Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 71: Buổi Từ Thiện


Chí Mẫn về nhà không thấy Bánh bao và Tại Hưởng đâu nên đoán là hai người ở nhà buồn chán nên đã ra ngoài chơi rồi.
Cậu vào tắm rửa thay quần áo sau đó vào bếp nấu bữa tối.
Mấy hôm nay cậu quá bận nên không có thời gian nấu cho Bánh bao ăn những món mà bé thích.

Chí Mẫn nấu xong thì Bánh bao chạy vào ôm lấy chân cậu:"Daddy. Bế con"

Cậu bế bé lên hôn một cái nói:"Đi chơi vui không?"

Bánh bao cười:"Dạ vui lắm. Còn ăn bánh trứng nha. Bánh bao còn để phần cho Daddy nữa"

Cậu hôn thêm một cái:"Bánh bao giỏi lắm. Bây giờ đi tắm rồi ăn cơm nha. Hôm nay Daddy toàn nấu món mà con thích đó"

Bánh bao nghe vậy vui mừng la lên:"Yeah. Hoan hô" sau đó cậu bế bé đi tắm sạch sẽ rồi cùng Tại Hưởng ăn cơm tối.

Cho Bánh bao ngủ xong thì cậu và Tại Hưởng uống trà, ăn bánh trứng nói chuyện ở phòng khách.

- Mẫn Mẫn à. Mình...

- Cậu sao vậy?

- Có chuyện này...mình...cần nói với cậu...

- Cậu cứ nói đi. Sao lại phải ấp úng chứ?

- Hôm nay...mình đưa Bánh bao về nhà mình...không ngờ...

- Cậu không phải nói là để Chung Quốc bắt gặp chứ?

- Không chỉ có vậy...

- Thế nào?

- Bánh bao vừa gặp anh ấy thì đã gọi...baba...

- Cái gì?

- Là thật...Mình không dám nói dối. Bé gặp anh ấy thì cứ gọi là Baba. Còn...

- Còn thế nào?

- Ừm...còn...muốn anh ấy bế nó lên phòng anh ấy ngủ trưa

- Cái gì?

- Đúng là như vậy. Hạo Thạc có năn nỉ Bánh bao nhưng nó không chịu nghe

- Sau đó?

- Sau đó Chung Quốc...bế nó lên phòng ngủ đến chiều

- Anh ấy đã biết được bao nhiêu?

- Bánh bao đã nói với anh ấy nó là con cậu. Còn lại thì...mình không rõ...

- Anh ấy có nghi ngờ không?

- Hình như không có. Vì lúc mình bế Bánh bao đi anh ấy không có hỏi thêm gì

- Chuyện này... mình cũng có nghĩ qua. Nếu anh ấy có hỏi cứ nói mình nhờ người mang thai hộ là được

- Ý mình không phải muốn nói chuyện này

- Vậy chuyện gì?

- Mẫn Mẫn. Cậu có thấy kì lạ không?

- Sao?

- Từ khi sinh ra Bánh bao cho đến nay. Cậu chưa từng nhắc tới anh ấy. Thậm chí không có bất kì hình ảnh nào về anh ấy. Vậy tại sao...Bánh bao vừa gặp anh ấy đã gọi Baba? Bánh bao trước giờ lanh lẹ cũng gặp qua nhiều người nhưng nó đâu có tùy tiện gọi ai là Baba bao giờ. Ngay cả anh Hai nó cũng chỉ gọi là Ba Kim thôi.

- Chuyện này...

- Cậu nhớ không? Lúc Bánh bao năm tháng. Cậu nói với mình bé đã có thể gọi Baba

- Đúng vậy

- Nhưng khi bé tập nói thì cậu có dạy thế nào nó cũng gọi cậu là Daddy chứ không chịu gọi là Baba. Có nghĩa từ khi nó còn bé nó đã biết tới có một sự hiện diện của một người là Baba rồi.

- ....

- Cậu hiểu mình nói gì mà đúng không? Đó gọi là thần giao cách cảm, tâm linh tương thông. Là quan hệ huyết thống máu mủ ruột thịt đó. Cậu cũng biết Chung Quốc anh ấy đối với người khác lạnh lùng thế nào mà. Anh ấy cũng có một đứa con trai nhưng anh ấy chưa bao giờ dẫn nó đến Nguyệt thự. Trong khi đó anh ấy lại bế Bánh bao còn để mặc cho nó gọi anh là Baba. Anh ấy còn hôn nó còn cho nó lên phòng của hai người ngủ nữa. Cậu nói xem...

- ...

- Cho nên mình nghĩ cậu nên...

- Không được.

- Cậu...

- Mình và anh ấy không có tương lai. Nếu biết Bánh bao là con anh ấy thì lại có thêm một sự ràng buộc cho anh ấy. Anh ấy không chỉ sống cho riêng mình. Anh ấy còn là người nối dõi của Tuấn gia. Mình không muốn anh ấy vì mình mà mất hết tương lai. Không muốn anh ấy bị người Tuấn gia chê trách

- Cậu...

- Chuyện này tuyệt đối không được nói ra. Cậu hứa với mình đi

- Mình hứa. Mình tôn trọng quyết định của cậu

- Cảm ơn cậu

Hôm nay là ngày chính thức bắt đầu buổi đấu giá từ thiện.
Chí Mẫn hài lòng nhìn cả đại sảnh bao phủ bởi một màu lam- lục đan xen.
Khăn trải bàn màu mint. Trên mỗi bàn đều có hoa hồng xanh lục, xanh lam đan xen điểm theo vài bông hoa nhỏ liti màu mint. Hai cây nến cũng là lục lam. Đèn sâu khấu cũng là lục lam.
Mọi người đã đến đông đủ nên Tuấn Chung Quốc bước lên sân khấu phát biểu khai mạc buổi đấu giá.

Anh nói:" Đại diện Quỹ từ thiện Quốc Mẫn cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay. Quỹ từ thiện hoạt động ngày càng lớn mạnh hoàn toàn nhờ và sự giúp đỡ và lòng hảo tâm của mọi người. Thay mặt cô nhi viện trên cả nước cảm ơn tấm lòng của mọi người có mặt ở đây. Hoạt động lần này ngoài mục đích từ thiện ra còn có một mục đích khác. Quỹ từ thiện từ đầu thành lập là vì người tôi yêu. Năm nay là kỉ niệm năm năm chúng tôi yêu nhau nên để thể hiện tình yêu của tôi dành cho em ấy, cá nhân tôi xin quyên góp 1000 vạn cho hoạt động lần này. Hơn nữa tất cả các mẫu trang sức đấu giá hôm nay mỗi một mẫu chỉ có một sản phẩm duy nhất không có cái thứ hai. Nó thể hiện tình cảm của tôi cả đời này chỉ dành cho một người duy nhất. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến. Tôi tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu"

Chí Mẫn ở phía sau sân khấu nghe những câu nói của anh thì nước mắt rơi đầy mặt. Cậu thật sự...sắp không kiềm lòng được nữa rồi.

Cậu đưa tay lau nước mắt rồi hít 1 hơi thật sâu. Không thể ích kỹ như vậy. Không nên mềm lòng lúc này. Chỉ cần quay về Mỹ thì cậu có thể bình tâm lại thôi. Nhất định không được mềm lòng. Nhất định không được. Nhất định...

Cuối cùng buổi đấu giá cũng thành công tốt đẹp. Mọi người ở lại dự tiệc rượu nhưng cậu không thích ồn ào với lại chỉ muốn nhanh chóng về nhà với Bánh bao nên ra về trước.
Chí Mẫn cởi áo vest ra khoác trên tay sau đó đứng đón taxi thì bỗng một chiếc xe dừng ngay trước mặt cậu.

Tuấn Chung Quốc bước xuống đứng đối diện cậu nói:"Anh đưa em về?"

Cậu nhìn anh nói:" Không cần. Tôi đón taxi là được rồi"

Anh mở cửa xe kiên quyêt nói:"Lên xe"

Cậu nhíu mày nói:"Anh là đang ra lệnh cho tôi sao?''

Rồi bước tránh khỏi vị trí xe anh tiếp tục vẫy tay đón taxi.

Anh bước đến kéo cậu ngồi vào xe đóng cửa lại rồi lập tức lái xe rời đi.

Cậu nhìn anh:" Anh muốn làm gì? Cho tôi xuống mau" nhưng Anh im lặng chỉ tiếp tục lái xe.

Cậu thấy anh như vậy biết không thể làm gì nên cũng im lặng nhìn ra cửa ngoài cửa kính.

Chí Mẫn nhìn bên đường nhíu mày nói:" Đây không phải đường về nhà tôi"

Thấy anh vẫn im lặng nên Cậu quay qua quát anh:" Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu hả?"

Nhưng Anh vẫn không hề trả lời cậu. Đột nhiên cậu nhìn thấy đã đến cổng Nguyệt thự nên nhìn anh nghi ngờ hỏi:"Anh đưa tôi về đây làm gì?"

Anh vẫn không trả lời cho xe vào trong sân rồi mở cửa xe bước xuống. Cậu chưa kịp mở cửa xe thì anh đã mở cửa kéo cậu đi.

Cậu hét:"Buông ra...anh làm gì vậy hả?"

Quản gia nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên nói:" Thiếu...gia...Cậu..." nhưng Ông chưa kịp nói hết câu thì anh đã kéo cậu đi mất.

Cậu giật mạnh tay anh ra:"Anh buông ra...buông tôi ra..."

Anh kéo cậu lên phòng ngủ khóa cửa xong rồi mới chịu buông tay cậu ra.

------------------------------------------------------
Các thím đã xem phần phát biểu của RM vào hôm qua chưa?

Nghe ẻm nói tiếng anh mà Ri muốn trụy tim 😄🍀



25.9.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro