Chap 92: Bị Bắt Cóc
Chí Mẫn dạo này tâm trạng cũng như sức khỏe tốt hơn hẳn.
Cậu không còn thấy mệt mỏi hay kén ăn nữa mà ngược lại bụng cứ thấy đói liên tục. Vừa mới ăn xong nhưng cảm thấy bụng vẫn trống rỗng.
Cậu và Bánh bao đang ngồi ăn bánh ngọt ở đại sảnh thì có người gọi báo muốn cậu đến công ty gấp. Bản thiết kế của cậu có liên quan đến bản quyền của công ty khác.
Trịnh Hồng nghe vậy nói:"Cậu cứ đi đi. Bánh bao ở nhà với ta là được"
Cậu nhìn đồng hồ đã hơn 11h thì nói:" Vậy nhờ Người giúp con cho Bánh bao ăn trưa. Con sẵn tiện mang cơm đến cho Chung Quốc 5luôn"
Bà gật đầu:"Được rồi. Đi đi kẻo trễ"
Chí Mẫn nghe vậy lên phòng thay quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Xe vừa xuống chân núi 1 đoạn thì có 1 vụ tai nạn giao thông phía trước cản đường nên vệ sĩ buộc phải cho xe dừng lại.
Chí Mẫn nhìn thấy vậy nên lên tiếng:"Anh xuống xem có giúp được gì hay không?"
Vệ sĩ nghe vậy gật đầu:"Vâng ạ" rồi bước xuống xe.
Đột nhiên 1 chiếc xe khác chạy cùng chiều dừng lại ngay cạnh xe cậu.
Chí Mẫn vẫn đang quan sát tình hình phía trước nên không chú ý lắm.
Bỗng cửa xe mở ra. Cậu chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ai đó dùng khăn bịt miệng khiến cậu lập tức bất tĩnh.
Vệ sĩ cũng nhanh chóng phát hiện ra tình hình nhưng trở tay không kịp vì đối phương hành động quá nhanh.
Vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo xe trước mặt nhưng đến ngã 3 thì đã mất dấu nên lập tức gọi cho Tuấn Chung Quốc :
- Chuyện gì?
- Lão đại. Thiếu gia bị bắt cóc rồi
- Cậu nói cái gì?
Sau khi nghe vệ sĩ kể lại mọi chuyện thì Tuấn Chung Quốc hạ lệnh:
- Báo cho Hắc Long. Huy động tất cả mọi người tìm chiếc xe đó ngay cho tôi
- Dạ.Lão đại
Tuấn Chung Quốc tắt điện thoại thì lập tức về nhà gặp Hạo Thạc .
Anh cũng căn dặn Tại Hưởng giám sát Bánh bao cùng Hạo Phong cho chúng chơi ở trong phòng. Anh không muốn bé biết chuyện mà sợ hãi.
Trịnh Hồng nghe tin cậu bị bắt cóc cũng vô cùng lo lắng và tức giận:"Là ai dám to gan như vậy? Người của Tuấn gia cũng dám bắt"
Anh nhìn bà nói:"Hắc Long báo chiếc xe là biển số giả hơn nữa là xe tự lắp ráp nên hiện tại chưa xác định được đối phương"
Nói xong anh nhìn Hạo Thạc :"Gọi hacker giỏi nhất trong Bang đến đây"
Hạo Thạc nhìn anh:"Cậu muốn làm gì?"
Anh nói:"Trên nhẫn và vòng tay của Mẫn Mẫn có gắn con chíp định vị. Phải nhanh chóng xác định em ấy đang ở đâu"
Hạo Thạc đứng dậy:"Mình làm ngay"
****
Tuấn Chung Quốc đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại hỏi:"Đã xác định được chưa?"
Hacker nói:"Không thấy tín hiệu thưa Lão đại"
Anh nhíu mày:"Sao lại như vậy?"
Hacker nói:"Có lẽ Thiếu gia đang ở khu vực bị nhiễu sóng"
Anh nói:"Nhiễu sóng? Khoanh vùng những nơi có khả năng rồi giao cho Bạch Long cho người tìm kiếm"
Hacker nói:"Dạ. Lão đại"
Anh nhìn Trịnh Hồng nói:"Mẹ lên phòng chơi với Bánh bao đi. Bánh bao rất thông minh. Con không muốn nó nghi ngờ"
Bà gật đầu:"Mẹ biết rồi" rồi nhanh chóng rời đi.
****
Chí Mẫn tĩnh lại thấy tay chân mình bị trói nhưng xung quanh thì lại không có ai.
Cậu phát hiện nơi này vừa tối tâm vừa ẩm móc lại có mùi khói từ nhà máy thải ra nên vô cùng khó chịu. Cậu rất muốn nôn.
Chí Mẫn cố gắng nhịn xuống nhưng vẫn không thể nhịn nổi nên bắt đầu nôn đến không còn gì trong bụng mới ngưng lại được.
Đột nhiên có người mở cửa làm ánh sáng rọi vào mắt cậu khiến cậu theo bản năng nhắm mắt lại.
Cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà vang dội. Bước chân người kia càng ngày càng tiến lại gần cậu.
Một thanh âm của phụ nữ phát ra:"Chỉ mới bị nhốt có 1 chút mà đã không chịu được đến buồn nôn rồi sao? Thiếu gia nhà họ Tuấn?"
Cậu nhíu mày:"Là ai? Sao lại bắt tôi?"
Người đó cười lớn rồi nói:"Cậu quên tôi cũng nhanh quá đó"
Chí Mẫn không thể nhìn ra đối phương là ai vì hiện giờ mọi thứ lại tối đen như mực.
Nhưng qua giọng nói thì cậu cũng nhanh chóng đoán ra được đó là ai.
Hơn nữa ngoài người đó ra thì cậu cũng không nghĩ ra 1 ai khác:"Hồ Điệp?"
Cô ta lại cười lớn:"Xem ra cậu không ngốc như tôi nghĩ. Ít ra còn biết mình đã đắc tội với ai"
Cậu nhíu mày:"Tôi đắc tội với cô?"
Cô ta bật công tắc đèn lên khiến cậu theo phản xã nên nhắm mắt lại lần nữa. Một lúc thì cậu mới thích nghi được mà mở mắt ra.
Hồ Điêp ngồi xuống nhìn cậu:"Không lẽ tôi nói sai?"
Nói rồi nâng cằm cậu lên nói tiếp:"Cậu có biết cái bộ mặt của cậu khiến tôi ghét cay ghét đắng hay không hả?"
Cậu nâng 2 tay đã bị trói hất tay cô ta ra:"Không được đụng vào người tôi"
Cô ta đứng dậy mỉa mai:"Tôi quên mất Phác thiếu gia đây rất thanh cao nên không thể tùy tiện chạm vào"
Nói rồi cô ta ngồi xuống ghế nhìn cậu câm hận nói:"Nhưng cậu yên tâm đi. Không lâu nữa cậu cũng sẽ dơ bẩn không khác gì tôi đâu"
Cậu nhíu mày:"Cô có ý gì?"
Hồ Điệp nói:"Tôi quên chưa nói cho cậu biết. Cậu có biết nhờ phúc của chị họ cậu mà tôi phải sống như thế nào không? Tôi nói với Tuấn Chung Quốc tôi được đoàn người thám hiểm cứu nhưng thật sự tôi bị bọn buôn ma túy cứu. Bọn chúng cứu tôi nhưng lại khiến tôi sống không bằng chết. Cậu có biết chúng man rợ và dơ bẩn như thế nào không? Vậy mà ngày nào tôi cũng phải thỏa mãn thú tính của bọn chúng. Cậu nói xem. Tôi có dơ bẩn không?"
Chí Mẫn nghe và thấy biểu tình trên gương mặt cô ta có phần khác thường thì vô cùng lo sợ. Cô ta hình như đang gặp vấn đế về thần kinh?
Hồ Điệp thấy cậu im lặng thì nói tiếp:"Chưa dừng lại ở đó đâu. Cậu có nhớ cái đêm Tuấn Chung Quốc không về nhà không? Anh ấy nói với tôi anh ấy yêu cậu. Anh ấy muốn tôi về Mỹ. Tôi đã bỏ thuốc kích thích cho anh ấy. Nhưng cậu có biết không? Anh ấy không thèm chạm tới tôi mà vẫn muốn về với cậu. Cuối cùng tôi phải bỏ thuốc ngủ cho anh ấy bất tỉnh. Cậu có biết tôi phải nhục nhã thế nào khi bị 1 thằng đàn ông khác chà đạp ngay khi Tuấn Chung Quốc đang nằm bên cạnh tôi không hả?"
Chí Mẫn nhìn cô ta nói:"Mọi chuyện là do cô tự làm tự chịu. Cô không thể trách người khác"
Hồ Điệp tức giận tiến đến tát vào mặt cậu:"Im miệng. Nếu không có mày thì anh ấy sẽ không lạnh nhạt với tao. Anh ấy cũng không bỏ mặc tao như vậy. Nếu không có mày thì tao và anh ấy sẽ vui vẻ như trước đây. Anh ấy sẽ cùng tao kết hôn rồi sinh con. Tất cả là tại mày. Chị em nhà mày đều có tội"
Cậu nhìn cô ta nói:"Cô không yêu anh ấy. Cô phản bội anh ấy. Cô còn mamg thai với người khác. Còn âm mưu muốn chiêm đoạt Tuấn thị. Cô còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu chị họ tôi. Chính cô mới là người giết chị ấy"
Cô ta nhìn cậu nhíu mày:"Ai nói cho mày biết?"
Cậu thản nhiên nói:"Sự thật không thể nào che giấu mãi được. Kim trong bọc cũng có ngày lộ ra"
Cô ta đứng dậy cười lớn nói:"Sự thật thì đã làm sao? Bây giờ mày đang nằm trong tay tao thì tao chính là người chiến thắng"
Cậu thấy cô ta như vậy nên nói:"Cô nên ăn năn đi. Chỉ cần cô đầu thú. Tôi hứa sẽ nói với Chung Quốc bỏ qua những sai lầm của cô"
Hồ Điệp cười nói:"Mày nói cái gì? Mày kêu tao tự thú. Hahaha. Mày nghĩ tao có thể sao?"
Cậu nói:"Chỉ cần cô biết sửa đổi thì sẽ sớm được ra tù. Lúc đó cô có thể sống 1 cuộc sống mới"
Cô ta nhìn cậu quát:"Dẹp cái mặt thiên thần của mày ngay cho tao. Tao ghét nhất là cái sự thanh cao giả nhân giả nghĩa của mày. Mày ở đây diễn kịch cho ai xem hả?"
Cậu nói:"Những gì tôi nói là thật lòng. Tôi..."
Nhưng Chí Mẫn chưa nói hết thì cô ta đã tát cậu 1 cái nói:''Im miệng. Tao nói cho mày biết. Mày sớm muộn gì cũng sẽ như tao thôi. Sớm muộn gì cũng bị Tuấn Chung Quốc đá ra đường mà thôi"
Cậu khẳng định:"Anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy"
Hồ Điệp nhếch môi:"Mày thật tự tin nha. Tao rất muốn xem Tuấn Chung Quốc sẽ làm gì khi biết mày bị 1 lũ đàn ông dơ bẩn làm nhục. Tao cũng muốn xem anh ta có xem mày như bảo vật mà nâng niu nữa hay không? Hay là sẽ vứt bỏ mày bên đường như 1 con mèo hoang không chủ"
Cánh cửa đóng sầm lại. Bóng tối lại bao trùm mọi thứ...
-----------------------------------------------------
Xin lỗi các cô nha! 😁
Hôm nay đăng hơi muộn 🌰🌸
27.11.2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro