Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57: Đứa Bé


Chí Mẫn được đưa đến một căn nhà nhỏ cách xa trung tâm và khá hẻo lánh. Cậu vừa vào nhà thì nhìn thấy Kim Thạc Trấn đang ngồi trên sofa đợi cậu.

Thạc Trấn đứng dậy nói:"Em ngồi xuống đi. Tại Hưởng liều quá rồi, dám cho em uống thuốc kích thích dạ dày. Bây giờ có còn khó chịu lắm không?"

Cậu ngồi xuống nhìn anh im lặng chỉ lắc đầu.

Anh cầm tay cậu lên:"Để anh xem lại mạch cho em"

Kim Thạc Trấn không dám tin vào sự thật vì Chí Mẫn có hai mạch đập chứng minh cậu đang mang thai.

Anh nhìn cậu hỏi:"Em có khó chịu ở đâu không?". Cậu lắc đầu.

Anh nói:"Em ngủ một chút nha. Chắc là đi đường xa mệt lắm rồi. Khi thức dậy anh sẽ xem mạch lại cho em".

Cậu gật đầu rồi đi theo người giúp việc lên phòng đóng cửa lại.

Kim Thạc Trấn tức giận lập tức gọi điện cho Kim Tại Hưởng:

- Anh hai. Mẫn Mẫn sao rồi?

- Em còn dám hỏi câu đó. Nói cho anh biết có phải em dùng thuốc để em ấy mang thai hay không hả?

- Em...

- Nói mau

- Là... cậu ấy một mực muốn sinh con cho Chung Quốc nên...

- Em có biết làm như vậy nguy hiểm như thế nào hay không hả?

- Em... biết. Nhưng cậu ấy hiện tại đã như vậy nên sẽ không có ý định đó nữa đâu.

- Anh vừa bắt mạch cho em ấy. Em ấy mang thai rồi em có biết hay không?

- Anh nói cái gì?

- Anh không có nói sai. Chí Mẫn thật sự có hai mạch đập. Anh đoán cũng hơn ba tháng thì mạch mới rõ ràng như vậy.

- Cậu ấy có biết không?

- Anh vẫn chưa nói. Anh muốn ngày mai bắt mạch lại lần nữa. Với tình trạng sức khỏe cũng như tâm lý hiện tại không thể để em ấy mang thai đc

- Em muốn đến gặp cậu ấy

- Không được. Chung Quốc sẽ theo dõi em nên em không được manh động

- Nhưng em lo cho cậu ấy quá

- Yên tâm. Anh sẽ chăm sóc cho
em ấy thật tốt

- Dạ. Có chuyện gì anh nhớ báo cho em biết đó

- Anh biết. Tạm biệt

- Tạm biệt

Chí Mẫn muốn uống nước nên đi xuống rót nước thì tình cờ nghe thấy Thạc Trấn nói cậu đã mang thai. Cậu thật sự mang thai rồi sao? Nhưng...hiện tại còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Cậu trở về phòng rồi không ngừng khóc. Ông trời rõ ràng đang cố tình trêu chọc cậu. Tại sao lại không để cậu mang thai sớm hơn. Như vậy anh sẽ không đi tìm người phụ nữ khác. Tại sao lại bất công với cậu như vậy? Tại sao? Tại sao?

Cậu khóc đến nước mắt cũng sắp không còn để mà rơi nữa thì đặt tay lên bụng mình thì thầm:"Con thật sự đang ở trong này sao?"

Rồi lại thấy tim mình đau nhói khi nhớ lại lời Thạc Trấn nói là không nên giữ lại đứa bé.Đứa bé là con của anh và cậu. Khó khăn lắm cậu mới có được đứa con này và đứa bé chính là người thân duy nhất của cậu lúc này. Một sinh linh bé nhỏ đang ở trong bụng cậu nên cậu cần phải bảo vệ con mình thật tốt để. Nó đã không có ba thì cậu càng phải có trách nhiệm gấp đôi để con mình không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Cậu phải sống tốt và vui vẻ thì bé con mới khỏe mạnh được.

Chí Mẫn đưa tay lau nước mắt rồi mỉm cười đặt tay lên bụng mình nói:"Hai chúng ta nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ. Con nhất định phải mạnh mẽ phải bình an nha" sau đó cậu nằm xuống nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Chí Mẫn ngồi trong phòng đang mãi suy nghĩ về đứa bé thì có người gõ cửa.

Cậu bước ra mở cửa thì Kim Thacn Trấn hỏi:" Em ngủ ngon không? Có khó chịu chổ nào không?". Cậu lắc đầu.

Anh đưa ly sữa cho cậu:"Em không ăn thì cũng uống sữa chứ. Không thì sao mà chịu nổi".

Cậu nhận ly sữa rồi uống hết thì anh cầm tay cậu nói:"Anh muốn kiểm tra lại sức khỏe cho em".

Cậu im lặng để cho Thạc Trấn bắt mạch.

Thạc Trấn thở dài nói:"Em nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Đừng hành hạ mình nữa được không?"

Cậu không nhịn được lên tiếng:"Em có thai đúng không?"

Anh nhìn cậu khó xử nói:"Em...".

Cậu nói:"Nói với em biết. Có phải hay không?"

Anh gật đầu:"Phải. Nhưng phải siêu âm thì mới biết chắc. Với lại em nhịn ăn lâu như vậy và tâm lý em không ổn định nên... anh không chắc đứa bé khỏe hay không? Anh nghĩ em không nên...giữ lại đứa bé vì sẽ rất nguy hiểm cho em".

Cậu kiên định nói:"Em muốn giữ đứa bé"

Anh khuyên can nói:"Nhưng sức khỏe của em...thật sự là không thích hợp..."

Cậu kiên quyết nói:"Nó là con em. Sau này em sẽ không nhịn ăn nữa. Em sẽ vì con em mà sống thật tốt"

Anh thở dài nói:"Em đã suy nghĩ kỹ rồi?"

Cậu gật đầu:"Phải. Bằng mọi cách em phải giữ đứa bé này. Em phải bảo vệ con em"

Anh thấy vậy nói:"Được. Anh bảo người lập tức chuẩn bị để kiểm tra cho em và thai nhi".

Cậu gật đầu:"Cảm ơn anh"

Không lâu sau thì có người mang đầy đủ thiết bị cần thiết đến căn nhà nhỏ nơi cậu ở.

Kim Thạc Trấn chỉ tay vào màn hình nói:"Em xem. Con của em này"

Chí Mẫn nhìn thấy trên màn hình một cục nhỏ tròn tròn thì nói:"Em không rõ được"

Anh nói:"Bé còn nhỏ nên em chỉ có thể xem như vậy thôi. Đợi lớn một chút anh sẽ cho em nhìn rõ hơn"

Cậu nói:"Vâng ạ"

Anh nói:"Bây giờ kiểm tra nhịp tim của bé nha"

Rồi cậu nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch không ngừng phát ra và đột nhiên xúc động mà khóc.

Anh thấy vậy nói:"Em đừng khóc. Không tốt cho em và con đâu"

Cậu đưa tay lau nước mắt hỏi:"Con em vẫn khỏe phải không?"

Anh cười nói:"Rất khỏe. Em xem tim đập rất ổn định"

Cậu nhìn màn hình thấy bé con đang chuyển động thì hỏi:"Sao em không cảm nhận được gì hết vậy?"

Anh cười:"Mới hơn ba tháng nên em chưa cảm nhận được đâu. Với lại là lần đầu nên em chưa có kinh nghiệm. Thật ra bé đang chuyển động này. Em nhìn xem".

Cậu nhìn lên màn hình khẽ mỉm cười. Hơn ba tháng rồi sao? Lúc đó cậu và anh đang du lịch ở Pháp. Anh còn nói đó là tuần trăng mật của hai người. Nhớ tới đây Chí Mẫn không kiềm được lại bắt đầu rơi nước mắt.

Cậu hít một hơi đưa tay lau nước mắt hỏi:"Mới đây bác sĩ có khám cho em nhưng ông ấy không có nói em mang thai".

Thạc Trấn cười:"Em là con trai tức nhiên không giống những thai phụ bình thường. Mạch đập cũng rất khó nắm bắt nên khó mà phát hiện nếu không nghiên cứu chuyên về lĩnh vực này. Có lẽ ông ấy sẽ nói mạch em bị loạn đúng không?"

Cậu gật đầu:"Ông ấy đúng là có nói như vậy"

Anh nhìn màn hình nói:" Mẫn Mẫn. Nó là bé trai"

Cậu mỉm cười:"Trai hay gái em đều thích cả"

Anh đỡ cậu ngồi dậy nói:"Được rồi. Em phải cố gắng ăn nhiều vào để bù lại lúc trước nhịn ăn có biết không?"

Cậu gật đầu sau đó cùng anh đi ra ngoài ăn cơm.
Anh nhìn thấy cậu chịu nói chuyện và tâm trạng cũng vui lên khi có đứa bé thì cũng yên tâm. Đứa bé thật sự là một liều thuốc cho cậu lúc này.

Anh gấp thức ăn cho cậu:"Ăn nhiều một chút"

Cậu gật đầu:" cảm ơn anh"

Anh nói:"Ăn xong em nhớ uống thuốc anh đưa. Em đang mang thai sức khỏe lại yếu nên càng phải bổ sung dưỡng chất"

Cậu gật đầu:"Vâng. Em biết rồi"

Anh nói:" Tại Hưởng rất lo cho em".

Cậu nói:"Ăn cơm xong em muốn gọi điện thoại nói chuyện với cậu ấy"

Anh gật đầu:"Được".

*****

Kim Tại Hưởng cứ đứng ngồi không yên làm Hạo Thạc cũng thấp thỏm theo nên hỏi:"Em sao vậy?"

Cậu nói:"Em muốn gặp Mẫn Mẫn. Nhưng anh xem. Chung Quốc cho vệ sĩ canh gác khắp nơi. Thật là nóng lòng muốn chết"

Hạo Thạc hỏi:" Chí Mẫn đang ở đâu?"

Tại Hưởng đắng đo không chịu nói.

Anh nhíu mày hỏi:"Em không tin anh?"

Cậu ấp úng:"Em..."

Anh kéo cậu ngồi xuống:"Anh cũng lo cho Chí Mẫn mà. Em ấy với chúng ta không phải như người một nhà hay sao? Với lại lần này là sai lầm của Chung Quốc. Anh không thể bênh vực cậu ấy nữa"

Tại Hưởng nghe vậy nói:" Anh hai đã sắp xếp cho cậu ấy ở ngôi nhà nhỏ ngoài ngoại ô"

Anh ngạc nhiên hỏi:"Anh nghe bọn họ điều tra nói anh hai đang ở Mỹ mà"

Tại Hưởng nói:"Là anh hai cho người dùng hộ chiếu của anh ấy chứ thật ra anh ấy đang ở cùng Mẫn Mẫn vì em sợ cậu ấy bị ngộ độc thuốc khi dùng thuốc kích thích bao tử nên không yên tâm để cậu ấy một mình"

Hạo Thạc suy nghĩ một lát nói:"Em đến Bar với anh. Sau đó sẽ tìm cách đưa em đi gặp Chí Mẫn"

Tại Hưởng nói:"Có được không?"

Hạo Thạc nói:" Anh lập tức cho người sắp xếp"

Tại Hưởng nghe vậy mỉm cười ôm hôn anh:" Cảm ơn anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro