Chương 25: Đánh dấu (2)
Sáng hôm sau hai người đi từ nhà Jungkook đến thẳng trường học luôn.
Suốt buổi sáng Taehyung chỉ nghĩ xem tại sao hôm qua Jungkook lại kì lạ đến như vậy.
Tại sao đột nhiên muốn cho cậu xem AV, sau đó lại cự tuyệt sự "hỗ trợ" của cậu?
Mà hành động sau đó của anh cũng kì nữa.
Có thật là xem xong sẽ giúp Jungkook tăng tinh thần tập trung vào việc học không?
Cậu cứ nghĩ lung tung mãi mà chẳng mò ra chút manh mối nào, đành lên trên diễn đàn hỏi.
Taehyung kể lại một số điểm nhấn, cũng không hẳn là khai sạch ra mà có cắt bớt đi vài phần, sau đó vào mục ẩn danh rồi đăng bài.
Cả buổi sáng hôm nay cậu đã nhận hơn hàng chục bình luận trả lời, nhưng thật sự mà nói thì chẳng có cái nào thực tế chút để tham khảo cả. Trong hàng chục bình luận cợt nhả kia chỉ có một bình luận duy nhất thành thật khuyên nhủ cậu nên đi hỏi thẳng bạn trai, vừa an toàn lại còn chính xác hơn.
Cũng không phải Taehyung chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng ngẫm lại thì có hỏi thì Jungkook chắc canh cũng sẽ cố gắng biện cớ lấp liếm, hỏi cũng bằng không mà thôi
Đến tận đầu tiết chiều mới có một tài khoản tên【 Nàng Mầm 】trả lời, mà câu trả lời lại vô tình khiến cậu để mắt tới.
【 Nàng Mầm 】: Uầy uầy cái này mị biết, để mị nói cho mà nghe.
【 Nàng Mầm 】: Thân mật với cậu, tự dưng bật phim AV cho cậu xem, lại còn cho cậu mặc quần áo của mình nữa~ Đây đích thị là muốn pheromone của cậu rồi!!!
【 Nàng Mầm 】: Alpha ở tuổi dậy thì, nhất là khi bắt đầu nảy sinh quan hệ tình cảm thường sẽ có ham muốn cực độ với pheromone của Omega. Có khi cậu ta ngại quá không dám nói thẳng ra nên mới tìm cách để khiến cậu tiết ra pheromone cho cậu ta ấy. Chứ nếu không thì cậu cứ ngẫm lại xem, lúc xem AV có phải cậu đã phóng tiết ra pheromone rồi phải không?
【 Nàng Mầm 】: Có thể cậu ta đang ủ mưu cho lần tiếp theo đấy.
Taehyung ngẫm lại một chút, gật gù ngầm tán thành với bình luận của【 Nàng Mầm ].
Hóa ra Jungkook muốn pheromone của cậu.
Chân tướng đã được sáng tỏ, nỗi lo trong lòng Taehyung cũng dần vơi đi phần nào, đồng thời cậu lại cảm thấy có chút tự trách. Dù bọn họ dính nhau như sam nhưng cậu lại chẳng hay biết gì về tâm trạng của bạn trai cậu cả.
Jungkook không muốn nói thẳng ra, chắc là do lòng tự trọng của anh ấy.
Cơ mà đột nhiên Taehyung cảm thấy lòng tự trọng của Alpha có hơi...........buồn cười nhở, dù sao thì cậu cũng là bạn trai anh, muốn pheromone của cậu thôi thì có gì mà phải ngại chứ?
Mà kệ đi, nếu bạn trai cậu muốn pheromone của cậu rồi thì cậu sẽ tìm cơ hội đưa cho anh vậy ~
Taehyung còn nghĩ rằng cũng phải khó lắm mới có cơ hội ở riêng với Jungkook lần nữa, thậm chí còn tự tay tạo dựng tình huống trước rồi, nhưng ai ngờ tự dưng cơ hội ập đến dâng tận miệng luôn.
Tiếng chuông vào giờ vừa mới vang lên, Taehyung vừa mới được thả ra khỏi phòng giáo viên, đang định xuống sân bóng chuẩn bị tập hợp thì đột nhiên bị Jungkook chặn lại, nói muốn cùng cậu đi lấy dụng cụ thể thao.
"Bây giờ?" Taehyung hỏi: "Hình như hôm nay thầy bảo có bài kiểm tra."
"Sau đó thì thầy cũng nói là nếu hôm nay không kiểm tra được thì dồn sang cuối học kì mà." Jungkook bắt đầu giở trò bán thảm: "Phòng thể chất loạn xì ngầu vậy mà cậu nỡ lòng nào để tôi đi một mình sao?"
"Hai đứa mình thôi?"
"Ừa."
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở riêng.
Taehyung hiểu rõ, gật đầu đáp ứng: "Được, em đi với anh."
Jungkook nhếch miệng cười, trong lòng không hề có chút ý tốt nào.
Nói là đi lấy dụng cụ thể thao vậy thôi chứ thực chất anh muốn ngăn không cho cậu làm bài kiểm tra thể dục là chính.
Hai hôm nay Jungkook bị Mingyu và Eunwoo cười nhạo tận ba lần rồi, hai đứa suốt ngày liên mồm liên miệng bảo anh đánh trận nào thua trận đó, lực chiến đấu bằng không, đến cả người mất trí cũng có thể lừa được anh. Đặc biệt là Mingyu, cả ngày chỉ ngồi gào hét ầm ĩ cho rằng Jungkook éo xứng đáng làm bang chủ, mau mau cút xéo khỏi ngôi vương cho cậu ta lên kế thừa.
Tuy rằng Jungkook cũng biết tâm cơ này của Mingyu từ lâu rồi nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Dù sao thì anh mới có mười bảy tuổi đầu, tính háo thắng là chuyện bình thường thôi. Vậy nên anh đành nghĩ ra kế mới.
—— lùi bài kiểm tra của Taehyung xuống cuối kì.
Dù hôm nay không kiểm tra thì cuối kì kiểm tra vẫn được, không ảnh hưởng gì nhưng đến lúc ấy chắc Taehyung cũng đã khôi phục trí nhớ lại rồi, thể nào cũng tức chết cho mà xem.
Hơn nữa chỉ có hai người dời lịch thi, mà thể chất của Jungkook còn khỏe hơn Taehyung gấp nhiều lần, cử tạ một tay cũng chẳng vấn đề gì cơ mà. Đến lúc đó ngồi ngáp một cái cũng vượt mặt được cậu ta, tuyệt cmn vời luôn chứ sao!
Càng nghĩ càng thấy thú vị, mình phải chuẩn bị một xíu cho hoàn hảo hơn vậy.
Ban đầu còn nghĩ phải tốn nước bọt lắm mới rủ cậu đi lấy dụng cụ thể thao được mà ai ngờ đối phương lại dễ dụ như vậy, vừa mới dỗ ngọt vài câu đã đồng ý ngay.
Thầy thể dục cấp giấy dời lịch thi cho hai người.
Taehyung ngoan ngoãn đi theo sau Jungkook đến phòng thể chất.
Cơn gió đầu thu lưu luyến theo hơi sương lành lạnh ban sáng của ngọn cây khẽ lướt qua cổ thiếu niên, hai người sóng vai với nhau nhưng tâm tư đã sớm rẽ thành hai phía.
Phòng thể chất không lớn lắm, trong đấy chất đầy dụng cụ thể thao, dây dụa chằng chịt khắp nơi nơi. Nghe nói chỗ này bị hỏng đèn rồi nên dù sáng hay chiều hay tối đều trùm trong mình vẻ u ám mờ mịt cả.
Jungkook đẩy cửa đi vào.
Đủ các loại bóng lăn lộn trên mặt đất, con đường vào sâu bên trong phòng dường như trở nên khó khăn hơn nhiều.
Anh đang nghĩ xem nên bắt tay từ chỗ nào.
Tạ nặng quá, lỡ rớt xuống bẹp phát vào chân là chầu trời ngay, không được. Bóng rổ vừa to vừa bự, chiếm nhiều diện tích quá nên giờ mà bày ra thì đi bằng đầu, không được nốt. Hay là bóng đá trước nhỉ, cơ mà cả phòng tính ra chỉ vỏn vẹn có đúng hai quả, giờ mà dọn thì tẹo nữa chẳng biết cất đâu mất...
Thôi thì bóng bàn trước vậy.
Trần nhà rất thấp, chỉ cách Jungkook hơn 10cm. Tuy rằng khoảng cách như vậy vừa đủ để anh không bị cụng đầu vào tường nhưng khi dọn dẹp Jungkook vẫn hơi khom người xuống, chắc là do bản năng.
Bóng bàn đã nhỏ lại còn lăn nhanh, toàn chui vào mấy góc chết.
Jungkook dẫm qua kẽ hở còn sót lại trong đống bóng bàn lúc nhúc dưới chân, kiểm kê lại xem đã đủ chưa rồi gọi Taehyung ra xếp lại vào lưới.
Anh vừa mới xoay người qua thì đột nhiên có bóng người chạy đến, đè anh vào bức tường gần đó.
Lịch sử một lần nữa được lặp lại, kí ức bỗng dưng ùa về.
Nhóc con này sao cứ thích đè anh vào tường thế nhỉ?
"Lại sao đây—"
Chưa kịp dứt lời thì mùi pheromone của cậu đã tỏa ra khắp phòng, không khí ẩm thấp phủ đầy trên dụng cụ thể chất, cả phòng thể chất vốn âm u dưới ánh đèn mờ mịt nay lại như được mưa hè tưới mát. Mùi hương của cậu giống hệt như chủ nhân của nó vậy, mát mẻ lại sạch sẽ vô cùng.
Mùi hoa nhài.
Hương thơm nồng nàn của hoa nhài xộc thẳng lên mũi Jungkook khiến anh phát ngốc cả ra.
Hóa ra mùi của Taehyung không phải bạc hà, càng không phải hoa sơn chi.
Là hoa nhài.
Tuyến thể Jungkook như bị từng bông hoa nhài tinh khiết siết chặt lại, hệt tựa sợi dây gai bó quanh tuyến thể mẫn cảm của anh.
Hương thủy mặc nhàn nhạt hòa quyện vào hương hoa nhài thanh mát.
Không khí lành lạnh phả trên làn da ửng hồng.
Jungkook không dám đưa tay ra ôm lại cậu, năm ngón tay khẽ siết chặt lại vào nhau, hơi rũ mắt nhìn thiếu niên trong ngực. Mà vừa hay cậu cũng đang ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng cong cong, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Anh ơi, như này được chưa?"
Jungkook ngây người phát ngốc.
Trái tim đáng thương như ngừng bặt lại, sau đó đập thình thịch liên hồi.
Cậu ấy thật sự cười với mình?!
Cậu ấy cười với mình?!
Phắc...... Cậu ấy cười lên trông đẹp chưa kìa......
Hai lưỡi kiếm sắc nhọn đang kề sát bên cổ Jungkook khiến anh thở mạnh cũng không dám, run run lo sợ rằng bản thân sẽ gục ngã trước pheromone của Taehyung mất.
Rõ ràng từ trước tới nay cũng không phải chưa từng gặp phải pheromone của Omega, cơ mà mỗi lần vô tình gặp phải đều cảm thấy có chút khó chịu, mà tại sao đến lượt Taehyung thì lại lạ như này?
Tuyến thể cứ vô thức hưởng thụ hết tất thảy sự thoải mái của hương hoa nhài kia.
Trong lòng tự dưng muốn siết chặt lấy cậu, muốn giấu cậu đi không cho bất cứ ai thấy nữa, cảm giác độc chiếm dâng trào lên khiến chính Jungkook bị chính bản thân anh dọa phát khiếp rồi.
Anh cắn răng muốn đẩy Taehyung tránh xa mình ra.
"Taehyungie, cậu bình tĩnh một chút, nhỡ tẹo nữa có người đến thì sao? Mau mau thu hồi lại đi."
"Tại sao?" Taehyung hỏi: "Không phải anh muốn pheromone của em à?"
"Không hề! Ai dám?"
Jungkook vừa nói vừa cảm nhận được mùi hương hoa nhài khắp bốn phương tám hương đang bao trọn lấy tim phổi anh, trong đầu hoảng đến phát điên.
Cắn cái con khỉ ấy! Ai mà dám cắn cậu cơ chứ?!
"Ngoan...ngoan nào, mau thu hồi đi "
Taehyung không khỏi có chút thất vọng.
Cậu chỉ "ừ" một tiếng rồi cúi đầu lặng lẽ thu hồi pheromone, ai ngờ mãi không thu lại được, ngược lại còn mất khống chế tràn ra nhiều hơn.
Jungkook trừng mắt nhìn lên trần nhà đợi một lúc lâu, bỗng dưng cảm thấy nồng độ pheromone trong phòng ngày càng có xu thế tăng cao.
Anh gắng gượng nhíu mày lại cúi đầu xuống nhìn cậu, phát hiện thấy biểu cảm của đối phương trong lòng mình dần trở nên kì lạ hơn.
Gò má ửng hồng bất thường, khóe mắt cũng đỏ bừng cả lên, chắc có lẽ là do khó chịu nên cậu khẽ cắn chặt môi, trên má thoắt ẩn thoắt hiện lúm đồng tiền.
Jungkook mới chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cả cơ thể nóng như lửa đốt vậy.
Hô hấp Taehyung dần trở nên dồn dập hơn.
Tuyến thể nhói lên, tay chân mềm nhũn không còn chút sức lực, chân đứng cũng không vững nữa, chầm chậm ngã xuống.
Cơn lửa dục khó chịu quen thuộc tràn đến, cậu biết kỳ phát tình của mình đã tới rồi.
Jungkook vội vàng ôm chặt người vào trong lòng, trong lòng rối bời.
Taehyung khó chịu nhíu chặt mày, giọng lí nhí nhưng vừa đủ để ghim chặt từng câu từng lời vào đầu anh: "Anh ơi...em không thu lại được...kỳ phát tình của em tới rồi...."
Mấy nay cậu mải lo cho chuyện học tập của Jungkook quá mà quên mất rằng bản thân mình sắp đến kỳ phát tình rồi.
Kỳ....phát tình?
Bên cạnh phòng kho là sân bóng, có một nhóm bạn nam đang chơi bóng rổ, thi thoảng còn vọng vào tiếng la hét cổ vũ nhiệt liệt.
Nhưng lúc này cả thế giới bên ngoài với phòng kho thể chất như hai thế giới ly biệt hoàn toàn vậy, tất cả âm thanh ồn ào vồn vã ngoài kia như biến thành ngôn ngữ nào đó khó hiểu, trừ tiếng tim đập liên hồi cùng hơi thở nặng nề của người trong lòng anh ra thì Jungkook chẳng còn nghe được gì nữa.
Taehyung chui nhúc vào trong lòng anh, cả tuyến thể đều lộ rõ ra trước mặt Jungkook, hệt như vị lữ khách lang thang khát khô cả họng trên sa mạc nóng rát bỗng dưng thấy được ngọn đảo nước ngầm vậy.
Bây giờ miếng dán chặn mùi cũng chỉ là thứ vô dụng chẳng làm được gì, mà anh cũng chẳng mang theo thuốc ức chế nữa. Jungkook chợt nghĩ có nên kéo Taehyung ra ngoài không, nhưng nghĩ lại thì bên ngoài đông người như vậy, đưa cậu ra ngoài thì nguy hiểm chết mất.
Nên làm gì đây? Phải làm sao mới được bây giờ?
Jungkook chưa từng cảm thấy việc giữ lí trí vững vàng lại là một chuyện khó khăn như vậy.
Anh sợ pheromone của mình sẽ làm đau Taehyung, nỗ lực nín nhịn tuyệt đối không để tràn ra một chút pheromone nào cả, nhịn đến phát đau.
Jungkook nhịn được, nhưng Taehyung thì không
Trong lòng cậu tràn trong lửa dục khó chịu của kỳ phát tình, nhưng lại chẳng thể tìm được cách để trấn áp nó.
"Anh ơi...... Em muốn pheromone của anh....."
Taehyung nhỏ giọng cầu xin, bây giờ cậu chẳng còn lí trí để màng tới chuyện bây giờ cả người Jungkook đã cứng đờ lại nữa rồi, chỉ chăm chăm rướn lên chạm vào tuyến thể của anh.
"Anh ơi......"
Lời thì thầm nỉ non như làm nũng chính thức phá vỡ thành tuyến tinh thần của Alpha.
Taehyung mò mẫm một hồi cũng tìm ra được chỗ tỏa ra hương thủy mặc nhàn nhạt, khẽ nheo mắt lại.
Nhưng mùi hương quá nhạt nhòa, không đủ để thỏa mãn lửa dục phát tình đang hành hạ bên trong cậu.
Cậu hít vào một hơi, cuối cùng quyết định ---- cắn xuống.
Omega không có răng nanh, cũng không có cơn đau phát ớn người khi bị cắn. Taehyung bây giờ chỉ giống như bé nai con đang cố gắng cọ cọ qua da ngoài của tuyến thể, không những không đau mà còn làm tim anh trở nên ngứa ngáy đến phát điên.
Tuyến phòng bị cuối cùng của Jungkook cũng đã bị Taehyung phá vỡ.
Cánh tay anh càng ôm chặt lấy eo cậu hơn, hương thủy mặc như bùng nổ lại mang theo chút dục vọng chiếm hữu bao trọn lấy người trong lòng.
Taehyung run run, áp chặt vào má anh cầu xin: "Anh ơi....cắn em..."
Jungkook siết chặt lấy cậu.
Tuyến thể đằng sau truyền đến cảm giác nóng ẩm, sau đó là cảm giác đau đớn vì bị răng nanh đâm thủng.
Taehyung hơi hé miệng, giọng nghèn nghẹn kẹt lại ở cổ không thốt ra được. Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt mình, cả người run rẩy lẩy bẩy trông vô cùng đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro