật gật đầu nói: "Đương nhiên."
Sau đó hai người hướng tới bàn ăn gần cửa sổ, đến trước mặt Điền Chính Quốc. Phác Thái Anh ôn nhu mở miệng: "Điền tổng, xin chào."
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, lập tức ngây người bởi đôi mắt của Phác Thái Anh quá giống người kia. Kim Thái Hanh nghe được giọng nói liền ngẩng đầu nhìn, lập tức cũng bị dọa sợ. Trời ơi không phải một năm sau mới gặp nhau lần đầu sao? Đây là sao? Thái Hanh đương nhiên không nghĩ đến lần gặp đầu tiên này là bởi vì mình nếu không phải bởi vì cậu, lúc này Chính Quốc sẽ không tới Nam Đan. Hắn không tới Nam Đan thì tự nhiên sẽ không chạm mặt với Phác Thái Anh đang đi công tác. Xem Chính Quốc vẻ mặt ngây người, trong lòng Phác Thái Anh có chút mừng thầm, mỉm cười nói:
"Điền tổng, tôi là Phác Thái Anh của bộ phận thiết kế cũng may nhờ có anh mà tôi mới không bị tiền bối Lưu đánh cắp bản thiết kế."
Thái Hanh chớp chớp mắt, không ngừng chuyển động hết nhìn Điền Chính Quốc lại nhìn Phác Thái Anh, dáng vẻ vô cùng gian xảo. Chính Quốc không cẩn thận quét mắt qua nhìn thấy, dường như tâm tình rất tốt cười vỗ nhẹ đầu cậu nói:
"Nhìn cái gì đấy?"
Kim Thái Hanh sờ sờ đầu nói: "Không không không."
Bởi vì Chính Quốc không trả lời nên Phác Thái Anh có chút xấu hổ, thư ký Kim Thạc Trân nhìn Phác Thái Anh một cái rồi nói:
"Điền tổng, đây là người mới vào năm nay, tháng trước bộ phận thiết kế có xảy ra việc sao chép bản kế hoạch."
Chính Quốc dường như có chút ấn tượng, gật đầu. Thư ký Kim tiếp tục nói: "Đây là vị người mới kia."
Hắn lên tiếng hỏi: "Sao hai người lại ở chỗ này?"
Phác Thái Anh nhanh chóng đáp: "Chúng tôi tự bỏ tiền ra."
Các cô tuy cũng ở khách sạn này nhưng là phòng bình thường, giá cả thuộc phạm vi có thể chi trả được. Điền Chính Quốc gật đầu, không khí nhất thời rơi vào yên lặng, hắn không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện. Suy nghĩ của Kim Thái Hanh đều loạn cả lên, Phác Thái Anh lên sân khấu trước thời gian là có biến rồi! Cậu hiện tại toàn thân trên dưới chỉ có 20 vạn, đừng nói mua nhà ngay cả đi mua chung cư cũng không đủ. Phác Thái Anh lại xấu hổ, cô đối với Chính Quốc hảo cảm là sau khi được hắn ra tay giúp đỡ. Chính Quốc vốn là người tuấn tú, lịch sự lại có năng lực, đối với việc lần đó ra tay tương trợ, cơ bản chính là phù hợp với tiêu chuẩn ước mơ của Phác Thái Anh đối với một nửa kia. Đương nhiên đây cũng là ước mơ về nửa kia của phần lớn phụ nữ.
Thư ký Kim Thạc Trân chỉ có thể tiếp lời: "Hai người đi ăn cơm đi!"
Phác Thái Anh gật đầu cùng Kim Trân Ni hai người rời đi, ngồi xuống một cái bàn cách đó không xa. Kim Thái Hanh nhìn theo bóng dáng Phác Thái Anh rồi quay đầu hỏi Chính Quốc:
"Lớn lên đẹp không?" Thật ra, Phác Thái Anh lớn lên không bằng Kim Thái Hanh, cậu là đẹp, cô chỉ là thanh tú.
Chính Quốc liếc nhìn cậu một cái, vừa cúi đầu ăn vừa thuận miệng hỏi: "Ghen à?"
Thái Hanh sửng sốt, lập tức xua tay nói: "Không phải, em không ghen."
Có rất nhiều điều trong tiểu thuyết cậu không nhớ rõ, dù sao đó cũng là tiểu thuyết từ nhiều năm trước. Nhưng cậu nhớ bên trong có một câu hình dung Điền Chính Quốc đại ý là hắn không thích tình nhân của mình ghen tuông bởi như vậy rất phiền phức, đương nhiên ngoại trừ chân mệnh thiên nữ cũng chính là nữ chính. Mà đối với những tình nhân từng ghen, hắn trước nay đều ngay lập tức cùng ngày đó thanh toán 'tiền lương' cho họ, sau đó phân chia giới hạn. Việc này không thể trách Kim Thái Hanh nhớ rõ bởi chủ yếu đây là suy nghĩ của cậu. Nhưng giả thiết này không hợp lý. Bất kể thích hay không thích, đàn ông đối với việc người của mình không ghen đều sẽ khó chịu đây có thể coi như là một loại dục vọng chiếm hữu của đàn ông nhỉ?
Chính Quốc dừng động tác trong tay, nhìn Thái Hanh hỏi: "Không ghen?"
Kim Thái Hanh cho rằng Điền Chính Quốc đang cảnh cáo mình, chỉ trời thề thốt:
"Không ghen, anh nhìn ánh mắt hồn nhiên của em mà xem."
Trịnh Hiệu Tích: "..."
Thư ký Kim Thạc Trân: "..."
Giọng Chính Quốc lạnh hơn: "Thật không?"
Hiệu Tích cảm thấy Thái Hanh thật sự vô cùng ngốc, anh thay cậu nói: "Sao lại có thể không ghen chứ! Em ấy ngại thừa nhận thôi ạ."
Thái Hanh ai oán nhìn Trịnh Hiệu Tích, sau đó nói với Chính Quốc: "Anh đừng nghe anh ấy, em không phải loại người hay ghen. Anh yên tâm em tuyệt đối sẽ không ghen."
Chính Quốc vô ý thức vuốt dao nĩa trong tay, nhàn nhạt đáp: "Vậy sao!"
Cậu dùng sức gật đầu, sau đó cậu thấy hắn ngồi thẳng lưng nhìn mình hai giây rồi xoay bả vai mình ngược lại. Cậu còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy cổ nhẹ hơn, sau đó mới phản ứng, vòng cổ hôm trước mới mua - vòng cổ 13 vạn!!! Cậu hoảng sợ quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc, chỉ thấy hắn nhàn nhạt liếc nhìn mình một cái rồi ngay trước mặt cậu ném vòng cổ vào túi áo tây trang của hắn.
Kim Thái Hanh: "..."
"Có việc gì sao?" Ánh mắt hắn vô cùng đạm mạc.
Cậu lại nhìn thoáng qua túi áo hắn, yếu ớt nói: "Đó là của em."
"Hiện tại không phải."
"Anh tặng cho em mà."
"Vậy giờ tôi lấy lại."
"Anh đổi ý?" Kim Thái Hanh trừng lớn hai mắt, dáng vẻ không thể tin tưởng nhìn Điền Chính Quốc.
"Đúng vậy."
Kim Thái Hanh: "..."
Bởi vì lập tức tổn thất 13 vạn, lòng cậu lập tức rơi xuống vực sâu vô cùng ai oán liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm. Thư ký Kim Thạc Trân đối với hành động ấu trĩ của tổng tài nhà mình tỏ vẻ cạn lời nhưng anh vẫn đúng lúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ:
"Đúng rồi, Kim thiếu sáng ngày mai cậu nhớ quay lại Kiều Nham Hương tiếp tục ghi hình."
"Ừ." Cậu hữu khí vô lực trả lời.
Buổi tối, Điền Chính Quốc vẫn như cũ lạnh tựa băng sương dẫn dắt Kim Thái Hanh tham gia tiệc rượu cảm ơn. Ngày kế, sau khi đưa Thái Hanh tới Kiều Nham Hương, Chính Quốc liền cùng thư ký Kim chạy về công ty. Lúc Thái Hanh tiến vào tiểu viện, cái thứ nhất nhìn chính là đạo diễn Hàn. Hàn Trí Thành thấy Thái Hanh, không tươi cười đón chào mà vẫn xụ mặt như cũ nhưng cậu lại cảm giác được địch ý của Trí Thành đối với mình đã giảm bớt. Cậu chào hỏi, Trí Thành cũng không làm lơ mà gật gật đầu nói:
"Nhanh đi chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu quay."
Kim Thái Hanh thụ sủng nhược kinh trở về ký túc xá, ai nha bị giáo huấn một trận quả nhiên khác hẳn. Không chỉ Trí Thành, Thái Hanh còn cảm giác cả nhân viên đoàn phim lúc nhìn mình cũng mang theo chút cung kính. Mọi người đều ở trong ký túc xá, Trương Nguyên Ánh thoạt nhìn có chút tiều tụy, Lý Châu Viên thấy Thái Hanh liền nhanh quay đầu, giống như không dám đối diện với cậu. An Hữu Trân không khác gì, Lâm Duẫn Nhi vẫn như cũ một bộ dáng chị lớn bước qua xin lỗi cậu:
"Ngày đó không chờ em về thật sự xin lỗi." Cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết là đã xảy ra chuyện.
Thái Hanh lắc đầu nói: "Không liên quan tới chị đâu mà."
Chuyện này khiến Thái Hanh đối với đoàn phim này không hài lòng cũng khiến cậu không thích nó, mọi người đều là hợp tác nhất thời mà thôi. Ôm tâm tình như vậy mọi người đều yên yên ổn ổn quay xong tiết mục, bình đạm không gợn sóng. Ở đây không có người quấy rối gây chuyện, Kim Thái Hanh không nhằm vào ai, biểu hiện tuy không tính là xuất sắc nhưng cũng không quá kém dù sao cậu cũng xuất thân từ nông thôn rất nhiều chuyện đều là sở trường của cậu. Có lẽ là hiệu ứng của Điền Chính Quốc quá mãnh liệt, Thái Hanh tuy không biết nhiều nhưng nghe Trịnh Hiệu Tích nói lại, cậu vẫn xuất hiện không ít trên màn ảnh tuy rằng thường biến mất nhưng cũng có thể tính là ổn. Quay xong cảnh cuối, Hàn Trí Thành thông báo được nghỉ ba ngày chờ chỉ thị tiếp. Thái Hanh trở về khách sạn Nam Đan, vẫn là ở phòng cũ chỉ là không có Điền Chính Quốc. Ngày nghỉ hôm sau, lúc xuống ăn trưa, cậu lại gặp Phác Thái Anh trong thang máy, việc Phác Thái Anh vẫn còn ở đây khiến cậu có chút giật mình.
"Chào cậu!" Phác Thái Anh cất tiếng chào.
Kim Thái Hanh gật đầu đáp lại: "Chào cô."
"Cậu cùng Điền tổng cảm tình thật tốt."
Sắc mặt Thái Hanh lập tức cứng đờ, nói vậy thì trả lời như thế nào? Cậu cũng không muốn chọc vào Phác Thái Anh, dựa theo cốt truyện một năm sau Phác Thái Anh sẽ gặp Điền Chính Quốc, hai người đạt thành khế ước tình nhân. Mà chính cậu cũng ở một năm sau bị Chính Quốc vứt bỏ nhưng nguyên chủ không cam lòng, làm không ít chuyện ngu xuẩn tìm đường chết. Những việc này khiến Chính Quốc tạo đả kích cho nguyên chủ, Đoàn Nghi Ân lại trả thù nguyên chủ thậm chí còn lại gặp được ánh trăng sáng, bị khinh nhục.
Cho nên Thái Hanh rất coi trọng tuyến phát triển tình cảm của Điền Chính Quốc và Phác Thái Anh. Một khi hai người này có cái manh mối, cậu nhất định phải toàn thân rút lui bằng không chuyện xảy ra kế tiếp cậu không thể gánh vác. Cho nên nếu trả lời là tình cảm tốt thì có phải có chút mạo hiểm không? Thái Hanh xua xua tay nói:
"Không đâu, Điền tổng tốt như vậy sau này sẽ gặp được người càng tốt hơn."
Phác Thái Anh chỉ là cười cười, cô không biết Điền tổng cuối cùng sẽ gặp được ai cũng không biết hắn có cùng Kim Thái Hanh đi đến cuối cùng hay không nhưng cô ngày đó liền thấy rõ Điền tổng để ý Thái Hanh. Việc này quả thực không thể tưởng tượng. Tuy cô là tân nhân viên nhưng việc về Thái Hanh cô biết không ít. Một cái bình hoa chỉ có vẻ ngoài, vô tài vô đức thậm chí ích kỷ tham lam còn vọng tưởng ngông cuồng. Cậu ấy đã từng đến công ty tìm Chính Quốc, mỗi một lần đều bị bảo an đuổi ra, đều là tâm điểm tiêu khiển của cả công ty. Thậm chí có người còn dùng điện thoại quay lại hình ảnh ấy, Phác Thái Anh từng nhìn qua vô cùng chật vật. Điền tổng chưa bao giờ cho nhân tình của mình đến công ty những người khác chạm qua vách tường một lần sẽ không đến nữa.
Nhưng Kim Thái Hanh thì khác, cậu cho rằng có lòng chân thành thì nhất định sắt đá cũng mòn. Lúc nhàn rỗi một ngày có thể tới hai ba lần dù cho cậu khi nào tới, một ngày tới bao nhiêu lần, Điền tổng vốn không hề biết. Người khác thậm chí còn không thông báo cho hắn vì chỉ thị của Điền tổng hạ lúc cậu ấy tới lần đầu. Thái Hanh mỗi một lần tới tin tức thậm chí không truyền đến tầng hai. Nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi Thái Hanh đã có thể ở trong văn phòng của Điền tổng qua lại tự nhiên, ngồi ăn cạnh Điền tổng, được Điền tổng đòi lại công đạo thậm chí ánh mắt Điền tổng nhìn cậu còn hàm chứa sự bất đắc dĩ.
Kim Thái Hanh thấy Phác Thái Anh ngây người cũng không tiếp tục nói chuyện, cậu không muốn có liên quan tới nữ chính hay là ánh trăng sáng. Chủ yếu là bất kể nữ chính hay là ánh trăng sáng, mỗi người nhất định đều có năng lực phi phàm vì cạnh bọn họ đều có nam phụ tàn nhẫn độc ác. Thái Hanh thở dài, chịu không nổi chịu không nổi! Thang máy thực mau đến tầng hai, Thái Hanh gật gật đầu với Phác Thái Anh rồi rời đi. Mà lúc này công ty Điền thị.
"Xuất ngoại?"
Phương án kế hoạch cuối cùng của 'Thời Gian Nhàn Nhã' nhất thời thay đổi, tất cả mọi người đều giật mình nhìn Điền Chính Quốc. Lần này mở họp, một là xác định tình huống của đạo diễn Hàn Trí Thành, trừ bớt tiền lương đồng thời giao quyền chỉ đạo cho Phương Xán. Một cái khác là Chính Quốc đối với phương án kết thúc của 'Thời Gian Nhàn Nhã' đột nhiên đưa ra ý kiến khác, vô cùng bình tĩnh gật đầu:
"Ừ, lần ghi hình cuối cùng sẽ xuất ngoại!"
Cổ La Xuân kỳ quái: "Kịp sao?"
Êm đẹp vốn là định đi điểm du lịch sao đột nhiên lại thay đổi? Chính Quốc gật đầu:
"Mọi người chỉ cần một tuần là đủ rồi, ghi hình ở nước ngoài hai ba ngày là được."
Cổ La Xuân chỉ có thể gật đầu. Anh là lão đại, anh nguyện ý tốn thêm tiền thì chúng tôi cũng không có cách nào khác, tuy không biết nguyên nhân anh làm như vậy. Chờ Điền Chính Quốc trở lại tầng cao nhất, thư ký Kim Thạc Trân lập tức tới gõ cửa nói:
"Điền tổng tư liệu đi công tác cuối tuần của anh đã chuẩn bị tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro