Chap 61: Thức Tỉnh
Tuấn Chung Quốc được đưa vào phòng cấp cứu còn mọi người ở bên ngoài ai cũng căng thẳng lo lắng tới tột độ.
Hạo Thạc thấy Tại Hưởng sợ hãi đến phát rung thì nói:"Em đừng sợ. Cậu ấy sẽ ổn thôi..."
Tại Hưởng nói:"Hy vọng sẽ không trúng tim. Máu chảy nhiều quá không cầm lại được. Em sợ..."
Trịnh Hồng nghe vậy càng hoang mang hơn.
Bà đứng dậy hỏi:" Chí Mẫn đã đi đâu?"
Hắc Long nói:" Dạ. Đã tìm khắp nơi nhưng không có tin tức thưa Phu nhân".
Trịnh Hồng hỏi:"Tại sao cậu ta lại bỏ đi?"
Hắc Long ngập ngừng nói:" Dạ...Lão đại có con với người khác cho nên...cậu ấy mới bỏ đi''
Trịnh Hồng nhíu này hỏi:" Ai?"
Hắc Long nói:"Dạ....Là Hồ Điệp tiểu thư''
Bà không thể tin nổi chuyện này nên hỏi:" Chuyện này là sao? Cô ta chẳng phải đã chết rồi hay sao?"
Hắc Long nghe vậy bắt đầu kể hết mọi chuyện lại cho bà nghe.
Thạc Trấn từ trong phòng cấp cứu đi ra cúi chào Trịnh Hồng:" Bác gái''
Bà lập tức đứng dậy hỏi:" Chung Quốc thế nào?"
Thạc Trấn trả lời:" Bác yên tâm. Chung Quốc tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhát dao chỉ cách tim có vài cm nhưng may mà được đã sơ cứu và đưa đến kịp thời. Ngoài ra cậu ấy còn bị xuất huyết bao tử khá nặng hơn nữa sức đề kháng cũng rất yếu. Bây giờ vẫn phải ở lại phòng cách ly để theo dõi. Khi nào ổn định hơn thì có thể qua phòng chăm sóc đặc biệt. Sáng mai mọi người mới có thể vào thăm cậu ấy"
Mọi người nghe vậy mới có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Trịnh Hồng để Hắc Long và 1 số vệ sĩ ở lại bảo vệ anh còn tất cả thì cùng nhau ra về.
Quản gia thấy Trịnh Hồng về tới thì cúi đầu chào:" Phu nhân. Cậu chủ sao rồi ạ?"
Bà ngồi xuống ghế nói:"Tạm thời không nguy hiểm nữa"
Ông gật đầu:"Dạ. Cảm tạ trời phật"
Bà hỏi:"Nói cho tôi nghe về Chí Mẫn ?"
Quản gia biết hiện tại không thể giấu diếm nên kể cho bà nghe hết mọi chuyện về cậu. Từ việc cậu đối xử thân thiện với mọi người ra sao, mọi người yêu mến cậu thế nào, Tuấn Chung Quốc và Nguyệt thự vì cậu thay đổi thế nào.... Mọi chuyện ông điều nói ra hết.
Bà nghe xong thở dài nói:"Đưa tôi lên phòng Chung Quốc?"
Quản gia khó xử nên ngập ngừng nói:"Nhưng...cậu chủ..."
Bà nhíu mày:"Sao?"
Quản gia nói:"Dạ. Từ khi cậu Chí Mẫn đi thì cậu chủ không cho phép ai vào phòng cũng không cho phép ai đụng đến đồ đạc bên trong"
Bà nói:" Tôi chỉ lên xem một chút"
Quản gia nghe vậy dẫn bà lên rồi mở cửa phòng ra nói:" Dạ. Là ở đây thưa Phu nhân"
Bà nói:" Ông lui xuống đi"
Quản gia nghe vậy cúi đầu "Dạ" rồi ly khai
Trịnh Hồng nhìn xung quanh căn phòng. Khắp nơi là những bình hoa thủy tinh nhưng hoa đã khô héo từ bao giờ. Cây đàn dương cầm cũng đã bám đầy bụi. Khu vườn hoa trở nên hoang tàn sơ sát. Cả căn phòng lạnh lẽo như không có dấu hiệu của sự sống.
Nhìn trên giường có khung hình của Chí Mẫn thì bà cũng đoán ra được hình ảnh con trai mình sẽ ôm nó mà ngủ.
Nhìn kỹ dưới gối có 1 góc giấy thì bà kéo gối ra nhìn thấy có 1 lá thư viết tay cùng 1 cái vòng tay.
Sau khi đọc lá thư mà Chí Mẫn để lại thì bà bắt đầu cảm nhận được vì sao Tuấn Chung Quốc lại đau lòng như vậy. Bà bắt đầu có cái nhìn khác về Chí Mẫn. Con trai bà yêu thương cậu như vậy nhưng cậu lại lựa chọn cách ra đi cho thấy cậu là một người hiểu chuyện và biết hy sinh vì đại cuộc vì tương lai của Tuấn Chung Quốc.
Bà thở dài để lá thư và vòng tay về chổ cũ sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Sáng hôm sau Tuấn Chung Quốc tỉnh lại thấy mình chưa chết và đang ở bệnh viện thì mệt mỏi ngồi dậy.
Trịnh Hồng bước vào thấy anh ôm ngực nhíu mày thì hỏi:"Đau không?"
Anh nhìn bà với vẻ ấy ấy khi nhớ tới hôm qua mình đã làm loạn thế nào nên cúi mặt không trả lời.
Bà nói:"Con có biết con đau một thì ta đau đến mười không? Con có biết nếu như con chết vào ngày hôm qua thì ta sẽ như thế nào không? Con có nghĩ cho ta không? Con có còn là con cháu Tuấn gia không? Con như vậy thì ta có chết cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt cha con nữa"
Anh nghe xong chỉ cúi đầu im lặng.
Bà nói tiếp:"Con mất đi người yêu thì con đau lòng. Vậy ta mất đi con thì ta sẽ vui sao? Con sống ích kỷ cho bản thân mình như vậy mà coi được hay sao?''
Anh vẫn không nói lời nào
Bà nói tiếp:"Con hành hạ bản thân như vậy thì cậu ấy sẽ quay về với con sao? Cậu ấy sẽ chấp nhận ở bên cạnh một người đàn ông nhu nhược như vậy sao?"
Bà bước đến gần anh nói:"Con nhớ cho kỹ những gì ta vừa nói. Con nhớ cho kỹ con là ai? Con là Tuấn Chung Quốc. Là Tuấn Chung Quốc. Đã nhớ chưa?''
Sau đó bà đi ra ngoài đóng cửa lại vì những gì cần nói bà cũng đã nói hết rồi. Giờ chỉ chờ đợi anh có thông suốt hay không mà thôi.
Tuấn Chung Quốc ngồi một mình trong phòng bệnh không ngừng suy nghĩ về những lời mẹ mình nói.
Mẹ anh nói không sai. Anh là Tuấn Chung Quốc. Là người của Tuấn gia. Anh không thể sống ích kỹ cho riêng mình. Chí Mẫn cũng sẽ không chấp nhận một Tuấn Chung Quốc nhu nhược. Cậu sẽ không chấp nhận một Tuấn Chung Quốc sống mà không biết đến ngày mai cho nên anh nhất định phải sống tốt. Anh nhất định sẽ chứng minh cho Chí Mẫn thấy anh là người xứng đáng để cậu nương tựa cả đời.
Anh phải sống tốt chờ sẽ ngày anh gặp lại cậu. Sẽ chờ tới ngày cậu quay về bên anh. Nhất định, nhất định anh sẽ chờ đến ngày đó.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Trịnh Hồng lập tức đến công ty vì cả tháng nay Tuấn Chung Quốc không đến Tuấn Thị khiến không ít tin đồn làm ảnh hưởng tình hình tài chính nên Bà cần phải ra mặt để ổn định chờ ngày Tuấn Chung Quốc hồi phục trở lại.
Sau 2 tuần tịnh dưỡng thì cuộc sống Tuấn Chung Quốc cũng quay về quỹ đạo như trước đây nhưng mọi thứ lại tẻ nhạt đi rất nhiều.
Từ sáng đến tối anh điều ở công ty lao đầu vào công việc. Tối về ăn cơm xong thì lại nhốt mình trong phòng nhớ tới Chí Mẫn.
Anh cho người chăm sóc cẩn thận vườn hoa và vườn dâu tây mà cậu yêu thích. Mọi thứ trong phòng phải sạch sẽ nhưng không được thay đổi vị trí bất cứ vật dụng nào.
Bình hoa ngày nào cũng được thay mới. Anh muốn mọi thứ không có gì thay đổi giống như lúc Chí Mẫn vẫn còn ở đây.
Anh muốn giữ lại tất cả những gì liên quan đến cậu. Cũng như với anh không ai có thể thay thế được vị trí của cậu ở trong trái tim anh.
Trịnh Hồng thấy con trai mình thức tỉnh thì cũng an tâm quay về Mỹ nhưng trước khi đi bà không quên 1 chuyện quan trọng chính là tới đến gặp mặt Hồ Điệp 1 lần.
Cô thấy bà đến thì vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng cúi đầu chào:" Bác gái"
Bà lạnh lùng nói:"Gọi tôi Tuấn phu nhân"
Cô nghe vậy mặt đen thui nhưng vẫn cố tỏ ra niềm nở:"Dạ. Tuấn phu nhân. Mời vào"
Bà bước vào ngồi xuống sofa thì Hồ Điệp gọi người pha trà nhưng bà nói:"Không cần. Tôi nói mấy câu sẽ đi ngay''
Cô vừa ngồi xuống thì bà vào ngay vấn đề nói:"Cô mang thai con của Chung Quốc?"
Cô mỉm cười:"Dạ đã hơn 4 tháng rồi. Bác sĩ còn nói là con trai".
Bà nhìn cô chấp vấn:"Có chắc là con Chung Quốc?''
Hồ Điệp không ngờ bà ta lại thẳng thừng sỉ nhục cô như vậy nhưng cũng trả lời:"Chung Quốc đã đích thân đưa cháu đi kiểm tra. Bác có thể hỏi anh ấy"
Bà nói tiếp:" Tôi đến đây là muốn giải quyết chuyện đứa bé. Nó là con của Chung Quốc thì tức nhiên Tuấn gia không thể chối bỏ được nhưng cô đừng nghĩ có đứa bé thì có thể đặt chân bước vào Tuấn gia mà làm Thiếu phu nhân"
Cô nhìn bà khó hiểu:"Người nói như vậy có ý gì?"
Bà lạnh nhạt nói:" Tuy tôi không chấp nhận chuyện Chung Quốc yêu đương 1 đứa con trai nhưng không có nghĩa là tôi tùy tiện chọn 1 người làm con dâu của mình. Tình cảm của con mình không lẽ tôi không nhận ra. Nó không yêu cô vì vậy việc vì sao có đứa bé chắc chắn cô đây là người hiểu rõ. Một người thủ đoạn như cô thì làm sao có tư cách trở thành người của Tuấn gia"
Hồ Điệp nghe vậy khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố nói lý:" Chung Quốc không yêu cháu thì sao trước đây lại muốn kết hôn với cháu. Anh ấy chỉ vì thằng nhóc kia dụ dỗ nên mới thành ra như vậy".
Bà cười khinh:" Ai dụ dỗ ai? Ai dùng thủ đoạn với ai tôi nghĩ cô mới là người rõ nhất" rồi đứng dậy nói:"Những gì cần nói tôi đã nói. Tôi nói ít nhưng mong cô hiểu nhiều. Những thứ không phải của mình thì đừng nên miễn cưỡng" sau đó lạnh lùng rời đi.
Bà vừa đi khỏi thì Hồ Điệp ném bình hoa trên bàn xuống sàn vỡ vụn. Cô không ngờ bà lại nói với mình những lời như vậy.
Cô cứ nghĩ có đưa bé thì Tuấn Chung Quốc sẽ thường xuyên đến thăm cô và cô sẽ có cơ hội tiếp cận anh từ đó kéo anh về lại với mình.
Nhưng cô không ngờ từ ngày gặp Chí Mẫn ở bệnh viện đến nay anh không hề tới thăm hay gọi điện cho cô 1 lần nào. Bây giờ ngay cả mẹ anh cũng tìm đến nói rõ ràng như vậy. Bà chính là thừa nhận đứa bé là con cháu Tuấn gia nhưng còn cô thì không thể thành Thiếu phu nhân. Xem ra việc này không dễ dàng như ban đầu cô dự định.
29.8.2018
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro