Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 56: Hãy Buông Tay Em


Tại Hưởng nhìn thấy Chí Mẫn như người mất hồn thì đau lòng hỏi:" Cậu không sao chứ? Mình đến thăm cậu nè".

Nhưng Chí Mẫn vẫn im lặng không nói gì.

Tại Hưởng vịn hai vai cậu nói:" Mẫn Mẫn cậu nhìn mình đi. Mình là Tại Hưởng đây. Cậu đừng làm mình sợ".

Nhưng Tại Hưởng có nói gì thì cậu chỉ thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa kính một câu cũng không mở miệng.

Hạo Thạc ngồi xuống đối diện anh  nói:" Cậu đã hứa gì với Tại Hưởng ?''.

Anh nói:"Mọi chuyện là ngoài ý muốn. Dù sao đứa bé cũng là vô tội".

Hạo Thạc cau mày hỏi:"Đứ bé vô tội vậy còn Chí Mẫn có tội? Chỉ vì một phút yếu lòng vì người khác nhưng lại khiến người cậu yêu thương chịu tổn thương''.

Anh nghe Hạo Thạc nói như vậy nên không thể phản kháng nên hỏi Hạo Thạc :"Mình hỏi cậu một câu đc không? Nếu cậu là mình cậu sẽ làm gì?".

Hạo Thạc không do dự trả lời:"Nếu là mình từ đầu sẽ không đưa Hồ Điệp về đây cũng không dây dưa đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Và cũng không để cho đứa bé kia làm cho mềm lòng".

Anh nói:"Cậu muốn mình bỏ đứa bé?".

Hạo Thạc lạnh lùng nói:" Mình thà không có con, mình thà mang tiếng độc ác tàn nhẫn cũng không để Tại Hưởng chịu bất cứ tổn thương nào".

Tuấn Chung Quốc nghe xong chỉ biết im lặng.

Hạo Thạc nói:" Lần này cậu phạm từ sai lầm này đến sai lầm khác. Cậu nên buông tha cho Chí Mẫn. Hãy để em ấy tự do đi. Cậu không còn xứng đáng với em ấy nữa".

Anh kiên định nói:" Cậu nói mình ích kỹ cũng được, nói mình độc đoán cũng được nhưng mình không bao giờ buông tay em ấy. Không bao giờ".

Hạo Thạc tức giận hỏi:" Cậu muốn giữ em ấy bên cạnh cậu để em ấy đau khổ cả đời? Cậu muốn em ấy chứng kiến con của cậu lớn lên gọi cậu là baba. Cậu kêu em ấy làm sao đối diện với sự thật là cậu đã phản bội em ấy? Cậu muốn em ấy làm sao quên được chuyện cậu đã lên giường cùng người khác? Cậu như vậy là yêu em ấy sao? Cậu muốn dày vò em ấy đến khi nào?"

Tuấn Chung Quốc nói:" Mình không cần biết em ấy hận mình thế nào. Không cần biết em ấy có tha thứ cho mình hay không? Mình chỉ cần em ấy ở cạnh mình là đủ. Mình không thể mất em ấy được".

Hạo Thạc nghe anh nói vậy chỉ biết thở dài.

Hạo Thạc thấy Tại Hưởng xuống thì hỏi:" Em ấy thế nào rồi?".

Tại Hưởng ôm Hạo Thạc khóc lớn:"Sao cậu ấy lại thành ra như vậy? Cậu ấy cứ như người chết vậy. Em nói gì làm gì cậu ấy cũng không có phản ứng. Hu hu hu...".

Hạo Thạc vỗ lưng an ủi:"Em đừng khóc. Em ấy có lẽ bị sốc nên như vậy. Đợi vài ngày nữa ổn định lại sẽ tốt thôi". Tại hưởng nghe vậy gật đầu.

Hạo Thạc nói:"Chúng ta về thôi. Em mới xuất viện. Mai lại qua thăm em ấy"

Sau đó cả hai rời đi bỏ một mình Tuấn Chung Quốc ngồi ở đó.
Anh ngã lưng ra sofa khép mi tâm. Cả thế giới này có bỏ anh cũng không sao. Anh chỉ cần cậu. Chỉ cần cậu  ở bên anh là đủ rồi.

Lại một tuần nữa trôi qua nhưng Chí Mẫn vẫn giữ thái độ im lặng như vậy. Tại Hưởng ngày nào cũng qua thăm rồi trò chuyện với cậu. Dù cậu im lặng thì Tại Hưởng vẫn cứ luyên thuyên nói cho cậu nghe hết chuyện này tới chuyện khác.

Tại Hưởng đúc dâu tây cho cậu:"Cậu ăn đi"

Thì Chí Mẫn đột nhiên lên tiếng:"Đưa mình rời khỏi đây được không?".

Tại Hưởng ngạc nhiên nhìn cậu nói:"Cậu chịu nói chuyện rồi sao?''.

Chí Mẫn thẩn thờ không ngừng lập đi lập lại duy nhất một câu:"Đưa mình đi khỏi đây được không? Đưa mình rời khỏi đây được không?...".

Tại Hưởng thấy vậy đau lòng nên ôm cậu khóc:"Cậu đừng nói nữa. Mình hứa. Mình hứa với cậu. Mình sẽ tìm cách giúp cậu rời khỏi đây. Chỉ cần cậu chịu nói chuyện, chỉ cần cậu vui vẻ như trước đây là được".

Chí Mẫn nghe vây không nói thêm một câu nào nữa và mọi thứ lại rơi vào trạng thái im lặng.

Buổi tối Tuấn Chung Quốc nhìn Chí Mẫn ngủ say thì sửa lại chăn cho cậu.
Anh vuốt ve khuôn mặt cậu nói:" Bảo bối. Em đối xử với anh thế nào anh cũng chịu được. Em hận anh cũng được, em không tha thứ cho anh cũng được, em nói anh ích kỹ cũng được nhưng anh sẽ không để em rời xa anh. Không bao giờ. Không bao giờ".

Anh cúi xuống hôn lên môi cậu rồi lên giường ôm chặt cậu vào lòng không ngừng thì thầm:" Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em...." cho đến khi ngủ lúc nào cũng không hay.

Tại Hưởng về nhà cả đêm không ngủ được vì cứ mãi suy nghĩ mãi không biết làm sao giúp Chí Mẫn
Tuấn Chung Quốc cho người canh gác nhiều như vậy thì làm sao đưa cậu ra bên ngoài được.

Tại Hưởng suy nghĩ hồi lâu không có cách nào nên đành gọi cầu cứu Kim Thạc Trấn và cuối cùng cả 2 cũng lên được kế hoạch giúp Chí Mẫn.

Sau khi Tuấn Chung Quốc đi làm thì Tại Hưởng đến gặp Chí Mẫn để nói cho cậu biết nên làm những gì. Chí Mẫn nghe xong chỉ im lặng gật đầu chứ không chịu nói thêm gì.

Buổi tối hôm đó Tuấn Chung Quốc đang đúc cháo cho Chí Mẫn thì đột nhiên cậu ho sặc sụa rồi nôn ra máu sau đó ngất xỉu khiến cho anh sợ hãi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.

Anh ở ngoài phòng cấp cứu lo lắng cứ đi qua đi lại lòng như lửa đốt.

Một tiếng sau Bác sĩ đi ra nói:" Thưa Tuấn tổng. Bệnh nhân bị xuất huyết bao tử rất nặng nhưng đã được cấp cứu kịp thời. Vương tổng có thể qua phòng VIP đợi, bệnh nhân sẽ được chuyển qua đó ngay".

Anh nghe vậy đi đến phòng VIP rồi sai người về nhà mang cháo đến cho cậu nhưng hơn 15 phút trôi qua anh vẫn không thấy Chí Mẫn đâu.

Anh bắt đầu thấy không ổn liền quay lại phòng cấp cứu. Anh đẩy cửa phòng cấp cứu ra thì thấy bác sĩ và y tá đã ngất xỉu nằm dưới sàn nhà.

Anh lập tức gọi điện cho Hắc Long:" Phong tỏa bệnh viện Kim thị cho tôi. Các khu vực lân cận cũng cho người tìm kiếm. Chí Mẫn mất tích rồi".

Anh tức giận đến Phòng viện trưởng tìm Kim Thạc Trấn nhưng y tá nói Thạc Trấn đã đi Mỹ công tác ngày hôm qua.

Anh chạy khắp nơi trong bệnh viện tìm kiếm cậu miệng không ngừng lẩm bẩm:" Bảo bối. Em không được rời xa anh. Không được rời xa anh..."

Tại Hưởng vừa nhận điện thoại báo tin bình an của Chí Mẫn xong thì Tuấn Chung Quốc xông vào túm cổ tay cậu hỏi:" Nói. Mẫn Mẫn ở đâu?".

Tại Hưởng giật tay lại:" Anh bị điên à. Mới sáng sớm tới muốn làm loạn cái gì?".

Anh quát:" Cậu giấu Mẫn Mẫn ở đâu?".

Tại Hưởng nực cười nói:" Anh thật biết nói đùa. Mẫn Mẫn đâu phải một hạt cát hay một hạt bụi mà muốn giấu đi đâu thì giấu. Người do anh quản tôi làm sao biết cậu ấy đang ở đâu".

Hạo Thạc thấy vậy lên tiếng:" Tại Hưởng không liên quan gì. Em ấy ở cạnh mình không có ra ngoài".

Anh nghe vậy nói:" Tốt nhất là như vậy. Nếu để mình biết chuyện này do Lưu gia làm thì mình cũng không bỏ qua đâu" sau đó tức giận bỏ đi.

Hạo Thạc nhìn Tại Hưởng:"Em chắc mình đang làm đúng?"

Tại Hưởng nhìn anh ấp úng:" Anh ... Biết ".

Hạo Thạc nói:"Chúng ta bên cạnh nhau bao lâu rồi? Không lẽ anh không hiểu em hay sao?".

Tại Hưởng ôm Hạo Thạc khóc:" Em không thể chịu nổi khi thấy cậu ấy đau khổ như vậy. Anh có biết bị người mình yêu phản bội đau đớn như thế nào không?".

Hạo Thạc an ủi nói:"Anh biết. Anh biết. Em làm gì anh cũng ủng hộ em".

Tuấn Chung Quốc ngồi trên sofa nghe Hắc Long nói tìm khắp nơi cũng không thấy Chí Mẫn nên Anh nói:"Theo dõi Tại Hưởng và cho người theo dõi biệt thự Kim gia cho tôi. Tôi không tin ngoài Kim gia ra còn ai dám đụng tới người của  tôi. Còn nữa mau điều tra xem Kim Thạc Trấn có thật là đã đi Mỹ hay không?".

Hắc Long nghe xong cúi đầu:" Dạ" sau đó ly khai.

Tuấn Chung Quốc quát:" Mang rượu ra đây cho tôi"

Quản gia thở dài nhưng không dám cãi nên mang rượu và ly ra cho anh.

Anh ném ly rượu xuống sàn vỡ tan tành rồi đưa cả chai rượu trực tiếp lên uống một hơi hết chai rượu rồi hét:" Mang chai khác ra đây".

Vậy là anh cứ liên tục uống như vậy cho đến khi ngã gục ngay trên bàn.Quản gia thấy vậy đau lòng dìu anh lên phòng ngủ.

Tuấn Chung Quốc uống say nên ngủ đến sáng hôm sau thì thức dậy theo quán tính quay qua nói:"Bảo bối. Anh yêu em'' nhưng bên cạnh trống không và lạnh ngắt.

Lúc này anh mới nhớ ra Chí Mẫn đã bỏ anh đi rồi. Cậu thật sự bỏ anh đi rồi.

Anh ôm lấy gối của cậu rồi khóc vả không ngừng gọi:"Bảo bối. Bảo bối..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro