Chap 76: Anh Không Bỏ Lỡ
Chí Mẫn nghe Hồ Điệp nói như vậy thì thấy lo sợ vô cùng. Cô ta rốt cuộc còn muốn làm gì nữa đây?
Tuấn Chung Quốc ôm lấy cậu:" Đừng sợ. Có anh ở đây cô ấy không thể làm gì đâu"
Cậu im lặng ôm lấy anh còn Trịnh Hồng thấy vậy cũng chỉ biết đứng nhìn.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra nói:"Tình hình bệnh nhân không khả quan. Nếu không có tủy thích hợp sẽ không thể kéo dài quá một tuần"
Tuấn Chung Quốc nhíu mày:" Chuyện này..."
Chí Mẫn nói:"Em muốn gặp Thạc Trấn. Anh ấy sẽ giúp được"
Bác sĩ nghe vậy nói:" Viện trưởng hiện tại đang công tác ở Mỹ"
Chí Mẫn lay cánh tay anh nói:" Chung Quốc. Anh phải nghĩ cách cứu đứa bé. Tuy nó không phải con anh nhưng nó là vô tội"
Anh nhìn cậu:"Được. Nghe theo em"
*****
Tuấn Chung Quốc đưa Chí Mẫn và Bánh bao đến nhà hàng ăn trưa sau đó thì về nhà cậu.
Bánh bao ôm cổ anh nói:"Baba. Chúng ta cùng ngủ trưa có được không?"
Anh hôn má bé:"Được. Baba bế con đi tắm thay quần áo rồi ngủ được không?"
Nói xong anh liền bế Bánh bao lên phòng của bé.Chí Mẫn tắm rửa thay quần áo xong thì qua phòng tìm Bánh bao.Cậu nhìn thấy hai cha con đang ôm nhau ngủ ngon lành thì mỉm cười sau đó ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Chí Mẫn đứng nhìn ra cửa sổ thở dài khi nhớ tới lúc ở bệnh viện gặp mặt Trịnh Hồng.
Bà là mẹ của anh sao? Tại sao Tại Hưởng không có nói chuyện này cho cậu biết chứ?
Rồi cậu lại bắt đầu lo lắng chuyện của Bánh bao. Nếu đứa bé kia không phải là con của Tuấn Chung Quốc cũng đồng nghĩa với Bánh bao chính là đứa cháu duy nhất của Tuấn gia hiện giờ.
Liệu họ có...bắt bé về nuôi hay không? Càng nghĩ càng khiến cậu thấy bất an lẫn lo sợ.
Tuấn Chung Quốc mở cửa phòng thấy cậu thẩn thờ không hay biết thì bước đến ôm lấy cậu từ phía sau:"Em đang nghĩ gì?"
Cậu khẽ thở dài:" Em..."
Anh xoay vai cậu lại để cậu nhìn cậu:" Em đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện cứ để anh giải quyết có được không? Anh không muốn em suy nghĩ nhiều nữa"
Cậu nhìn anh nói:" Em đã từng gặp mẹ anh ở Mỹ''
Anh nhíu mày:"Lúc nào? Bà ấy đã nói gì với em?"
Cậu nói:" Không có nói gì cả. Lúc đó em không biết bà là mẹ anh. Chỉ gặp nhau chào hỏi vài câu vào sinh nhật mẹ Tại Hưởng"
Anh ôm lấy cậu:" Em yên tâm đi. Anh không để ai làm tổn thương em và con đâu. Cả nhà ba người chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Hãy tin anh"
Cậu ôm thắt lưng anh:"Em tin anh"
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu rồi bế cậu lên giường và hai người cứ như vậy ôm hôn nhau. Nụ hôn không sâu nhưng môi hai người không rời nhau dù chỉ một giây.
Cậu chống hai tay lên ngực anh:"Đừng anh...Bánh bao sẽ thức dậy bất cứ lúc nào"
Anh nhìn cậu:"Con đã ngủ say rồi" sau đó lại tiếp tục hôn cậu say mê.
Bỗng điện thoại Chí Mẫn reo nên cậu đẩy nhẹ anh:"Em muốn nghe điện thoại"
Anh nói:"Mặc kệ đi"
Cậu nói:"Đừng như vậy mà" sau đó thoát khỏi vòng tay anh rồi ngồi dậy lấy điện thoại:
- Em và Bánh bao khỏe không?
- Dạ khỏe. Nghe nói anh đang ở Mỹ
- Hai ngày nữa anh sẽ về. Anh nhớ Bánh bao quá. Cho anh nói chuyện với nó mộtchút
- Dạ. Nó cũng nhớ anh nhưng đã ngủ rồi. Khi nào thức em sẽ gọi lại cho anh.
- Khi về sẽ cắn nó một cái
- Hihi. Nó sẽ làm ầm lên đòi bồi thường cho anh xem
- Anh tức nhiên biết. Anh đã mua rất nhiều đồ chơi để bồi thường rồi.
- Anh đừng chiều nó như vậy. Nó sẽ hư mất.
- Cái này không thể trách anh. Có trách thì trách Bánh bao quá đáng yêu. Không cưng chiều không được.
- Em có chuyện muốn anh giúp
- Em nói đi
- Ở bệnh viện có một đứa bé cần thay tủy. Nhưng bé không có người thân. Anh giúp em tìm tủy thích hợp cho bé được không? Anh quen biết rộng như vậy nhất định sẽ có cách.
- Cái này anh phải xem bệnh án thì mới nói được.
- Anh có thể gọi cho bác sĩ Dư. Ông ấy đang phụ trách theo dõi. Tình hình không thể kéo dài quá một tuần
- Được. Anh sẽ gọi cho ông ấy. Nếu giúp được anh sẽ giúp
- Em cảm ơn anh trước
- Anh phải dự hội chuẩn rồi. Khi về sẽ nói nhiều hơn
- Tạm biệt anh
- Ừm. Tạm biệt
Tuấn Chung Quốc nghe cậu nói chuyện cứ anh anh em em với người khác thì mặt đen xì lập tức kéo cậu về giường đè xuống hôn ngấu nghiến.
Cậu đẩy nhẹ anh ra nói:"A...Anh làm em đau..."
Anh nhíu mày hỏi:"Người lần trước gọi cho em cũng là Kim Thạc Trấn?"
Cậu nói:"Phải"
Anh hỏi tiếp:" Em với cậu ấy?''
Cậu mỉm cười nhìn anh:" Anh không phải đang ghen với anh ấy chứ?"
Anh gằng giọng:" Anh ấy?"
Cậu ngồi dậy nói:" Anh ấy đã giúp em rất nhiều. Bánh bao cũng do anh ấy giúp em sinh ra. Nếu không có anh ấy em không biết phải như thế nào nữa''
Anh kéo cậu nằm lại giường:"Em có biết cậu ấy có tình cảm với em không?"
Cậu nghe vậy cố ý trêu anh:"Cái này em đương nhiên biết. Anh ấy luôn chu đáo và ôn nhu. Từ lúc em mang thai đến nay mọi việc anh ấy luôn an bày chu toàn. Anh ấy còn luôn quan tâm và hết mực cưng chiều Bánh bao. Bánh bao cũng rất thương anh ấy nha. Còn gọi là baba Kim "
Tuấn Chung Quốc nghe xong nhìn cậu tự trách:" Anh thật có lỗi với em và con. Anh đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc quý giá đúng không? Em có trách anh không? Những lúc quan trọng như vậy điều không có anh bên cạnh. Có phải em cảm thấy rất mất mác không? Anh..."
Cậu lấy tay che miệng anh rồi nói:" Anh đừng nói nữa. Em không có trách anh"
Anh hôn môi cậu:"Từ đây về sau anh sẽ dùng cả đời còn lại để yêu em và con. Sẽ bù đắp tất cả mất mác cho em. Sẽ không bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc nào nữa"
Cậu mỉm cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh:" Anh không có bỏ lỡ. Anh có muốn xem những khoảnh khắc đó không?"
Anh hỏi:"Có thể sao?"
Cậu mỉm cười:"Có thể" sau đó ngồi dậy mở ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ lớn đưa cho anh
Anh nhìn cậu:" Cái này..."
Cậu ngồi lên giường tựa đầu vào vai anh:"Anh tự mình xem đi"
Anh nghe vậy bắt đầu mở ra xem.
Cậu chỉ vào một bức ảnh siêu âm trắng rồi nói:"Cái này là khi em mới biết mình mang thai. Lúc đó đã ba tháng rồi. Anh xem cái cục tròn bé xíu này chính là Bánh bao đó"
Anh chăm chú nhìn hồi lâu rồi mỉm cười. Sau đó lật từng trang từng trang một.Tất cả là hình ảnh Bánh bao lớn lên theo từng tháng trong bụng cậu. Cậu còn cẩn thận ghi chú bên dưới hình ảnh siêu âm như: tháng thứ tư cảm nhận đầu tiên bé đang đạp, tháng thứ năm bé cảm nhận được âm thanh bên ngoài, tháng thứ sáu bé thích thú khi cậu ăn khi được nghe nhạc, ....
Rồi cậu chỉ vào hình bé mới sinh ra nặng 4kg, bé đầy tháng có thể nhận biết Daddy mà mỉm cười, bé năm tháng có thể gọi baba, bé sáu tháng ăn dặm ngon lành, bé tám tháng có thể ngồi, bé một tuổi có thể chạy,...
Anh nhìn hình ảnh Bánh bao từ khi còn trong bụng cậu cho đến hiện tại thì trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Anh ôm cậu nói:" Cảm ơn em vì anh mà sinh ra một Bánh bao đáng yêu như vậy. Anh yêu em. Yêu em.."
Chí Mẫn ôm anh nói:"Em chưa từng nhắc tới anh hay cho con xem có bất cứ hình ảnh nào về anh. Nhưng Tại Hưởng nói lần đầu gặp anh thì con lại gọi anh là Baba. Anh có biết khi em nghe thấy đã ngạc nhiên như thế nào không?"
Anh nhớ tới lần đầu gặp Bánh bao thì mỉm cười nói:"Lúc đó anh cũng ngạc nhiên. Bánh bao ôm lấy chân anh gọi Baba. Baba bế con. Lúc đó còn nói là không có mẹ mà chỉ có Baba và Daddy. Nhưng anh chỉ nghĩ là Bánh bao còn nhỏ nên không biết chuyện và cũng không hỏi thêm"
Cậu nói:" Tại Hưởng nói với em đó là tâm linh tương thông. Nó thể hiện tính huyết thống"
Anh nói:" Anh cũng nghĩ như vậy. Khi nhìn thấy Bánh bao anh thấy con giống em nhưng khi nhìn lại thì thấy con rất giống anh. Mà anh cũng không thể từ chối yêu cầu nào của con. Bánh bao nói gì anh cũng khó mà từ chối"
Thấy cậu mỉm cười thì anh nói tiếp:" Bánh bao mỗi khi làm nũng giống hệt em"
Cậu nói:" Còn khi khó chịu thì nhíu mày y hệt anh"
Nói rồi cậu bước xuống giường nói:Em có cái này cho anh xem"
Sau đó lấy cái USB ra rồi mở lên cho anh xem những video mà cậu tự quay lại lúc Bánh bao bé xíu rồi lớn dần lên theo năm tháng. Bé cười. Bé ngồi. Bé bi bô nói. Bé chập chững bước đi. Bé chạy....
Hai người cứ như vậy ôm nhau cùng xem lại những khoảnh khắc đó rồi mỉm cười hạnh phúc.
Chí Mẫn tựa đầu vào vai anh nói:" Anh biết không? Bánh bao là kết quả của chuyến du lịch ở Pháp"
Anh hôn trán cậu:"Sao em lại giấu anh uống thuốc. Như vậy nguy hiểm lắm em biết không?"
Cậu nói:"Em không quan tâm nhiều như vậy. Em chỉ muốn cho anh 1 gia đình trọn vẹn"
Anh ôm chặt cậu:" Bảo bối. Anh không biết phải yêu em như thế nào cho đủ nữa" rồi ôm cậu ngã xuống giường hôn cậu thật sâu.
____________________________________
Qua giờ thương cho Kookie quá đi ! Chân bị thương ko nhảy đc, nên khóc và xin lỗi fan. Nhìn vậy thương ẻm ghê hồn. ~T_T
**Bonus mọi chuyện buồn sẽ qua thôi vì có Jiminie đây rồi .
11.10.2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro