Chap 38: Kim Thạc Trấn
Kim Thạc Trấn lái xe chở Chí Mẫn đi một đoạn khá xa thì dừng xe hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì? Ai muốn bắt em?".
Chí Mẫn trả lời:" Là vệ sĩ của Chung Quốc. Là tôi bỏ trốn nên...".
Kim Thạc Trấn thắc mắc:"Tại sao em lại bỏ trốn? Xảy ra chuyện gì sao?".
Cậu cúi đầu:" Tôi...".
Anh thấy cậu không muốn nói nên nói:" Nếu như em không muốn nói anh cũng không ép em"
Sau đó hỏi tiếp:" Em muốn đi đâu anh đưa em đi?".
Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:" Anh cho tôi xuống ở đây cũng được".
Anh hỏi:" Ở đây sao? Ở đây không có khu dân cư. Em muốn đi đâu?".
Cậu im lặng một lát rồi nói:" tôi không có nơi nào để đi cả?".
Anh thở dài:" Em như vậy là xem anh như người ngoài sao? Nếu Tại Hưởng biết anh bỏ em lại đây nó sẽ giết anh mất".
Cậu nói:" Cậu ấy cùng Hạo Thạc đi du lịch rồi. Chưa có về".
Anh nói:" Vậy thì anh càng phải có trách nhiệm bảo vệ em. Anh đưa em về nhà anh được không ?".
Cậu trả lời:" Như vậy sẽ phiền đến gia đình anh''.
Anh nói:" Em khách sáo như vậy là xem anh như người xa lạ sao? Anh sẽ không vui đâu".
Cậu im lặng rồi nói:" Vậy làm phiền anh rồi".
Sau đó Thạc Trấn đưa Chí Mẫn đến khu biệt thự của Kim gia.
Đã hơn 12 giờ đêm nhưng đèn ở Nguyệt Thự vẫn sáng . Tuấn Chung Quốc ngồi trên salon ở đại sảnh uống rượu. Anh thật sự sắp phát điên lên rồi. Trời đã khuya mà Bảo bối anh nâng niu giờ này không biết đang ở đâu? Ngoài trời lạnh như vậy em ấy biết đi đâu? Em ấy đã ăn gì chưa? Có gặp nguy hiểm không? Có bị người ta ức hiếp hay không? Vụ tai nạn lần trước vẫn chưa điều tra ra làm anh càng thêm đứng ngồi không yên.
Càng nghĩ càng đau lòng. Uống một ngụm rượu vào cũng cảm thấy thật chua chát. Giờ nghĩ đến hành động hôm qua của cậu có phần khác thường. Những câu nói của cậu mang đầy ẩn ý. Nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ cậu tinh nghịch hỏi anh như vậy thôi chứ không nghĩ cậu nghi vấn anh. Anh thật sự hối hận, hối hận hơn bao giờ hết.
Anh ngã lưng dựa vào sofa khép mi nói:" Bảo bối. Em nhất định không được xảy ra chuyện gì có biết không?"
Chí Mẫn đến biệt thự Kim gia thì cũng đã nửa đêm.
Kim Thạc Trấn hỏi cậu:" Em cũng mệt rồi. Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi".
Cậu ấy gật đầu:" Làm phiền anh rồi".
Anh cười:" Nếu em cứ nói phiền như vậy anh sẽ giận đó".
Cậu cúi đầu:" Xin lỗi".
Anh nói:" Em không có lỗi''.
Sau đó anh dẫn cậu lên phòng. Người giúp việc mang quần áo của anh cho cậu thay và một ly sữa nóng nói:" Thiếu gia. Cậu chủ căn dặn cậu uống sữa rồi hãy đi ngủ''.
Cậu cảm ơn sau đó đóng cửa phòng. Nằm trên giường nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình ảnh của anh bên người khác. Tất cả cứ không ngừng lẩn quẩn trong đầu. Anh phản bội cậu hay trước giờ anh chưa từng thật tâm với cậu. Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Tại sao? Tại sao? Nghĩ đến đây cậu không ngừng khóc đến mệt lã mà ngủ lúc nào cũng không hay.
Hơn 2h sáng Hoàng Long báo cáo đã tìm các khu vực xung quang nơi cậu mất tích, đến nhà cũ và cô nhi viện nhưng vẫn không có tin tức gì của cậu. Tuấn Chung Quốc nghe xong ném ly rượu xuống sàn vỡ tan tành khiến quản gia và người hầu một phen hoảng sợ.
Hắc Long cùng Bạch Long vào cúi chào :" Lão đại".
Anh hét:" Nói mau".
Hắc Long báo cáo:" Đã xem lại tất cả camera ghi hình trên những dãy phố nơi mà thiếu gia mất tích. Phát hiện cậu ấy lên xe cùng một người đàn ông. Theo số xe thấy được thì xác định là xe của đại thiếu gia nhà họ Kim''.
Anh nhíu mày:" Kim Thạc Trấn?".
Hắc Long gật đầu:" Dạ đúng.
Chúng tôi đã tìm đến nhà riêng của Kim thiếu gia nhưng cậu ấy không có về nhà. Nghi vấn cậu ấy đưa thiếu gia về khu vực biệt thự Kim gia nên chúng tôi không dám tự ý mạo phạm"
Nghe đến Kim Thạc Trấn anh nhíu mày. Anh chỉ cần nhìn thái độ và cách chăm sóc đặc biệt của anh ta dành cho Chí Mẫn thì cũng đủ biết anh ta có tình ý với cậu. Suốt thời gian trị liệu tâm lý cho Chí Mẫn anh ta thường xuyên mang hoa cùng quà vặt cho cậu. Những chuyện đó anh điều biết chỉ là thấy Chí Mẫn vẫn giữ khoảng cách với anh ta nên anh yên tâm mà không chú tâm đến nữa. Nhưng hiện tại Chí Mẫn đang hiểu lầm anh. Liệu có khi nào anh ta sẽ tận dụng thời cơ này bày tỏ với cậu hay không?
Anh nghĩ vậy lập tức đứng dậy nói:" Đến Kim gia''.
Hắc Long thấy anh như vậy nói:" Lão đại. Giờ này đến đó e là không hay cho lắm"
Tuấn Chung Quốc nhìn đồng hồ đã 3h sáng. Tuấn gia cùng Kim gia và Trịnh gia là 3 tài phiệt lớn nhất trong nước. Quan hệ thâm giao từ nhiều đời. Anh dù lo lắng cho Chí Mẫn nhưng cũng không thể không phép tắc mà kinh động trong đêm như vậy. Hiện tại anh cũng biết được cậu ấy vẫn an toàn.
Anh nói:" Tất cả lui xuống. Sáng mai tôi đích thân đến đó là được rồi''. Mọi người nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm lui ra.
Anh trở về phòng. Căn phòng luôn có sự hiện diện của cậu giờ đây không bóng người. Cả căn phòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh bước đến giường ngồi xuống đưa tay sờ lên gối lên nệm nơi cậu nằm thì thầm nói:" Em đã ngủ chưa? Có nhớ anh không? Anh nhớ em. Rất nhớ em".
Rồi nằm xuống ôm gối của cậu hít hương thơm còn lưu lại của cậu, miệng không ngừng thì thầm gọi:" Bảo bối...bảo bối..."
Sáng hôm sau Kim Thạc Trấn đang dùng bữa sáng thì có ng báo Tuấn Chung Quốc đến. Anh cũng đoán đc từ trước, với thế lực của Tuấn Gia thì chuyện này chỉ như nằm trong lòng bàn tay. Anh nói quản gia mời Tuấn Chung Quốc vào.
Kim Thạc Trấn ngồi ở đại sảnh nhìn thấy Tuấn Chung Quốc tiến vào thì đưa tay hướng sofa đối diện:" Mời ngồi ".
Chung Quốc ngồi xuống vào thẳng vấn đề:" Chí Mẫn đâu?".
Thạc Trấn nhàn nhạt nói:" Em ấy vẫn còn ngủ".
Tuấn Chung Quốc nghe xong máu lên tới não tự hỏi:"Hắn đã làm gì bảo bối của anh?".
Anh đứng dậy lạnh giọng:" Tôi tới đón em ấy. Em ấy ở đâu?".
Thạc Trấn nhìn biểu tình của anh biết ngay anh đang ăn giấm chua nên cố ý nói:" Em ấy tối qua ngủ trễ nên mệt. Với lại cậu chắc em ấy muốn về với cậu sao?".
Anh sắp mất bình tĩnh nhưng vẫn khẳng định:" Chắc".
Thạc Trấn cười cười:" Cậu thật tự tin nha. Nếu em ấy muốn về thì đã không trốn cậu".
Anh nghe Thạc Trấn nói vậy không thể phản kháng.
Thạc Trấn nói tiếp:" Cậu không trân trọng em ấy. Cậu không có tư cách bên cạnh em ấy nữa".
Anh cau mày hỏi:" Vậy thì cậu có tư cách?".
Thạc Trấn cười:" Ít ra tôi không làm em ấy khóc, không làm em ấy mất niềm tin đến mức bỏ trốn mà không biết phải đi đâu. Ít ra tôi trân trọng em ấy" sau đó nhấn mạnh thêm một câu " Tôi là toàn tâm toàn ý đối với em ấy".
Tuấn Chung Quốc nhíu mày hỏi:" Cậu muốn đấu với mình?".
Thạc Trấn nhìn thẳng vào anh nói:" Nếu mình nói phải thì sao?".
Anh gằng giọng:" Kim Thạc Trấn. Mình nói cho cậu biết. Em ấy là của mình. Cả đời này cũng chỉ thuộc về mình".
Thạc Trấn khiêu khích:" Nếu cậu có bản lĩnh".
Cứ thế hai người đàn ông nhìn nhau trong ánh mắt xoẹt ra tia lửa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro