Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.


Thoáng chốc đã một tuần trôi qua, cuộc sống bận rộn như góp phần kéo khoảng cách vừa gần thêm được một chút giữa Taehyung và Jungkook giãn xa ra, quay trở về vị trí ban đầu. Những dòng tin nhắn của cậu, anh không trả lời. Cậu biết rằng Taehyung đã đọc chúng, nhưng quyền trả lời là ở anh và anh có lẽ đang giận dữ hoặc trốn tránh hoặc không muốn quan tâm đến cậu. Dù là lý do nào thì cũng đều khiến dạ dày Jungkook quặn lên khó chịu mỗi lần nghĩ đến nó.

Taehyung không hề bận rộn, những ngày cuối năm bản thảo ở tòa soạn của anh đã hoàn thành gần hết. Dường như ngày tháng thiếu vắng Jungkook trước kia lại bù đắp cho anh một khoảng thời gian hoàn hảo để vùi đầu vào công việc. Căn phòng có nắng ấm vẫn thơm mùi trà xanh và đã được chủ nhân của chúng sau chuỗi ngày buông thả bản thân vào chuyện tình yêu dọn dẹp thu vén lại thật sạch sẽ. Núi quà của Jimin được Taehyung gửi xe chuyển về nhà gã với lý do nhà chật quá không có chỗ để. Mọi thứ xong xuôi và về lại với quỹ đạo vốn có.

Taehyung đọc những tin nhắn của Jungkook, chỉ là những lời hỏi thăm hàng ngày, nhắc nhở ăn uống và sức khỏe, than thở đôi chút về chuyện học hành và công việc. Anh không trả lời, Jungkook vẫn tiếp tục nhắn, y như độc thoại vậy. Anh không giận cậu, Taehyung không giận, anh chỉ cảm thấy buồn bã. Vì suy cho cùng thì đến tận bây giờ con người đó vẫn chẳng thuộc về mình. Ánh mắt do dự lo lắng của Jungkook khi đó như một quá khứ xấu xí ám ảnh mãi tâm trí anh. Chỉ là có chút vọng tưởng rằng mọi chuyện giữa cậu và bạn gái đã được thu xếp xong xuôi. Chỉ là vòng tay và những lời nói quyến rũ đó quá đỗi chân thành, ngọt ngào làm người ta tự mơ về viễn cảnh hạnh phúc. Taehyung cười chính bản thân mình mềm lòng và bản năng. Nhưng dường như anh vẫn đợi, anh vẫn chờ đợi điều gì đó. Dưới ô cửa sổ trắng rộng lớn ở hiên nhà, dưới những vì sao lấp lánh trải dài nơi ban công lộng gió, người đàn ông có mái tóc nâu mềm tương tư đứng đó vu vơ vài ba câu hát nhạc jazz cũ kỹ về những mảnh tình riêng. Anh đợi Jungkook đến tìm anh.

Taehyung khép lại cánh cửa ban công rồi xuống nhà, hoàng hôn phủ một màu tím nhạt bao trùm khung cửa. Anh dự định đi mua chút gì về ăn thì tiếng chuông cửa vang lên, trong khoảnh khắc chân Taehyung xém bước hụt nơi bậc thang vì tiếng thịch rõ ràng kêu trong tim mình. Anh thở mạnh, khẽ khàng bước đến gần cánh cửa, giây phút vặn nắm khóa mở ra anh thấy sự mong đợi trong mình lấn át mọi thứ.

"Tae."

Nụ cười dịu dàng xen chút hờn giỗi đeo trên khuôn mặt phính đáng yêu của Jimin.

"Jimin."

Anh lén thở ra khi nhìn thấy mái tóc xám đã phai màu của Jimin, quả nhiên anh đã trông chờ không đâu rồi.

"Cậu trả lại hết đồ cho tớ không có tác dụng với việc làm tớ dừng thích cậu đâu, đồ ngốc."

Jimin bặm môi nói, vẻ trẻ con phớt qua trên khuôn mặt khi gã làm vậy khiến Taehyung nhớ về Jimin của vài năm trước khi đang cãi nhau với anh. Cũng cái đôi môi mọng như cherry đó. Anh liền bật cười.

"Cậu không nhận đồ của tớ thì đi với tớ. Tớ dẫn cậu đi ăn tối, nào."

Jimin kéo tay Taehyung ra ngoài trong vẻ bất ngờ của cậu bạn.

"Này, khoan đã tớ còn chưa thay đồ mà."

Taehyung luống cuống níu tay Jimin lại,anh đang mặc bộ đồ ở nhà hết sức rộng rãi thoải mái đồng nghĩa với việc thẩm mỹ của nó không được ổn lắm để ra ngoài.

"Cậu mặc gì cũng đẹp mà."

Jimin nhăn nhở nói. Bộ dạng tóc rối bù và mặt thì mọc một cục mụn bự chà bá có phần nhõng nhẽo với Taehyung.

"Không được. Ít nhất cậu cũng phải để tớ lấy áo khoác chứ."

Vùng vằng tay với Jimin, Taehyung kéo gã vào trong nhà.

"Hừ, cho cậu hai phút."

Jimin thỏa hiệp nhưng mặt vẫn khẽ nhăn lại làm bộ. Đợi một lát Taehyung đã thay quần áo xong xuôi. Jimin, bằng một cách rất tự nhiên nắm những ngón tay của Taehyung kéo anh đi.

Hai người vào xe của Jimin, dạo gần đây bạn thân của Taehyung có vẻ rất bận, Jimin không hay đến nhà Taehyung rủ anh ra ngoài như những tuần trước. Khuôn mặt phúng phính xuất hiện nếp trũng sâu nơi hốc mắt, da mặt khô và xuất hiện mụn, tóc thì rối tung loạn xạ không theo một trật tự nào. Không như trước đây lúc nào cũng được vuốt một lớp keo đắt tiền. Bộ dạng của Jimin trông như vừa có một ngày vật lộn ở chỗ làm trở về.

"Dạo này bận lắm à?"

Taehyung buột miệng hỏi, anh trốn tránh Jimin cũng được một thời gian rồi. Không hẳn là trốn tránh chỉ là không muốn khó xử khi gặp nhau. Một thời gian ngắn mà cậu bạn đã phờ phạc đến mức này. Taehyung không nghĩ công việc khi vừa về nước của Jimin lại bận bịu và áp lực đến như vậy. Đột nhiên anh cảm thấy mình kỳ cục quá chừng, anh lơ là cả việc quan tâm đến bạn mình. Trói mình trong những rối rắm tình cảm riêng mà không hề để ý xem bạn thân anh đã ở tình trạng nào rồi. Cảm giác tội lỗi trào ngược trong cổ họng Taehyung, anh lén liếc mắt qua Jimin đang lái xe. Gã đặt một tay chống nơi môi dưới từ tốn trả lời.

"Ừ, bận điên lên được, nên mới không bắt cóc cậu đi đâu được đó."

"Tớ nhớ cậu, Taehyung."

Câu thứ hai gã quay sang nhìn Taehyung, mắt chạm mắt. Vệt sáng vụt chớp nơi khóe mắt Jimin như chứa trọn bao nhiêu tâm tư gã dành cho người trước mặt. Những tâm tư sâu thẳm đó khiến gò má Taehyung ran rát, đối diện với phần mới mẻ này của Jimin-bạn thân anh, anh vẫn chưa quen được. Một Jimin thẳng thừng vô cùng trong việc thể hiện tình cảm, và cũng chín chắn vô cùng mỗi lần nghiêm túc thể hiện nó. Mắt đấu mắt một lúc không ai chịu nhường ai, cuối cùng Taehyung quay đi trước.

"Cậu mà còn nói mấy câu kiểu vậy là tớ đi về đấy."

"Tại sao chứ? Chúng ta vẫn thường nói nhớ nhau bao lâu nay chẳng phải sao, từ lúc tớ ra nước ngoài cho tới lúc tớ về nước, giờ cậu lại cư xử như vậy. Cậu không thể cấm tớ thể hiện cảm xúc của mình được."

Jimin dừng xe trước cửa nhà hàng sang trọng, Taehyung vẫn như cũ, quay mặt nhìn cảnh vật qua ô cửa kính xe.

"Bao gồm cả những việc tớ muốn chạm vào cậu mỗi khi cậu giận nữa."

Tiếng thì thầm và hơi thở ngay sát vành tai Taehyung khiến anh giật bắn người quay lại, lập tức chạm vào mũi Jimin đang ở gần bên. Chớp mắt, không khí nóng lên nhanh chóng. Anh vội vã lùi người lại, ánh mắt Jimin lạnh lẽo và kỳ lạ lắm. Anh thấy gã cắn môi nhìn mình.

"Cậu không thể cấm người khác thích mình Taehyung."

Jimin mỉm cười, tay gã vuốt nhẹ môi anh thay cho nụ hôn mà gã đang vô cùng muốn và dùng cạn kiệt mọi nỗ lực để kìm chế sấn tới môi anh ngay lúc này. Vì gã vẫn luôn chậm rãi và tử tế mà, vì Jimin không đời nào muốn ép buộc Taehyung.

"Đến nơi rồi, xuống thôi."

Tiếng mở cửa xe vang lên và Taehyung đang ngây người hoàn hồn trở lại. Bạn thân của anh, Jimin bé nhỏ và đáng yêu của anh, mỗi ngày lại khiến anh cảm thấy bất ngờ và lạ lẫm hơn một chút. Có cảm giác như là con mồi đang bị thu phục vậy. Gò má vẫn râm ran nóng và Taehyung chợt nghĩ rằng, có lẽ bởi vì đó là Jimin nên anh không cảm thấy sợ hãi khi bị lấn át, khi bị dồn vào góc xe hay thì thầm nơi vành tai. Vì trong lòng Taehyung rõ ràng biết rằng Jimin sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro