chương 11
Sự im lặng đi cùng hành trình của hai con người đang bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình. Jungkook bận suy nghĩ về yoongi và taehyung bận suy nghĩ về hành vi kỳ lạ của jungkook khi nhìn thấy yoongi, tuy nhiên, taehyung không phải kẻ ngốc không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của chồng mình khi nhìn thấy yoongi.
"Jungkook." Gọi Taehyung thật nhẹ nhàng.
Người được gọi chỉ thoáng nhìn Taehyung, rồi lại nhìn ra đường, như thể đang tập trung lái xe nhưng thực tế rõ ràng là Jungkook đang không tập trung, giống như đang mơ mộng và Taehyung không muốn mạo hiểm.
"Dừng lại!" Taehyung nói.
Jungkook im lặng, không đáp lại lời Taehyung, điều đó càng khiến Taehyung chắc chắn rằng chồng mình đang mơ mộng.
"Jungkook dừng lại!" Vẫn không có phản hồi.
"JEON JUNGKOOK TÔI ĐÃ NÓI DỪNG LẠI!" Lần này taehyung hét ngay sát tai jungkook.
Jungkook đang bị bất ngờ đã có phản xạ phanh gấp và hậu quả là cả hai suýt va vào bảng điều khiển, may mắn là cả hai đều thắt dây an toàn và đường không quá đông đúc, Jungkook lập tức tấp vào lề xe để bình tĩnh lại một chút. một chút bởi vì nó thực sự giống như trái tim của Jungkook gần như nổ tung trước đó. taehyung đột nhiên run lên vì khó thở cũng vậy.
"Taehyung, cậu đang làm gì vậy, eoh? Tại sao cậu lại hét vào tai tôi? cậu biết vì cậu mà chúng mình suýt bị thương đấy!" jungkook cáu kỉnh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Vẫn là may mắn suýt chút nữa đụng phải, nếu như chúng ta thật sự diệt vong thì sao?" Taehyung đáp lại với giọng run run. Nhưng taehyung ngay lập tức cố tỏ ra bình tĩnh vì cậu không muốn jungkook biết về vết thương lòng của mình, chỉ có hoseok và cô chủ jeon biết.
"Ồ?"
"Ckckck anh jeon jungkook, anh không nhận ra là anh vừa lái xe vừa mơ mộng sao."
Jungkook vừa nhận ra điều này liền trở nên khó xử, hắn gãi gãi cổ, vốn không hề ngứa ngáy mà nhìn Taehyung đang lườm hắn dữ dội mà ngược lại trông vừa đáng yêu vừa buồn cười, khiến Jungkook bất giác mỉm cười.
"Tại sao anh lại cười như vậy, anh Jeon?" Taehyung rùng mình "Anh điên à?"
"Này tôi không điên đâu tae, và đừng có nói như thể tôi không phải là jeon. Hãy nhớ bây giờ em cũng là jeon, cậu chủ jeon trẻ" jungkook cười khúc khích trả lời trong khi trêu chọc taehyung.
"Mau xuống đi, để tôi lái xe."
"Không cần."
"Tôi không muốn chết trẻ chỉ vì sự bất cẩn của anh jeon."
"cậu không nói nhầm chứ? tôi là người hay tự làm những chuyện bất cẩn mà."
"Anh biết yoongi hyung sao?" taehyung đột ngột hỏi khiến jungkook cứng người.
"Yoongi? Ai là yoongi?" Jungkook giả vờ như không biết ý Taehyung là ai và cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
"Không có ai, quên câu hỏi vừa rồi của tôi đi, mau chạy xe đi tôi mệt rồi." Taehyung uể oải nói.
"Được rồi cậu Jeon." Jungkook vẫn cố tỏ ra bình thường trước mặt Taehyung dù trong lòng đang cảm thấy sợ hãi, sợ rằng Taehyung sẽ biết về quá khứ của mình.
Jungkook lại khởi động xe, hắn liếc nhìn Taehyung, nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt trống rỗng, không biết lần này Taehyung đang nghĩ gì nữa.
"Tae, buồn ngủ thì ngủ đi, lát nữa về đến nhà anh sẽ đánh thức em dậy." Jungkook nhẹ nhàng nói.
Taehyung vừa gật đầu vừa cười ngọt ngào với jungkook khiến jungkook bất giác vuốt nhẹ tóc taehyung. Thành thật mà nói, taehyung cảm thấy ấm áp khi jungkook vuốt tóc mình nhưng taehyung nhanh chóng đẩy cảm giác đó đi, cậu không muốn mong đợi nhiều hơn từ jungkook.
"Sao jungkook có vẻ căng thẳng khi em gọi tên yoongi hyung vậy? Mối quan hệ giữa yoongi hyung và jungkook là gì, em nghĩ em cần phải hỏi hoseok hyung."
Jimin nghi ngờ nhìn yoongi vì anh ấy trông có vẻ lo lắng từ nãy đến giờ, vâng, chính xác là sau khi nhìn thấy bóng dáng đã đón taehyung lúc nãy.
"Hyung, anh không sao chứ?"
"Không, tôi ổn."
"Nhưng mặt anh trông nhợt nhạt quá..."
"cậu cần tôi làm gì ở đây?" Ngắt lời yoongi nhanh lên.
"Ồ cái đó, về cuộc hôn nhân sắp đặt của chúng ta, hyung có chấp nhận không."
"Đương nhiên là nhận." Trả lời jimin một cách bình tĩnh.
"Dù muốn hay không, tôi phải tiếp nhận trận đấu này vì lợi ích của gia đình mình, Jim, tôi xin lỗi, có lẽ tôi ích kỷ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác."
Bên trong yoongi.
"Hyung chấp nhận trận đấu này không phải vì bị ép buộc phải không?" Yoongi thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Jimin, khiến Jimin hơi co người lại vì cớ gì ánh mắt của Yoongi thật kinh khủng, mặc dù khuôn mặt của Yoongi rất ngọt ngào và xinh đẹp.
"Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Hmm thích hyung này, nếu quả thực hyung không đồng ý với trận đấu này, thì tốt hơn là..." jimin cúi đầu với cả hai tay nghịch nghịch gấu áo khoác hắn đang mặc.
"Không hủy!" Jimin vội ngước lên, đôi mắt híp chớp nhanh. "Tôi cảm thấy trận đấu này cũng không tệ lắm, lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng sau khi biết người được ghép là cậu sau đó tôi quyết định tiếp nhận trận đấu này." Yoongi tiếp tục một lúc lâu.
"Lý do duy nhất chỉ có vậy? Bởi vì anh đã biết tôi, nên mới đồng ý tham gia trận đấu này?"
"Không, không có chuyện gì chứ?"
Jimin không trả lời câu hỏi của yoongi mà chỉ gật đầu với một nụ cười ngọt ngào mà hắn dành cho. Jimin cảm thấy câu trả lời của Yoongi có lý, hơn nữa Jimin không muốn làm bố mẹ thất vọng, mẹ hắn nhất định sẽ rất buồn nếu từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Taehyung bước nhanh vào biệt thự của bà Jeon với khuôn mặt u ám khiến một số người giúp việc nhìn thấy cậu không khỏi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cậu con dâu cưng của bà Jeon với vẻ mặt ủ rũ vì bình thường Taehyung luôn tỏ ra vui vẻ.
Trong khi jungkook bước nhanh không kém và cố đuổi theo taehyung.
"Tae, đợi đã!" jungkook hét lên.
Taehyung không quan tâm đến tiếng gọi của Jungkook, thậm chí lúc này Taehyung còn chạy lên cầu thang lên tầng hai nhưng không may khi đang ở giữa cầu thang thì trượt chân khiến Taehyung mất thăng bằng và khi cơ thể lắc lư về phía sau Taehyung nhắm chặt mắt lại. cam chịu tình huống này, nhưng một giây trước khi cơ thể cậu va vào cầu thang, một bàn tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy eo cậu Taehyung rụt rè cố gắng mở mắt ra khi cảm thấy hơi thở của ai đó lúc này phả vào mặt mình. Jungkook, vâng, bây giờ chính là khuôn mặt của Jungkook trước mặt Taehyung, Taehyung liếc nhìn tay phải của Jungkook vẫn đang nắm chặt vào eo mình trong khi tay trái của Jungkook nắm chặt vào lan can làm bằng sắt sơn vàng.
"Taehyung, cậu đứng lên được không, tay tôi đau quá." Jungkook nói trong khi nở một nụ cười toe toét.
Taehyung vừa nhận ra điều này ngay lập tức đứng thẳng dậy và trông có vẻ lo lắng
"X-xin lỗi."
"Xin lỗi vì cái gì tae?"
"Đ-đó là tay của anh." Taehyung chỉ vào lòng bàn tay trái đỏ ửng của Jungkook, có lẽ là do vừa nắm chặt lan can.
"Không có gì đâu tae, anh nên là người hỏi xem em có ổn không."
"Không..."
prok prok prok
Tiếng vỗ tay làm hai người còn đứng trên cầu thang mất tập trung. Họ không ngờ rằng mấy người giúp việc đang làm việc đã nhìn thấy cảnh tượng của họ lúc nãy và họ càng không ngờ rằng bà Jeon và Hoseok đang đứng ngay cửa chính, họ có vẻ đang cười rất hạnh phúc. xem một bộ phim tình cảm lãng mạn.
"Aigoo, hai người thật là lãng mạn..." Đúng vậy, nên họ còn tưởng chuyện vừa rồi là kịch, trời ơi, họ thực sự không biết rằng vừa rồi, trái tim Jungkook gần như vỡ tung khi nhìn thấy Taehyung suýt nữa ngã, nếu hắn đến muộn một chút, bạn có thể chắc chắn taehyung sẽ ngã và có thể hắn cũng sẽ ngã vì jungkook vừa mới bước lên cầu thang.
"Yak! Eomma sao vậy, Taetae suýt ngã mà Eomma vẫn có thể cười." Jungkook không thể ngừng suy nghĩ về thái độ của mẹ mình.
"Nhưng nó thực sự lãng mạn, giống như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà tôi thường xem, phải không?"
"Ne, tôi nói đúng hosiki thân yêu."
"Đúng! Ngươi cũng là một con ngựa tàng hình, giống như eomma, ngươi không biết tình huống và điều kiện!"
Taehyung theo dõi cuộc tranh luận giữa hai mẹ con và cháu trai thở dài nặng nề, theo anh thì nhà họ Jeon thực sự là độc nhất vô nhị. Taehyung vừa định bước xuống nhà để chào bà Jeon thì đột nhiên đầu óc choáng váng, mọi người hét lên một tiếng khi người Taehyung rung lên với đôi mắt khép hờ, và một lần nữa Jungkook đỡ lấy Taehyung nhưng lúc này được sự giúp đỡ của Hoseok cậu đã nhanh chóng chạy đến đỡ lấy. cơ thể của taehyung.
"Ughh..." Taehyung rên rỉ và xoa xoa thái dương. Jungkook ngay lập tức đỡ Taehyung và đặt Taehyung xuống chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách cách cầu thang không xa.
"Taetae sao cưng?" bà jeon lo lắng hỏi.
eomma, tôi chỉ hơi chóng mặt thôi." Taehyung nhẹ nhàng trả lời.
"Jungkook mau gọi bác sĩ Shin tới đây, mẹ sợ nếu cậu ấy .."
"Trời ạ!" jungkook ré lên khi thấy taehyung nhắm mắt, khiến những người khác cũng hoảng hốt.
"Tae Taehyung." Jungkook lay vai Taehyung nhưng không có phản ứng gì, Taehyung vẫn im lặng và ngay khi Jungkook vỗ vào má Taehyung thì Taehyung mới phản ứng lại dù lúc này đang nhìn Jungkook với ánh mắt lo lắng.
"Jeon jungkook anh đừng đánh em nữa được không, ngay cả khi em đang ngủ anh cũng tát thế này, mẹ anh thật là ác."
"Ehhhh." Jungkook chỉ biết nhìn chằm chằm vào những lời của Taehyung. hắn đã làm tổn thương taehyung từ khi nào, cảm giác suốt thời gian qua hắn rất tốt với taehyung. ngoại trừ thỏa thuận hôn nhân của họ mà jungkook ép buộc.
"Jungkook tốt hơn là con nên đưa taetae về phòng." Bà Jeon ra lệnh cho hắn con trai vẫn còn đang suy nghĩ.
"Để anh đưa taetae về phòng đã." Hoseok vốn khó chịu với thái độ của Jungkook, cũng định níu kéo Taehyung. nhưng ngay sau đó tay anh nắm lấy vai taehyung.
"DỪNG LẠI!" Giọng nói trầm ấm của Jungkook vang lên trong phòng khách của biệt thự họ Jeon, khiến ba người ở đó giật mình không thể nhận ra, Taehyung trừng mắt nhìn vì tiếng hét đột ngột của chồng.
"Đừng chạm vào vợ tôi, nếu không tôi sẽ tống anh xuống địa ngục ngay bây giờ đấy hyung." Giọng jungkook đều đều, phẳng lì nhưng ánh mắt sắc lạnh của jungkook khiến hoseok nổi da gà như nhìn thấy quỷ.
Một giây sau, Jungkook đã bế Taehyung theo kiểu cô dâu. dẫn cậu lên cầu thang đến phòng của họ. Taehyung ôm chặt lấy cổ Jungkook và thỉnh thoảng mắt lại liếc nhìn mặt Jungkook khiến Jungkook khẽ mỉm cười khi nhận ra Taehyung đang liếc trộm.
Seokjin đang ngồi xinh đẹp trên chiếc ghế sofa màu hồng trong phòng khách của căn hộ mà họ thuê vài ngày trước khi họ vẫn còn ở Nhật Bản, thực ra Seokjin và Namjoon có nhà riêng ở Seoul nhưng họ cố tình thuê một căn hộ trong cùng tòa nhà với Taehyung. . Đó là mong muốn của Seokjin, nó là như vậy nhưng là một người chồng tốt, tất nhiên Namjoon phải tuân theo những gì vợ yêu của anh ấy muốn. Thậm chí, Namjoon đã ra lệnh cho một số người giúp việc làm việc tại nhà của anh ấy chuyển đến căn hộ của anh ấy, để đi cùng với vợ anh ấy vì Namjoon bận rộn với công việc mới của anh ấy ở Seoul.
"Ba ngày nữa taetae sẽ trở về căn hộ và tarra... em sẽ cho anh ấy một bất ngờ." seokjin vui vẻ độc thoại.
Jungkook đang định nằm xuống cạnh Taehyung đang ngủ thì điện thoại di động của Taehyung reo lên. hắn liếc nhìn chiếc điện thoại di động của vợ mình trên tủ đầu giường cạnh giường. yoongi hyung , đó là tên trên màn hình điện thoại của taehyung. jungkook nghẹn ngào khi đọc bài viết. Tay run run, Jungkook bắt máy.
"Yeoboseyo Taehyung ."
Giọng nói bên kia điện thoại có thể khiến jein jungkook tim đập chân run, giọng nói đó, giọng nói đã lâu jungkook không được nghe, giọng nói đã từng đồng hành cùng jungkook những ngày tháng ấy, thực sự jungkook sẽ không bao giờ quên mất chủ nhân của giọng nói này.
"Taehyung , em có nghe anh nói không?" Jungkook vẫn không trả lời cuộc gọi của Yoongi.
"Tae." Yoongi lại gọi cho Taehyung.
"Hm..." Jungkook khẽ lẩm bẩm đáp lại, đột nhiên hắn muốn biết yoongi và taehyung sẽ nói về chuyện gì. và yoongi, người đã nghe thấy tiếng thì thầm của jungkook mà không biết ai đang nói với mình, ngay lập tức hỏi.
"Taehyung, anh muốn hỏi em về người đã đón em chiều nay, emm..." Một khoảng dừng ngắn trước khi yoongi tiếp tục câu hỏi của mình. "Anh ấy có phải bạn của bạn?" Yoongi trông có vẻ nghi ngờ.
"Tôi là chồng của Taehyung." Jungkook trả lời ngắn gọn rồi lập tức tắt điện thoại của Taehyung và ném lung tung.
Mặt khác, yoongi sững người tại chỗ, anh không nghe nhầm chứ, giọng trả lời câu hỏi ban nãy của anh không phải giọng của taehyung, yoongi chắc chắn giọng nói đó không phải của taehyung mà là giọng của ai đó trong quá khứ của anh. Không báo trước, nước mắt rơi xuống.
"Kookie..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro