Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 73: Phân Vân


Tuấn Chung Quốc đến phòng cấp cứu thì thấy Trịnh Hồng cũng vừa đến nơi.

Bà nhìn anh mắng:"Con làm cha cái kiểu gì vậy hả? Con mình cấp cứu cả đêm giờ này mới đến. Cả đêm hôm qua không liên lạc được cho con. Con đang làm cái gì vậy hả?"

Tuấn Chung Quốc không trả lời mà nhìn Hồ Điệp hỏi:"Thằng bé sao rồi?"

Hồ Điệp nói:"Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu"

Trịnh Hồng quay qua mắng Hồ Điệp:" Còn cô. Làm mẹ cái kiểu gì vậy hả? Cô nuôi thế nào mà càng ngày thằng bé càng yếu ớt là sao hả?"

Hồ Điệp nghe vậy chỉ biết cúi đầu im lặng không nói gì.
Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra cúi đầu nhìn anh nói:" Tuấn tổng"

Anh hỏi:"Thế nào?"

Bác sĩ nói:"Tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng nếu kéo dài sẽ không khả quan. Hiện giờ biện pháp lọc máu hàng tháng đã không còn tác dụng nữa rồi"

Trịnh Hồng hỏi:"Vậy phải làm sao?"

Bác sĩ nói:"Cách duy nhất hiện giờ là thay tủy sống"

Tuấn Chung Quốc nói:" Tiến hành ngay đi"

Bác sĩ nói:" Thưa Tuấn tổng. Thay tủy sống tuy không phức tạp nhưng vấn đề là nguồn tủy phù hợp"

Tuấn Chung Quốc nói:"Dùng tủy của tôi hay mẹ của bé thì sao?"

Hồ Điệp nghe vậy xanh mặt và toát mồ hôi hột vì nếu làm như vậy thì thân phận Tuấn Phong không phải là con anh sẽ bị bại lộ ngay.

Bác sĩ nói:"Tiếc là tủy của ba mẹ hay ông bà điều không thích hợp trong trường hợp này"

Trịnh Hồng hỏi:"Vậy thì phải làm thế nào?"

Bác sĩ nói:"Tốt nhất là tủy của anh chị em thì tỉ lệ thích hợp lên đến 90%"

Tuấn Chung Quốc nhíu mày nói:"Tôi chỉ có một mình bé"

Trịnh Hồng nghe vậy nghĩ ngay đến Bánh bao nhưng...liệu Chí Mẫn có đồng ý?
Dù sao con cũng là của cậu khó khăn lắm mới sinh ra. Lúc trước phản đối quan hệ của cậu và anh. Giờ lại muốn dùng tủy của Bánh bao để cứu con riêng của Chung Quốc. Yêu cầu này thật sự...quá đáng rồi.

Hồ Điệp nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm còn Trịnh Hồng thì thở dài không biết có nên nói cho anh biết anh vẫn còn một đứa con nữa không.
Tuấn Chung Quốc cùng Trịnh Hồng ở lại bệnh viện thêm một lúc thì quay về Nguyệt thự giao Tuấn Phong lại cho Hồ Điệp vì dù có ở lại cũng không thể vào thăm. Mọi chuyện hiện giờ chỉ trông cậy vào bác sĩ mà thôi.

Trịnh Hồng về phòng thì lập tức gọi điện thoại cho Dì Châu tìm nơi Chí Mẫn đang sống ở Mỹ. Dù biết yêu cầu của bà hơi quá đáng nhưng bà cũng muốn thử một lần.
Tuy từ nhỏ không tiếp xúc với Tuấn Phong nhưng dù sao nó cũng là giọt máu của Tuấn gia. Bà không thể khoanh tay đứng nhìn nó chết được.

Tuấn Chung Quốc về phòng tắm rửa thay quần áo thì lập tức rời khỏi nhà vì anh muốn gặp Chí Mẫn ngay. Anh rất sợ cậu sẽ rời bỏ anh mà đi.

Bánh bao đang chơi cùng Chí Mẫn trên lầu thì thấy xe của Tuấn Chung Quốc nên chạy một mạch xuống nhà.

Chí Mẫn nhìn theo hỏi:"Con đi đâu vậy?" Nhưng bé con đã chạy đi mất rồi.

Bé mở cửa nhìn thấy anh định gọi điện thoại thì biết ngay anh muốn gọi cho cậu.

Bánh bao chạy lại ôm chân anh:"Baba bế"

Anh nhìn bé bỏ điện điện thoại lại vào túi quần rồi bế bé lên.

Bánh bao hôn má anh một cái nói:"Baba tìm Daddy sao? Daddy đang ở trên phòng. Con dẫn baba đi"

Anh mỉm cười:"Cảm ơn con"

Rồi bế bé đi vào nhà đóng cửa lại.
Bé nắm tay anh dẫn lên lầu một rồi mở cửa phòng ra.

Chí Mẫn không ngước lên nhìn vì đang chăm chú xếp miếng ghép hỏi:"Con chạy đi đâu đó. Mau lại đây giúp Daddy''

Anh mỉm cười vì cậu hiện giờ y hệt trẻ con còn Bánh bao thì không nói gì chỉ bụm miệng lại cười khúc khít.

Chí Mẫn không thấy bé trả lời thì ngước lên nói:"Con sao không..." thì nhìn thấy Tuấn Chung Quốc.

Cậu ngạc nhiên hỏi:" Anh sao lại ở đây?"

Bánh bao nói:"Baba nhớ Daddy nên đến tìm Daddy. Con thấy Baba dưới nhà nên dẫn Baba lên đây. Mau khen con đi"

Chí Mẫn đứng dậy chỉ tay vào trán bé:"Khen cái gì mà khen. Không được tùy tiện gọi người khác là Baba"

Bánh bao ôm chân anh:"Baba bế"

Anh bế bé lên thì bé kề sát mặt bé vào mặt anh nói:"Daddy không thấy con giống Baba sao?"

Chí Mẫn giận đầu muốn bóc khói nói:"Con...xuống ngay"

Bánh bao ôm cổ anh:"Baba xem. Daddy bắt nạt con"

Anh nhìn cậu nói:"Không sao đâu. Bé còn nhỏ mà"

Chí Mẫn không thèm nói nữa bỏ xuống phòng khách.

Bánh bao hôn má anh:"Daddy giận rồi. Baba mau dỗ Daddy đi. Con chơi một mình là được rồi"

Anh hôn má bé một cái sau đó thả bé xuống rồi đi xuống lầu tìm Chí Mẫn.

Chí Mẫn ngồi xuống sofa thở dài. Cậu từng nghe Tại Hưởng kể về chuyện bé gọi anh là Baba. Nhưng hôm nay khi chứng kiến mới biết thật không thể không tin có cái gọi là tâm linh tương thông được.
Trong lòng cậu lại dâng lên nỗi sợ hãi  mẹ anh sẽ cướp đi con của cậu. Đột nhiên chỉ muốn cùng Bánh bao bỏ đi càng xa càng tốt. Như vậy không ai có thể cướp đi bé nữa.

Tuấn Chung Quốc bước xuống nhìn thấy cậu đang thẩn thờ thì hỏi:" Em đang nghĩ gì?"

Cậu giật mình nhìn anh ấp úng nói:"Không...không có gì..."

Anh giữ vai cậu để cậu nhìn thẳng vào anh nói:"Em không phải muốn rời xa anh chứ?"

Chí Mẫn ấp úng:" Em..."

Anh ôm cậu nói:"Anh xin em đó. Đừng bao giờ rời xa anh nữa được không? Anh xin em.."

Cậu im lặng không biết phải nói gì lúc này nữa. Cậu rất muốn ở bên cạnh anh nhưng người trong gia tộc anh sẽ không bao giờ chấp nhận cậu. Hơn nữa cậu cũng không muốn mất Bánh bao đâu.
Anh ôm cậu hồi lâu nhưng cậu không phản ứng gì thì càng làm anh lo sợ. Cậu thật sự muốn rời bỏ anh.

Anh nhìn cậu nói:"Em có còn yêu anh không?"

Cậu nói:" Em yêu anh nhưng...chúng ta..."

Anh hôn môi cậu nói:"Nếu yêu anh thì đừng rời xa anh. Đừng nghĩ những chuyện khác nữa được không?"

Cậu nhìn anh im lặng nên anh đè cậu xuống sofa hôn cậu thật sâu.

Cậu đẩy anh ra:"ưm...ưm...đừng như vậy....ưm...Bánh bao sẽ trông thấy"

Anh nghe vậy rời môi cậu ra rồi kéo cậu ngồi dậy ôm lấy cậu:"Nói cho anh nghe về thằng bé''

Cậu nghe vậy căng thẳng nói:"Bánh bao là...con em...nhờ người mang thai hộ"

Anh hỏi:" Khi nào?"

Cậu ấp úng:"Khi...khi...em... qua Mỹ"

Anh nói:" Anh rất thích Bánh bao. Nó thật giống em. Cũng có chút giống anh"

Cậu nuốt nước bọt một cái rồi ấp úng nói:"Vậy...vậy... sao?"

Anh nhíu mày nhìn cậu:"Sao em lại căng thẳng như vậy?"

Cậu lắc đầu nói:"Không...không có gì"

Anh nói:"Nó cứ gọi anh là Baba. Nghe thật thích nha"

Cậu nói:"Anh cũng có một đứa con mà"
Rồi chợt nhớ ra nên hỏi:"Con anh thế nào? Đã khỏe chưa?"

Anh thở dài:"Không ổn chút nào. Từ lúc sinh ra đến giờ nó không chịu nói chuyện. Bác sĩ nói là do tâm lý. Khi hai tuổi thì sức khỏe kém dần. Tháng nào cũng phải lọc máu. Sáng nay bác sĩ nói lọc máu không còn tác dụng nữa. Chỉ có thay tủy sống mới cứu được. Nhưng mà...phải có tủy của anh chị em thì độ thích hợp mới cao"

Chí Mẫn lo lắng hỏi:"Hiện giờ thế nào rồi?"

Anh nói:" Vẫn ở phòng cấp cứu''

Cậu thẩn thờ. Tủy của anh chị em sao? Bánh bao chẳng phải là em cùng cha với bé sao?
Nhưng nếu nói ra thì...cậu sợ mất Bánh bao. Còn không cứu đứa bé kia thì cậu thật sự không nhẫn tâm như vậy. Cậu phải làm sao đây? Làm sao mới tốt đây?

2.10.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro