3.
Căn bếp nhỏ nhà Taehyung từ lâu đã không còn mùi vị ấm áp của những bữa cơm. Từ hơn một năm nay Taehyung không nấu ăn, cũng không đụng đến dụng cụ nấu nướng đang nằm im lìm trong tủ, công việc lẫn cuộc sống bận rộn, Taehyung lại sống một mình nên như bao chàng trai khác, anh từ bỏ công việc bếp núc từ khá lâu rồi. Nhưng hôm nay mùi thơm phức của thức ăn đang vương đầy căn bếp, Taehyung nếm thử một muỗng canh ngọt rồi lại bận rộn xắt hành tỏi. Anh mê mải trong niềm hứng khởi của riêng mình, đôi tay vụng về lâu ngày không dùng bếp hết chiên trứng, nấu cơm lại làm canh.
Cũng bởi một câu nói của người khác mà ngày chủ nhật của anh dành cho bếp núc. Dù tài nấu nướng của Taehyung cũng chỉ là dạng bình thường như mấy cậu sinh viên hay tự nấu cho nhau nhưng anh vẫn thấy hào hứng vì lâu lắm rồi mới có người thèm đồ ăn anh nấu.
Taehyung cũng từng muốn nấu một bữa ăn đàng hoàng cho Jungkook, nhưng thật tình những lần ghé qua bao giờ cũng trò chuyện, ân ái đến hàng giờ, quấn lấy nhau rồi thời gian lại chẳng còn đủ. Mỗi lần như vậy anh sẽ pha một ly trà để Jungkook uống, vì vậy mà những nụ hôn của cậu đều có vị trà xanh thoang thoảng đọng lại nơi môi lưỡi. Có những buổi sáng thức dậy sau đêm hoan ái muốn cùng cậu ấy ăn một bữa sáng nhưng Jungkook sẽ hôn tạm biệt anh rồi nói rằng cậu ấy muộn giờ học và cậu ấy chỉ muốn ăn qua loa bánh mì trên đường đi. Taehyung từng khá buồn bã vì điều này.
Khuấy đều nồi canh kim chi đang sôi sục trên bếp, Taehyung vui vẻ nghĩ về biểu cảm của cái người vòi vĩnh anh nấu ăn cho bằng được. Nào là đồ ăn Châu Âu ngán đến tận cổ, về Hàn Quốc vẫn thèm nhất là canh kim chi Taehyung nấu, đi ăn nhà hàng cũng không ngon bằng. Chẳng hiểu sao đi học mấy năm về mà miệng lưỡi ăn nói ngày càng lợi hại làm Taehyung mềm lòng mà bỏ qua cả ngày chủ nhật được nghỉ làm thảnh thơi, loay hoay đi siêu thị rồi lại lụi cụi trong bếp nấu ăn.
Đương lúc bày biện từng món ra bàn thì chuông cửa kêu, Taehyung mỉm cười rồi vội vã chạy đến cánh cửa.
"Đến sớm vậy?"
Trưng nụ cười rạng rỡ khi cánh cửa bật mở, Taehyung khẽ giật mình khi gương mặt sau cánh cửa không hề là người mình đang đợi.
"Jungkook.."
Đôi mắt tròn xoe nhìn anh, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng dường như khóe miệng vẫn đang treo một nụ cười cố tỏ ra tươi tỉnh.
"Sao...em lại đến đây?"
Buột miệng hỏi một câu mà chính anh cũng ngỡ ngàng khi mình nói ra.
Jungkook nhíu mày, vẻ cười khi nãy biến mất, mặt khẽ cau lại, đôi mắt cậu ánh lên một tia lạnh lẽo.
"Anh đang chờ ai?"
"Không...anh.., em có việc gì không?"
Sự ngạc nhiên xen lẫn chút thất vọng của Taehyung không thoát khỏi tầm mắt Jungkook, và nó khiến tâm tư cậu dấy lên một nỗi buồn bã mà chính mình lại cảm thấy hổ thẹn.
"Em đến gặp anh chút thôi."
Jungkook nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, những hoài nghi thắc mắc bỗng xẹp xuống, cậu nói với một chất giọng nũng nịu. Hôm nay cậu mặc quần jean đen với áo hoodie màu xám và đội chiếc mũ trùm lên đầu nom dễ thương như một đứa trẻ.
"Uhm... Vậy vào nhà đi."
Taehyung có chút lúng túng nhưng không nỡ để cậu vẫy tai thỏ đứng ở cửa nhà trề môi vì không được chào đón. Anh mở rộng cánh cửa.
"Nhưng một lát thôi nhé, anh sắp có khách."
Cánh cửa vừa đóng sập Taehyung đã hốt hoảng chạy vào nhà bếp.
"Chết thật. Suýt nữa thì hỏng nồi canh."
Anh lẩm bẩm vặn nhỏ lửa rồi hấp tấp đổ thêm nước vào. Còn Jungkook cậu tròn mắt nhìn loạt hành động của Taehyung, nhận ra mùi thức ăn bay trong không khí đang rất kích thích vị giác cậu.
"Taehyung, anh đang nấu ăn à?"
"Ừ."
Taehyung bận rộn rửa tay sửa soạn lại bàn thức ăn sắp sẵn sàng, chỉ còn chờ món canh cuối cùng là xong.
"Em không biết là anh nấu được nhiều món thế này đấy."
Cậu chậm rãi đi lại gần phía bếp.
"Vị khách nào mà quan trọng tới mức anh phải tự tay vào bếp thế naỳ?"
"Một người bạn cũ."
Taehyung từ tốn đáp lời, anh tắt vòi nước và lau đôi bàn tay vào một chiếc khăn trắng tinh.
Nhìn bóng dáng cao gầy dịu dàng nấu ăn trong bếp bỗng khiến Jungkook sinh ra ảo tưởng muốn người này về sau sẽ nấu ăn cho mình mỗi ngày.
Jungkook đến bên bàn ăn chăm chú ngắm nhìn, tay lén lút thò ra.
"Em ăn một miếng được chứ?"
"Không được."
Taehyung quay lại đánh nhẹ lên cái tay đang lợi dụng chuẩn bị bốc đồ ăn vụng.
"Ahh.. Đau quá! Anh chưa bao giờ nấu cho em ăn cả."
Jungkook giả bộ kêu lên một tiếng, mắt nhắm lại mếu máo rồi xoa xoa cái tay vừa bị đánh.
Taehyung bật cười trước hành vi vờ vịt trắng trợn của Jungkook.
"Em có bao giờ đòi hỏi đâu."
"Em cứ ngỡ rằng mình không được quyền đòi hỏi."
Những chữ gần cuối Jungkook lí nhí trong cổ họng nhưng đủ để Taehyung nghe thấy.
Trong gian bếp sực nức mùi thức ăn béo ngậy, phảng phất giữa những làn khói mỏng manh, Taehyung yên lặng ngắm nhìn cậu nhóc cao lớn mang vẻ rầu rĩ, dỗi hờn trên gương mặt.
"Vậy hôm nay em đến để nói chuyện gì với anh?"
Anh đi tới nơi nồi canh đang sôi nhẹ, mở nắp đảo qua thịt bò và kim chi, một màu đỏ đẹp mắt hiện lên.
"Taehyung..."
Giọng Jungkook vang lên ở phạm vi rất gần. Gáy Taehyung bị một thứ mềm mại chạm vào, vòng eo được đôi bàn tay ôm lấy. Anh khẽ giật mình nhận ra Jungkook từ đằng sau đang gục đầu vào gáy mình, đôi môi từ gáy đã trườn đến hõm cổ, nhẹ nhàng dừng lại rúc sâu vào cổ anh.
Cảm thấy khó xử, anh tháo đôi bàn tay đang vòng quanh eo mình ra.
"Jungkook, không phải hôm nay."
Nhưng cậu nhóc lì lợm không buông, thậm chí còn ghim thân thể anh vào sâu hơn trong vòm ngực, một tay vòng lên ôm cả vai lẫn ngực anh hãm vào người.
"Tại sao? Tại sao lại không phải hôm nay hả Taehyung?"
"Dừng lại Jungkook, hôm nay anh có khách."
Taehyung cố gắng gỡ những ngón tay bám chặt lấy thân thể mình.
"Khách? Khách nào? Bạn cũ? Bạn cũ anh quan trọng hơn cả em?"
Jungkook bắt đầu hư hỏng liếm lên da thịt mẫn cảm, hôn cắn nước da mỏng manh nơi cần cổ mịn màng. Bàn tay vuốt ve nơi bụng rồi chui vào trong chiếc áo phông dày tiếp xúc với da thịt ấm áp.
"Em thôi nói chuyện vô lý như vậy đi!"
Taehyung lớn giọng mắng, anh quay đầu trừng mắt với kẻ đang mải mê thao túng mình, từng nơi nhạy cảm bị Jungkook lướt qua khiến thân thể rùng mình, bàn tay lạnh buốt của Jungkook lang thang khắp chốn chơi đùa với khuôn ngực nhỏ bé , sự lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt ấm nóng khiến sống lưng cứ liên tục chịu từng đợt từng đợt tê dại.
Vội vã tách đôi tay rắn chắc khỏi thân mình Taehyung xoay người giận dữ đối mặt với Jungkook, đáp lại anh không phải là vẻ mè nheo giận lẫy hay ranh mãnh trêu chọc như mọi khi mà là đôi mắt trộn lẫn giữa khao khát và bi thương của cậu, bàn tay vẫn ôm vòng eo anh, đôi mắt đen chứa đựng biết bao mâu thuẫn, hỗn loạn.
"Jung...kook...."
Đôi môi thảng thốt tên cậu. Chuyện gì đã khiến cậu nhóc có vẻ mặt hoang mang đến mức ấy? Là chuyện gì khiến đôi mắt Jungkook trở nên lạc lõng và thiếu sức sống đến như vậy?
"Em..."
Trước khi Taehyung kịp nói thêm điều gì môi anh bị nhấn chìm trong ấm nóng gấp gáp của Jungkook. Cuống quýt cúi xuống quyết liệt hôn lên bờ môi anh, Jungkook túm lấy thân thể anh vào lòng mặc kệ anh có đồng ý hay từ chối, môi lưỡi liền cuốn lấy anh. Tách mở khóe miệng ngọt ngào, liếm lấy vành môi mỏng, tìm đường tiến vào chiếc lưỡi mềm nhũn của Taehyung. Mà người bị cưỡng hôn dường như choáng váng đến run rẩy, lần đầu tiên thay vào mùi hương nhạt dịu của trà xanh là hương vị riêng biệt của Jungkook. Mơ màng đẩy bờ vai rộng đang bao bọc lấy mình ra, cố gắng thoát khỏi nụ hôn cuồng dã, buồng phổi như bị hút hết sinh khí, mặt Taehyung hồng lên, luống cuống đập lên bắp tay Jungkook.
Dường như cảm nhận được sự khó thở nơi anh, cậu hơi buông lỏng nụ hôn, phả hơi thở đẫm nước lên đôi môi vừa bị mình tàn phá.
"Buông anh ra."
Taehyung hổn hển ra lệnh.
Lời vừa nói ra lại bị chặn ngang, Jungkook tiếp tục vồ lấy anh, bế xốc cả nguời anh lên. Taehyung hốt hoảng giãy dụa, Jungkook thả nụ hôn xuống cằm rồi xương quai hàm anh, gặm cắn nhẹ nhàng, một khi Jungkook đã làm đến nước này không dễ dàng gì mà cậu sẽ buông tha. Cậu bế Taehyung ra phòng khách, để anh ngồi lên thành chiếc sopha màu cafe, quỳ xuống vòng hai chân thon dài của anh qua eo mình mặc Taehyung phản kháng.
"Jeon Jungkook, một khi em không dừng lại anh sẽ ghét em đến chết!"
Giọng nói trầm khàn đè nén phẫn nộ vang lên, Taehyung với vành mắt đỏ quạch trừng lên nhìn Jungkook.
"Em thà bị anh ghét đến chết."
Jungkook thì thầm, đôi đồng tử đen tĩnh lặng như mặt nước êm ái. Dịu dàng ngắm nhìn rồi lao đến mạnh mẽ hút trọn con mồi.
Còn hơn nhìn anh để tâm tư vui vẻ dành cho người khác.
Jungkook thắng thắn hôn anh, tay mân mê vành tai non mềm. Taehyung như bị trói trong lồng ngực rộng lớn, đôi tay đẩy ra liên hồi nhưng vô ích. Thân thể rã rời khi đôi môi điêu luyện của Jungkook đã tìm đến vùng tai mẫn cảm. Người thấu hiểu nhất thân thể Taehyung không phải là người tình nhân trẻ đang ở trước mặt anh sao. Đưa lưỡi liếm nhẹ dưới dái tai rồi lướt lên vành tai, từng cử chỉ khiến anh thêm run rẩy. Thân thể Taehyung nóng bừng, Jungkook xoáy nhẹ nơi lỗ tai khiến anh cảm thấy đầu gối mềm nhũn, những ngón chân co quắp lại.
Bàn tay to lớn hơi chai sần sờ nơi bắp đùi chạy lên hông rồi vén chiếc áo lên Jungkook khom người cúi xuống hôn lên cổ, nút lấy để lại dấu hôn hồng đỏ như mọi lần.
"Không được đâu, Jungkook."
Taehyung gần như nức nở, từng trận rùng mình vẫn tìm đến cơ thể anh, khoái cảm len lỏi bám víu khiến đầu óc ngày một đặc quánh mờ mịt.
Ngực bị đầu lưỡi nghịch ngợm, Jungkook hôn rồi cắn, liếm nút dịu dàng khiến nó sưng đỏ, tay vân vê đầu nhũ còn lại, xoay rồi nhấn xuống hòng đón nhận những cơn oằn người từ Taehyung. Cổ họng anh kìm nén những tiếng rên rỉ phát ra âm thanh hừ nhẹ khiến Jungkook có chút không hài lòng.
Ngay khi màn dạo đầu đang lên đến cao trào, cơn kích tình của Taehyung đang khiến thần trí anh mê man và đôi mắt tê dại vương một màn sương mỏng manh, lưỡi Jungkook vờn quanh bụng dưới của anh và bàn tay thì yên vị giữa hai chân xoa nắn.
Tiếng chuông cửa vang lên, tròn trịa, rõ ràng như hồi chuông dộng vào lí trí Taehyung khiến anh vội vã bừng tỉnh.
Trong bếp, mùi canh kim chi thịt bò lan tỏa, tiếng nước sôi ục ục nóng hổi vẫn vang lên đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro