Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Chiều chủ nhật trong lành với chút nắng ấm hiếm hoi sưởi ấm đường phố sau chuỗi ngày dài phủ trong màu tuyết trắng xóa. Thông thường không khí buổi chiều cuối tuần rất nhộn nhịp và có hương vị của sự rộn ràng xen lẫn chút ấm áp. Nhưng khi trời xâm xẩm tối thì mọi thứ lại im ắng yên ả đến kỳ lạ. Con đường trước mặt thoáng đãng vắng lặng, hàng cây loang lổ đổ bóng dài hòa cùng màu vàng úa của nắng sắp tắt, cảnh vật mang một vẻ đẹp và buồn đến tê tái. Taehyung chậm rãi thả bộ, theo sau là Park Jimin thong dong đút tay vào túi quần vừa đi vừa ngắm nhìn người phía trước. Mà dường như tâm tư dành để ngắm nhìn người trước mặt nhiều hơn là để nhìn đường mà đi. Ai bảo Taehyung bước đi dưới hoàng hôn hớp hồn quá đi. Vài ngày vừa qua là quãng thời gian rất vui vẻ từ lúc về nước tới giờ với Jimin. Lý do rất đơn giản, người gã muốn gặp không còn trốn tránh gã nữa.
Jimin không biết lý do tại sao, nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó Taehyung đồng ý những cuộc hẹn mà gã sắp xếp. Và Taehyung rộng rãi đối xử với gã như cái cách trước đây mà hai người vẫn đối xử với nhau. Những người bạn thân thiết và thấu hiểu.

Thực ra Taehyung cũng không nghĩ nhiều đến thế, anh chỉ đơn giản là trân trọng những thứ mình đang có. Mối quan hệ lâu năm đến chừng ấy không đáng để bị anh xa lánh. Và dù Taehyung có cố gắng phủ nhận thì dường như gặp gỡ Jimin cũng phần nào giúp đầu óc anh bớt có thời gian ngơi nghỉ lơ đãng. Vì chỉ cần rỗi rãi một chút anh liền sẽ nghĩ đến Jungkook, không chỉ hình ảnh về cậu nhóc mà mọi cảm xúc cậu mang đến đều sẽ ùa về cuồn cuộn như những cơn sóng.

Park Jimin rảo bước nhanh hơn, quàng lấy vai anh hào sảng nói.

"Trời ấm lên rồi, cậu nói xem tối nay chúng ta ăn gì đây?"

Taehyung không khó chịu với đụng chạm thông thường từ Jimin, anh hờ hững nói.

"Gì chả được, dù sao hôm nay tớ và cậu đều được nghỉ làm. Ăn sớm một chút."

"Hay là mua đồ về nấu?"

Jimin hài lòng nhìn biểu hiện thản nhiên của Taehyung, anh vẫn để mặc gã choàng tay quanh bờ vai gầy kia. Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ làm đôi môi mọng nước của gã tủm tỉm cả ngày.

"Quên đi, tớ lười lắm."

Taehyung biếng nhác nói, bộ dạng ấy khiến gã cười rộ lên.

"Cậu chỉ việc ăn thôi, còn việc nấu cứ để tớ."

Jimin vỗ ngực tự hào tuyên bố khiến Taehyung giật mình quay sang nhìn gã khinh bỉ.

"Cậu biết nấu ăn á?"

Trong trí nhớ của anh thì Park Jimin chưa bao giờ biết đến việc cắt một cọng rau chứ đừng nói là nấu ăn.

"Thái độ cậu như thế là sao chứ? Cậu coi thường khả năng của tớ à?"

Không cam tâm để Taehyung nghi ngờ nhìn mình như vậy Jimin càng hùng dũng khí thế kéo anh đến siêu thị.

"Cậu nghĩ bằng ấy năm một mình lăn lộn ở đất khách thì ai nấu ăn cho tớ chứ? Bản thân mình không tự vận động thì trông chờ vào ai?"

"Chưa kể...tớ ở bên ấy cũng không có ai để vòi vĩnh nấu ăn cho nữa rồi."

Gã dịu giọng nói, âm hưởng không cao không thấp nhưng lại nhấn nhá vào lòng Taehyung những rung cảm lạ lùng. Anh biết gã đang ám chỉ mình, ngày trước khi hai người học chung Taehyung vẫn hay nấu ăn cho cả hai. Jimin thường bảo là đồ ăn Taehyung nấu là ngon nhất. Jimin từ nhỏ đã không có mẹ ở bên nên gã không biết vị ngon của đồ ăn mẹ nấu là như thế nào. Cho đến khi được ăn thức ăn do Taehyung nấu gã mới cảm thấy mùi vị này sao mà dễ nhớ nhung đến thế và mặc định đó là những món ngon nhất trên đời.

Rất nhanh, những kỷ niệm cũ kỹ như đám rêu phong mọc loang lổ trên sân thượng nhà Taehyung như hiển hiện trước mắt anh. Cả thời thanh xuân chật vật mà bất khuất của anh đâu đâu cũng có bóng dáng con người này. Khi Taehyung phải thi lại môn, khi Jimin lần đầu bị ốm, khi cả hai vì mải mê ôn bài ở thư viện mà gặp mưa dữ dội phải chia nhau cái ô nhỏ xíu cùng chạy ra bến xe bus, cả khi Taehyung uống rượu say vì lần đầu tiên nếm trải mùi vị đắng ngắt của tình yêu không được đáp lại. Tất cả, đều có Jimin ở bên. Bây giờ ngẫm lại mới rõ ràng một điều rằng quãng thời gian đằng đẵng đó Jimin rất mực kiên nhẫn với anh, và gã chưa một lần dẫn bạn gái về ra mắt với Taehyung. Phải chăng, tình cảm của Jimin đã chớm nở từ những ngày ngây dại ấy rồi. Taehyung ngỡ ngàng nghiền ngẫm lại quá khứ, nếu thật vậy quả thực trái tim Jimin hẳn là phải được tôi luyện trong một biển kiên nhẫn.

Anh nghiêm túc nhìn Jimin đang hào hứng lựa chọn đồ ăn, suy tư không hiểu tên ngốc này thích mình ở chỗ nào. Thân với nhau bao nhiêu năm như thế có thói xấu gì là không biết hết của nhau đâu sao còn nảy sinh được cái thứ tình cảm kia cũng thật kỳ lạ. Mải mê nghĩ ngợi đột nhiên đập vào mắt Taehyung hiện giờ là hình ảnh quen thuộc xuất hiện triền miên trong những giấc mơ của anh gần đây.

Jeon Jungkook với một giỏ nhựa đầy mì tôm, kim chi và trứng đứng trước mặt anh, gương mặt điển trai nhợt nhạt, tóc mái dài ra chấm vào mí mắt, khóe môi cậu nhóc cứng đơ trong một khoảnh khắc rồi nhanh chóng giãn ra, cong lên một đường nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự gượng gạo. Taehyung chớp mắt, khóe mi lay động, tim anh bỗng dưng như bị ai đó lấy mất không khí khiến mọi thứ tắc nghẹn lại. Nhưng rồi cũng chỉ trong khoảnh khắc anh lập tức lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh đĩnh đạc. Cả hai lúng túng,  nhất thời không biết nên để ai lên tiếng trước chỉ đứng đó trân trân nhìn nhau.

"Taehyung -ah. . "

Giọng nói trong veo của Jimin gọi anh quay về với thực tại khiến Taehyung khẽ giật mình.

"Ơi. Sao thế?"

"Mình mua thêm cái này đi, nhà cậu hết sữa tươi rồi thì phải. Hôm qua tớ mở tủ lạnh không thấy."

Jimin vừa nói vừa thuận tiện nhấc những bình sữa lớn vào xe đẩy. Không để ý thấy không khí khó hiểu lây lan giữa Taehyung lẫn Jungkook sau lưng mình.

"Anh đi đâu vậy?"

Ngôn từ bật ra một cách không có ý thức. Dường như Jungkook cũng không hề định thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Dĩ nhiên là nhìn thôi cũng biết Taehyung đang đi mua sắm rồi. Chỉ là đột nhiên cậu sợ hãi rằng nếu mình không lên tiếng có phải anh ấy sẽ coi như không quen biết mà bỏ mặc cậu đi không.

"Ừm, đi siêu thị mua chút đồ. Em cũng vậy hả?"

Taehyung cười nhẹ khi trả lời. Đuôi mắt anh với những vết nhăn nhỏ xô nhau híp lại theo nét anh cười, nụ cười gượng thôi mà vẫn xinh đẹp ngần ấy. Jungkook liền thay vì trả lời chỉ biết ngây người nhìn ngắm nhung nhớ.

Jimin quay mặt lại khi nghe hai người đối thoại. Một giây sau gã cảm nhận ngay lập tức sự khó xử của Taehyung đối lập với chính cái dịu dàng ẩn khuất sau ánh mắt anh dành cho cậu trai đối diện.

"Tae, người quen của cậu à?"

Nụ cười ngọt ngào hướng về phía Taehyung. Jungkook nhận ra người này là ai, gã tóc xám mà cậu vẫn đoán non đoán già là bạn trai Taehyung từ lần đầu tiên thấy hai người quấn quýt ở trước cửa nhà anh. Gương mặt non trẻ lập tức đanh lại, những hộp quà nhung đỏ chói mắt nơi góc nhà Taehyung đột nhiên hiện lên trong tâm trí cậu như rót đầy thêm cảm giác chua chát nơi cuống họng.

"Ừ. Jimin, đây là Jungkook, một người em tớ quen. Jungkook, đây là Jimin, bạn anh."

Gạt bỏ sượng sùng ban đầu, Taehyung chấn chỉnh lại sự tỉnh táo của bản thân cố gắng một cách tự nhiên nhất giới thiệu hai người với nhau.

Trái với sự căng thẳng của anh, cả Jimin lẫn Jungkook đều tỏ ra rất ôn hòa, điềm tĩnh liếc nhìn nhau, kín đáo đánh giá đối phương và niềm nở một cách vừa đủ để chào hỏi.

Thằng nhóc rõ ràng là nhỏ hơn Taehyung và gã nhưng giọng nói lẫn ánh mắt đều nhạy bén và quyết đoán một cách nam tính. Jimin nghĩ rằng những nghi ngờ của mình về việc Taehyung đang trong một mối quan hệ với ai đó chắc chắn là chính xác. Và đứa nhóc hôm nay gã gặp với ưu ái từ nụ cười dịu dàng nhường ấy mà Taehyung dành cho hẳn là đối tượng có khả năng nhất. Vậy là, hôm nay gã đã diện kiến đối thủ rồi chăng. Khóe môi mọng khẽ nhếch, gã bỗng thấy lo âu, xen lẫn trong niềm lo âu là phấn khích đến lạ lùng.

***

Phòng ngủ của Taehyung dìu dặt thứ ánh sáng vàng nhẹ từ đèn bàn làm việc, phả trong không gian là mùi thơm của nho đã ủ kỹ. Ly rượu nho uống dở đặt trên bàn cùng bản nhạc ma mị đang phát ra từ laptop. Dạo gần đây Taehyung thích uống rượu vào buổi tối và không nghe nhạc jazz nữa. Anh tìm được vài bản nhạc mix chilling trên soundcloud và trùng hợp sao nó khiến anh đi vào giấc ngủ rất nhẹ nhàng, cũng giống như rượu vậy.

Nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng mùi nho âm ẩm tràn đầy khứu giác khiến anh nghĩ hôm nay có lẽ sẽ dễ ngủ lắm đây. Thong thả cởi áo thun vắt lên lưng ghế Taehyung đóng cửa ban công phòng anh và chuẩn bị tắt đèn. Nhưng có một âm thanh vang lên khi bản nhạc kết thúc níu mọi hành động của anh lại, tiếng bước chân đang đến gần sau lưng anh, từng bước, từng bước một. Taehyung rùng mình sợ hãi, một loạt nỗi lo sợ ập đến khiến anh theo bản năng quay phắt lại.

Tầm mắt rơi xuống gương mặt quen thuộc khiến mọi nỗi sợ hãi tan biến. Thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn hoài nghi.

"Jungkook..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro