
7
Jungkook đẩy cửa phòng, thoáng nheo mắt vì không gian quá mức sáng chói ở nơi này. Cửa sổ sát đất của căn phòng vẫn mở, làn gió trong lành cuối tháng tư mang theo chút mùi hương từ cỏ đất sau cơn mưa thổi từng đợt se se lạnh. Jungkook tiến đến kéo kín tấm rèm cửa sổ, trả lại không gian tối tăm mà bình yên vốn có.
Taehyung đang nằm say giấc trên giường bệnh, thói quen xấu đạp tung chăn gối khi ngủ vẫn phát huy triệt để ngay cả khi bị ốm đến mức không gượng dậy nổi. Jungkook vẫn còn nhớ cách đây năm ngày, người đang ngủ ngon lành trước mặt cậu làm mình làm mẩy nhất quyết không chịu vào bệnh viện mà lại đòi về kí túc xá. Cả sáu người khỏe mạnh bọn họ cộng thêm cả một anh quản lý cao to lực lưỡng thế mà không thuyết phục nổi một Kim Taehyung gầy gò ốm yếu, mỗi câu nói ra đều phải thở đến nặng nề trên giường bệnh. Khi Taehyung lấy điện thoại gọi bác sĩ riêng của mình đến, Jungkook mới nhận ra cậu đã bỏ lỡ nhiều thứ đến thế. Bọn họ là thành viên cùng một nhóm, ở chung một kí túc xá rộng chưa đầy trăm mét vuông, thi thoảng ăn chung một bữa, ... nhưng cậu lại không phát hiện ra bệnh của anh đã nặng đến mức phải có bác sĩ riêng từ lúc nào.
Vị bác sĩ kia đơn độc đến rồi lại đơn độc về, nói rằng Taehyung vì căn bệnh viêm phổi lâu ngày không khỏi cộng thêm hoạt động quá sức nên dẫn đến suy nhược cơ thể, nghỉ ngơi vài ngày là có thể trở lại bình thường. Nhưng sao Jungkook thấy Taehyung yếu ớt kia không giống có vẻ như sẽ "trở lại bình thường" một chút nào. Anh rất gầy, rất yếu, rất ... mong manh. Jungkook chưa từng nghĩ mình sẽ dùng từ này để miêu tả về một người con trai đang trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ, nhưng dường như hai từ ấy lại thích hợp với Taehyung một cách lạ kì.
Năm ngày trước ở đài trung ương, Jungkook đón lấy Taehyung từ tay Yoon Sihyun. Khi trông thấy Taehyung một thân đầy máu đổ gục bên cạnh Sihyun, trong một giây hồn vía của Jungkook gần như đã bay sạch. Sắc mặt Sihyun cũng khác hẳn ngày trường, dường như cô vẫn không thể nào tin nổi mình sẽ gặp cảnh tượng này một lần trong đời. Sihyun nói cô làm ở đài truyền hình ba năm đã gặp được vô số trường hợp, có người vì mệt mỏi mà ngất xỉu, có người kiệt sức mà khóc nức nở, nhưng giống như Taehyung thì là lần đầu tiên.
Jungkook gặng hỏi Sihyun về khi cô tìm được Taehyung, nhưng lần nào Sihyun cũng lảng tránh, có lẽ cô không muốn nhắc đến quá đau lòng. Qua nhiều lần cậu cũng không gượng ép nữa, chỉ cảm ơn cô rồi quay người trở về phòng chờ. Thế nhưng qua khe cửa, cảnh tượng Taehyung chìm trong vòng tay rộng lớn của các anh khiến Jungkook chùn bước. Phải rồi, cái Taehyung cần là sự quan tâm chăm sóc yêu thương nhường ấy, không phải là một người chỉ biết đứng đằng sau nói "Thời gian có thể làm một người thay đổi nhiều đến thế".
Mối quan hệ của hai người không được như xưa nữa, điểu này người kém tinh ý nhất cũng có thể nhận ra chứ đừng nói là có thể qua mắt những fans hâm mộ luôn dành thời gian theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Jungkook không biết từ bao giờ mà cậu bắt đầu lảng tránh Taehyung. Có lẽ là từ khi cảm thấy nụ cười vui vẻ của anh hiện hữu trong đáy lòng mình bằng một cách thật khác, có lẽ là từ khi cậu phát hiện bản thân vô thức nhớ đến ánh mắt ấy, khi những hành động và lời nói của anh hiện lên trong đầu cậu như một thói quen. Jungkook biết thói quen này không tốt, cậu buộc phải thay đổi nó.
Tình hình bắt đầu khả quan hơn khi khoảng cách hai người kéo giãn. Bọn họ vẫn là anh em tốt, thi thoảng đi chơi cùng nhau, ăn uống cùng nhau, tâm sự cùng nhau, chỉ là giữa Taehyung và Jungkook bớt đi những cái ôm siết chặt, những cái nắm tay ấm áp và từng ánh mắt hướng về đối phương. Thế rồi vào một ngày nọ, Jungkook nhận ra anh thật sự đã bước quá xa mình. Taehyung đã chạy ra khỏi thế giới có bảy người bọn họ, nhốt mình trong vườn hoa diên vĩ của riêng anh.
Phỏng đoán của Jungkook là Taehyung đã nhận ra cậu cố ý lảng tránh anh nên mới hành động như thế, bởi Taehyung vốn là một người nhạy bén chứ chẳng bao giờ là một kẻ ngốc nghếch. Có lẽ anh cũng nhận ra cậu nghĩ như thế nào về mình, nên mới dùng ánh mắt chán ghét và hời hợt nhìn Jungkook mỗi khi cậu giới thiệu bạn gái. Có lẽ Taehyng phải thấy nực cười lắm khi Jungkook muốn thay anh hát phần mà anh đã chuẩn bị trước trong bài hát chủ đề. Thật ra cậu chỉ muốn nói, cậu vốn không phải người công tư lẫn lộn như vậy, bởi vì trước đó rất nhiều ngày Jungkook luôn nghe thấy tiếng ho như xé da xé phổi ở vách tường bên cạnh, nên cậu đã nghĩ bản thân nhất định không thể để anh hát một phân đoạn dài liên tiếp như thế.
Jungkook cũng không cần Taehyung phải biết những điều này, ngược lại cảm thấy may mắn vì anh chẳng hay biết gì. Không biết thì sẽ không hỏi, nếu Taehyung biết được, liệu anh có hỏi cậu tại sao lại làm như vậy hay không? Đến lúc đó Jungkook cũng không biết bản thân nên trả lời thế nào. Bởi vì lo lắng cho anh ư? Từ lâu, hai người họ đã bước qua cái mối quan hệ đủ để lo lắng cho đối phương rồi.
Trông thấy Taehyung trên giường lục đục tỉnh giấc, Jungkook bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa trước mặt anh. Rõ ràng trông Taehyung có vẻ hơi hoảng hốt khi cậu là người đầu tiên anh nhìn thấy sau giấc ngủ dài. Qua một đêm sử dụng thuốc an thần, sắc mặt Taehyung đã khá hơn rất nhiều, cho dù nó vẫn nhuốm một vẻ ủ dột đáng lo ngại.
"Anh thấy tốt hơn chưa?"
Jungkook lên tiếng hỏi, Taehyung đơ ra một lúc rồi mới chầm chậm gật đầu. Anh ổn, nhìn thấy em, mọi thứ đều tốt hơn.
Jungkook mở khóa điện thoại, lướt lướt vài cái trên màn hình rồi đưa đến trước mặt cho anh xem. Trên màn hình là bức ảnh MC của đài truyền hình công bố điểm số của ba nhóm cùng tranh cúp. Taehyung nghe thấy giọng Jungkook đều đều vang lên bên tai:
"Tối qua chúng ta giành chiến thắng trên Inkigayo. Chủ tịch bảo rằng sẽ tổ chức tiệc mừng ở Angel Dust, anh ... có đi được không?"
Hỏi một người đang bệnh liệt giường vài hôm nay một câu như vậy, chính Jungkook cũng thấy mình hơi lố bịch. Nhưng dù gì, cậu cũng hi vọng Taehyung có thể đi.
Chiến thắng này là của cả bảy người bọn họ. Debut 5 năm, độ nổi tiếng và lượng fans đông đảo của Bangtan Sonyeondan đã có thể dễ dàng giành cho nhóm một giải thưởng trên sân khấu âm nhạc hàng tuần dù họ không có mặt để quảng bá đi chăng nữa. Jungkook nhớ đến quãng thời gian của ngày trước, khi Bangtan Sonyeondan vẫn chỉ là một nhóm nhạc tân binh trong một công ty bé nhỏ nợ nần hàng chục tỷ won, bữa tiệc đầu tiên của họ không phải là tiệc mừng chiến thắng mà là buổi liên hoan nho nhỏ mừng bảy thực tập sinh của công ty debut. Bảy người con trai và chưa tròn mười lăm nhân viên của Bighit lúc bấy giờ chen chúc trong phòng khách chật hẹp của kí túc xá, hát vang ca khúc Debut của bọn họ.
Năm năm, đã có rất nhiều thay đổi. Những lần chiến thắng của nhóm không đơn thuần là việc mọi người cùng nhau thổi nến hay ăn mì cay đến mức suýt xoa nữa. Bangtan Sonyeondan trưởng thành, nhận ra mặt tối của ngành giải trí, công ty phát triển cũng buộc phải làm theo thông lệ. Buổi tiệc chúc mừng của cả nhóm sẽ được tổ chức ở Angel Dust - một quán bar nổi tiếng trong giới giải trí mà họ thường xuyên lui tới - với sự góp mặt đông đảo của tất cả những người tạo nên bề nổi của chiến thắng này. Khi đó, chủ tịch và trưởng nhóm sẽ đứng trên sân khấu nói mấy lời chân thành cảm ơn sự ưu ái của phóng viên, truyền thông, ... các thành viên còn lại trong những bộ vest bóng bẩy, cầm trên tay từng ly vang đỏ sóng sánh chúc tụng từng người một. Jungkook đoán Taehyung có lẽ cũng chẳng thích thú gì cái việc đến Angel Dust để diễn một màn kịch rồi mệt mỏi trở về, nhưng so với việc để anh một mình trong căn phòng tẻ ngắt, Jungkook hi vọng Taehyung sẽ đến đó hơn.
Vả lại, ít ra đó cũng trở thành một trong những khoảng khắc cuối cùng trong ngày bọn họ tận hưởng chiến thắng cùng với nhau, trước khi ánh bình minh của ngày mai ló rạng.
Jungkook đưa mắt quan sát Taehyung, chỉ trông thấy anh liếc sang phải nhìn ống tiêm truyền nước trên tay mình đầy bối rối. Jungkook như thấy cái gì đó nghẹn ứ trong cổ họng, cậu đút điện thoại vào túi, đứng dậy:
"Không đi cũng không sao, anh cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ nói lại chuyện này với chủ tịch sau."
"À ... không!" Taehyung luống cuống giữa đống dây dợ lằng nhằng vướng vào tay. "T-tôi sẽ đi."
Dường như Jungkook ngạc nhiên về quyết định này lắm, cậu quay phắt đầu nhìn về phía anh, sau đó thịnh trọng gật đầu.
"Ừm ... vậy được." Jungkook cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay. "Hẹn gặp anh bảy giờ tối nay ở bãi đậu xe." Cậu dừng một chút, rồi lại cảm thấy có gì đó không phải nên lại nói tiếp. "Chúng ta đi cùng chủ tịch."
Taehyung gật đầu, tay vẫn bận rộn gỡ rối đống dây dợ kia. Ống dây trong suốt xoắn vào nhau thành một mớ bùng nhùng khiến cho bịch truyền bên trên cũng ngừng nhỏ nước, mu bàn tay anh bắt đầu đỏ lên, có xu hướng chuẩn bị xuất huyết ra ngoài. Jungkook trông thấy cảnh tượng đó, không đắn đo gì mà sải dài ba bước đi gần đến chỗ Taehyung, chỉ bằng vài thao tác đơn giản đã thành công gỡ rối đám dây kia. Taehyung vẫn còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng, giọng nói đều đều của Jungkook đã vang lên bên tai:
"Taehyung, chăm sóc tốt cho bản thân."
Taehyung cứ ngỡ rằng anh sẽ bật khóc vào khi cậu thốt ra câu nói ấy. Nhưng không. Mọi thứ chợt trở nên bình thường như một điều hiển nhiên, hoặc vào giây phút ấy Taehyung đã vô tình quên đi hiện tại mà quay về quá khứ, về cái khi mà những lo lắng dành cho nhau không chỉ còn là những vở kịch.
Họ như thế này thật tốt. Con người như thế này thật tốt. Trên thế gian này liệu ai có thể quên đi tình cảm trong tim để bắt đầu một hành trình mới? Nếu như có thể lựa chọn, Taehyung ước gì mình chưa từng yêu cậu. Anh đã thôi ảo tưởng về một tương lai không có thực giữa hai người. So với thứ phù phiếm xa hoa đó, Taehyung ước mọi thứ trở lại như xưa hơn.
Anh em tốt. Bạn bè tốt. Tri kỉ tốt.
Bọn họ lẽ ra là phải như thế, phải như thế.
-
Đúng bảy giờ tối, Taehyung có mặt ở dưới garage trước sự ngạc nhiên của các thành viên cùng nhóm. Đã gần sáu ngày trôi qua, ngoại trừ Namjoon ra thì ai cũng nghĩ Taehyung đã phần nào khỏi bệnh. Taehyung cũng không lấy làm lạ, bởi anh biết trong mắt người bình thường, dường như bệnh nhân Hanahaki chỉ là một nhân vật có mặt trong tiểu thuyết. Căn bệnh phiền toái này của anh càng nhiều người biết càng rắc rối, trước khi mọi thứ trở lại như trước kia, Taehyung hi vọng không có người thứ tư biết rõ về căn bệnh này.
Nhưng ánh mắt tối đen của Sihyun ngày hôm ấy vẫn ám ảnh anh từng đêm. Taehyung không có cách nào liên lạc với cô, kể từ năm ngày sau việc ở đài truyền hình xảy ra ấy.
Anh cố gắng nhanh chân một chút khi chọn chỗ trên xe, ngồi xuống bên cạnh Namjoon. Sau cuộc nói chuyện chẳng mấy hòa bình trong phòng chờ, Taehyung cũng hiểu ra Namjoon chỉ muốn tốt cho mình nên chủ động làm hòa với anh, có điều mỗi lần Namjoon nhắc đến việc phẫu thuật đều âm thầm lảng tránh. Cuộc sống năm ngày trên giường bệnh trong kí túc xá đều trôi qua suôn sẻ là nhờ sự chăm sóc của Namjoon và phối hợp giấu diếm của bác sĩ điều trị. Trong mắt các thành viên, Taehyung vẫn chỉ là bệnh nhân viêm phổi và suy nhược cơ thể mà thôi.
"Anh có cách nào liên lạc với Sihyun không? Hôm ở đài truyền hình, hình như cô ấy đã trông thấy những cánh hoa." Taehyung hạ giọng, tảng lờ ánh mắt kinh ngạc của Namjoon khi ngoảnh đầu sang. Anh cúi đầu giả vờ lướt lên lướt xuống màn hình điện thoại đang bật sáng, nhưng Taehyung còn chẳng biết thật ra mình đang muốn tìm gì.
"Sihyun? Yoon Sihyun?" Namjoon như chuẩn bị thốt lên 'Cái quái gì vậy!?' thì kịp thời đưa tay lên bụm miệng. "Sao bây giờ em mới nói!?"
Taehyung không trả lời. Anh không thể nói vốn dĩ định xử lý chuyện này một mình, không tìm ra cách giải pháp thì mới nhờ cậy đến Namjoon được. Namjoon trông thấy người em cùng nhóm im lặng thì cho rằng Taehyung sợ nên không dám nói, hít một hơi thật sâu rồi hất cầm về phía Jungkook đang yên lặng ngồi cách họ hai hàng ghế:
"Jungkook biết chưa?"
"Chưa. Em nghĩ là Sihyun không nói cho cậu ấy biết."
Cả hai rơi vào trầm ngâm. Một lúc sau, Namjoon lên tiếng:
"Em muốn gặp cô ấy?" Chờ đợi một cái gật đầu từ Taehyung, Namjoon tiếp tục. "Vậy để anh mời Sihyun đến Angel Dust."
Cách này nghe có vẻ không ổn nhưng thực ra lại rất ổn. Sau ngày hôm đó trở về kí túc xá, Taehyung mới nghe Jimin nói chức vụ của Sihyun ở đài AKS không hề tầm thường chứ không phải là một trợ lý nhỏ như họ vẫn nghĩ. Tiệc mừng comeback của cả nhóm mời nhân vật có tiếng tăm ở đài truyền hình kiêm bạn gái của em út vàng - kể ra cũng không vô lý chút nào.
"Cám ơn anh."
"Đừng đơn độc một mình." Namjoon chợt nói. "Khi đó hãy gọi anh, biết đâu anh có thể giúp cho em."
Anh đối với em thế này là quá đủ rồi, Taehyung thầm nghĩ nhưng vẫn khẽ gật đầu. Thật ra, anh cũng không đủ tự tin để đối diện với cô ấy một mình. Đành đi cùng Namjoon thôi.
Quãng đường từ kí túc xá cách Angel Dust hơn một giờ đi xe, đến nơi thì Taehyung tưởng chừng như đã lành bệnh bỗng dưng ngây ngấy sốt trở lại. Anh cố bỏ qua lời gào thét muốn được nghỉ ngơi của từng bộ phận trên cơ thể, vuốt phẳng bộ vest nhung màu đỏ rượu rồi bước từng bước vào cánh cửa đang đợi chờ mình.
Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến một người đã nghỉ ngơi ở nhà năm ngày như Taehyung có chút không quen, mi mắt không tự chủ nheo lại. Những câu hỏi về sự cố trên sân khấu AKS và những hoạt động vắng mặt Taehyung gần đây liên tục ập đến, Taehyung lại bày ra vẻ thản nhiên để vị trưởng nhóm khéo ăn nói đỡ lời giúp mình. Anh chen qua đám đông hỗn loạn, chọn cho mình một góc khuất của tầng hai trong quán bar nhộn nhịp. Taehyung đưa mắt nhìn xuống dưới, chủ tịch Bang và trưởng nhóm Namjoon lại bắt đầu bài phát biểu như mọi lần. "Cảm ơn các fans hâm mộ, cảm ơn Bighit Entertainment và hơn cả là gửi lời cảm ơn đến sự quan tâm chu đáo của quý phóng viên, truyền thông đã giúp cho chúng tôi giành được chiến thắng này." Lần nào Namjoon cũng nói câu này, nhiều lần đến mức đã thuộc trôi chảy không bị vấp dù chỉ một chút. Namjoon cũng nhận ra vị trí ngồi của Taehyung, kết thúc câu còn ngước mắt lên ẩn ý nhìn anh một cái như thế đang muốn mắng: "Thằng nhóc nhà cậu còn không mau khỏe thế chỗ cho anh, anh phát biểu suốt ngày cũng mệt lắm rồi!"
Taehyung làm mặt xấu với Namjoon rồi quay ra nhìn khắp quán bar rộng lớn, tầm mắt tình cờ chạm đến bóng hình của Jungkook. Anh nhớ lại dáng vẻ cậu trong bộ vest màu đen đơn giản mà lịch lãm, Jungkook rất hợp với màu sắc đó. Màu đen mà cậu sở hữu là gam màu đủ u tối, đủ thâm trầm, đủ lạnh lẽo và cũng đủ quyến rũ. Vẻ dễ thương Taehyung bắt gặp vào những năm hai người còn niên thiếu đã dạt đi đâu mất, để sống trong thế giới thật giả lẫn lộn này, anh biết Jungkook đã phải trưởng thành từ lâu lắm rồi.
Taehyung chỉ không ngờ, cô gái mà tối nay anh muốn gặp đang đứng bên cạnh cậu.
Sihyun và Jungkook đang nói với nhau chuyện gì đó rất vui vẻ, vui đến mức Taehyung có thể trông thấy rõ ràng đôi mắt lạnh lùng của cậu cong lên thành một vầng trăng khuyết. Đêm nay Sihyun khoác trên mình một chiếc đầm màu trắng tôn lên nét trong trẻo của cô, phối cùng với chiếc áo choàng ngắn cùng màu. Đứng cạnh Jungkook mặc âu phục đen từ đầu đến chân, trông Sihyun như một nàng công chúa nhỏ dễ thương đơn thuần, xứng đôi vừa lứa. Ánh đèn đủ màu và tiếng nhạc nhộn nhịp nơi đây rõ ràng chẳng thế chạm đến gót chân họ, thế giới của Jungkook và Sihyun như tách ra thành một mảnh riêng biệt mà Taehyung không thể nào vươn đến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lần này thì Taehyung không lảng tránh. Có thể là anh không muốn lảng tránh, có thể là vì anh quá mệt mỏi để lảng tránh. Sihyun kiễng chân nói vào tai Jungkook điều gì đó, cậu nhẹ nhàng gật đầu với cô rồi cầm ly rượu vang trên tay đi xuống dưới lầu. Ngược lại, Sihyun xoay người chạy về phía Taehyung.
"Chào anh." Sihyun nở nụ cười tươi tắn. Đêm nay cô rất xinh đẹp, nhưng phải nhận xét lại là khí chất lẫn bộ váy Sihyun đang mặc trên người đều không phù hợp với không khí của Angel Dust. Thoạt nhìn Sihyun giống như cô bé ngây thơ Alice lạc vào xứ xở thần tiên hơn là con người thuộc về nơi hỗn loạn này - giống như anh, như Jungkook, hay như Bangtan Sonyeondan.
"Nghe nói anh Taehyung bị ốm. Anh đã cảm thấy khá hơn chưa ạ?" Sihyun cụng ly với Taehyung, ánh mắt liếc qua chai rượu đã cạn sạch bên cạnh Taehyung, khẽ mỉm cười.
"Anh ổn rồi, chỉ là cảm xoàng thôi." Taehyung nhấp một ngụm rượu, cố gắng tìm chút liên tưởng giữa Sihyun đang đứng trước mặt mình và Sihyun có ánh mắt tối đen trong phòng vệ sinh ngày hôm đó. "Chuyện ở đài truyền hình, cám ơn em nhé."
"Không có gì đâu ạ."
Cuộc trò chuyện của hai người tiếp tục bởi những lời hỏi đáp khách sáo vụn vặt. Taehyung mỏi mắt tìm kiếm Namjoon nhưng chẳng thấy bóng dáng người anh nhóm trưởng, trong khi Sihyun không ngừng ném từng ánh nhìn kì lạ về phía này. Cô xoay xoay ly thủy tinh sang trọng trên tay, cất giọng bình tĩnh:
"Chuyện của anh và Jungkook sao rồi?"
Taehyung cứ ngỡ mình nghe nhầm. Chuyện của anh và Jungkook? Việc hai người bất hòa, Jungkook còn đem kể cho bạn gái cậu hay sao?
"Ý em là, Hanahaki, và Jungkook."
Taehyung như chết lặng.
Thì ra là chuyện này.
"Ừ, Hanahaki. Nhưng không phải ...."
Taehyung vẫn mong mình có thể phủ nhận điều gì đó, nhưng Sihyun đã nhanh chóng ngắt lời:
"Đừng phủ nhận, Taehyung." Giờ thì Taehyung đã trông thấy Sihyun anh gặp ngày hôm đó, không còn trong trẻo thuần khiết, không còn ngây thơ đáng yêu. "Loài hoa của anh là hoa diên vĩ. Màu tím. Mùi nồng đến đáng ghét." Cô nhếch môi châm biếm. "Anh gọi tên Jungkook giữa cơn mê sảng, lòng bàn tay nắm chặt bức ảnh của hai người đến vò nát."
Cô rút từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay được cuộn tròn lại đưa đến trước mặt anh, bất ngờ giũ mạnh. Taehyung làm sao có thể không nhận ra hương hoa diên vĩ phảng phất nơi chóp mũi, làm sao có thể không nhận ra những cánh hoa tim tím lẫn với máu khô đang rơi trong không khí.
Một, hai, ba, ... rất nhiều cánh hoa. Taehyung không nghĩ cơ thể gầy yếu của mình lại có thể chứa được nhiều cánh hoa đến thế.
"Jungkook vẫn chưa biết, Taehyung, anh ấy vẫn chưa biết." Giọng nói Sihyun đều đều tiếp tục. "Taehyung, liệu anh có nghĩ đến Jungkook sẽ ghê tởm thế nào khi biết được sự thật này không?"
Taehyung lặng thinh đón nhận từng lời từng lời của Sihyun. Câu này anh luôn tự hỏi bản thân mỗi ngày, không đến lượt Sihyun. Nhưng Sihyun nói cũng chẳng sai chút nào, chỉ là anh không nghĩ người như cô có thể thốt ra những lời ấy.
"Tại sao anh yên lặng?" Sihyun vứt khăn tay xuống đất, mũi giày đạp lên tức tối. "Có phải anh đang nghĩ tôi thật nực cười? Taehyung, cho dù Jungkook không yêu tôi thì chúng ta cũng không giống nhau. Anh và căn bệnh Hanahaki là thứ gì tôi không cần biết, chỉ cần tôi yêu Jungkook là đủ rồi. Tôi lớn lên bên cạnh Jungkook, từ nhỏ tới lớn chỉ yêu anh ấy, anh ..."
Taehyung đã không còn nghe thấy Sihyun nói gì nữa, bên tai anh chỉ văng vẳng câu nói "Cho dù Jungkook không yêu tôi" mà cô vừa bật thốt. Jungkook không yêu Sihyun sao? Câu chuyện từ lời nói của cô thật khác với những gì anh từng được nghe, từng được biết. Jungkook không yêu Sihyun sao? Cậu không yêu Sihyun, vậy ...
Taehyung đứng bật dậy, cơ thể loạng choạng suýt ngã bị Sihyun tóm lấy. Anh trông thấy tròng mắt luôn trong trẻo của cô gái trước mặt đục ngàu, cô hét lên: "Anh định đi đâu!?"
"Tìm Jungkook."
"Không được!!!"
Sihyun níu chặt vào tay anh, Taehyung không tốn mấy sức để đẩy cô ra khỏi người mình nhưng ngược lại bản thân lại lảo đảo ngã về phía sau. Cùng lúc đó, đôi giày cao gót của Sihyun lệch khỏi mặt đất, cả cơ thể nhỏ bé của cô như chơi vơi giữa không trung. Taehyung hốt hoảng nhìn lan can thấp chỉ đến bắp chân mình đằng sau lưng Sihyun, không do dự lao về phía cô.
"Taehyung!!!"
Taehyung nghe văng vẳng đâu đó có tiếng gọi tên anh, nhưng Sihyun vừa được đỡ lấy đã ngã khỏi vòng tay anh. Không biết có phải nhìn lầm không, Taehyung dường như trông thấy cô cố ý để tay vịn lan can đập vào đầu mình.
Máu đỏ tươi chảy ròng ròng trên gương mặt Sihyun trông vô cùng đáng sợ. Cùng lúc đó, Namjoon và Jungkook chạy đến từ hai phía khác nhau. Trên gương mặt Jungkook là vẻ bàng hoàng không thể tin nổi vào mắt, còn Namjoon là vẻ lo lắng không sao che dấu.
Sihyun đưa tay lên chạm vào chỗ bị chảy máu, sợ hãi thét lên một tiếng. Jungkook phản ứng trước tiên vội vàng quỳ xuống bên cạnh cô, vị trí bị thương ở đầu làm ai có mặt ở đó đều sợ đến đơ người.
"Jungkook, Jungkook, Taehyung anh ấy ..." Sihyun nức nở. "Em chỉ quan tâm đến anh thôi, tại sao anh lại đẩy em mạnh tay như thế?"
Câu sau là nói với anh sao? Taehyung cảm thấy chuyện này hoang đường đến mức anh chỉ muốn ngục đầu xuống bàn mà cười thoải mái một trận. Nhưng ánh mắt Jungkook nhìn xoáy vào anh thậm chí còn thấy rõ mười mươi tức giận, Taehyung tiến lên một bước:
"Anh ..."
"Taehyung, chuyện này là như thế nào?"
Namjoon nắm lấy cánh tay gầy gầy của Taehyung, đẩy anh ra sau lưng mình, nghiêm giọng: "Jungkook, anh nhìn thấy rõ Taehyung không hề đẩy Sihyun ..."
"Anh yên lặng!" Cậu hét lên, hất cằm về phía Taehyung. "Tôi muốn nghe Taehyung nói. Chuyện này là như thế nào?"
"Anh không đẩy em ấy." Taehyung nói.
Lời vừa dứt, Sihyun đã khóc òa lên khiến vết thương trên trán cô càng chảy máu dữ dội. Jungkook lập tức cúi xuống bế bổng cả người cô lên, Sihyun liên tục nói:
"Anh phải tin em. Jungkook, anh phải tin em."
Dù bên cạnh rất hỗn loạn, Taehyung vẫn nghe rất rõ lời nói thốt ra từ miệng cậu. Đó chẳng phải là câu dỗ dành yêu thương gì, cũng chẳng phải lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là một chữ "Ừ" trả lời cho câu đòi hỏi tin tưởng đầy vô lý của người con gái ấy. Cô ấy sai, nhưng Jungkook tin cô ấy mất rồi.
Jungkook chẳng thèm bố thí cho Taehyung một ánh mắt, con ngươi cậu chỉ chăm chăm nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của Taehyung và Namjoon một cách đầy ghét bỏ, cẩn thận ôm Sihyun trong vòng tay rồi quay người đi thẳng.
Giây cuối cùng, đôi môi đỏ xinh đẹp của Sihyun nở rộ. Phần thắng đã được cô nắm trong tay từ trước, bây giờ mới là lúc Taehyung hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu nói làm anh ảo tưởng.
"Cho dù Jungkook không yêu tôi thì chúng ta cũng không giống nhau. Sihyun tôi có được lòng tin của Jungkook. Còn anh? Taehyung, anh có gì?"
Jungkook yêu ai còn là điều quan trọng nữa không? Taehyung không biết. Mọi thứ đã chấm hết vào lúc cả hai người đều lên tiếng giải thích nhưng Jungkook lại chọn tin Sihyun thay vì anh rồi.
Cánh hoa diên vĩ cuối cùng vẫn còn lơ lửng trong không khí, Taehyung không đưa tay bắt lấy. Một đêm nữa lại trôi qua, Taehyung vẫn chẳng thể nào đếm được hết số cánh hoa trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro