Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bất ngờ xuất hiện

Tiếng gà trống gáy vang dội, khiến Park Chaeyoung từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, đã nhanh chóng đặt đôi tay nhỏ bé lên bụng của mình, "Chào, tiểu bảo bối của mẹ." Cô ngớ ngẩn mà nói với đứa nhỏ trong bụng, nhưng đã từ lâu vào mỗi buổi sáng khi cô vừa tỉnh lại, đây là chuyện sẽ làm đầu tiên.

Niềm hạnh phúc như vậy, mặc dù ngớ ngẩn, mặc dù còn không có đáp lại, nhưng cô tin tưởng không lâu sau đó tiểu bảo bối của cô cũng sẽ bắt đầu dùng tiếng nói ngọt ngào lại ngây thơ để nói với cô: "Chào, mẹ".

Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, bên tai của cô giống như đã nghe được âm thanh như thế rồi.

Xuống giường, rửa mặt xong, cô bắt đầu đi ra ngoài, đi đến khu chợ duy nhất trong trấn, dự định mua về một ít nguyên liệu tươi ngon lại dinh dưỡng, bồi bổ cho bảo bối cùng cơ thể bản thân.

"Tiểu Chae", sáng sớm dọc theo bên đường, tiếng chào hỏi tràn đầy tinh thần phấn chấn thế này liên tục vang lên.

Trong trấn nhỏ mọi người đều rất chất phác, biết cô là bà mẹ đơn thân, đại khái cho rằng cô không phải cái loại phụ nữ sẽ cùng người ta làm bậy, chẳng những không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, mà còn đối với cô đặc biệt chăm sóc, hơn nữa những người kia biết cô là một cô nhi, sau này bên cạnh cũng không có ai có thể chăm sóc cô, đều sẽ ba không năm lúc muốn chồng của các chị ấy, con trai có rãnh rỗi, ở gần nhà cô một chút, để tránh lúc cô cần giúp một tay lại không có người đến giúp cô.

Park Chaeyoung đáp lại bọn họ từng việc, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cô trở lại trấn nhỏ này là một quyết định thật sự vô cùng đúng đắn, nếu như không phải như vậy, làm sao cô có thể hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh như vậy mà khắp nơi còn mang theo ấm áp?

Từ từ đi đến sạp rau, bà chủ sạp rau vừa thấy là cô, không kịp đợi cô mở miệng cũng đã nắm cái túi, bắt đầu kín đáo đưa cho cô rau dưa quý, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại nói: "Tiểu Chae, phụ nữ có thai ăn nhiều rau chân vịt một chút, bổ khí! Còn nữa, bây giờ đang mùa cà chua chính, dùng để nấu trứng sốt cà chua là ngon nhất rồi! Trứng gà này là sáng sớm tôi đi lấy, bảo đảm tươi ngon, nhặt hai ba cái lại thành một túi, phần gọt xong là một phân.

"Cám ơn Dì Wang, 50 won đủ chưa?" Park Chaeyoung nhận lấy túi, đưa tờ tiền giấy trước đây.

"Sao cần 50? 30 won là đủ rồi", Dì Wang lấy tiền lẻ đặt ở trong lòng bàn tay của cô, "Cô đến chỗ Lão Kwan, tôi nghe ông ấy nói ông ấy giữ lại một con cá cho cô nấu canh, canh cá nha, bổ cơ thể nhất." Sau đó giống như đuổi con cừu nhỏ vội vàng thúc giục cô.

Park Chaeyoung ngoan ngoãn hướng sạp cá đi đến, mùi cá nồng nặc làm cô khẽ cau mày, có chút buồn nôn.

"Ai nha, Tiểu Chae nha, cô không sao chứ?" Giọng nói mang theo hương quê nồng đậm vang lên rất lớn, là ông chủ sạp cá Bác Kwan, ông mắt tinh nhìn thấy Chaeyoung cau mày, vội vàng bỏ khách lại chạy qua, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, "Cái con nha đầu này, không thoải mái phải nói ra nha!"

Quan tâm ấm áp như vậy, cho dù người nào cũng không thể từ chối, "Bác Kwan, tôi không sao, thật, chỉ là phản ứng mang thai có chút mãnh liệt mà thôi."

"Xem trí nhớ của tôi đây! Tôi chỉ lo mang cá cho cô, tôi quên mất nơi này mùi tanh nặng" Kwan Beol Hyuk dùng sức vỗ vỗ trán của mình.

"Không có..."

"Cái con nha đầu này, thật là biết dụ dỗ mọi người." Bác Kwan hết lần này đến lần khác bắt cô đứng tại chỗ, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía gian hàng của mình, bằng tốc độ nhanh nhất mang cá xử lý tốt, còn rửa sạch sẽ, một chút máu cũng không có, bỏ vào trong túi, lúc này mới mang cá đi đến giao cho cô, "Đến đây, con cá này tôi đã giúp cô làm xong, cô trở về chỉ cần bỏ vào nồi là được, bên trong tôi còn để một ít thuốc bổ, phụ nữ mang thai có thể uống, lúc vợ tôi mang thai tôi cũng cho bà ấy uống cái này!"

"Cám ơn Bác Kwan, con cá này..."

"Con cá này 20 won là được!"

Con cá này, nhìn cũng biết rõ là cá ngon, 20 won có thể ngay cả đuôi cá còn mua không nổi, dân trấn nhiệt tình, Park Chaeyoung không có cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là nghĩ đến về sau làm cách nào để đáp lại.

Sang sạp trái cây, sạp thịt, các chủ sạp vừa thấy cô, cũng bằng giá tiền rẻ bán cho cô, còn tặng một chút, một chút quần áo, làm cho lúc cô rời khỏi chợ, hai tay đều đầy đồ.

Cô đi không có mấy bước, đồ trong tay đã bị người đoạt đi, cô kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc, "Mingyu." Cô cười lên.

Cô chưa bao giờ nghĩ, cô bạn gái nhỏ của Kim Mingyu cũng lớn lên ở trong cái trấn nhỏ này, cho nên khi cô gặp Kim Mingyu ở chỗ này, cô thật sự rất vui mừng.

"Cậu nên tìm người cầm thay cậu." Mingyu không cho là đúng lắc đầu một cái, " Bây giờ cơ thể của cậu không giống với trước kia, nên cẩn thận một chút."

"Tớ biết." Thật ra thì đồ không nặng một chút nào, chẳng qua là anh đang ngạc nhiên mà thôi, "Cậu và Lee tiểu thư đã xong chưa? Cần tớ lại đi giải thích một chút với Lee tiểu thư không?" Bởi vì quan hệ của mình mà làm anh cùng bạn gái trở mặt, Park Chaeyoung cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Chúng tớ đã không sao, hơn nữa hôn lễ vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch." Nhắc tới việc ấy vừa làm mình thích vừa không biết làm thế nào với tiểu nữ nhân kia, Kim Mingyu lộ ra một vẻ mặt cưng chiều, thấy thế Park Chaeyoung chỉ cảm thấy thật tốt quá.

"Khi đó Lee tiểu thư hiểu lầm, các cậu còn gây gổ, tớ thật sự sợ mình hại các cậu, thật may là hiện tại không sao."

"Chaeyoung, Jungkook sẽ đến." Ngay lúc cô thở ra một hơi, Kim Mingyu chợt nói, cô nghe được đột nhiên ngẩn ra.

"Thật ra thì trong khoảng thời gian này, cậu ấy vẫn luôn tìm cậu, nhưng chúng tớ không có ai nói cho cậu ấy biết." Cái này "chúng tớ" là Kim Mingyu chỉ mình cùng với Joo Minhyuk, bọn họ đều biết cô ở trong trấn nhỏ này, nhưng bọn họ chưa bao giờ nói với Jeon Jungkook nơi cô ở, thậm chí phái người ở dưới lặng lẽ che giấu tin tức của cô.

Bởi vì hai người bọn họ nhất trí cho là, Park Chaeyoung chịu nhiều đau khổ như vậy, Jeon Jungkook cần chịu chút dạy dỗ, nhưng nhìn cái người đàn ông giống như thần một mình không gì thắng nổi, vì cô mà ngày càng tiều tụy, cho dù che giấu khá hơn nữa, cũng không cách nào lừa gạt cậu ta, nói thật ra làm người anh em Kim Mingyu này, cũng vì vậy mà cảm động.

Thiếu sự cản trở của anh cùng với Joo Minhyuk, Jeon Jungkook lập tức tìm được Đỗ Linh Lan, hơn nữa không phải ngoài ý muốn, bây giờ Jeon Jungkook đang trên đường chạy tới đây.

Đây là Joo Minhyuk mới vừa điện thoại nói với anh, Minhyuk nói cho anh biết, quan trọng hơn là, Joo Minhyuk cảnh báo anh phải cẩn thận một chút, bởi vì Jeon Jungkook biết hai người bọn họ cản trở, bây giờ mới có thể đến mới tìm được Park Chaeyoung sau đó giận đến đánh Minhyuk một quyền, hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người trong Joo Gia, nếu như không phải là giận điên lên, Jeon Jungkook tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tay nhỏ bé xoa bụng dưới, cơ thể cô cứng ngắc mới chậm rãi thả lỏng lại, "Mingyu, tớ không muốn nghe." Giọng nói kiên định, một chút nói dối hoặc là lừa mình dối người cũng không có.

Tất cả chuyện có liên quan đến Jeon Jungkook, Park Chaeyoung đều giống như không muốn lắng nghe, cô đã đóng cánh cửa lòng mình lại, khóa thật chặt, cho nên Jungkook không có cách nào chi phối cảm giác cùng với suy nghĩ của cô.

"Tớ biết rõ cậu không muốn nghe, nhưng cậu thật sự không có ý định cho đứa nhỏ trong bụng cơ hội có một gia đình hoàn chỉnh?" Bà mẹ đơn thân không dễ làm, hơn nữa bên cạnh cô không có ai chăm sóc cô, làm người khác rất lo lắng.

"Bảo bảo có tớ." Bốn chữ ngắn ngủn, đã nói cho Kim Mingyu quyết tâm của cô.

Cô lần nữa tự nói với mình, đây là quyết định tốt nhất của cô, cô cùng đứa bé có thể rất hạnh phúc sống qua ngày, bên cạnh cô, người ở trấn nhỏ này không phải rất quan tâm cô, rất chăm sóc cô sao?

Mingyu lo lắng chuyện không đâu, cô sẽ chứng minh cho anh thấy.

"Thật sao? Nhưng tớ cho là có người không đồng ý." Ngẩng đầu, nhìn về phía máy bay trực thăng kia đang từ xa bay tới, môi Kim Mingyu nâng lên, cười cười nói.

Khá lắm, thật sự ngay cả một chút thời gian cũng không muốn chờ, đến máy bay trực thăng cũng mang ra.

Ban đầu Park Chaeyoung không biết Kim Mingyu là có ý tứ gì, cho đến rầm rầm rầm máy bay trực thăng dần dần đến gần, một bóng người nhanh nhẹn nhảy xuống từ lúc máy bay trực thăng sắp đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, cơ thể cô lần nữa cứng đờ, con ngươi co rút lại.

Thân hình quen thuộc kia, gương mặt quen thuộc, nếu không phải là Jeon Jungkook, còn ai vào đây?

Anh sải bước đến gần cô, đứng lại ở trước mặt cô, đầu tiên đôi mắt đen sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ kiểm tra Park Chaeyoung, xác định cô không có ít hơn cái tay, thiếu cái chân, và ở trên bụng đã nhô ra của cô lưu luyến một lát, anh chuyển hướng nhìn về phía Kim Mingyu bên cạnh cô.

Jeon Jungkook còn không có hành động, Kim Mingyu lớn tiếng dọa người giơ túi trong tay lên, "Đồ trên tay của tôi là Chaeyoung muốn ăn, cậu nghĩ tôi đánh ngã bọn họ?"

Đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại, rồi sau đó đoạt lấy cái túi trong tay Kim Mingyu, thay thế đứng ở bên cạnh Park Chaeyoung.

Chaeyoung nhíu mày lại, có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm Jeon Jungkook, rõ ràng là một thân quần áo màu đen, trên tay lại cầm mấy túi nhựa, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro