Chương 53: Nhớ anh thì cứ việc nói
Tối hôm đó, phòng bệnh của Kim Dahyun vô cùng náo nhiệt.
Kim Hansuk và Park Soyoung thay nhau tra hỏi Jisoo, Jisoo yên lặng ngồi trên sô pha, một lời cũng chưa nói.
"Xem ra những đạo lý mà mẹ đã dạy cho mày đều vô nghĩa cả." Park Soyoung phẫn nộ nói: "Mày lại biến thành cái dạng này, quả thật khiến cho mẹ quá thất vọng!"
Kim Hansuk nói: "Nếu mày cự tuyệt truyền máu cho chị gái mình thì mày không phải là con gái của chúng ta. Hai người chúng ta sẽ không bao giờ nuôi dưỡng mày nữa!"
J
isoonghe vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến hóa, cô đứng lên: "Bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, về sau tôi và các người. . . Sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa."
Park Soyoung và Kim Hansuk thấy cô đã quyết tâm muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn, lập tức đổi ý. Kim Hansuk bước lên một bước, kéo cổ tay Jisoo: "Không được đi!"
Jisoo tức giận quay đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Các người lại muốn giam giữ tôi ư?"
"Mày nói cái gì, hai chúng ta đã nhốt mày khi nào?"
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ với nhau thì Kim lão thái thái đột nhiên bước vào, lên tiếng: "Buông nó ra!"
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Kim buông tay Jisoo ra, có chút kinh ngạc: "Mẹ đến thăm Dahyun à?"
J
isoo chạy đến bên người bà nội, trợ lý Min lập tức bảo hộ cô ở phía sau.
"Một đêm không ngủ phải không?" Kim lão thái thái nhìn Park Soyoung và Kim Hansuk: "Chăm con gái đã một đêm, bây giờ vẫn còn sức lực đứng đây ầm ĩ à?"
"Mẹ, đêm qua Dahyun thiếu chút nữa thì. . ."
Park Soyoung rốt cuộc không thể nhịn được nữa, che miệng bắt đầu khóc: "Con bé thiếu chút nữa đã không thể nhìn thấy mẹ nữa, người mau đến xem nó một chút đi!"
Kim lão thái thái quay đầu nhìn Kim Dahyun, từ ái hỏi tiếng: "Dahyun, hiện tại cảm thấy như thế nào?"
Kim Dahyun nước mắt tràn ra như đê vỡ, nói đến là đến, liên tục khóc lóc nức nở: "Bà nội, ô ô ô, thiếu chút nữa con chết rồi."
"Rất sợ à?"
"Dạ."
"Nghe nói con đã lấy dao tự cắt cổ tay mình." Nụ cười từ ái trên mặt lão thái thái dần dần biến mất, bà lạnh giọng chất vấn: "Sợ chết đến như vậy mà còn dám thương tổn bản thân?"
Park Soyoung sốt ruột, vội vàng biện bạch: "Đều là do Jisoo cả, nếu không phải nó bức bách đến như vậy, Dahyun làm sao có thể nghĩ quẩn được chứ."
Lão thái thái nhận lấy tách trà từ tay trợ lý Tần, nhấp một ngụm, giật mình gật đầu: "Thì ra chính là do Soo Soo cầm dao đặt lên tay Dahyun, bức bách nó cắt cổ tay, thương tổn bản thân mình."
Kim Hansuk do dự nói: "Kia. . . Cũng không phải, nhưng nó cũng không thoát khỏi liên quan."
Chỉ nghe một tiếng "Ba" vang lên, tách trà bị bà ném mạnh xuống bàn, làm cho ba người nào đó trong phòng không khỏi run lên.
"Cuộc đời ta nhìn không vừa mắt chỉ có hai loại người."
Kim lão thái thái lạnh giọng nói: "Đầu tiên là người luôn tỏ ra yếu đuối, bởi vì cái dạng người này chưa bao giờ biết bản thân mình có tật xấu gì, có sai cũng đổ hết lên người kẻ khác. Thứ hai, chính là người cậy mình yếu nhược mà bức ép người khác, loại người này đặc biệt đáng giận, vì chính mình có một chút khuyết điểm đặc biệt, liền muốn người khác nhường nhịn mình, nếu không thì tiếng lớn, tiếng nhỏ, đem ủy khuất của bản thân nói với tất cả mọi người. Cuối cùng có thể đổi lấy cái gì? Không phải chính là ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt của bọn họ ư?"
Lão thái thái nhìn hai vợ chồng một chút: "Anh chị dạy dỗ con gái thật tốt, khác biệt đều chiếm đủ."
Park Soyoung đứng sát vách tường, thấp giọng lẩm bẩm: "Mẹ, người quá thiên vị."
"Ta bất công?" Kim lão thái thái tựa hồ như đang nghe thấy một lời chê cười thậm tệ, hỏi lại một lần nữa: "Con nói ta bất công?"
"Chẳng lẽ không phải hay sao, đêm qua Jisoo không biết đã chạy trốn đến chỗ nào, làm hại Dahyun thiếu chút nữa đã vì mất máu quá nhiều mà chết. Hiện tại, mẹ lại không trách phạt nha đầu xấu xa này, ngược lại nói Dahyun không phải. . . Không phải chính là bất công sao?"
P
ark Soyoung liên tục kéo tay vợ mình, không để cho bà ta nói thêm một câu nào nữa, lão thái thái hiển nhiên là đã giận dữ đến đỉnh điểm.
Kim lão thái thái gật đầu nói: "Tốt! Tốt! Coi như ta đã bất công đi. Từ nay về sau, Kim Dahyun sống hay chết cũng không có bất cứ quan hệ nào với Kim Jisoo. Ta không cho phép Jisoo truyền máu cho nó thêm bất cứ một lần nào nữa."
"Mẹ! Tại sao chứ?" Park Soyoung khàn cả giọng: "Như vậy, Dahyun sẽ chết!"
"Ngày hôm qua nó không chết, về sau cũng không nhất định sẽ chết."
Kim lão thái thái nói: "Tự mình nghĩ biện pháp tìm người có nhóm máu tương xứng đi, dùng hết bao nhiêu tiền thì cứ việc tính với Kim Gia nhưng bà già này tuyệt đối không cho phép anh chị động vào một đầu ngón tay của tôn nữ nhà họ Kim."
Kim lão thái thái phất tay áo chuẩn bị rời đi, sau đó, bà quay đầu nhìn về phía Jisoo, ánh mắt có chút không đành lòng, lớn tiếng nói: "Soo Soo, nhanh lớn lên đi, bà nội đối với con có phó thác riêng."
Jisoo biết rõ mấy chữ này có bao nhiêu phân lượng, hôm nay bà nội đã che chở cô đến như vậy, hiển nhiên bà không chỉ xem cô là cháu gái mà đối đãi, cô và chị họ Kim Miyeon đều giống nhau, hai người đã trở thành ứng cử viên cho vị trí người thừa kế của Kim Gia trong lòng của bà nội.
K
im Dahyun kích động siết chặt góc chăn, gào thét phát tiết cảm xúc, mà Kim Hansuk và Park Soyoung lại đồng thời trầm mặc.
Hai người hậu tri, hậu giác ý thức được, hiện tại Jisoo đã không còn là con gái của bọn bọ, bọn họ rốt cuộc cũng không thể đụng vào một đầu ngón tay của cô.
Không khí trong phòng bệnh phút chốc trở nên có chút quỷ dị.
Kim Hansuk mở miệng trước, lạnh giọng trách cứ Dahyun: "Từ hôm nay trở về sau, không cho phép con cùng em gái mình cãi nhau nữa."
Kim Dahyun khó có thể tin nhìn cha mình: "Cha! Cha như thế nào. . ."
Park Soyoung đè nặng cổ họng, mặt không thay đổi nói: "Gia hoà. . . Vạn sự hưng, chúng ta là người một nhà, tất yếu nên đoàn kết với nhau."
Đúng vậy, ở Kim Gia, bất cứ chuyện gì phát sinh đều phải nhường chỗ cho lợi ích của gia tộc. Tuy rằng, mắt nhìn người của Kim Hansuk không được tốt cho lắm, nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra được, Jisoo nhà bọn họ, tương lai chỉ sợ. . .
Tiền đồ vô hạn.
Jisoo ra mặt, nhà bọn họ cũng sẽ được hưởng theo.
Dahyun hiểu được ý định của cha mình, cô ta không thể tin mà nở nụ cười tự giễu.
Cái gì sủng ái chứ, cái gì bất công hả. . . Lợi ích ở trước mặt, còn quan tâm cái gì!
"Hay cho câu gia đình cùng nhau, hay cho câu vạn sự hưng. . ." Kim Dahyun cười như một người điên: "Tôi hiểu, tôi rốt cuộc đã hiểu! Ha ha ha ha!"
Kim Hansuk lạnh giọng nói: "Hãy dưỡng bệnh của con cho thật tốt, nhà chúng ta ầm ĩ đến mức bị người khác chê cười rất nhiều, về sau. . ."
Ông ta nhìn Park Soyoung, lớn tiếng nói: "Về sau, bồi dưỡng Jisoo cho tốt vào."
Park Soyoung nhìn Kim Dahyun, tuy rằng bản thân không đành lòng nhưng bà ta không thể nào phủ nhận, quyết định của chồng mình là vô cùng chính xác.
"Tôi về nhà." Jisoo mệt mỏi nói: "Còn có bài tập chưa làm xong."
Kim Hansuk trả lời: "Cha gọi điện thoại bảo tài xế đưa con về."
"Không cần, tôi muốn tự đi một mình."
"Vậy cũng được, cha bảo dì Chu làm cơm chiều, con trở về ăn, ăn xong rồi học tập thật tốt, không cần suy nghĩ quá nhiềy, về sau, cha mẹ sẽ toàn lực ủng hộ con."
Jisoo bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, cô thật sự không thể ở bên trong thêm một giây nào nữa, cô sắp nôn mửa đến nơi rồi.
Con người nếu như đã muốn thối nát, nhất định sẽ bắt đầu từ sâu bên trong. Giống như một cái xác không hồn, mùi vị ghê tởm kia luôn phát ra từ bên trong thân thể.
Tuy rằng ghê tởm là vậy nhưng Jisoo vẫn phải bịt mũi, nhẫn nhịn, tiếp tục bước tiếp. Sau này, cô ở Kim Gia chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất, Kim Dahyun đã hoàn toàn không thể trở thành bất cứ loại uy hiếp đối với cô.
Chỉ là. . . Một khi đã bước lên con đường này, muốn quay đầu lại sẽ rất khó khăn, đây là con đường không có lối về, dù cho là đả kích ngấm ngầm hay công khai gì đó cũng đều khó lòng phòng bị.
Kiếp trước, người chị họ Miyeon này của cô trở thành người thừa kế của tập đoàn Kim Thị, cơ hồ có thể nói là một đường bước đi tràn ngập máu tươi.
Jisoo lúc ấy vẫn chưa chú ý nhiều đến sự tranh đấu của gia tộc, bởi vì chính bản thân cô còn không thể lo nổi cho mình, chỉ là mơ hồ nghe nói, anh chị em trong nhà đều xảy ra không ít chuyện không may, có người bị tra tấn đến sợ hãi mà bỏ mình, có người trốn đi vĩnh viễn không thể trở về được, còn có người bị tai nạn xe cộ mất hết một chân . . . Nói tóm lại, không một ai có được kết cục tốt cả.
Việc này không ít, không nhiều cũng có không chút liên quan đến người thừa kế.
Sản nghiệp dưới tay tập đoàn Kim Thị rất nhiều, nói không khoa trương thì chính là gia tộc nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn bộ Seoul.
Mà tất cả mọi người đều biết, người thừa kế cuối cùng của tập đoàn Kim Thị chỉ có một.
Quyền lực và tài phú hấp dẫn đến như vậy cũng đủ để làm cho người ta điên cuồng.
Sắc trời se se lạnh, Jisoo ngẩn người bước đi trên con đường ẩm ướt.
Vào xuân, Seoul luôn có mưa đêm, cả thành phố giống như đang khoác lên người một tầng sương mù dày đặc.
Di động "Đinh đoong" một tiếng, đó là tin nhắn từ WeChat của Jungkook.
[Anh mới vừa mua bò bít tết tuyết hoa đông lạnh, em muốn ăn sốt cà chua hay là tương cùng hạt tiêu?]
Jisoo nhẹ nhàng cong khóe môi, cô bấm gọi cho Jungkook, bên kia truyền đến âm thanh lách tách của lớp dầu mỡ.
"Sao thế?" Cậu thiếu niên thân mang tạp dề, yên lặng đứng trong phòng bếp làm bò bít tết.
"Jungkook, đêm nay em không đến được."
Cậu dừng một chút: "À."
"Jungkook, qua kỳ nghỉ hè tới, chúng ta lại sắp lên một lớp nữa rồi!"
Jungkook tiếp tục dùng muôi đảo bò bít tết, giọng điệu có chút bất mãn: "Biết rồi, anh sẽ tận lực, trước mắt hãy để anh ướp tiêu vào bò bít tết đã."
Jisoo dựa lưng vào cột đèn đường bên cạnh, cô đưa mắt nhìn vào vũng nước đọng lại dưới chân, dưới vũng nước là hình ảnh phản chiếu của những tấm bảng hiệu lấp lánh đủ sắc màu.
Cô khẽ gọi tên của cậu: "Jungkook. . ."
"Sao vậy?"
"Không sao cả?"
Phía bên kia điện thoại, Jungkook đang mở loa ngoài nên cô có thể nghe rõ ràng được thanh âm lách tách của món bò bít tết.
Phút chốc, tiếng động ồn ào kia đã yên lặng hẳn đi, cậu cầm điện thoại lên, ôn nhu nói: "Nhớ anh thì đến đây, bò bít tết thơm quá này."
Jisoo cũng không muốn nhớ về quá khứ nhưng cô biết, mình không thể nào làm được.
Đêm qua, chuyện bốc đồng như vậy, cô chỉ cho phép nó xảy ra một lần, không bao giờ lặp lại lần nữa, hiện tại phải thật sự cẩn trọng, bởi vì một bước đi nhầm, có lẽ sẽ thua hết toàn bộ.
"Jungkook, sau này em sẽ không thể thường xuyên đi đến nhà anh được."
". . . Ừ."
"Nhưng anh không được ném lon bia loạn ở trong phòng, phải thường xuyên lau dọn nhà cửa, đệm trải giường thỉnh thoảng cũng phải đổi."
"Cũng không đến đây được, em còn quản nhiều như vậy." Cậu xoa xoa mũi, trong lòng có chút đắng chát: "Còn nói giường của anh ngủ rất ngon. . ."
Cậu như vậy, trong lòng Jisoo cũng không biết là loại tư vị gì.
"Em sao vậy? Thật sự giống như chúng ta sắp phải chia tay ấy."
Cô hỏi: "Kỳ quái, chúng ta đã ở cùng một chỗ từ khi nào?"
"A!"
Jisoo biết, Jungkook chính là không được tự nhiên.
"Sớm biết em là người như vậy, tối qua lão tử liền làm em rồi."
"..."
Cô là người như thế nào hả?
"Anh ầm ĩ cái gì, ngượng à?"
"Anh, con mẹ nó làm sao biết được."
Jungkook nhìn hai phần bò bít tết nóng hổi ở trên bàn, cậu còn cố ý mua thêm nước trái cây và sữa tươi nữa đó.
Nghĩ lại cũng có chút cô đơn.
"Tắt đây."
"Jungkook, anh đừng tắt máy."
Thiếu niên kia tuy rằng tính tình có chút bá đạo nhưng lại rất nghe lời của cô, cô nói không được tắt điện thoại, cậu liền không tắt.
"Kim tiểu thư, tôi phải ăn bò bít tết."
"Kim tiểu thư gì chứ?"
"Kim tiểu thư chính là Kim tiểu thư, Kim nhãn lang tiểu thư."
"..." Cô vô cùng muốn đánh Jungkook, nam nhân này, được cho một chút màu liền có thể mở ra cả một phòng thuốc nhuộm.
"Kim tiểu thư, còn có chuyện gì không?"
"Có."
"Tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
"Jungkook, anh đi đến ban công đi."
Jungkook lười nhác nhấc chân đi đến trước ban công, xa xa đã trông thấy ở ngã tư đường đối diện thấp thoáng thân ảnh một người con gái, cô mặc quần áo rộng rãi của cậu, yên lặng đứng dưới ánh đèn đường, tay trái cầm điện thoại, mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn thấy cô, con dã thú cô độc cư ngụ trong lòng Jungkook chợt biến mất vô tung, tâm tình của cậu dần dần khôi phục, khóe miệng cũng kìm lòng không đậu mà cong lên.
"Kim tiểu thư đây là lạc đường sao? Sau đó, lại nửa tỉnh, nửa mê đi đến trước cửa nhà tôi à?"
"Chỉ là đi ngang qua mà thôi, bổn tiểu thư thật sự muốn về nhà."
Tay Jisoo giấu ở trong túi, cô xoay người tiếp tục thong thả bước đi về phía trước.
"Jisoo."
"Làm sao?"
"Em có phải hay không là. . ."
"Có phải hay không cái gì?"
Jungkook nở nụ cười: "Được, mau cút đi, đừng quấy rầy lão tử ăn cơm."
Jisoo dùng sức tắt điện thoại, nấp vào gốc cây đa phía sau, phẫn uất mắng Jungkook là một con quỷ chết đói. . .
Cô cố ý đi đường vòng đến dưới lầu nhà cậu, bất quá chính là muốn nhìn cậu một chút mà thôi, ăn cơm quan trọng đến như vậy ư?
Gần như một phút sau, cô vụng trộm quay đầu, nhìn chung cư Lâu Dương phía đối diện.
Thiếu niên kia quả nhiên đã không thấy bóng dáng đâu.
Jisoo hít một hơi thật sâu, trong không khí xen lẫn mùi cỏ xanh và bùn đất nhàn nhạt, khi cô chuẩn bị cất bước rời đi thì một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
"Nhớ anh thì cứ việc nói thẳng, mau tới đây cho anh ôm một chút."
...
Câu chuyện đã bước sang một trang khác. Cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế chính thức bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro