Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Vùng nông thôn này đường rất hẹp, là Hàn Trí Thành cố ý chọn, xe không thể tiến vào. Cho nên Kim Thái Hanh nghe được tiếng động truyền đến dưới triền núi. Sau đó, cậu nhìn thấy một người phụ nữ kéo hai vali hành lý đi đến, trên lưng còn đeo một cái balo, đó là còn chưa tính túi xách trên tay. Kim Thái Hanh - người chỉ có một vali hành lý và một balo nhỏ: "..."

"Đây là nữ diễn viên được chào đón nhất năm nay An Hữu Trân!"

Hàn Trí Thành khi quay hình cô ấy, nói một câu vào microphone. Nhân viên ở hiện trường rất phối hợp mà vỗ tay, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Kim Thái Hanh: "..." Cảm giác chịu đối xử khác nhau, ủy khuất quá.

Cậu nghĩ đến phần hậu kỳ còn có thể chèn thêm bong bóng phấn hồng cùng các loại màu sắc sặc sỡ. An Hữu Trân từ xa nhìn qua bên này, cố hết sức mỉm cười. Trịnh Hiệu Tích lại không có nghĩ nhiều như vậy, nhỏ giọng nói bên tai Thái Hanh:

"An Hữu Trân hiện giờ là tiểu hoa đán trong nước."

Vừa nói vừa vươn ngón tay cái: "Quan trọng nhất là cô ấy rất lợi hại, sau năm 25 tuổi mới bắt đầu có danh tiếng. Hiện giờ đã 27 tuổi, năm ngày mới chân chính nổi tiếng, danh hiệu đệ nhất lưu lượng năm nay hoàn toàn xứng đáng. Mời được cô ấy thì rating sẽ có bảo đảm, thù lao đóng phim hiện giờ của người ta hoàn toàn không thua kém gì ảnh hậu."

Thái Hanh bội phục mà gật đầu, đạo diễn Hàn Trí Thành bên kia quan tâm hỏi: "Hành lý của Hữu Trân có vẻ không ít nhỉ!"

An Hữu Trân đem hành lý sắp xếp tốt, đứng trước máy nói: "Phụ nữ chính là như vậy, lúc ra khỏi cửa thời điểm chỉ hận không thể dọn hết qua đây."

Đạo diễn lại cùng Hữu Trân nói hai câu, sau đó lại có tiếng người tới. Thái Hanh duỗi dài cổ, Hiệu Tích giật mình hô một tiếng: "Là Trương Nguyên Ánh"

Cậu kỳ quái nhìn Hiệu Tích hỏi: "Rất lợi hại sao?"

Thái Hanh không có hiểu biết gì về giới giải trí ở thế giới này, nguyên chủ cũng không có toàn diện, tuy rằng nhận biết được nhưng không rõ ràng như Trịnh Hiệu Tích.

"Đương nhiên là lợi hại!" Trịnh Hiệu Tích nói: "Này nhé! Người mới vừa đến là nữ chính đỉnh nhất, mấy năm trước cũng được coi là đệ nhất lưu lượng. Hiện tại đổi thành vừa đóng phim vừa mở phòng làm việc, phim truyền hình tham gia diễn đều đạt doanh thu cao nhất năm, danh tiếng cũng không tồi, đầu tư mấy bộ phim cũng đều kiếm lời cả!"

Thái Hanh gật đầu, Hiệu Tích tiếp tục nói: "Còn có.......Cô ta trước kia cũng là tình nhân của Điền tổng."

Thái Hanh mắt mở to nhìn Hiệu Tích: "Cô ấy cũng vậy?"

Trịnh Hiệu Tích thấy Kim Thái Hanh không ghen, nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nói: "Cũng mấy năm trước rồi! Lúc đi theo Điền tổng cô ta có thể xem là tiểu hoa đán, địa vị cũng tầm như Kim Trí Tú hiện giờ. Không tính là cao nhưng cũng không tính là vô hình, sau đó được Điền tổng trực tiếp nâng lên. Tự người ta cũng có kỹ thuật diễn, có tài nguyên, chủ yếu là..... vô cũng khéo léo đưa đẩy, dù sao sau khi rời khỏi Điền tổng thì những cái Điền tổng để lại cũng đủ giúp cô ta đi đến địa vì hiện giờ."

Thái Hanh nhìn nhìn Trương Nguyên Ánh, trong nháy mắt có cảm giác không so sánh sẽ không đau thương. Nguyên Ánh đi theo Điền tổng leo lên được vị trí này mà mình lại chỉ nghĩ đi làm bao thuê trọ. Cậu ủy khuất vẻ hình xoắn ốc trên mặt đất nhưng năng lực cậu như thế, cũng không có cách nào khác. Trương Nguyên Ánh giống như An Hữu Trân, được đoàn phim nhiệt liệt hoan nghênh, có lẽ là vô tình, cô ta liếc mắt nhìn Thái Hanh ở bên kia một cái.

Thái Hanh trộm thấy được, nhỏ giọng nói với Hiệu Tích: "Vừa rồi cô ấy nhìn em."

Hiệu Tích lại không nhìn về phía Nguyên Ánh, chỉ cúi đầu nói: "Đương nhiên rồi, đừng nhìn cô ta lúc Điền tổng muốn kết thúc ra đi dứt khoát thế nào, đó là vì cô ấy thông minh. Trên thực tế, đi theo Điền tổng rất tốt, ra khỏi cửa có mặt mũi, ngày thường còn có thể cung cấp trợ giúp, cô ta có thích Điền tổng hay không anh không biết, nhưng nghe nói vẫn luôn muốn liên hệ với Điền tổng."

Cậu sửng sốt: "Sao anh biết?"

Hiệu Tích cười xấu xa, nói: "Lúc em đi vào tìm Điền tổng không phải anh đều ở phòng thư ký chờ sao? Khi nói chuyện phiếm có nhắc qua, các cô ấy tuy nói không biết Trương Nguyên Ánh có thích Điền tổng không nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô ta có ý với Điền tổng."

Thái Hanh bĩu môi, đó là cô ấy không biết Điền Chính Quốc nhẫn tâm như thế nào, tuy nguyên chủ đối với Phác Thái Anh không tốt nhưng đối với Chính Quốc lại thực sự tận tâm tận lực, đương nhiên việc hắn báo thù cho vợ hắn thì Thái Hanh không có lời gì để nói. Nhưng hắn quá độc ác, nếu Đoàn Nghi Ân đánh gãy hai chân nguyên chủ về thể xác thì Chính Quốc ép nguyên chủ không thể có công việc, chỉ có thể bày quán vỉa hè, nhặt rác, làm người dọn vệ sinh lại,... lại đánh gãy hai chân nguyên chủ về tinh thần.

Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ? Trả thù hắn? Cậu nghĩ thôi cũng thấy run, nếu trả thù những người này rồi bị trả thù lại thì hậu quả không dám tả, cậu vẫn nên ngoan ngoãn chờ cốt truyện qua xong, sau đó sống yên bình đến hết cuộc đời!

"Đi chào hỏi thôi." Hiệu Tích đẩy đẩy cậu.

Thái Hanh bình tĩnh lại, đứng dậy đi chỗ hai người kia tươi cười nói: "Xin chào, tôi là người mới Kim Thái Hanh."

Tưởng phải nói tôi thích các cô chứ! Đây đều là hai người nổi tiếng, nếu nói thích cả hai thì cũng quá giả dối rồi! Nói thích một người thì lại đắc tội người kia nên cậu ăn nói vụng về thức thời mà ngậm miệng.

An Hữu Trân cười, bắt tay Thái Hanh nói: "Chào cậu, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

Trương Nguyên Ánh lại tương đối rụt rè, chỉ hơi hơi mỉm cười, bắt tay cậu rồi nói: "Mong chiếu cố nhiều hơn!"

Không biết những người khác khi nào đến, mọi người trước cứ từng người nghỉ ngơi, người đại diện của Hữu Trân và Nguyên Ánh đã trộm đến chỗ máy quay không quay đến chờ hai người chở hai người. Chờ hai người đi qua thì ghế nằm đã chuẩn bị tốt, có người cầm quạt điện, có người bê nước khoáng, người đại diện cầm văn kiện nói bên tai hai người.

Kim Thái Hanh: "..."

Cậu yên lặng trở về cảnh Hiệu Tích, ngồi xổm xuống, sau đó hỏi: "Trịnh Hiệu Tích, sao em không có ghế nằm?"

Hiệu Tích xấu hổ cười: "Anh không khiêng được!"

Hiệu Tích mang theo không ít hành lý đi lên, thật sự là không có sức lực khiêng thêm ghế nằm. Thái Hanh yên lặng nhìn đoàn đội năm, sáu người bên kia, nói với Hiệu Tích:

"Anh nói xem, người với người sao lại khác biệt đến vậy?"

"Nếu không anh đi mượn ghế cho em nhé?"

Kim Thái Hanh xua xua tay, ngoại trừ Hàn Trí Thành đang ngồi, những người khác đều đang đứng, một ghế nhỏ cũng không thấy, vẫn là không nên đi thì hơn, đỡ mất mặt. Cậu đặt vali nằm ngang cùng Hiệu Tích ngồi lên trên. Thời tiết nóng, Hiệu Tích đưa hai người mỗi người một chai trà lạnh. Rất nhanh chỗ sườn núi lại truyền đến tiếng động.

Hiệu Tích nhìn, nhỏ giọng nói: "Là Thôi Thắng Triệt."

Người này Thái Hanh biết, là ảnh đế mấy năm, bề ngoài kiên cường, không quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn lại vô cũng tốt, bị mai một đến năm gần 30 tuổi mới được đạo diễn đào ra, mấy năm nay ở mạng điện ảnh đều lấy được thành tích vô cùng tốt. Ba người lại ngoan ngoãn đi lên chào hỏi đại tiền bối, Thôi Thắng Triệt trước kia tuy không nổi nhưng vẫn luôn ở giới giải trí, cho nên bối phận của anh ta cũng hơn hẳn ba người ở đây.

Thắng Triệt tới không bao lâu, lại có một nam minh tinh đến, người này cậu cũng biết. Văn Tuấn Huy, giống Nguyên Ánh, đã vài lần đoạt được giải thưởng, lớn lên cũng đẹp. Anh ta không nhận phim thần tượng, đối với việc nhận kịch bản khá kỹ tính, cũng chậm rãi chuyển hình, năm nay mới ra bộ điện ảnh đầu, nhưng cũng không kiếm được nhiều. Trong giới giải trí xem như đi đến đâu chắc đến đấy, từ quần chúng đến vai phụ, đến vai chính phim thần tượng rồi bây giờ là vai phụ phim điện ảnh. Rất rõ ràng, tiếp theo phần lớn thời gian của anh ta sẽ dành để tiến vào mảng điện ảnh.

Thái Hanh mới ngồi xuống không bao lâu, chỉ có thể lại đứng dậy cùng anh ta chào hỏi. Những người khác đều là những người có địa vị, có người tới chào hỏi anh ta, có người được anh ta chào hỏi, cậu cũng không thèm để ý, chào hỏi lại đi trở về.

"Hiệu Tích còn mấy người nữa thế?" Thời tiết càng ngày càng nóng, cậu chịu không nổi dùng tay làm quạt hỏi.

"Còn ba người nữa, chắc sẽ nhanh thôi."

Đúng như Hiệu Tích nói, rất nhanh lại có thêm một nam minh tinh xuất hiện. Cậu nhìn mà sửng sốt, Từ Minh Hạo? Người này tuy cậu không quen biết, nhưng nơi nơi đều có quảng cáo của anh ta.

Hiệu Tích giải thích: "Giống Hữu Trân, cũng là đệ nhất lưu lượng. Lớn lên là gương mặt mà thiếu nữ thích nhất, ngoại trừ ca hát cũng chẳng có sở trường gì đặc biệt. Nhưng anh ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhận quảng cáo thôi cũng nhận đến mỏi tay, lưu lượng so với Hữu Trân còn muốn cao hơn. Thù lao của anh ta nếu đóng phim, chỉ sợ cũng chẳng kém Thắng Triệt là bao!"

Thái Hanh gật đầu, Từ Minh Hạo được nhiệt liệt hoan nghênh, vừa an vị thì lại có người mới đến. Hiệu Tích nhìn người mới xuất hiện nói:

"Người này chắc anh không cần giới thiệu em cũng biết. Lâm Duẫn Nhi, hiện tại không phát triển trong nước, đã bảy, tám năm trong nước không có tác phẩm của cô ấy. Nhưng ở nước ngoài lại khá nổi, thảm đỏ nhất định có mặt. Hiện tại xem tin tức cũng có thể thấy, không ngờ lại có thể mời cô ấy đến."

Thái Hanh bội phục nhìn Hiệu Tích: "Anh hiểu biết nhiều thật đấy!"

Hiệu Tích cười. Mọi người trong đoàn ngạc nhiên, vui mừng, chào hỏi, đều thể hiện bộ dáng sùng bái khi nhìn thấy thần tượng, Thái Hanh nhìn, sau đó bị Hiệu Tích đẩy tới gia nhập. Chờ bảy người chuẩn bị tốt đứng ở một bên, Trí Thành mới phát hiện còn có người chưa tới. Anh ta nhìn đồng hồ, nói với Phương Xán:

"Sao còn có người không tới?" Khẩu khí rất không tốt.

Phương Xán nhìn tư liệu, thở dài nói: "Là người của Tạ tổng."

"Tôi đã nói không cần nhét người rồi mà, không cần. Lại mới ngày đầu tiên, là đại minh tinh à?" Trí Thành tức giận nhìn máy quay.

Phương Xán thở dài nói: "Dù sao cũng là người của Tạ tổng, không có cách nào khác. Chờ một chút đi!"

Hàn Trí Thành tức giận, bởi vậy ánh mắt nhìn Kim Thái Hanh càng khó chịu. Cậu vô tội nói với Hiệu Tích:

"Vì sao người khác đến trễ hắn lại nhìn em không vừa mắt? Em cũng có đến trễ đâu."

Hiệu Tích kéo tay cậu: "Bởi vì chỉ có em cùng người đó là do người khác nhét vào."

Cậu tiếp tục nói: "Vậy cũng không thể giận chó đánh mèo chứ!"

"Không sao cả, em là người của Điền tổng, nhà đầu tư lớn nhất ở đây, hắn không dám làm gì em đâu."

Cậu sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Em lợi hại như vậy sao?"

Hiệu Tích cũng sửng sốt, lập tức nói: "Anh không phải đang khen em!"

Anh là muốn em đừng lúng túng, nhưng em ngàn vạn đừng gây chuyện nha! Cuối cùng một giờ sau, đúng 11 giờ, truyền đến tiếng đẩy hành lý. Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tới. Chỉ có Trí Thành sắc mặt đã đen như đáy nồi. Người tới là một nữ sinh trẻ tuổi, mặc váy ngắn thể thao, mang theo mũ vận động, cả người dưới ánh mặt trời có vẻ rất có sức sống.

Cô ấy để một vali hành lý màu hồng phấn chạy vội đến, vừa đến liền ngượng ngùng cười nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi bị tắc đường."

Trí Thành còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể hầm hừ nói: "Giờ thông báo quả thật dễ tắc đường."

Cho nên, cô không thể tới trước sao? Nữ sinh thấy phía sau là một đám tiền bối, che miệng hét chói tai chạy, sau đó chào hỏi một lượt, nói người này là thần tượng của mình, người kia cũng là thần tượng của mình. Lúc thấy Lâm Duẫn Nhi còn vui mừng nói:

"Tôi từ nhỏ là xem chị trên tivi mà lớn lên."

Lâm Duẫn Nhi: "..."

Cậu ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, ngơ ngác hỏi: "Có phải em không hợp cách không?"

So với người ta thì cậu hình như quá lãnh đạm rồi? Hiệu Tích che mặt nói:

"Không không không, em như vậy là tốt rồi, ngàn vạn đừng học cô ấy."

Em không phát hiện mặt các tiền bối kia đều đen rồi sao? Không chỉ tới muộn mà còn đắc tội hết mọi người, giá trị thù hận lúc này chắc tăng cao lắm rồi.

Kim Thái Hanh gật đầu, hỏi: "Ai thế? Em không quen."

Trịnh Hiệu Tích quả nhiên hiểu biết, chỉ cần là giới giải trí này, anh đều biết: "Lý Châu Viên, cũng coi như là một người mới. Tốt nghiệp học viên điện ảnh liền tham gia một phim chiếu mạng, hiện tại đi theo tổng tài Tạ Phú - Viên Hoàng. Trong 'thời gian nhàn nhã' hắn là nhà đầu tư lớn thứ hai nên Viên Hoàng là đề nhị đại nhà đầu tư, cho nên nghỉ Lý Châu Viên xem như là đi cửa sau tiến vào."

Thái Hanh tiếp tục gật đầu nói: "Người trẻ tuổi thật có sức sống!"

Người cuối cùng đến là đông đủ, tám người xếp thành một hàng, Lý Châu Viên và Kim Thái Hanh đứng đầu hai bên. Xem ra Châu Viên đã bị người đại diện của mình nói một hồi rồi.

"Hoan nghênh mọi người tới Kiều Nham Hương, đây là thôn mẫu mực của thành phố Nam Đan, trải qua mấy năm nỗ lực đã trở thành một thôn sạch đẹp, văn minh. Gần đây du lịch thành phố Nam Đan phát triển cũng góp phần giúp Kiều Nham Hương phát triển hơn."

"Mấy năm nay, người tới Kiều Nham Hương du lịch nối liền không dứt. Kiều Nham Hương có khách sạn Phãm Gia, hiện giờ vợ chồng hai người rời nhà đi du lịch, khách sạn lại không có người trông hộ. Cho nên, hai người đã viết thư cho đoàn phim chúng ta, hi vọng có thể giúp họ quản lý khách sạn. Hiện giờ nhiệm vụ của mọi người chính là trước khi vợ chồng Phạm gia trở về, phải làm tốt nhiệm vụ."

Đạo diễn vừa nói xong liền có người đem nhiệm vụ phát cho tám vị nghệ sĩ. Thái Hanh mở ra nhìn, người có tuổi lớn nhất, địa vị lớn nhất Lâm Duẫn Nhi lên tiếng:

"Xin giúp đỡ chăm sóc tốt vườn rau, vườn trái cây và gia súc, xin quản lý khách sạn Phạm Gia."

Đạo diễn cười ha hả nói: "Nhiệm vụ của mọi người giống như trên giấy ghi, sẽ có người dạy mọi người nên làm như thế nào. Bây giờ chúng ta tới khách sản Phạm Gia, phòng của mọi người đã chuẩn bị xong rồi."

Đương nhiên không cho phép hỗ trợ vận chuyển hành lý nên những nữ minh tinh mang theo nhiều hành lý nháy mắt ai oán kêu than. Lý Châu Viên đẩy hành lý tới cạnh Thái Hanh, mở miệng hỏi:

"Cậu cũng là người mới sao?"

Thái Hanh lắc đầu nói: "Cũng không hẳn!"

"Hả, vậy sao tôi lại không biết cậu nhỉ?"

Thái Hanh giật giật khoé miệng, người này thật sự lắm chuyện, nhưng ngại vì có máy quay, cậu chỉ có thể mỉm cười nói:

"Không sao, tôi cũng không biết cô!"

"Không giống nhau! Tôi là người mới nhưng sau khi tôi nổi tiếng thì sẽ biết tôi thôi." Lý Châu Viên nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng cảm thấy việc mình nổi tiếng là rất dễ dàng.

Thái Hanh cười nói: "Vậy chờ sau khi cô nổi tiếng rồi hẵng nói! Tôi đi trước đây!"

Hành lý cậu là ít nhất, gương mẫu làm đầu tàu chạy đến đằng trước. Ba vị nam minh tinh còn lại hành lý cũng không nhiều lắm, nhưng không thể bỏ lại mấy nữ minh tinh kia cho nên giúp họ mang hành lý, cuối cùng vẫn là Thái Hanh đến sớm nhất. Khách sản Phạm Gia là một Nông Gia Nhạc, lưng dựa núi, đằng trước có vườn trái cây và đồng ruộng, bên phải là nơi nuôi heo, bởi vì thối cho nên cách sân khá xa.

Gà nuôi thả ở vườn trái cây, đồng ruộng trồng không ít rau xanh. Sân rất lớn, có ba toà nhà, đối diện cổng lớn là khách sạn. Cửa lớn bên trái là phòng bếp, bên trong bày không ít bàn ghế. Cửa lớn bên phải có người của đài truyền hình, nhìn thấy cậu đến đầu tiên liền chỉ rõ phương hướng cho cậu, nhà nhỏ bên phải là ký túc xá của công nhân. Vì hiệu quả tiết mục, người ở khách sạn người đều bị thanh không, Thái Hanh cười hỏi người nọ:

"Không cần thi đấu gì đó để tranh phòng à?"

Người kia cười đáp: "Là phòng tập thể, mọi người đi vào thì trực tiếp chọn giường ngủ. Có lẽ phải ngủ lại rất lâu đấy! Cho nên chọn cho tốt!"

Cậu nói cảm ơn rồi nhanh chóng mang hành lý đi vào, theo sau là thợ quay phim Từ Chương Bân. Trong phòng không có lắp máy quay, điều này lúc sáng đã nói qua, nếu có cái gì muốn quay thì thợ quay phim sẽ trực tiếp tiến vào. Kim Thái Hanh vào trong liền phát hiện phòng là dành cho cả 8 người, có lẽ là vì nhân viên đài truyền hình kê thêm một giường, cho nên có chút không hòa hợp.

Cậu chọn giường có vị trí cách cửa sổ không quá xa, như vậy vừa hít thở không khí mới mẻ lại không cần vì người khác ra ra vào vào ảnh hưởng đến giấc ngủ. Giường dài khoảng 1m2 được sắp xếp gọn gàng, đồ dùng trên giường vừa nhìn liền biết là mới, hẳn là đài truyền hình sắp xếp. Trái phải mỗi giường đều có một ngăn tủ khoảng 80cm cùng một cái bàn ở đầu giường.

"Oa! Hoàn cảnh không tồi!"

Quả thật không tồi, đời trước khi cậu còn làm phục vụ ở nhà hàng hải sản ký túc xá là loại giường hai tầng, sắt đều đã rỉ, lúc chuyển mình khi ngủ đều có tiếng cót két. Trong phòng ngoại trừ giường sắt, đừng nói ngăn tủ, ngay cả một cái bàn cũng không có. Đối lập hoàn toàn với ký túc xá hiện tại, tuy rằng ở nông thôn nhưng một phòng tám người không tính là nhiều, giường làm bằng gỗ, còn có bàn có tủ quần áo. Lúc còn làm người phục vụ thời gian thường thiếu thốn nên hiện tại cậu cảm thấy có mấy thứ này đã hoàn toàn đủ rồi.

Cậu vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt vui sướng, lập tức mở ra hành lý đem quần áo đặt vào trong ngăn tủ. Đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đặt trên bàn ở đầu giường, đồ điện đặt trong ngăn kéo nhỏ. Người quay phim vẫn còn đi theo phỏng vấn, hỏi Kim Thái Hanh:

"Đồ của cậu ít quá!"

"Có thể sinh hoạt là được rồi!" Cậu tùy tiện đáp lại.

Đồ của cậu ít, không cần sắp xếp nhiều, đem vali đẩy xuống dưới gầm giường liền xong, toàn bộ quá trình còn chưa đến 10 phút. Chương Bân nhìn đến trợn tròn mắt, Thái Hanh xếp xong liền nằm trên giường, anh ta có nên quay tiếp không? Không bao lâu sau những người khác cũng tới, Lâm Duẫn Nhi tuy rằng địa vị lớn nhất, nhưng là rõ ràng rất có kinh nghiệm. Đồ của cô ấy mang không nhiều lắm, chỉ có hai vali, hơn nữa mọi người đều nhường cô ấy, cho nên cô ấy là người thứ hai đến. Duẫn Nhi chọn giường gần cửa sổ giống cậu, nhưng giường đó cũng khá gần cửa ra vào, người ra ra vào vào dễ dàng đi ngang qua nơi này. Vị trí của cậu lại gần cửa sau một chút, cửa sau là ban công cùng nơi giặt quần áo, ít người qua lại.

Sáu giường còn lại nằm ở đối diện, bởi vì có sáu cái cho nên khác hoàn toàn chỗ hai giường bên này của Thái Hanh. Bên kia đầu giường chỉ có thể dựa tường, chẳng những không có cửa sổ mà còn gần cửa, có vẻ có chút loạn. Sáu người còn lại sau khi đến sắc mặt có chút không tốt, ánh mắt nhìn cậu đều là người này sao có thể không hiểu chuyện như vậy? Châu Viên là người cuối cùng đến, chỉ còn lại giường duy nhất lại ở góc tường, gần cửa ra vào, không có cửa sổ, có vẻ rất áp lực. Cô ta nhìn giường ngủ của mình rồi lại nhìn Thái Hanh.

Sau đó cười chạy đến trước giường cậu hỏi: "Em có thể đổi giường với anh không?"

Thái Hanh nhìn giường ngủ của cô ta, cười đáp: "Không thể!"

Lời này vừa nói ra trực tiếp khiến Duẫn Nhi ở giường bên cạnh cười thành tiếng. Châu Viên liếc mắt nhìn Duẫn Nhi một cái, lại quay đầu cùng Thái Hanh nói:

"Hô hấp của em không tốt lắm, ở bên kia không thở nổi."

Cậu cũng liếc mắt nhìn Châu Viên, cười nói: "Nếu tôi đến bên kia thì có khả năng sẽ bị suyễn, việc này cũng thật khó nói."

Châu Viên nghẹn lời, có chút tức giận hỏi: "Có phải anh thấy tôi không danh tiếng cho nên khinh thường?"

Cậu giật mình nhìn cô ta hỏi: "Vậy có phải cô thấy tôi không nổi tiếng cho nên tóm lấy tôi đòi đổi giường?"

Cũng không phải chỉ có nơi này của tôi có cửa sổ. Lý Châu Viên nhìn thoáng qua Lâm Duẫn Nhi rồi hậm hực thu hồi ánh mắt, lườm Thái Hanh một cái rồi nói:

"Keo kiệt."

Cậu nhìn theo bóng dáng cô ta: "Tôi đây keo kiệt đấy."

Duẫn Nhi đã nghỉ ngơi đủ cũng bị cậu chọc cười, hỏi cậu: "Nếu tôi muốn đổi với cậu thì cậu có đổi không?"

"Không đổi."

Duẫn Nhi nhướng mày: "Vì sao?"

Thái Hanh cũng nhướng mày: "Vì cái gì lại muốn đổi?"

Duẫn Nhi cười nói: "May quá, tôi không có tự làm mình mất mặt."

Lâm Duẫn Nhi vừa nói ra lời này thì những người khác liền không còn gì để nói. Người ta địa vị cao như vậy còn ngại, bọn họ chẳng lẽ còn nghĩ muốn đổi giường? Giường An Hữu Trân không gần cửa sổ cũng không gần cửa ra vào nhưng lại có ánh sáng, Duẫn Nhi đã nói vậy cô tự nhiên cũng sẽ không tự làm mình mất mặt mà đi đổi giường.

Giường của Trưòng Nguyên Ánh gần cửa sau, nhưng tạm chấp nhận được, mà cô ta cũng chỉ có thể tập quen vị trí này. Kim Thái Hanh có chút khó hiểu, bắt đầu quay rồi, vội vàng như vậy, một ngày có thể ngủ bao lâu mà còn muốn đổi giường? Một đám mặt buồn bực, Duẫn Nhi lại không sao cả, nhưng dẫu vậy cậu cũng không nghĩ vô duyên vô cớ đi nhường giường. Cậu tin tưởng, giới giải trí cũng giống như người phục vụ trong ngành sản xuất, cậu nhường một lần, người ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, dù sau cậu cũng ăn qua loại mệt này rồi.

Sự việc đổi giường rất chân thật bị người quay phim từ các góc độ khác nhau ghi lại, cậu nhìn lướt qua Từ Chương Bân đã tắt máy quay vẫn đứng ở chỗ cũ, suy nghĩ tại sao đã đến giờ nghỉ ngơi mà tên này vẫn không đi? Anh ta không nghỉ, nghĩa là công việc chưa kết thúc. Cậu nghĩ nghĩ, đứng dậy xỏ giày ra ngoài. Hàn Trí Thành cùng những người khác quả nhiên đều đang ngồi ở chính viện uống trà nói chuyện phiếm.

Thấy Kim Thái Hanh ra ngoài, Chương Bân nhanh chóng mở máy quay chạy theo, cậu đi thẳng đến trước mặt Trí Thành hỏi:

"Cơm trưa của chúng ta giải quyết như thế nào vậy?"

Trí Thành sửng sốt, không nghĩ tới Thái Hanh lại là người thứ nhất thắc mắc, hỏi:

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

Cậu cười cười nói: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà!"

Cũng sắp đến thời gian ăn trưa, thật sự cậu có chút đói bụng rồi. Trí Thành cười nói:

"Ha, một tháng này các người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, những cái khác chúng tôi đều sẽ không nhúng tay quản. Cơm trưa cậu có thể tự đến phòng bếp nhìn xem."

Kim Thái Hanh xoạch xoạch chạy tới phòng bếp nhìn, ngoại trừ túi gạo, cái gì cũng không có. Cậu trợn tròn mắt!

"Đạo diễn, chúng ta buổi chiều ăn cơm tẻ sao?" Cậu từ phòng bếp thò đầu ra hỏi.

Trí Thành cười nói: "Là các người, không phải chúng ta!"

Cmn, Kim Thái Hanh thiếu chút nữa chửi tục nhưng chú ý tới máy quay bên cạnh, cuối cùng vẫn đem lời nói nuốt vào đi.

Kim Thái Hanh quanh phòng bếp, tưởng tượng thấy cảnh tượng đoàn phim dọn không cho bọn họ, lắc đầu. Sau đó lại xoạch xoạch tới ký túc xá, Trí Thành nhìn cậu đi dứt khoát, có chút không hiểu cậu làm cái gì, liền hỏi:

"Cậu không nấu cơm sao?"

"Chỉ có gạo trắng thì nấu kiểu gì? Cơm khô chan nước tương à?"

"Vậy cậu định làm gì?"

Thái Hanh lè lưỡi: "Không nói cho ông."

Thái Hanh trở về ký túc xá nữa, không lòng vòng mà dứt khoát nói: "Nên làm cơm trưa rồi."

Ký túc xá rất yên tĩnh, lúc Kim Thái Hanh nói chỉ có Duẫn Nhi giật giật mí mắt, hỏi:

"Cơm trưa gì cơ?"

"Đoàn phim không cấp cơm hộp, về sau một ngày ba bữa đều do chúng ta tự giải quyết."

Duẫn Nhi trợn mắt, nhìn cậu hỏi: "Sao cậu biết?"

"Tôi đi ra ngoài hỏi đạo diễn! Hắn nói mặc kệ chúng ta sống chết."

Trên đầu Chương Bân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, đạo diễn vốn không phải nói như vậy có được không. Đến lúc đó phát sóng, anh ta có thể tưởng tượng ra lúc Kim Thái Hanh nói những những lời này nhất định sẽ xuất hiện đủ loại màu hiệu ứng, còn có hình ảnh đạo diễn khóc lớn.

Duẫn Nhi nghĩ nghĩ nói: "Tôi không biết có chuyện đó!"

Kim Thái Hanh nhìn những người khác rồi chậm rãi đứng lên: "Dù sao trước hết cứ đi đến phòng bếp nghĩ biện pháp rồi nói sau!"

Lý Châu Viên lập tức lên tiếng: "Tôi hôm nay không thoải mái!"

Kim Thái Hanh không thèm nhìn cô ta, nói: "Vậy cô chắc không cần ăn uống."

Lý Châu Viên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro