Chap 84: Trịnh Hạo Phong
Mới đó Tuấn Phong đã đến sống ở Nguyệt thự được hai tháng. Bé cũng không còn sợ tiếp xúc người lạ như trước nữa chỉ có điều vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Mọi người cũng dần thích nghi với sự có mặt của bé và Trịnh Hồng thấy Bánh bao có bạn thì cũng không còn khó chịu với bé như lúc đầu.
Tại Hưởng và Hạo Thạc cũng không còn định kiến vì bé là con của Hồ Điệ nên thường xuyên đưa bé cùng Bánh bao đi khu vui chơi, đi mua đồ chơi, đi ăn uống,...
Hôm nay là sinh nhật Tại Hưởng nên mọi người điều có mặt để cùng nhau tổ chức tiệc nướng ngoài vườn.
Chí Mẫn và Tại Hưởng đang nướng thức ăn thì nghe tiếng khóc khiến mọi ai cũng lo lắng.
Trịnh Hồng nhìn thấy Bánh bao khóc mếu máo còn đầu gối bị trầy xước chảy máu thì lo lắng bế bé lên năn nỉ:" Đừng khóc ....đừng khóc. Bà nội thương nha"
Tuấn Chung Quốc hướng người làm nói:"Lấy hộp y tế ra đây ngay"
Chí Mẫn lo lắng nói với Bánh bao:" Con đừng khóc! Một chút sẽ hết đau ngay mà. Daddy thổi cho con sẽ không đau nữa"
Trịnh Hồng vì xót cháu nội nên nhìn Tuấn Phong lớn tiếng hỏi:"Chơi thế nào mà lại thành ra như vậy hả?"
Tuấn Phong nghe bà quát và thấy Chí Mẫn đang lo lắng cho Bánh bao thì bắt đầu khóc.
Tại Hưởng nhìn Tuấn Phong hỏi:" Sao con lại khóc? Có phải cũng bị đau ở đâu không?"
Bé bước lại gần nắm lấy tay Chí Mẫn khóc nói:" Con không cố ý! Đừng ghét con!"
Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn bé và Chí Mẫn cũng không ngoại lệ.
Cậu mở to mắt nhìn bé:" Con vừa nói chuyện?"
Bé vừa khóc vừa nói:"Đừng ghét con! Con không cố ý làm em ấy té"
Bánh bao nói:" Anh ấy không có làm con té. Là do chạy nhanh quá nên vấp ngã"
Nhưng Tuấn Phong vẫn không ngừng vừa khóc vừa nói:" Đừng ghét con! Đừng ghét con!"
Chí Mẫn đưa tay lau nước mắt an ủi bé:"Ta không có ghét con. Con nít nô đùa thì vấp té là chuyện bình thường. Hơn nữa Bánh bao cũng nói không phải lỗi của con"
Bé nắm tay cậu:"Con chỉ tin có mình người thôi. Người đừng ghét bỏ con. Mọi người ai cũng ghét bỏ con chỉ có người là không như vậy"
Cậu thấy vậy đau lòng vỗ vỗ lưng bé an ủi:"Không ai ghét bỏ con đâu. Con không nên nghĩ như vậy"
Bé lắc đầu khóc lớn:"Bà ấy sinh con ra nhưng ghét bỏ con. Ngày nào cũng đánh con mắng con là đồ vô dụng, sinh con ra thật vô ích không giúp ích được gì"
Tại Hưởng nghe vậy tức giận:" Sao cô ta lại nhẫn tâm như vậy được chứ. Có người mẹ nào lại đối xử với con mình như vậy"
Bé vừa khóc vừa lắc đầu:"Con không có mẹ...Không có mẹ"
Mọi người nghe vậy ai cũng đau lòng và thương xót thay cho bé. Một đứa bé lại bị chính mẹ ruột của mình ghét bỏ như vậy cho nên mới sinh ra chứng bệnh tâm lý như hiện giờ.
Bé ôm Chí Mẫn nói:" Người còn tốt hơn bà ấy gấp trăm lần. Người đừng ghét bỏ con! Đừng ghét bỏ con!"
Cậu vỗ vỗ lưng bé:"Ta không ghét...không ghét con''
Bánh bao cũng nắm tay Tuấn Phong nói:" Bánh bao cũng không có ghét caca. Chơi với caca rất vui''
Sau tối hôm đó Tuấn Phong bắt đầu nói chuyện bình thường còn Tuấn Chung Quốc cũng đồng ý cho bé gọi Chí Mẫn là ba nuôi.
Tại Hưởng và Hạo Thạc cũng quyết định làm thủ tục nhận chính thức nhận bé làm con nuôi và đổi tên thành Trịnh Hạo Phong.
Trịnh Hồng thấy mọi chuyện đã ổn thỏa thì quyết định quay về Mỹ. Nhưng trước khi đi bà muốn ghé thăm người bạn cũ. Cũng là Viện trưởng cô nhi viện Từ Tâm.
Hai người gặp nhau ôn lại kỉ niệm ngày xưa cũng như nói cho nhau nghe về tình hình hiện tại.
Đang nói chuyện thì dì Lý đặt phong bì lên bàn nhìn viện trưởng nói:"Viện trưởng! Có người mang chi phiếu của Chí Mẫn tới"
Viện trưởng gật đầu nói:"Tôi biết rồi"
Trịnh Hồng nghe tên Chí Mẫn thì hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Bà thở dài:"Tháng nào cũng có người mang chi phiếu tiền mặt đến trên danh nghĩa của Chí Mẫn. Nhưng mấy năm nay không thấy nó ghé thăm nên mình rất lo lắng"
Bà nhìn Trịnh Hồng hỏi:"Cậu còn nhớ đứa bé lúc trước mình nói với cậu không? Chính là Chí Mẫn"
Trịnh Hồng nói:" Chí Mẫn vẫn khỏe,hơn nữa sống rất tốt. Nó đang ở Tuấn gia"
Bà hỏi:" Vậy sao? Vậy mà nó không có liên lạc gì làm mình lo quá"
Trịnh Hồng nói:"Cậu ấy mấy năm nay sống ở Mỹ chỉ vừa về nước được mấy tháng thôi''
Bà hỏi:"Cậu nói nó ở Tuấn gia sao? Nó làm gì ở đó?"
Trịnh Hồng cũng không muốn giấu bạn thân nên nói:"Nó và con trai mình hai đứa nó là cùng một chổ"
Bà ngạc nhiên:" Vậy cậu"
Trịnh Hồng thở dài:"Lúc đầu mình đương nhiên không chấp nhận. Nhưng chúng nó tách ra bốn năm mà không đứa nào chịu buông bỏ cho nên mình làm sao mà cấm cản được đây? Với lại Chí Mẫn tính tình rất hợp ý mình. Bây giờ cũng xem như là đã chấp nhận đi"
Bà nói:" Chí Mẫn tính nó từ bé đã như vậy. Lớn lên càng bao dung càng lương thiện hơn"
Trịnh Hồng nói:"Mình cũng thấy vậy nên xem như an ủi một phần nào"
Bà nói:" Mình nhớ ra rồi. Cậu đợi mình một chút".
Sau đó bà quay đi một lúc sau thì quay lại đưa cho Trịnh Hồng một phong bì nói:" Giúp mình đưa cái này cho thằng bé. Cũng mấy năm rồi chưa có dịp đưa cho nó"
Trịnh Hồng nhận lấy phong bì sau đó cả hai nói chuyện thêm một lát nữa thì tạm biệt nhau.
Tuấn Chung Quốc về thì thấy Trịnh Hồng cũng vừa về tới nên anh cúi chào bà:" Mẹ đi đâu mới về sao?"
Bà đưa phong bì cho anh nói:"Ta đi thăm một người bạn cũ làm viện trưởng ở chổ Chí Mẫn lúc trước. Bà ấy nhờ ta đưa cái này cho cậu ấy"
Anh nghe vậy nói:"Con sẽ đưa cho em ấy" sau đó ly khai
Anh mở cửa phòng thấy cậu đang cắm hoa thì nói:" Bảo bối. Viện trưởng ở cô nhi viện gửi cái này cho em"
Cậu nói:"Vậy sao? Anh xem giúp em là cái gì. Em đang lỡ tay"
Anh ngồi xuống sofa mở phong bì ra nói:"Có thư và một cái USB"
Cậu nói:"Thư sao? Là ai gửi vậy?"
Anh nhìn con dấu nói:"Không có tên người gửi nhưng lá thư này gửi cho em cách đây hơn năm năm rồi"
Cậu nói:" Lâu như vậy sao? Anh đọc xem trong thư nói gì vậy"
Anh nghe vậy mở thư ra đọc:
" Chí Mẫn. Khi em đọc lá thư này thì chị có lẽ đã không còn nữa. Chị đang bị người ta giám sát có lẽ cái mạng này sắp không giữ được nữa rồi..."
Cậu ngắt lời anh:" Là thư của chị họ" sau đó ngưng cấm hoa đi rửa tay.
Cậu cầm thư lên đọc thì...hoảng sợ đến làm rơi lá thư xuống sàn.
Anh thấy vậy cầm thư lên xem. Nội dung thư Trương Lam nói cô bị Hồ Điệp cho người giám sát không thể ra khỏi nhà. Nhờ Chí Mẫn mang USB đem đến cho anh và nhờ cậu chăm sóc cho cha cô ấy.
Tuấn Chung Quốc lấy laptop lập tức mở USB ra xem thì anh và cậu không thể tin được vào những gì vừa nhìn và nghe thấy.
Hồ Điệp không chỉ ngoại tình còn âm mưu muốn chiếm Tuấn thị. Hơn nữa còn giết người diệt khẩu.
Chí Mẫn vừa sợ vừa giận tới toàn thân rung rẩy. Chị họ cậu là bị Hồ Điệp giết chết vậy mà cô ta còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Lam.
Anh ôm Chí Mẫn nói:"Đừng sợ! Mọi chuyện đã qua rồi anh nhất định không cho cô ta thoát tội. Nhất định đòi lại công bằng cho chị họ của em"
Cậu ôm anh nói:"Sao cô ta lại độc ác như vậy. Thật đáng sợ"
Anh nói:"Em yên tâm. Anh sẽ không bỏ qua chuyện này''
Ngau sau đó Tuấn Chung Quốc hạ lệnh cho Hắc Long truy tìm tung tích của Hồ Điệp không bỏ sót một ngõ ngách nào.
Anh không ngờ cô lại đáng sợ đến như vậy. Ngoại tình còn giết người diệt khẩu hơn nữa còn đổi trắng thay đen làm anh và Chí Mẫn xa nhau suốt bốn năm qua.
Dù cô ta đã cứu mạng anh đi nữa thì lần này anh nhất định không cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro