Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥




Sợ người bay đến chốn xa xôi, sợ người rời bỏ ta đi mất

Càng sợ người sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi đây

Lệ rơi từng giọt, lệ đều tuôn chảy về phía người

Chảy vào đáy biển thẳm sâu...

Vòm trời mùa hạ cao xanh trong vắt, ta nằm trên tán cây phong, vạt y phục rủ xuống che mất lá, vò Hồng lộ tửu uống cạn lại đổi một vò khác, tuyệt nhiên chưa từng có phút giây nào thực sự tỉnh táo. Mặt hồ phẳng lặng gợn sóng lăn tăn, cá trong hồ thi thoảng đánh động, ta nương theo ánh mắt nhìn xuống, xuyên qua làn nước trong cũng không tìm được bóng dáng của con cá chép năm nào, mới phát hiện đã năm trăm năm trôi qua.

Năm trăm năm, Chính Quốc sớm đã không còn ở Thanh Khâu nữa.


***


Chính sự giữa Thiên giới và Hồ tộc ngày càng phiền hà, sớm sớm chiều chiều quân thần của Thái Vĩnh cứ đến tìm ta hỏi ý, cuộc sống nhàn tản của ta cũng không kéo dài thêm được bao lâu nữa. Hạo Nghiên đúng là chứng nào tật nấy, ngọt lạt hứa hẹn được mấy trăm năm đầu, bây giờ đã bắt đầu tìm cách gây khó dễ cho ta, nếu biết vậy năm xưa ta chắc chắn tạo một cái kết giới lớn hơn, để hắn khỏi tìm được con trai mình sớm thế. Hết cách, hiện tại cả Thanh Khâu lại coi ta như đương kim thánh thượng mà đối đãi, chuyện gì cũng đến tay, bạch lão hồ nói chi bằng ta cứ giả bệnh bế quan vài năm, bọn họ cũng không làm gì được, Thái Vĩnh đứa nhỏ này phải tự tìm cách trị quốc mới có thể ngồi vững ngai đế chứ, nhưng ta vẫn là không đành lòng nhìn nó bị đám thần tử này vần qua vần lại, chỉ còn cách ngày ngày vào cung bàn chính sự.

Cũng tốt, năm gian Hồng lộ tửu sắp bị ta uống hết rồi, chẳng mấy lại thấy tẻ nhạt vô vị, chi bằng cứ bận bận rộn rộn như vậy lại có ý vị hơn. Ta thậm chí còn nhờ đứa cháu Thái Vĩnh đón vài tiểu hồ ly vào rừng chơi với ta, chỉ tiếc chúng nó đều quá rụt rè, nhìn thấy ta liền cụp đuôi lại, dùng cách nào cũng không khôi phục được sự náo nhiệt của trước đây.

Có những ngày chán nản không biết làm gì, ta lại tìm cách tự mình ủ Hồng lộ tửu. Ngồi nửa ngày trời ở gian sau nhà, chân tay đều lấm lem bùn đất cũng không biết làm cách nào để ủ rượu cho tốt. Ai bảo ta bình sinh chân tay vụng về thô kệch, ủ vò nào vò đó hỏng, ngay cả hương thơm cũng một trời một vực, đến bạch lão hồ uống vào cũng không thể nào nuốt nổi, mà Hồng lộ tửu ủ sẵn đã chỉ còn lại có độ chục vò, mỗi năm ta rón rén uống một vò cũng đã chẳng còn lại là bao.

"Ngươi nói xem, ngươi tinh thông nhiều thứ như vậy, có thể nào tìm cách ủ Hồng lộ tửu cho ta không?"

Bạch lão hồ còn đang mải tính nước cờ, nghe thấy vậy liền tay chân bủn rủn. "Tiên tôn, lão phu già rồi, người thấy đó, đến bồi người chơi cờ ta còn làm không tốt, huống chi chuyện ủ rượu?"

Ta ngẫm cũng có lý. "Cũng đúng, bảy vạn năm nay ngươi chơi với ta còn chưa thắng trận nào, những chuyện khác còn có thể làm tệ hơn."

Bạch lão hồ và hồng hồ ly vẫn luôn oán trách ta năm đó để cho y đi. Ta giả vờ mắt mù tai điếc mặc kệ bọn họ, nhưng cũng không thể mặc kệ được nữa. Huống hồ, lời lão nói, ta không có gì biện bạch.

Ta mỉm cười với lão. "Thật nhớ trước kia. Lúc ta chỉ mới là một cửu vỹ hồ vô ưu vô lo sống trên Thiên giới, cùng với Hạo Nghiên Doãn Kỳ hai người bọn họ tầm sư học đạo ở núi Duẫn Đan. Lúc đó, tuy rằng võ nghệ của ta không bằng hai người bọn hắn, cũng thường xuyên bị sư tôn quở trách, nhưng hai người lúc nào cũng cùng ta chịu phạt, cùng ta xuất sơn ngao du tứ hải.

Ta có lẽ cũng từng giống như Chính Quốc, chỉ muốn một đời phò trợ Doãn Kỳ lên ngôi, sống không thẹn với lòng là được. Y làm Thiên đế, ta làm tướng quân, Hạo Nghiên trợ giúp, nhất định sẽ đem đến một lục giới bình yên phồn thịnh. Nào ngờ thế sự trêu người, Hạo Nghiên vẫn luôn tham vọng ngai Thiên đế, lợi dụng trận chiến Thiên Ma để đẩy Doãn Kỳ vào chỗ chết. Chỉ trách ta không nhìn rõ mưu đồ của hắn từ sớm, không thể cứu được Doãn Kỳ, cuối cùng lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục."

Bạch lão hồ trầm ngâm. "Tiên tôn, chuyện đã qua lâu rồi, người không cần tự trách."

Ta thở dài, rốt cuộc lắc đầu. "Lúc đầu, ta nghĩ muốn giữ Chính Quốc ở lại bên mình cả đời, để y không nhúng tay vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của Cửu Trùng Thiên, y là người đơn giản, không biết nói chuyện toan tính, nếu như bị cuốn vào sẽ chỉ còn con đường như Doãn Kỳ. Nhưng lại biết được y là đứa con duy nhất của Hạo Nghiên, hoàng lộ không có vật cản, ta lại nghĩ, nếu như y có thể mở ra một triều đại thái bình hơn cho lục giới, âu cũng là chuyện tốt."

"Tiên tôn, Chính Quốc không phải là Mẫn Doãn Kỳ."

Ta giật mình ngẩng lên.

Chính Quốc không phải Mẫn Doãn Kỳ.

Lá phong đong đầy vai áo, ta nhìn vò rượu đã cạn, không tự chủ được mỉm cười. "Phải, Chính Quốc không phải là Doãn Kỳ. Là ta đã nhầm, cũng là ta vọng tưởng. Doãn Kỳ sẽ không bao giờ sống lại nữa."

Nghĩ lại thì, lần đầu ta gặp Chính Quốc quả thực là cơ duyên xảo hợp. Ta đã nguyện một đời ẩn cư không màng thế sự, gửi gắm tình cảm vào cây cỏ vô tà, ấy vậy nhưng khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy y chính là không đành lòng, từ một lần không đành lòng trở thành ba vạn năm không quay lại được.

Ta lúc đầu còn không hiểu vì sao lại đem y về thả trong hồ, lúc y nhảy lên bờ cũng đã định bỏ mặc y tới chết. Y là con trai của kẻ ta căm hận hắn, y chết rồi Hạo Nghiên sẽ càng đau khổ. Nhưng rốt cuộc lại vẫn không xuống tay được.

Năm tháng có con cá nhỏ này bầu bạn, ta quả thực đã vơi đi chút ít cảm giác mất mát mà bảy vạn năm qua Doãn Kỳ đem lại. Tuy rằng y chỉ là một tiểu hài tử không hiểu sự đời, nhưng ở bên y rất có cảm giác bình yên, giống như ta được trở về những năm ở trên núi Duẫn Đan. Vốn chỉ là tình cảm sư đồ đơn thuần ban đầu, nhưng càng về sau càng không kiểm soát được nữa.

Khoảnh khắc ở dưới lòng sông Ngân chảy xiết, ta đã biết không còn đường quay đầu nữa. Ta biết y đối với ta thế nào, càng biết tình cảm của ta ra sao. Nhưng biết thì sao chứ? Y là con của Hạo Nghiên, còn ta, là kẻ đã thề đời này phải chính tay giết hắn. Chúng ta không có kết quả, hà tất phải lừa mình dối người thêm. Để y niết bàn, để y rời đi, tiếp tục làm Thái tử Cửu Trùng Thiên, đoàn tụ phụ mẫu, chính là kết quả tốt nhất mà ta có thể đưa đến cho y. Coi như chuộc lại những năm tháng ta đã giấu y ở núi Ngu Sơn cô đơn hẻo lánh này.

"Nhưng có thật chỉ là vì vọng tưởng hay không?"

Ta ngẩng đầu, Bạch lão hồ chăm chú nhìn ta, giọng nói thập phần điềm tĩnh.

"Tiên tôn, thứ cho lão phu nhiều lời, bảy vạn năm qua người dùng lão phu thay thế một người không có kết quả, vậy sau này người dùng ta thay thế một người khác, càng không có kết quả đâu."

Người không thể cả đời tìm kẻ thay thế như vậy được.

Phải. Ban đầu ta vì y là con trai Hạo Nghiên mà tiếp cận, sau đó lại vì y phảng phất bóng dáng của Doãn Kỳ mà mong chờ. Nhưng rốt cuộc, nụ hôn ở lòng sông Ngân hôm đó đã cho ta biết, y không phải Doãn Kỳ, cũng không phải con trai Hạo Nghiên, y chỉ là Chính Quốc, là một tiểu Quả Quả muốn cả đời bầu bạn bên ta mà thôi.

Y là Điền Chính Quốc.

"Tiên tôn, người muốn đi đâu?"

Ta khoác lấy tấm áo ngoài đặt trên phiến đá, không cả kịp quay đầu đáp lại bạch lão hồ, chỉ kịp nói một câu. "Ta phải đi tìm hắn."

Từ Thanh Khâu đến Thiên giới chẳng mất bao lâu, thiên binh thiên tướng thời gian này tập dượt binh mã, rõ ràng đang chuẩn bị cho chiến tranh, không hề chú ý đến cổng vào. Ta hóa thành một tiểu hồ ly lẻn qua cổng phụ, nhưng lại không biết cung của Chính Quốc nằm ở đâu, nơi này bảy vạn năm không đến, nhiều thứ đã sớm thay đổi, khiến ta đi một chút là lạc.

Kỳ thực lúc đòi chạy loạn lên đây tìm người ta cũng không nghĩ được nhiều. Vạn nhất bị Hạo Nghiên tóm được, một mình ta thân cô thế cô ở Thiên giới ắt hẳn không có kết cục tốt, không biết chừng hắn sẽ một đao diệt cỏ tận gốc. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không có cách nào ngăn bản thân lạc đến tận đại điện, nghe thấy tiếng Lý Hạo Nghiên đang lớn giọng điều binh khiển tướng ở bên trong.

Được rồi, nếu thực sự bị hắn tóm được, cũng không nhất định là bị diệt cỏ tận gốc. Dẫu sao đây cũng là Cửu Trùng Thiên, truyền ra bên ngoài ta chết không minh bạch cũng chẳng vẻ vang gì cho hắn. Tuy rằng hắn làm nhiều chuyện hoang đường, nhưng xưa nay coi trọng nhất vẫn là thanh danh, cho dù muốn một đao chém chết ta cũng sẽ đợi thời cơ thuận lợi nhất.

"Thế nào, vẫn chưa hồi tâm chuyển ý sao?"

Là giọng của Hạo Nghiên, không những vậy còn mang ba phần nhường nhịn. Ta bỗng dưng cảm thấy khôi hài, hắn trước đây có thể nhún nhường, nhưng đều là ghi thù trả sau. Người có thể khiến hắn thật lòng nhịn một tiếng, trên đời chắc sẽ không có người thứ hai.

"Con nên biết, kể cả con không dẫn binh, ta vẫn có rất nhiều cách để diệt sạch Hồ tộc."

Quả nhiên hắn sớm đã lên kế hoạch khởi phát chiến tranh, hơn nữa, người hắn đang nói chuyện cùng, chính là Chính Quốc.

"Phụ hoàng, hài nhi đến tột cùng vẫn không hiểu được, tại sao người nhất định phải diệt trừ Hồ tộc? Nếu người muốn, con sẽ cố gắng khuyên can bọn họ quy phục Thiên giới, con và Hồ tộc có mối liên kết rất lớn, họ nhất định sẽ..."

Chính Quốc còn chưa nói dứt lời, đã bị một chưởng của Hạo Nghiên đánh cho văng ra mười trượng. Y thổ huyết, tư thế có chút yếm thế, nhưng ngay lập tức đứng thẳng lại, nghiêm trang cúi đầu. "Xin phụ hoàng minh xét."

Hạo Nghiên nhìn y không chớp mắt, hắn bước xuống từ trên ngai vị, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh thản nhiên, cũng cực kỳ tàn nhẫn. Y hệt như năm xưa một đao chém chết Doãn Kỳ.

"Ta căn bản không cần sự đồng thuận của một Hồ tộc nhỏ bé. Thứ ta cần, chính là lòng trung thành của con. Ngày nào tâm con còn hướng về bọn họ, hướng về Kim Thái Hanh, ngày đó ta không thể cho con làm trữ quân thống lĩnh thiên binh vạn mã được. Giữa ta và Kim Thái Hanh, con chỉ có thể chọn một. Nếu con thực sự không hồi tâm chuyển ý, được thôi, ngôi thái tử này để lại, người khác làm, còn con, lột vảy xóa tên khỏi bảng phong thần, vĩnh viễn không bước chân về lại Cửu Trùng Thiên nữa."

"Ta cho con một tháng, từ từ suy nghĩ đi."

Bên trong truyền ra giọng của Chính Quốc. "Hài nhi hiểu rồi."

Khí huyết trong cơ thể ta đều nhất loạt đông cứng. Từ lúc ấy cho đến khi trở về núi Ngu Sơn, toàn bộ những lời ta định nói với Chính Quốc đều chậm rãi bị nuốt xuống bằng hết. Rốt cuộc ta vẫn không hiểu hết con người của Lý Hạo Nghiên. Ta cho rằng hắn chỉ có thể giết huynh giết bằng hữu, cũng không thể nào hại chính con đẻ của mình. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn còn hơn cả hổ. Là ta coi thường hắn, cũng coi thường tình cảm của chính mình.

Khi ta trở về rừng phong, xế chiều đã vãn, nắng xuống trăng lên, cơn mưa tầm tã cuốn trôi những tán lá phong cuối mùa, cơ thể ta lạnh buốt. Ta chuyển về nhân dạng, khai mở linh lực, đứng trong cơn mưa lớn bắt đầu vận công. Bạch lão hồ từ trong sơn động chạy ra, nhìn thấy ta đứng dưới mưa liền lớn tiếng.

"Tiên tôn! Người đang làm gì vậy?"

Trận pháp này còn có thể không quen thuộc sao? Bảy vạn năm trước ta đã làm một lần, chính là lúc một đao đâm Lý Hạo Nghiên, đâm nát tất cả hồi ức đẹp đẽ giữa ba người, lần này lặp lại.

"Người hà cớ gì phải tự làm khổ mình như vậy?"

Ta không thắng được Hạo Nghiên, bởi năm đó dù phong bế toàn bộ tình cảm của mình ta vẫn không cách nào thẳng tay giết chết huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Bởi vì mềm lòng, nên Doãn Kỳ mới phải chết. Lần này, bằng cách nào ta cũng không thể mềm lòng được nữa.

Huyễn Ái Trận. Một trong bảy cấm thuật của lục giới. Người sử dụng trận pháp sẽ phong bế toàn bộ huyết mạch tình ái của mình, từ đó đoạn tuyệt tình ái, không yêu, cũng không còn biết yêu.

Ta phát hiện ra rồi, Chính Quốc. Là ta đã luôn giấu giếm tình cảm của mình, là ta đã luôn mặc cảm không dám bước về phía ngươi. Nếu như có cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không để ngươi quay trở về Cửu Trùng Thiên làm Thái tử, ta muốn ích kỷ giữ ngươi bên cạnh, điều này mãi đến tận bây giờ ta mới hiểu ra.

Chỉ tiếc, tất cả đã quá muộn rồi. Không còn 'nếu', chỉ còn duy nhất một điều ta làm được cho ngươi.

Khi ta tỉnh lại, trăng đã lên đỉnh đầu. Cấm thuật quả nhiên tiêu hao không ít linh lực, ta như vậy đã ngủ hết ba ngày ba đêm, còn chưa kịp thẳng người ngồi dậy gọi bạch lão hồ hỏi chuyện, bên ngoài nhà tranh đã in bóng lưng kẻ khác. Ta nheo mắt nhìn qua hàng liễu, thấy y không khôi giáp cũng chẳng linh quang, chỉ đơn đơn bạc bạc mặc bộ lục y mà trước khi rời khỏi Thanh Khâu y từng mặc, phảng phất bóng dáng người thiếu niên năm nào.

Ta chỉnh lại phát quan, thẳng người đứng dậy. Trong tâm đột nhiên phát hiện ra có gì đó rất trống rỗng, giống như trái tim bị moi ra vứt xuống vực sâu, không còn chút cảm giác nào cả. Ngay đến bóng lưng từng khiến ta từng chao đảo cũng đã không còn chút tư vị nào nữa. Cũng tốt, ta tự nói với mình, cũng tốt, rồi bước ra ngoài cửa.

Khi ta bước ra ngoài, Chính Quốc vẫn đương nhìn mặt hồ phẳng lặng phía trước, tựa như nhìn đến xuất thần, không phát hiện ra ta đang ở đây. Hồi lâu, y giật mình thu lại ánh mắt, quay sang thấy ta đã đứng đó tự lúc nào, bèn nói. "Thái Hanh, huynh đã tỉnh."

Ánh trăng chiếu xuống vừa trong vừa sáng, giọng y cũng nhuốm màu sắc tương tự, khiến ta cảm nhận mọi thứ vẫn vẹn nguyên không chút gì thay đổi. Y vẫn là y, vẫn là Quả Quả năm nào đứng dưới tán phong luyện võ. Còn ta vẫn là tiên tôn ngày ngày nhàn tản uống rượu thưởng trăng. Huyễn ảnh đẹp biết chừng nào.

"Chẳng hay thái tử đại giá quang lâm, có gì muốn chỉ bảo?"

Ta phát hiện ra giọng của mình cũng không còn âm vực cũ, không có chút rung thanh, trái tim cũng không hề lệch nhịp. Lúc này ta giống như một con rối vô hồn, muốn vặn trái thì vặn trái, vặn phải thì vặn phải, tuyệt đối sẽ không có chút gì kháng cự. Chính Quốc vẫn duy trì gương mặt tràn ngập ưu tư, nói với ta.

"Thái Hanh, cùng đi với ta đi."

Ta ngẩn người.

"Ta không tiếp tục được nữa. Ta không muốn làm thái tử, không muốn làm trữ quân, càng không muốn làm Thiên đế. Người đi với ta đi, ta chỉ muốn cả đời bầu bạn với người, cùng người đi đến địa lão thiên hoang."

Y nói những lời này không vấp váp, không ngượng ngập, ắt hẳn đã suy nghĩ rất lâu rồi. Có lẽ không chỉ là một cuộc chiến Thiên Hồ, còn là cả một tương lai phía trước gánh vác lục giới. Nhưng y còn trẻ, còn có thể ngông cuồng, còn ta, ta sao có thể?

"Được."

Chính Quốc khấp khởi nắm chặt lấy tay ta, ta nói tiếp.

"Vậy ngươi giết Thiên đế đi."

Khi nói những lời này, ta không có đến nửa điểm áy náy, bình bình thản thản mà hủy hoại từng tấc hi vọng của y.

"Ngươi giết Thiên đế xong, ta sẽ đi với ngươi. Bất luận ngươi muốn đến thiên giới hay địa giới, là nhân hay là ma, ta cũng không khước từ."

Chính Quốc lùi lại, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay ta. Ánh mắt của y tan nát, giống như hồ băng vào lập xuân từ từ phân tách. "Ta...ta..."

Trạng thái này mới đúng. Ta thầm tự hào, quả nhiên đã nuôi dạy y đúng cách rồi. Nếu ngày hôm nay ngược lại y bình thản gật đầu, ta sẽ không cách nào tiếp nhận. Bởi vì biết rõ Chính Quốc rất cương trực, cũng rất thiện lương, đừng nói là Hạo Nghiên, bảo y giết ác ma y cũng sẽ làm không được. Vậy nên, y sẽ không thể nào đồng ý đi cùng ta.

"Chính Quốc, ngươi đã không còn là người của Hồ tộc nữa, cũng không còn là thiếu niên trẻ tuổi không hiểu sự đời. Ngươi phải biết, giữa ngươi và ta, không còn là tiểu ngư và tiên tôn, mà là Thiên giới và Hồ tộc. Giữa chúng ta có mối huyết hải thâm thù, vạn kiếp không thể ở bên nhau. Quay về làm tốt thái tử của ngươi đi, sau này gặp lại trên chiến trường, nhất định không được nương tay với ta."

Ánh mắt của Chính Quốc hoàn toàn vụn vỡ. Giống như hài tử trước đây quỳ dưới nền tuyết chịu phạt nhìn về phía ta, cuối cùng lại bị ta làm cho thất vọng. Y vẫn giữ chặt lấy tay ta, có chút mơ hồ nhìn mười ngón tay đan chặt. Hồi lâu, y đột nhiên mỉm cười, nói.

"Được. Vậy người ôm ta một cái, ta liền rời đi."

Ta im lặng hồi lâu, cuối cùng giang tay ra ôm lấy y. Loại hành động thân mật có chút tầm thường này có lẽ chỉ nhân giới mới làm, Chính Quốc hạ phàm học toàn những điều vô bổ như vậy, cũng khiến ta bật cười đôi chút. Thế nhưng lúc ôm lấy y xong, ta cười không nổi nữa.

Ta phát hiện ra, khi hai thân thể chặt chẽ tương liên, nhịp đập trong trái tim y rõ ràng đến mức nào, tựa như khẩn thiết cầu xin ta đáp lại. Mà trái tim của ta, vĩnh viễn không thể có những rung động mãnh liệt như vậy nữa. Chính Quốc siết chặt ta vào lòng, nói.

"Người từng yêu ta chưa?"

Khi y nói những lời này, âm vục rung lên, tựa như vẫn đang tìm kiếm trong cái ôm đó sự rung động của ta. Ta vừa cảm thấy sử dụng cấm thuật quả thật đúng đắn, nếu không đứng trước mặt y cũng không thể giả vờ đến xuất thần như vậy, lại vừa tiếc nuối rằng, cả đời này cũng không thể cho y biết sự thật được nữa.

Ta hít một hơi thật sâu, rành rọt mà nói. "Chưa từng."

Năm trăm năm trước và bây giờ, chỉ có một đáp án. Mưa gió vần vũ, lá phong lả tả rơi rụng xuống vai áo, gió lớn đến mức che mờ đôi mắt ta. Khi ta mở mắt lần nữa, Chính Quốc đã không còn ở đây. Ta nhìn theo ánh trăng tan giữa đất trời, nơi đó y vừa rời đi mất, chỉ nghĩ rằng, y nhất định phải sống, nhất định phải sống thật tốt.

Như vậy mới không phụ những tháng năm của chúng ta.





Chiến loạn chẳng mấy chốc diễn ra, từ sau khi Chính Quốc trở về, duyệt binh của Thiên giới ngày càng rầm rộ. Dĩ nhiên bên ta cũng chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là một Hồ tộc nhỏ nhoi, so với thiên binh hùng mạnh chẳng khác gì trứng chọi với đá. Ta bèn tranh thủ thời gian Thiên giới chưa khai chiến đưa bách tính di tản xuống phía Nam, rời xa chiến địa. Như vậy, vạn nhất có thua cũng sẽ không tuyệt diệt.

Những ngày cuối cùng, chỉ còn lại ta cùng các tướng lĩnh thủ ở dưới núi Ngu Sơn, quan thần và Bạch lão hồ vẫn luôn túc trực. Thái Vĩnh không có khả năng lâm trận, một tiên đế như ta vậy mà phải thay cháu họ ra mặt nghênh chiến, đúng là hài kịch cho chư giới.

Cũng đã bảy vạn năm không mặc lại chiến giáp, hiện tại nhìn thế nào cũng có chút kì quái. Có lẽ ta đã quen y phục thư thái thêu hoa đính gấm, cũng quen một đời nhàn tản vô ưu, nên khi khoác lên mình chiến giáp ngược lại sẽ thấy cực kỳ bức bách.

Bạch lão hồ ở bên cạnh thở ngắn thở dài, nói với ta. "Người hà tất phải làm đến mức này."

Bước ra ngoài kia chính là đối diện với Điền Chính Quốc, ngày hôm nay chính là một mất một còn, hoặc ta chết hoặc y chết, không có con đường nào khác. Nhưng ta đã nói với y, ta chưa từng yêu y, vậy nên y sẽ không nương tay. Ta cũng đã vận cấm thuật, ta cũng sẽ không nương tay. Trận chiến này chính là công bằng như vậy.

"Ta không có lỗi với y, cũng không có lỗi với bách tính Hồ tộc. Ngày hôm nay nếu như Thiên đế quyết tâm sát phạt Thanh Khâu, ta cùng y liều chết một phen."

Khi ta rời khỏi rừng phong đến chiến địa, Chính Quốc đứng bên trên cùng với vạn binh mã, quả như trong tưởng tượng của ta, khôi giáp oai phong điềm tĩnh nhìn xuống. Ánh mắt giữa hai ta giao nhau, ta mỉm cười nói. "Thái tử quả nhiên quyết đoán hơn người, ngay cả phong thái tuyệt tình cũng thật giống cha ngươi ngày xưa."

Y nhàn nhạt cười. "Tuyệt tình nhất có lẽ phải là tiên tôn rồi."

Phải, năm đó bỏ y là ta, hai lần cự tuyệt y cũng là ta. Nếu luận về tuyệt tình, trên đời này có lẽ chỉ mình ta dùng cấm thuật để che giấu đi tình cảm của bản thân mà thôi. Ta rút kiếm, hướng về phía Chính Quốc mà nói. "Nếu đã vậy, trận hôm nay phải đánh cho thật sảng khoái."

Chính Quốc gật đầu. "Được, đây là người nói."

Đoạn, y quay về phía thiên binh thiên tướng ở phía sau, ra lệnh. "Tất cả lui binh, đây là trận chiến giữa ta và Hồ đế, không có lệnh của ta tuyệt đối không được tiến một bước."

Hai chúng ta giao chiến, quả nhiên không ai nhường ai, liên tục xuất chiêu hiểm. Linh lực của ta bởi vì sử dụng Huyễn Ái Trận mà tiêu hao vô số kể, sớm đã không còn là đối thủ của Chính Quốc. Vậy nên ta chỉ có thể dựa vào kiếm thuật đánh cận khiến y trở tay không kịp, nếu như tiếp theo Chính Quốc sử dụng linh lực bạo phát, ta nhất định đánh không lại.

Thế nhưng không chỉ có mình ta hôm nay chiêu thức khác lạ, ngay cả Chính Quốc cũng không được bình thường. Y liên tục chuyển dời vị trí, khiến hai ta so chiêu hết nửa tuần nhang vẫn không phân cao thấp, liên tục dời đến dời lui khiến thể lực của ta càng kém hơn. Ta phát hiện cứ di chuyển thế này không phải là cách, bèn dồn linh lực vào bội kiếm, bạo phát khiến y văng xa năm thước. Y thổ huyết, khôi giáp nhuộm đỏ, y bật cười nhìn ta, nói.

"Tiên tôn quả nhiên không thủ hạ lưu tình. Trái tim của người, nhất định là làm từ đá rồi."

Ngay cả đá cũng sẽ bị nước chảy mòn, y ở với ta ba vạn năm cuối cùng như bèo nước gặp nhau, ta đúng là lạnh hơn cả băng, cứng hơn cả đá. Chính Quốc đứng thẳng người, lần nữa vận linh lực, y dồn toàn bộ vào bội kiếm, linh khí bạo phát sáng chói một vùng trời. Ta cũng không chịu thua, vận chuyển hơn một nửa linh lực còn lại vào trong kiếm của mình, trong khoảnh khắc tâm ma che mờ mắt, kì thực muốn cùng y đồng quy vu tận, vĩnh viễn siêu sinh.

Ai bảo ngày đó ta mang y về trong hồ nhỏ bầu bạn. Ai bảo ta đường đường là tiên Hồ đế, là thượng thần, lại rung động vì một người vạn phần không được rung động. Ai bảo giữa ta và y vĩnh viễn cũng không có kết quả, chỉ có thể cùng nhau bước xuống hoàng tuyền mới có thể đời đời kiếp kiếp.

Ta sai ở mở đầu, vậy thì cứ sai ở kết thúc đi.

Hai chưởng đối nhau, đáng lý ra phải tạo nên địa chấn rung chuyển một vùng, thế nhưng lại không hề có. Chưởng lực của ta một đường đi thẳng, bội kiếm xuyên qua giáp bạc của Chính Quốc. Mà y, từ đầu đến cuối chẳng hề tung chiêu.

Ánh mắt của y vô thần khiến ta sợ hãi, thế nhưng lúc này đã quá muộn, ta thu kiếm, chỉ có thể làm nổi bật tử thương nặng nề của y. Y khẽ mỉm cười, ngẩng đầu gầm một tiếng liền hóa thành chân thân, mặc kệ trọng thương cũng phải xé rách thời không, tạo ra một ranh giới giữa Thanh Khâu và Thiên giới. Binh lính của y đồng loạt hỗn loạn, phó tướng theo sau không biết xử trí tình huống này thế nào, bèn nói.

"Thái tử bị thương, giết Hồ đế, phóng tiễn!"

Tứ phương đều là thiên binh giương cung bạt kiếm, đồng loạt phóng tiễn về phía ta, lúc này Chính Quốc không còn đủ sức duy trì chân thân nữa, quay trở về nhân dạng. Linh lực của ta vì một chưởng kia suy kiệt, còn chưa kịp trở tay, phía trước đã có bóng lưng chắn cho ta, thay ta nhận hết toàn bộ cung tên bắn tới.

"Thái tử!!!"

Lúc này toàn bộ Hồ giới đều sáng chói, kết giới mới xuất hiện, lấy ranh giới mà y vừa vạch ra làm dấu mốc, biến thành một vòng cung bảo hộ toàn bộ Thanh Khâu. Phó tướng bạo gan xông vào kết giới, bị hất văng ra trăm trượng, thổ huyết ngất đi. Mà Chính Quốc cũng đã sức cùng lực kiệt, vô định rơi xuống mặt đất.

Ta vội vàng đỡ lấy y, trong trái tim trống trải không ngừng có thứ muốn phá kén chui ra, nhưng cấm thuật quá mạnh, ta chỉ có thể đau đớn dằn vặt, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi được. Ta ôm lấy y vào lòng, hơi thở của y cực kỳ yếu ớt, giống như con diều bị xé nát, chỉ cần buông tay sẽ thực sự hồn phi phách tán, biến mất vào hư vô.

"Chính Quốc...Chính Quốc..."

Y cuối cùng cũng vì hai chữ này mà có chút phản ứng, nắm lấy vạt áo của ta, nhẹ nhàng đáp trả. "Thái Hanh."

Y ngày thường rất lễ độ, chỉ có duy nhất hai lần dám gọi ta hai chữ 'Thái Hanh', một là khi y gặp ta ở rừng phong, muốn cùng ta bỏ trốn. Còn lại, chính là lần này.

"Thái Hanh, người gọi ta là Quả Quả đi." Y yếu ớt cười, nụ cười phảng phất vẫn còn chút ngây ngô của niên thiếu. "Gọi ta là Quả Quả đi, có được không?"

"Được, được, ta gọi. Quả Quả, mau dậy đi, ngươi còn chưa đánh xong, sao đã vội đầu hàng?"

Quả nhiên y bị những lời trách cứ này của ta mà bật cười. Nhưng cười một chút lại thổ huyết, máu nhuộm đỏ vạt y phục của ta, trông cực kỳ thê lương.

Y ngẩng lên trời, nhìn thiên binh thiên tướng đang dậm chân tại chỗ ở trên cao, thốt nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường. Y nói.

"Thái Hanh...ta không thể giết phụ hoàng, càng không thể giết Hồ tộc, những người mà ta đã dành nửa đời chung sống tình như thủ túc. Vậy nên, ta lập ra Linh Giới Trận, trên đời này ngoại trừ Hồ đế ra không ai có thể xóa bỏ trận pháp này, về sau Thiên giới nhất định sẽ không xâm phạm được Thanh Khâu nữa."

Linh Giới Trận cũng là một trong bảy cấm thuật, xây dựng vùng kết giới khổng lồ bất khả xâm phạm. Nhưng cái giá phải trả cũng tương đương. Nếu như Huyễn Ái Trận là đổi linh lực, vậy Linh Giới Trận, là đổi mạng sống.

"Ta dùng sinh mệnh của mình ngăn cản cuộc chiến Thiên – Hồ, cũng là chấm dứt mối thù của người và phụ hoàng ta."

Y níu chặt lấy vạt áo của ta, khẩn thiết nói.

"Thái Hanh, xin người, tha cho phụ thân ta, tha cho chính mình đi, được không?"

Đáng ra ta nên nhận ra kể từ lúc y liên tục di chuyển chuẩn bị cho kết giới. Đáng ra ta nên nhận ra thái độ bất thường của y. Là ta không tin tưởng y, ta nghĩ rằng chỉ dựa vào một câu nói của ta cũng có thể khiến y tuyệt tình mà chém giết. Y vốn không phải cha y, Chính Quốc không phải là Hạo Nghiên.

Trước đây ta lầm y với Doãn Kỳ, giờ ta lại lầm y với Hạo Nghiên, cả đời này ta chưa từng chân chính nhìn y với tư cách Chính Quốc. Tất cả là lỗi của ta.

Chính Quốc mở nắm tay của mình, bên trong là một chiếc trâm khắc hoa đào, ánh hoa tỏa sắc trắng lấp lánh. Y chầm chậm cài lên tóc ta, ánh mắt chuyên chú điềm đạm, giống như những ngày y nhìn ta thả đèn hoa đăng bên sông, cũng giống cả khoảnh khắc y ôm ta vào lòng. Chưa từng thay đổi.

"Trâm này làm từ vảy của ta, chỉ cần người mang bên mình sẽ đao thương bất nhập."

"Người từng nói, tình cảm chính là hoa đào, tàn rồi không thể lại nở. Ta muốn người biết rằng, hoa khắc lên trâm, đời đời sẽ nở hoa. Tình cảm của ta dành cho người, sẽ không bao giờ tàn."

Y chậm rãi nhắm mắt, hơi thở cũng yếu dần.

"Ta biết người không yêu ta, đời này của Chính Quốc gặp được người chính là may mắn lớn nhất. Không cầu người quay lại nhìn ta, chỉ cầu người một đời thanh thản."

"Thái Hanh, ta yêu người."

Long trâm không ngừng khôi phục linh lực của ta, cấm thuật cuối cùng cũng bị ta xé nát, lúc này nước mắt mới có thể rơi xuống, trái tim đau đến không thở được. Ta nghẹn ngào ôm lấy y, giống như y từng ôm ta, nhưng cũng như khi đó trái tim y cuồng loạn còn ta lại vô hồn. Lúc này đây, y không còn chút hồn phách nào nữa.

Con cá nhỏ sẽ không vì tiên tôn của y mà mở mắt nữa.

Ta khóc đến khàn tiếng, tựa như không còn chút cảm giác nào. Ta ôm chặt lấy thân xác của y, bởi chỉ cần buông ra, tất cả sẽ hóa thành tro bụi. Nhưng giữ được thể xác của y, không giữ được hồn phách của y, càng không giữ được tâm đã như tro tàn của y. Thế gian này không còn gì níu kéo được y nữa. Tiểu hài tử vì lá phong rơi xuống mà mỉm cười, vì ủ Hồng lộ tửu mà vui vẻ, vì ta mà nguyện cả đời mài mực thưởng trăng, đã từ bỏ thế gian này rồi.

Ta nhìn về phía rừng phong phía xa xa, ngẩn người nói với y.

"Ngươi xem, lá phong lại rụng nữa rồi, bàn cờ ngươi dệt cho ta sớm đã bị hủy mất. Ngươi làm lại cái khác cho ta được không?"

Ta xoa lên gương mặt huyết nhục mơ hồ của y, tựa như nơi ấy vẫn còn chút ít linh lực nào đó, xoa đến tay ta cũng nhuốm đầy máu đỏ. "Hồng lộ tửu ta tự ủ không ngon. Ngươi là đồ đệ không tốt, tiên tôn không có rượu uống ngươi cũng không quản, ngươi thực sự muốn đoạn tuyệt với ta hay sao?"

"Ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại mà xem. Ta đã đọc hết kinh thư ngươi viết rồi. Bạch Xà Hứa Tiên, Ngưu Lang Chức Nữ, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, đều đã đọc qua hết." Ta gạt nước mắt. "Ngươi không phải muốn hiểu ái là gì sao? Ta nói cho ngươi biết, ái là gì."

Ái chính là tình cảm ta dành cho ngươi, tháng tháng năm năm như nước chảy đá mòn. Ái chính là ta không thể một mình tiếp tục tồn tại nữa, vì ta cũng muốn nắm tay ngươi đến địa lão thiên hoang.

"Ta yêu ngươi, Chính Quốc."

Sao ta lại nói muộn như vậy, sao ta không thể dũng cảm bước về phía của y. Tại sao y có thể từ bỏ làm Cửu Trùng Thiên Thái tử, mà ta lại không thể từ bỏ làm Thanh Khâu Hồ đế. Tại sao?

"Chính Quốc, tại sao hai ta lại giống nhau như vậy. Ngươi dùng cấm thuật, ta cũng dùng cấm thuật. Nếu đã vậy, dùng thêm một lần nữa, cũng không sao đâu nhỉ?"

Toàn bộ linh lực vừa được hấp thu của ta lại bạo phát lần nữa, lần này, học tập y, chân thân cũng lộ ra. Cửu vĩ hồ, chín cái đuôi, ta vận động linh lực, đến kinh mạch toàn bộ đều hỏng, thổ huyết ra ngoài, một cái đuôi biến mất, rốt cuộc cũng níu lại được hồn phách của Chính Quốc. Ta ôm lấy y giữa huyết nhục mơ hồ, cùng y nằm xuống, mắt từ từ khép lại.

"Chính Quốc, kiếp này quá nghiệt ngã, quá ràng buộc, vậy nên ta cùng ngươi bỏ trốn. Kiếp sau ta không làm Hồ đế tiên tôn, ngươi cũng không làm Thiên giới Thái Tử, chúng ta tương ngộ theo cách khác."

"Không cầu đứng trên vạn người, chỉ mong dưới gốc cây phong ước hẹn bạch đầu giai lão."

*

Cầu chi đời người dài hay ngắn

Phải hỏi có ai bầu bạn nốt đêm trăng

*

Tiết thu phân năm nay không có gió bấc, tán lá phong rơi rụng lả tả nhuộm núi Ngu Sơn thành sắc đỏ. Nam nhân vận bạch y như mây gió đứng dưới tán cây, người đi qua tưởng rằng y đang ngắm cảnh, mà không thấy ánh mắt y hướng về mặt hồ phẳng lặng. Bạch y ca ca đợi một người, đợi tháng tháng năm năm, đợi đến ngày thiếu niên của hắn quay trở lại, ý cười trên môi vẫn vẹn nguyên như cũ, phảng phất tư vị đơn thuần thanh khiết, bàn tay chạm vào tay hắn mang hơi ấm của mùa hạ.

Phảng phất bóng bọn họ vai kề vai chạy vào rừng sâu, vĩnh viễn không quay lại cõi trần.


Nhìn người bay tới chốn xa xôi, nhìn người rời bỏ tôi đi mất

Hóa ra người vốn thuộc về bầu trời cao xanh

Lệ rơi từng giọt, lệ đều tuôn chảy về phía người

Quay ngược về thuở đầu gặp gỡ.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro