Shot 2
"Alô, cho hỏi ai vậy"
Nghe thấy tiếng đầu kia trả lời, Chí Mẫn giật mình mà suýt làm rơi cái máy
"Anh....anh là người đưa tôi đến bệnh viện lúc chiều đúng không ạ...."
"Có phải cậu là Phác Chí Mẫn không?" - chỉ nghe chất giọng như thiên thần kia là anh đã biết ngay ai là người gọi cho mình rồi
"À...vâng, lúc nãy tôi quên mất trả tiền cho anh...." - cậu ngập ngừng nói
"Không sao, tôi không để bụng đâu"
"Vậy...tôi có thể mời anh đi ăn để đền lại được không" - Chí Mẫn cậu lúc này là đang ngượng chín cả mặt rồi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu mời ai đó đi ăn đấy
"Ừ, được, cậu muốn ăn gì" - Tuấn Chung Quốc ở đầu dây bên kia đang nhàn nhã ngồi trên ghế tổng tài mà cười nhẹ
"Ừm....ăn lẩu được không" - cậu nghĩ rồi, mùa đông như thế này ăn lẩu là ngon nhất
"Được, tôi đến đón cậu ở bệnh viện lúc nãy nhé" - nói hết câu, anh lập tức cúp máy
Chí Mẫn ngồi thẫn thờ nhìn cái màn hình điện thoại đã tối đen. TMD! Giờ cậu mới nhớ ra là cái ví tiền của cậu nó đã sớm lạc trôi, không còn trong túi quần của cậu nữa. Trời ơi, cậu nhớ là trước khi đi ra khỏi nhà đã kiểm tra kĩ rồi mà
Phác Chí Mẫn cậu từ nhỏ đã hậu đậu, vốn hay quên này quên nọ, đến nỗi mẹ cậu cũng phải quỳ vì cái trí nhớ cá vàng và cái tính vụng về của cậu
Mà hình như lúc nãy chạy vào bệnh viện, cậu có đụng phải một người nữa thì phải
Cậu có đụng phải một người....
Cậu có đụng phải một người......
Chết cha, cậu bị người đó cướp mất ví rồi
Chí Mẫn làm biểu tình ◑▂◐
Có khi phải hẹn anh ấy lần sau vậy. Chí Mẫn thở dài, lôi điện thoại ra tính gọi lại cho người kia, nhưng bật thế nào nó cũng không lên
Điện thoại hết pin rồi.....
Hôm nay là cái ngày gì vậy a ππ
Chí Mẫn ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay vắt trước ngực, làm bộ mặt suy ngẫm
Hừm.....
Nghĩ gì cũng không ra hết trơn
Đành ngồi đợi người đó đến rồi nói vậy
_________________________________________________________
Tuấn Chung Quốc sau khi họp xong, nhìn lại cái đồng hồ đeo tay của mình. Mới đó mà đã đến giờ tan ca rồi,nhanh thật
Chung Quốc làm mặt lạnh vào thang máy chuyên dụng, hai tay đút túi quần. Nhưng cái khí chất lạnh lùng ấy, khi xuống đến hầm gửi xe đã bị biến đổi thành một màu hường phấn
Mấy tên nhân viên xuống hầm lấy xe, lại nhìn thấy một màn như vậy, không hẹn mà có cùng một suy nghĩ: "Thật là,không phải là giám đốc đáng kính của bọn họ bị cái gì nhập rồi chứ?"
Tuấn Chung Quốc không hề để ý đến đám nhân viên đang trố mắt mà nhìn mình, tay vẫn đút túi quần đi thẳng đến cái xe máy thân yêu
Anh tiêu soái đội mũ lên, lập tức phóng đi
Đến bệnh viện lúc nãy, anh thấy Phác Chí Mẫn đang ngồi xổm trên vỉa hè, trên tay còn bế theo một cục gì đó trắng trắng
"Chí Mẫn, tôi đến rồi" - Tuấn Chung Quốc đỗ xe lại
"Xin lỗi, tôi biết là có hơi phiền phức nhưng mà..." - Chí Mẫn ngập ngừng
"Có chuyện gì sao" - Tuấn Chung Quốc
"Phiền anh có thể đưa tôi về nhà trước không? Tôi muốn chăm sóc cho bé cún này đã" - Phác Chí Mẫn ái ngại nhìn xuống cục bông trắng mà mình đang ẵm
"Được thôi, không vấn đề" - anh hào phóng trả lời, liền leo lên chiếc xe máy của mình, khởi động xe, đi nhanh về nơi lúc đầu anh đã đón cậu
Đến nơi, cậu liền chỉ cho anh chỗ gửi xe, còn mình thì ngồi ở cầu thang chung cư mà chờ
"Ách xì" - một cơn gió lạnh bất thình lình thổi qua làm cậu bị nhảy mũi
Chung Quốc vừa gửi xe xong, đi ra thấy cảnh như vậy, lại không ngừng nghĩ thầm trong lòng: "Đáng yêu quá!"
Cõ lẽ vì chờ anh khá lâu, chú cún nhỏ trên tay Chí Mẫn có vẻ mất kiên nhẫn, không ngừng run rẩy vì lạnh. Chí Mẫn liền kéo khóa áo khoác ra, đặt chú cún vào trong áo để dễ sưởi ấm
"Chí Mẫn, đi lên thôi"
Hắn và cậu một lớn một nhỏ đi cùng nhau vào chờ thang máy
Vẻ ngoài của Tuấn Chung Quốc từ nhỏ vốn đã thuộc hàng mỹ nam, lớn lên lại càng đẹp, nên không tránh khỏi việc bị mọi người chú ý. Mà khi đi cạnh Phác Chí Mẫn nấm lùn dễ thương, thấy có một thứ gì đó khá hòa hợp giữa hai người
Chị hàng xóm của Chí Mẫn tình cờ cũng đang định bấm thang máy, thấy một bàn tay ấn hộ nút chờ, liền quay lại nói cảm ơn
Và trong một giây phút ngắn ngủi đó, chị hàng xóm đã chính thức chết trong lòng
Cái gì đây aaaaaaa! Có phải là ôn nhu công trong truyền thuyết và dễ thương moe thụ không? Aaaaaa chụp gấp chụp gấp
Cô vội lấy chiếc điện thoại yêu quý của mình ra, canh mọi góc chụp để có thể nhìn rõ được mặt công lẫn thụ
*Hội hủ nữ*
Tiểu Đào: có tin nóng đây tin nóng đây,tui vừa đi thang máy và tình cờ thấy một cặp đôi rất dễ thương đó
Bán moe moe: cầu ảnh gấppp
Hoa cúc: cầu ảnhhh
Tha hóa đài loan: cầu ảnh
Ta là công: cầu ảnh x n
Tiểu Đào đã gửi một ảnh
Tha hóa đài loan: cầu thông tin gấp :>>>
Ta là công: thực sự một cặp trai đẹp thế này rất hiếm a~
Bán moe moe: thế nên mới nói, trai đẹp có bao nhiêu cũng yêu nhau bấy nhiêu luôn rồi
/Kết thúc cuộc nói chuyện của hội hủ nữ/
Còn tiếp :>>.....
____________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro