Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Nói Dối - Bỏ Trốn


Thời điểm năm mới cận kề thì công ty anh cũng bắt đầu nhiều việc hơn trước. Buổi sáng Chí Mẫn thức dậy đã không thấy anh đâu đến khuya anh mới về. Thời gian hai người bên nhau thật sự không có bao nhiêu khiến cậu thấy có chút cảm giác mất mác.

Tuấn Chung Quốc cả tháng nay cũng rất mệt mỏi. Ban ngày thì giải quyết chuyện ở công ty. Sau khi về còn phải ghé qua nhà thăm Hồ Điệp. Mỗi lần đến cô ấy điều giữ anh không cho về nên khiến anh thật khó xử.

Hồ Điệp đặt bát canh lên bàn rồi ngồi xuống cạnh anh dịu dàng nói:" Anh uống thêm canh đi".

Anh nhàn nhạt trả lời:" Anh no rồi. Người nên bồi bổ là em".

Hồ Điệp hiểu tính anh nên không ép nữa. Anh hỏi:" Bác sĩ nói với anh vết thương trên mặt em tuần sau có thể tháo băng ra rồi".

Cô ta gật đầu:"Dạ".

Anh hỏi:" Ông ấy nói dạo này tâm trạng của em cũng tốt. Không cần phải uống thuốc an thần nữa đúng không?".

Cô ta trả lời:" Dạ. Dạo này em ngủ rất ngon cũng không mơ ác mộng như trước. Tất cả là vì có anh...".

Anh nói:" Như vậy thì anh yên tâm rồi" sau đó anh đứng dậy lấy áo vest nói:" Anh phải về rồi".

Cô ta ôm lấy anh không buông nỉ non nói:" Chung Quốc. Ở lại với em có được không anh?".

Anh gỡ tay cô ra nói:" Anh phải về. Dạo này công ty rất nhiều việc nên khi rãnh anh sẽ đến thăm em".

Cô ta dụi mặt vào lưng anh nói:" Tối nào em cũng nhớ anh".

Anh lạnh nhạt nói:" Ngủ ngon" sau đó rời đi. Hồ Điệp nhìn theo bóng lưng anh rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh về nhà liền lập tức lên phòng tìm Chí Mẫn. Cậu đang ngồi trên giường không ngừng vẽ vẽ.

Anh bước đến hôn trán cậu nói:" Sao giờ này em còn chưa ngủ? Hửm?".

Cậu mỉm cười:" Em đợi anh về".

Anh hỏi:" Em đang làm gì vậy?".

Cậu nói:" Chỉ là đột nhiên có ý tưởng nên em phác thảo một chút thôi".

Anh gật đầu hôn tóc cậu:" Sau này đừng chờ anh. Thức khuya không tốt''.

Cậu bước xuống giường giúp anh cởi vest ra thì nhìn thấy trên vai áo sơmi anh có vết son môi. Cậu sững sờ đến làm rơi áo vest trên tay xuống sàn.

Anh cúi xuống nhặt lên hỏi:" Bảo bối em sao vậy?"

Chí Mẫn lúc này như người mất hồn không lên tiếng.

Anh ôm lấy cậu:" Em sao vậy? Có phải buồn ngủ rồi hay không?"

Ngay lúc này cậu còn ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người anh.

Cậu tự hỏi:"Anh đã đi đâu? Đã làm gì? Đã bên cạnh ai? Anh có phụ nữ bên ngoài thật sao? Anh đã chán cậu rồi sao?".

Anh thấy cậu cứ thẩn thờ không lên tiếng thì lo lắng nhìn cậu:" Bảo bối em sao vậy? Em có nghe anh nói gì không?".

Cậu yếu ớt nói:" Em hơi mệt. Em muốn đi ngủ".

Anh nghe vậy bế cậu lên giường đắp chăn lại:" Em ngủ đi. Sau này không được thức chờ anh nữa. Em xem mặt bơ phờ ra rồi"

Cậu im lặng không nói gì. Anh hôn trán cậu nói:" Ngủ ngoan. Anh đi tắm".

Cậu vờ nhắm mắt lại. Anh thấy cậu nhắm mắt ngủ thì đi vào phòng tắm mà không biết cậu đang âm thầm lệ rơi đầy mặt.

Sáng hôm sau cậu cố gắng bình tĩnh xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cậu giúp anh thắt caravat hỏi:" Công ty có chuyện gì sao? Dạo này anh cứ về trễ. Có phải bận lắm không?"

Anh hôn lên trán cậu nói:" Cuối năm công việc hơi nhiều một chút nên không dành nhiều thời gian bên cạnh em. Có phải không vui?".

Cậu lắc đầu:" Không có. Công việc quan trọng hơn".

Anh hôn môi cậu:" Bảo bối ngoan. Giờ anh phải đi làm".

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:" Chung Quốc anh có yêu em không ?".

Anh cúi xuống hôn cậu thật lâu nói:" Anh yêu em. Rất yêu em".

Cậu nhìn anh hỏi tiếp:" Hứa với em một chuyện có được không?".

Anh mỉm cười nhìn cậu:" Em muốn gì anh cũng hứa với em".

Cậu nhìn anh nghiêm túc nói:"Nếu như có một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em biết có được không? Em sẽ tự động rời khỏi chứ anh đừng nói dối em được không?".

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc nói:" Sẽ không bao giờ có ngày đó''.

Sau đó anh hôn trán cậu nói:" Anh đi làm. Xong việc sẽ về với em ngay".

Cậu gật đầu rồi tiễn anh ra cửa.
Sau khi Chung Quốc đi thì cậu ngồi thu lại ở một góc giường mà khóc. Cậu đã cho anh cơ hội nói ra nhưng anh vẫn chọn cách nói dối cậu. Chỉ cần anh nói anh không cần cậu nữa cậu sẽ tự động rời đi. Nhưng anh vẫn không nói sự thật. Tại sao? Tại sao lại nói dối cậu?

Quản gia thấy Chí Mẫn không xuống ăn sáng thì lên phòng gọi nhưng cậu nói không muốn ăn làm cho ông thấy lo lắng. Đến chiều cậu mới chịu đi xuống lầu.

Ông thấy cậu mặt bơ phờ lo lắng hỏi:" Thiếu gia. Cậu không khỏe sao? Tôi chuẩn bị cháo cho cậu".

Cậu mệt mỏi nói:" Cháu không sao. Cháu không đói''.

Ông không yên tâm nói:" Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu''.

Cậu lắc đầu:" Không cần đâu".

Sau đó cậu nói:" Bác nói nhà bếp chuẩn bị canh cho Chung Quốc. Một chút cháu muốn mang cho anh ấy. Dạo này anh ấy bận quá nên cũng gầy đi nhiều".

Ông gật đầu:" Tôi chuẩn bị ngay".

Cậu thật sự muốn khẳng định một lần nữa anh có thật sự đã nói dối cậu hay không.

Từ xa cậu nhìn thấy anh từ công ty đi ra sau đó bước lên xe.

Cậu nói với vệ sĩ:" Đi theo anh ấy".

Vệ sĩ chừng chừ:" Nhưng thưa thiếu gia...".

Cậu tức giận nói:" Các người không đi. Tôi sẽ tự đi"

Rồi đưa tay mở cửa bước xuống xe. Vệ sĩ thấy vậy nói:" Thiếu gia. Cậu làm như vậy chúng tôi...".

Cậu xem như không nghe thấy vẫy tay gọi taxi. Vệ sĩ thấy cậu kiên quyết như vậy không dám cãi nói:" Thiếu gia. Cậu lên xe đi. Tôi đưa cậu đi".

Cậu nghe vậy mới đồng ý lên xe.

Xe chạy theo xe của anh đến một khu ngoại ô gần thành phố thì dừng lại. Cậu nhìn thấy anh bước xuống xe. Từ trong nhà một cô gái trang điểm ăn mặc xinh đẹp ra đón anh. Cô ấy còn ôm lấy anh cười nói vui vẻ. Chí Mẫn lúc này tim như ngừng đập nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt. Anh nói dối cậu công ty có nhiều việc. Buổi sáng anh nói anh nói yêu cậu mà bây giờ anh lại vui vẻ bên người khác. Anh thật sự phản bội cậu...Tại sao? Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Tại sao chứ?

Vệ sĩ biết rõ tình hình trước mắt nhưng không biết phải làm sao thì cậu nói:" Đi thôi''.

Vệ sĩ hỏi:" Chúng ta về nhà thưa cậu?".

Cậu thẩn thờ hỏi:" Nhà nào? Tôi có nhà để về hay sao?''.

Vệ sĩ thấy khột ổn nói:" Chúng ta về Nguyệt Thự thưa cậu''.

Cậu nói:" Không. Đi đâu cũng được miễn không phải về lại nơi đó".

Vệ sĩ nghe vậy tiến thoái lưỡng nan nên đành cho xe chạy một vòng quanh thành phố.

Đến một con đường nhỏ cậu yêu cầu vệ sĩ:" Dừng xe".

Vệ sĩ dừng xe lại cậu mới nói:" Tôi muốn ăn kem. Anh đi mua cho tôi đi".

Vệ sĩ chừng chừ không đi. Cậu nói:" Vậy tôi tự đi".

Vệ sĩ thấy vậy không dám cãi nên cũng đi vào cửa hàng gần đó.

Cậu thấy vệ sĩ đi được một đoạn thì mở cửa xe bước ra ngoài.

Vệ sĩ phát hiện gọi:" Thiếu gia. Cậu muốn đi đâu?".

Chí Mẫn biết mình bị phát hiện liền chạy thật nhanh vào con hẻm nhỏ, vệ sĩ cũng đuổi theo phía sau.

Cậu chạy hết con hẻm rồi ra một con đường lớn thì mệt không còn sức nữa. Cậu nhìn thấy có một chiếc xe đang đậu bên kia đường nên nhanh chóng băng qua đường núp vào phía sau xe thở hổn hển.

Đột nhiên có người vỗ vai cậu:" Cậu gì ơi cậu có sao không?".

Chí Mẫn hoảng hốt ngẩn đầu lên nhìn thấy Kim Thạc Trấn.

Anh ta ngạc nhiên hỏi:" Chí Mẫn. Em làm gì ở đây?".

Cậu lấy lại hô hấp nói:" Bác sĩ Kim. Có người đuổi theo muốn bắt tôi. Giúp tôi với".

Anh ta nói:" Mau lên xe. Anh đưa em đi'' sau đó anh mở cửa xe và cả hai nhanh chóng rời đi.

Vệ sĩ đuổi theo Chí Mẫn tới con đường lớn thì không thấy cậu nữa lo lắng gọi ngay cho Tuấn Chung Quốc:

- Chuyện gì?

- Thiếu gia mất tích rồi thưa lão đại.

- Cậu nói cái gì? Sao lại mất tích?

- Dạ...

- Nói.

- Lúc chiều thiếu gia yêu cầu tới công ty mang canh cho lão đại. Sau đó...

- Nói mau.

- Thiếu gia nhìn thấy lão đại lên xe rời đi. Yêu cầu tôi cho xe theo sau. Đến ngoại ô thì thấy lão đại và...
Nói đến đây vệ sĩ im lặng không dám nói tiếp. Tuấn Chung Quốc cũng đoán biết được chuyện gì.

Anh lớn tiếng quát:

- En ấy mất tích ở đâu?

- Dạ ngoại thành khu A. Cậu ấy nói muốn ăn kem yêu cầu tôi đi mua. Sau đó mở cửa xe chạy đi. Tôi đuổi theo nhưng không thấy...

- Gọi Hắc Long thông báo cho mọi người tìm người về ngay cho tôi

- Dạ lão đại

Tuấn Chung Quốc tức giận ném điện thoại xuống đất vỡ tan tành.

Hồ Điệp hoảng sợ:" Có chuyện gì sao?". Anh không nói gì lập tức rời đi.

Hồ Điệp nghe cuộc trò chuyện thì cũng hình dung ra được sự việc. Xem ra cậu ta đã thấy vết son cô cố tình để lại trên áo Chung Quốc sau đó tìm đến để bắt quả tang. Mọi chuyện diễn biến theo đúng kế hoạch nên cô hài lòng cười đắc ý.

Tuấn Chung Quốc về nhà gọi quản gia lớn tiếng hỏi:" Hôm nay Mẫn Mẫn ở nhà đã làm gì? Gặp những ai?".

Quản gia nói:" Dạ thiếu gia cả ngày hôm nay ở trong phòng không có ra ngoài. Cơm cũng không có ăn. Tôi thấy cậu ấy xanh xao nên yêu cầu bác sĩ đến khám nhưng cậu ấy không đồng ý. Buổi chiều cậu ấy yêu cầu nhà bếp chuẩn bị canh rồi đích thân mang đến công ty cho cậu nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về".

Tuấn Chung Quốc lớn tiếng nói:"Gọi Bạch Long đến gặp tôi ngay".

Quản gia "Dạ" một tiếng sau đó lập tức ly khai.

Bạch Long đến cúi chào:" Lão đại".

Anh lạnh giọng:" Chuyện Hồ Điệp còn sống còn có những ai biết?".

Bạch Long cúi đầu:" Dạ chỉ có mình tôi thưa lão đại".

Anh lớn tiếng:" Vậy tại sao Chí Mẫn lại biết mà theo dõi tôi?".

Bạch Long trả lời:" Tôi không biết. Ngoài tôi ra tôi không tiếc lộ cho ai khác. Ngay cả Hắc Long và Hoàng Long cũng không biết''.

Anh quát:" Tìm em ấy về đây ngay. Không thì tất cả chịu phạt hết cho tôi''.

Bạch Long cúi đầu:" Dạ lão đại" rồi ly khai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro