3 - Giận đời ¹
-Thạc ơi...Thạc...lại đi đâu nữa rồi...
Tuấn lắc đầu chán nản đi thêm một lần vòng quanh con xóm nhỏ, chật vật di chuyển. Tránh ánh nhìn khinh bỉ của mọi người, Tuấn vẫn tiếp tục cất tiếng gọi lớn :
-Thạc.
Đã quá trưa, một dấu hiệu chẳng lành.
Đáng lẽ ra Thạc đã ở nhà từ lâu, Tuấn đi làm trở về chỉ cần nấu cơm và ngồi nhìn Thạc ăn. Chưa bao giờ Thạc lại biến mất vào tầm trưa thế này.
-Thạc ơi, về nhà đi.
Tuấn chợt quay lại, chầm chậm đi đến đầu hẻm, chần chừ giây lát rồi quả quyết đi vào. Tuấn ngồi xổm xuống, vươn tay lau vệt nước trên khuôn mặt lấm lem đầy bùn đất của người đối diện, khẽ thì thầm :
-Nói Tuấn nghe, sao Thạc khóc ?
-Sao...sao...Tuấn tìm được Thạc ? - Khuôn mặt khổ sở từ từ ngước lên, sụt sịt qua làn nước mắt
-Thạc chưa trả lời Tuấn kìa.
-Thạc không có khóc...
-Có. Thạc có khóc.
-Đã nói là không mà. -Thạc gắt gỏng quát lên, nước mắt lại rơi xuống, không cách gì kìm lại được.
-Nói Tuấn nghe, Tuấn không cười Thạc đâu.
-...
-Thạc không thương Tuấn nữa hả ?
-Thạc ghét Tuấn. Thạc cực kỳ ghét Tuấn. -Từng giọt rơi xuống gò má xanh xao, nóng hổi. -Đau không...?
-Hả ?
-Thạc hỏi Tuấn đau không mà. Sao Tuấn không nói ? Bị người ta đánh, người ta đập, người ta chửi như vầy mà cũng chẳng bao giờ nói Thạc hết. Tuấn xấu lắm. Thạc ghét Tuấn. Thạc ghét Tuấn..hức hức...
-Thật đáng ghét...Tuấn thật sự rất...hức...xấu...
Tuấn lặng im nhìn Thạc khóc, bàn tay bối rối định ôm Thạc rồi lại thôi.
-Ừ...Tuấn xấu. Rồi Tuấn nói thì Thạc sẽ làm gì ? Đánh họ hả ? Nhắm đánh được không ? Mình nghèo thì mình phải chịu thôi. Không tiền thì làm gì có quyền hả Thạc ? Vừa nghèo vừa đui mù, vừa có bệnh, họ ghét là đúng rồi. Thạc biết không, Tuấn cũng rầu lắm, nhưng mà Tuấn phải nhịn. Mình lỡ tự ái đánh lại thì mình bị đuổi, lại thêm danh côn đồ, rồi mất việc. Tự ái không ăn được, uống được, nghèo không có quyền có tự ái...
-Xin lỗi...Xin lỗi... Thạc sai rồi... -Thạc nhảy chồm lên, nức nở vào lồng ngực Tuấn, gào khóc. -Thạc sai rồi, sai thật rồi...
-Thạc làm vầy là thương Tuấn mà, Tuấn trách sao đặng...
-Mình về nhà đi Tuấn...Thạc muốn về. Nơi này lạc lõng quá, Thạc lạnh.
-Về thôi, về sưởi ấm.
-Giờ luôn đi. -Thạc ôm vai Tuấn, mỉm cười sụt sùi. -Nhà mình có lò sưởi thật bự, Tuấn nhỉ ?
Cậu đã bớt ngây ngô hơn rồi. Liệu khi cậu lấy lại trí nhớ, cậu con còn thương tớ không ?
Hả Thạc ?
_________________________________________
-Không có tiền thì biến, cho mấy đứa cô hồn như tụi mày thì đến bao giờ thì giả bà ? Hử ? Tiền mà chúng mày làm như rác ấy.
-Dạ khi nào có tiền cháu trả...
-Biến. Biến ngay cho bà nhờ. Con Yến, tiễn thằng ma cô này cho khuất mắt tao.
Giọng con bé chua lanh lảnh thét lên the thé :
-Con mực đâu, ra "nghênh chiến".
Tiếc là con chó phải cụp đuôi quay lại, chỉ bởi cái dép của "ông mù" phi quá chuẩn. Con Yến tức anh ách ném luôn cái bát sứt vào đầu tên đó, rít lên :
-Bà cho mày chết ! - Rồi ngúng nguẩy đi vào nhà. Nó đắc ý vì vừa hạ đo ván cái tên mù mà nó vẫn thường cho là "Quái vật", bỏ mặc có ai đó ôm cái đầu bê bết máu, lủi thủi quay ngược ra đường lớn...
Thạc đứng ngoài cửa, chồm hổm chờ Tuấn về. Nghe bác hàng xóm bảo thế, bảo làm vậy sẽ khiến Tuấn vui lắm.
Thạc tưởng tượng nụ cười của Tuấn, lúc đó cái lúm má tròn tròn như vầy, rồi cái miệng toe ra như vầy, như vầy...Ngây ngô cười ngốc một mình, Thạc chẳng buồn đập chết "lão" muỗi đang tranh thủ hút từng ngụm trên đôi chân trắng trẻo kia.
Tuấn về rồi, mà sao Tuấn lạ lắm, đi đứng cứ nghiêng ngả như mấy bác xấu xa hay nhậu thịt chó ở đầu ngõ ý.
Trên trán có cái gì dinh dính đỏ đỏ nữa thì phải...
-Ơ Tuấn, ba Tuấn...Sao ba Tuấn buồn?
-Thạc ơi...Lại đây Tuấn bảo...
Thạc tung tăng đi lại gần, tay dứ dứ ra phía trước :
-Nè, ba Tuấn con nít ghê, đòi ôm hoài à. Đừng có khóc nha, Thạc "xương".
-Thương, không phải xương.-Tuấn cười nhẹ
-Thì có vần ương mà, giống mà.
-Giống đâu mà giống.
-Giống.
-Chịu Thạc luôn. -Tuấn ôm Thạc, dụi dụi vào hõm cổ mảnh mai xinh xắn - Thạc thấy Tuấn xấu không ?
-Xấu lắm luôn á. -Thạc cười hề hề -Xấu hơn Thạc luôn nè. Nhưng mà Tuấn dễ "xương" lắm, thương Thạc nhiều nên Thạc thấy Tuấn đẹp trai nhiều nhiều nhiều.
-Nhiều từng nào ?
-Từng này nè. - Thạc gỡ tay Tuấn, đi lại gần góc nhà bên trái rồi lại chạy qua bên phải -Bằng từ đầu này sang đầu này nè.
-Nhỏ xíu vầy thôi hả ? - Tuấn nhịn cười giả vờ bày mặt hơi xị xị.
-Hông phải, từ đầu xóm tới cuối xóm, Thạc chạy cho Tuấn xem nha. -Thạc toan đi liền bị Tuấn níu lại.
-Vẫn còn nhỏ lắm !
-Hay là... -Thạc tiến lại gần, chỉ tay vào ngực Tuấn rồi lại chỉ vô ngực mình -Nhiều như khoảng cách từ tim Thạc tới tim Tuấn nè.
-Tim bên trái Thạc ơi.
-....
Tuấn tỉnh bơ đáp lại nhưng trái tim như nhảy lô tô trong lồng ngực, không chịu đứng yên cho Tuấn nhờ. Mặt đỏ bừng bừng, Tuấn bối rối quay mặt đi.
-Nãy Tuấn đi đâu mà lâu quá vậy ?
Tuấn buồn buồn cúi đầu xuống, không đáp. Xoa xoa mái đầu rối như tơ vò, Túm thầm thì :
-Tuấn nghèo lắm. Thạc có ghét Tuấn không ?
-Sao ghét ?
-Thì...Tuấn không cho Thạc ăn thịt gà Thạc thích nè. Không có nhà tốt, khi mưa Thạc phải dậy lấy xô hứng nước nè...Rồi mai này có người nhiều tiền hơn, chắc Thạc cũng đi với người ta hen ?
-Ừ, đi chứ. -Thạc cười tươi rói - Nên Tuấn phải lo thương Thạc nhiều nhiều nha, hông là Thạc đi đó.
Thạc đi theo người ta để lấy tiền nuôi Tuấn, chờ Thạc nghe ? Thạc thương Tuấn nhiều thật là nhiều !
#S.B
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro