Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(25) [H] Yêu em đến nhường này


Xúc cảm nóng ran chạy rần rần khắp cơ thể. Trong lòng Phác Chí Mẫn vừa nhen nhóm sự nhộn nhạo vừa hiện rõ chút mong chờ. Khí quản điên cuồng gào thét đòi được thở, hai tay Chí Mẫn đặt trên vai người nằm trên, gõ nhẹ ý bảo Chung Quốc đẩy cậu ra. Bỏ mặc nhịp thở dồn dập, cậu nhóc gấp gáp nhìn hắn, ánh mắt lồng lộng ưu lo tựa hồ đang ẩn điều gì khó nói.

Nhìn vẻ lo âu trên gương mặt người yêu, Tuấn Chung Quốc hít một hơi sâu để kìm chế lại, tránh sự vồn vã dọa em ấy sợ. Dù sao, đối với cậu vẫn là lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên của hắn.

- Quốc.. em.. về chuyện này, em.. chưa có nhiều kinh nghiệm...

Phác Chí Mẫn khẩn khoản trăn trối trước khi lâm trận, cậu bối rối cắn môi, mặt mũi đỏ bừng như thắp lửa. Hai người có thể ôm hôn tùy thích, nhưng đẩy lên giường lại là một trường phái khác, chứng tỏ mọi thứ đang đi rất xa, vì sự ràng buộc lớn về thể xác.

Mà Chung Quốc lại là người cậu yêu, không phải tình nhân ngày một ngày hai chơi có có lệ. Chính vì xác định rõ ràng như vậy, đối với Chí Mẫn, ý nghĩa của lần đầu tiên lớn lao vô cùng. Cậu muốn nó hoàn hảo nhất, muốn cho Chung Quốc ấn tượng tuyệt nhất về cậu. Tiếc thay, kiến thức đối với việc này còn hạn hẹp, Chí Mẫn sợ sẽ khiến hắn thất vọng não nề.

Trái ngược với nỗi lo mang tính an nguy quốc sự của bé con, Tuấn Chung Quốc nhu tình nhìn cậu, bất chợt rất muốn tiếp tục hôn. Ai đó làm ơn chỉ cho hắn đường thoát với. Bởi mê cung chứa đựng trăm nghìn cử chỉ ngây ngô thuần khiết của cậu sắp nuốt chửng Tuấn Chung Quốc này rồi!

- Không vấn đề gì cả. Đây cũng là lần đầu của anh. Em không cần căng thẳng, miễn là Chí Mẫn, gì anh cũng thích.

Tuấn Chung Quốc dịu dàng xoa đầu cậu, một cái chạm môi hờ hững thể hiện sự trấn an. May mắn thay, Phác Chí Mẫn vì lẽ đó cũng thả lỏng hơn nhiều, thậm chí muốn tan chảy khi chàng người yêu từ hành động đến lời nói đều quá đỗi sủng nịnh. Có chút xấu hổ, Chí Mẫn cấu lấy vai áo Chung Quốc, rướn cổ chủ động trao cho hắn một nụ hôn dài.

Hài lòng xen trong ấm áp, lại biết cậu đã ổn hơn, Chung Quốc cũng nhanh lẹ tiếp tục hành trình "thám hiểm", vừa duy trì nụ hôn vừa miết nhẹ lên bé nụ nằm phong phanh giữa chiếc áo vốn không còn cúc. Chí Mẫn rên khẽ, đầu lưỡi bị quấn lấy mút mát liên hoàn. Điểm nhạy cảm đồng thời được mơn trớn khiến cậu lạ lẫm nhíu mi. Cảm giác này rất lạ. Xử nam như cậu, lại còn siêu cấp ngu ngơ, chắc chắn chưa từng trải qua.

Tuấn Chung Quốc thì khác, phận nằm trên cộng với bản tính cao ngạo thích độc tôn không cho phép hắn ngây thơ mãi như tiểu meo meo nằm dưới hắn. Chung Quốc sớm đã xem qua quá nhiều phim, tích lũy cả túi dày kinh nghiệm, dù gì người hắn yêu cũng là nam nhân, không quá khó khăn cho kẻ sành sõi là hắn nắm bắt và "chăm sóc" cậu.

Dứt khỏi nụ hôn, Chung Quốc dời dần xuống cần cổ trắng nõn, rải rác khắp nơi những động chạm ngọt ngào. Hắn liếm nhẹ môi, đè nén ham muốn dày vò những tấc thịt tinh tươm trên làn da mịn màng của cậu. Chắc chỉ có mình hắn biết, rằng Chung Quốc đang phải kiềm chế bớt thú tính của mình. Chí Mẫn vẫn còn quá mơ hồ với loại chuyện ám muội, chỉ một chút hung hăng cũng có thể khiến em ấy ám ảnh mãi về sau. Chung Quốc muốn nhẹ nhàng hết sức có thể, để lần đầu của cậu mãi mãi là hồi ức rực rỡ nhất, khiến Chí Mẫn cả đời cũng chẳng thể quên.

Mái đầu đen tuyền nhấp nhô trước vòm ngực trắng nõn. Tuấn Chung Quốc rê lưỡi đảo xung quanh hạt đậu hồng hào, ấn nhẹ vào đó rồi ngậm lấy, ân cần làm nóng nó bằng dịch vị hắn tiết ra.

- Ưm.. hức...

Ngón tay cậu bấu chặt lấy ra giường. Chí Mẫn thống khổ cắn chặt môi, ngại ngùng trước những âm thanh ngoài chủ đích. Thứ mềm mại lặn ngụp trên đầu lưỡi hắn, kích thích đánh úp khiến cả người cậu nóng ran, da đầu rần rần giật nhẹ.

- Thích chứ?

Tuấn Chung Quốc hỏi khi trườn lại lên trên. Người nọ xấu hổ nhắm mắt, quá ngại để nhìn thẳng vào hắn lúc này. Cặp má phúng phính nổi lên hai cục đỏ, vai nhỏ gồng lên hồi hộp chờ cử động tiếp theo. Một màn ngượng ngùng đập vào mắt càng làm máu công trong hắn bùng cháy sục sôi.

Phác Chí Mẫn ngàn vạn lần quá đáng yêu!

- Đừng ngại! Nào, em mở mắt ra đi!

Nghe lời hắn gọi, Chí Mẫn dù không muốn cũng chậm rãi hé mi, hoảng hồn khi chiếc áo thun xanh đậm trên người hắn đã bốc hơi tự lúc nào, để lộ những múi cơ bóng loáng cùng hai chiếc rãnh sâu dẫn xuống nơi ám muội. Vài sự đắc ý hiện hữu trên gương mặt mê người. Tuấn Chung Quốc chặm chỉ tập gym còn không phải vì mong ngóng ngày này sao? Khi bé người yêu đứng hình trước vẻ đàn ông của hắn?

Chung Quốc yêu đến nghiện cái cách Chí Mẫn xấu hổ. Với cặp mắt long lanh ướt nước bối rối lơ mơ, đôi môi đỏ mọng dụ hoặc và lồng ngực nhỏ bé phập phồng, người hắn yêu có thể ngoan ngoãn và gợi cảm cùng một lúc, dễ dàng đánh gục lí trí của bất kì kẻ tỉnh táo nào. Vì thế, Tuấn Chung Quốc sớm đã còn tỉnh táo nữa đâu!

Chiếc quần cộc cùng boxer nhanh gọn được hắn vứt nốt, nằm la liệt trên sàn. Vật thể quá khổ được giải thoát, kiêu hãnh dựng đứng trướng căng. Chí Mẫn suốt cả quá trình đều nhắm tịt mắt, cậu thật sự không hiểu nổi Tuấn Chung Quốc lấy dũng khí ở đâu để cao ngạo cường hào đến vậy. Chứ Chí Mẫn cậu chỉ ước đây là mơ và chuyện này sớm kết thúc. Huhu! Mẫn Mẫn không dám nhìn hắn nữa! Mắc cỡ muốn chết aaaa (///^///)

Với thân hình trần trụi chẳng còn mảnh vải nào, Chung Quốc mãn nguyện chiêm ngưỡng thân thể ngọc ngà của cậu. Phác Chí Mẫn đẹp tựa thiên sứ, làn da hồng mịn và chiếc rốn sâu hút đính giữa hai eo nhỏ gợi tình.

- Mẫn Mẫn, em rất đẹp!

Buông một lời khen chân thật, lòng hắn ngứa ngáy gấp chục lần, chỉ muốn ngay lúc này tiến vào sâu bên trong. Quần dài của Phác Chí Mẫn sau đó cũng bị gỡ kéo, cởi tuột xuống chân. Cậu trai hoang mang la lên một tiếng, khiến thủ phạm tà ác bật cười.

- Không cần căng thẳng, anh vẫn chưa cởi hết quần em nữa mà...

- Anh đ-ừng nói nữa... _ "Con tôm luộc" ai oán khẩn cầu, cứ tưởng mình sắp chín đến nơi.

- Em xấu hổ đến như vậy hửm? _ Càng lúc càng thú vị, làm hắn không muốn khẩn trương. Chí Mẫn có vẻ lo lắng lắm, nên nói chuyện một chút thì hơn.

- Nói anh nghe thử em có muốn cùng anh làm không đây? _ Chống tay bên người cậu, Chung Quốc suồng sã hỏi thẳng một câu.

Dường như giọng điệu hơi cao đó khiến Chí Mẫn thêm phần sợ, cứ tưởng hắn khó chịu với thái độ của mình, vội vàng mở to mắt.

- Em muốn mà! _ Chí Mẫn quyết đoán gật đầu, gấp gáp lựa lời giải thích _ Em chỉ... chỉ chưa thích nghi nổi... anh đừng giận..

- Anh có giận sao? 

Bàn tay man mát vuốt ve tóc cậu khi nhận thấy bảo bối hiểu lầm. Chí Mẫn chu môi, lấm lét nhìn hắn.

- Anh hỏi như vậy.. ý không phải muốn trách em hửm?

- Không...  Anh chỉ sợ em không thích, sẽ cảm thấy bị ép buộc thôi.

Giọng của hắn vẫn cứ âm trầm, điềm nhiên chất đầy an ủi, càng lúc càng khiến bức tường kiên cố trong cậu đổ rạp thành từng mảnh. Chí Mẫn cảm động ôm lấy mặt hắn, đem lòng mình trải hết ra.

- Anh đừng nghĩ vậy! Điều gì ý nghĩa nhất, Chí Mẫn đều muốn cho anh.

Chỉ cần là Chung Quốc, cậu đều sẵn sàng hi sinh. Biết là lần đầu đau đớn, cậu vẫn muốn trao nó cho anh, người cậu yêu thương nhất.

Nếu Chí Mẫn vì sự dịu dàng của hắn mà quên cả bản thân thì Chung Quốc lúc này bị nét nhu thuận của cậu làm cho say đắm. Cánh môi khẽ cong thành một vầng trăng khuyết, mà theo Chí Mẫn còn thanh khiết và mộng ảo hơn cả minh nguyệt trên cao. Hắn cúi xuống, mút lấy đôi môi đầy đặn.

Dung mạo đã ngọc ngà, tính cách càng tao nhã.

Gặp được Chí Mẫn là diễm phúc, yêu được cậu lại là trường hỉ trăm năm.

Luồn tay vào chiếc boxer ôm lấy cánh mông cong vút, Tuấn Chung Quốc dùng lực nắn. Cũng là lúc đại nhục bổng nóng như lửa đốt đáp xuống bụng cậu, khiến Chí Mẫn loạn hết cả tâm. Nhịp tim thình thịch vượt lên lí trí, cuồng si quấn lấy môi hắn, khe khẽ phát ra những thanh âm mị tình khi bàn tay hư hỏng kia đã nắm dần lấy 'tiểu Mẫn' run run đằng trước.

Những nụ hôn rơi dần xuống cổ, ngực, bụng, ở đùi và thậm chí trên đỉnh đầu khấc lộ ra sau chiếc boxer trễ nãi.

- Thật dễ thương!

Tuấn Chung Quốc cảm thán nhìn tiểu bảo bối trong tay. Hồng hào, vừa vặn, cũng giống chủ nhân của nó, tạo cho người khác cảm giác sạch sẽ, ngàn vạn lần muốn nâng niu.

- Argh...

Chí Mẫn thống khổ rên lớn khi khoang miệng ấm nóng thình lình bọc lấy hạ thân cậu. Đôi mắt vốn trong trẻo thanh thuần giờ đây vẩn đục vì sắc dục, đăm đăm nhìn mái đầu hắn giảo hoạt nhấp nhô giữa hai chân mình. Cậu cong người, gian nan thở dốc. Phần thân bé xinh thoắt ẩn thoắt hiện trong khoang miệng linh động của hắn, ma sát mạnh mẽ tạo ra khoái cảm tuyệt vời.

Tuấn Chung Quốc có vẻ thích nghi dễ dàng với chuyện dùng miệng. Hoặc là vì kích cỡ đáng yêu đối với hắn không quá khó khăn. Chiếc lưỡi hoạt bát trơn tru lướt qua từng địa điểm, từ dưới gốc rà lên, không quên chăm sóc "cặp song sinh" mềm mềm bên dưới, điêu luyện như thể quá quen với loại chuyện này, hoàn toàn thao túng cậu, buộc Chí Mẫn phát mãi những tràng rên rỉ kích tình.

- Quốc... nhả ra.. em.. em sắp...

Người nằm dưới cong lưng, khó khăn cảnh báo với chất giọng đã mềm như bún. Bụng dưới cậu quặn lên, nhưng kẻ lì lợm kia vẫn say sưa bỏ mặc. Không vì lời kia mà nao núng, hắn ngang nhiên tiếp tục phi vụ chăm sóc bé con, mặc cho đầu khấc chảy ra đầy dịch và dòng nước trắng đục bắn hẳn vào trong miệng.

Chí Mẫn vô lực ngã lưng xuống nệm, đạt đến cực khoái mang hết sức bền của cậu đi theo, thứ nhỏ nhắn kia cũng run rẩy tột độ bởi chưa từng trải qua điều tương tự bao giờ.

Người bên dưới mút mát thêm một lúc, thanh âm nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng. Chung Quốc nuốt xuống mọi tinh nhục, hôn lên tiểu dương vật đáng yêu.

- Đừng.. ư.. sao anh lại.. nuốt? _ Hành động của hắn làm cậu không khỏi thất kinh, buộc phải mở miệng ngăn cản.

- Chẳng phải anh đã nói hay sao? Miễn là em, anh đều thích! _ Hắn cười cười, thích thú trước sự sững sờ hơi quá khích _ Khoa học đã chứng minh, nuốt tinh dịch khiến hệ tiêu hóa làm việc năng suất hơn đấy.

- Có chuyện đó nữa sao? _ Chí Mẫn hoài nghi hỏi lại.

Chung Quốc tỉnh bơ nhún vai.

- Không, giả thôi!

Cậu căm phẫn trừng hắn. Dù rất muốn đấm cho người nọ một phát nhưng cuối cùng lại bật cười. Lỡ dại yêu trúng một tên lưu manh cà chớn, đương nhiên cũng giảm bớt căng thẳng, ngượng ngùng theo đó tan biến mất tiêu.

Thấy Chí Mẫn bị mình trêu đâm ra thoải mái, Tuấn Chung Quốc với tay lấy ra lọ bôi trơn để trong kệ, mới toanh chưa sử dụng lần nào. Hắn đổ ra một ít, trên ngón tay, trên cả đại nhục bổng khổng lồ chưa hạ nhiệt.

Kích thước đáng quan ngại đập vào mắt, bé con bên dưới lập tức cứng đơ, mặt méo xệch cầu nguyện cho số phận đang dần trở nên bi thảm.

- Thư giãn đi, anh sẽ nhẹ nhàng!

Giác quan thứ sáu mách bảo cậu rằng không nên tin điều hắn nói, cái giọng điệu ngọt như đường đó đã phỉnh Chí Mẫn không biết bao nhiêu lần. Một Tuấn Chung Quốc cơ bắp cuồn cuộn, gân guốc đầy mình và "chỗ đó" to chà bá sẽ nhẹ nhàng á? Thôi đi! Cậu thà tin con mèo có cánh còn hơn!

Cái boxer hờ hững nãy giờ cuối cùng cũng chia tay hạ thân Chí Mẫn, thân dưới trần như nhộng khiến mọi tinh túy chi tiết phô bày. Cặp mắt diều hâu được dịp đục ngầu như bùn đất, yết hầu nuốt khan trước mép đùi nõn nà không một vết thâm. 

- Sao em lại có thể xinh đẹp đến như vậy chứ?

Tuấn Chung Quốc hỏi, có chút nóng nảy khi chạm vào nơi tư mật. Rê ngón tay dọc theo đôi chân thon thả, hắn đỏ mắt nhìn lỗ nhỏ ươn ướt co ro, khao khát trừu sáp huyệt động bùng nổ mạnh mẽ, động tác vì thế của cũng chẳng dịu dàng.

Gấp gáp đẩy lên hai chân cậu, Chung Quốc cho ngón tay thấm gel vào bên trong. Chí Mẫn nằm ngửa nên không thể thấy, hai chân bị đẩy bất lực nghiêng đầu nhìn, hoảng hồn khi cảm giác lành lạnh cùng dị vật ngoáy những thớ tơ.

- Ah..

Nước mắt Chí Mẫn túa ra khi hắn nhấn tọt ngón tay vào bên trong cậu. Thanh âm đau đớn thành công hãm lại tốc độ mất kiểm soát của người bên trên.

- Em đau hửm?

- Tất nhiên rồi! Anh..  ưm.. còn hỏi? _ Chí Mẫn bị đau liền nổi cáu.

Lỗ nhỏ trinh trắng suốt hai mươi ba năm chưa từng động chạm, nay đang yên đang lành tự dưng phải nhận ngón tay dài ngoằng chết tiệt đâm vào, bộ muốn thoải mái là thoải mái liền sao?

Có vậy mà cũng hỏi! Nhớ không nhầm Chung Quốc rất thông minh mà?

- Đồ ngốc nhà anh! _ Phác Chí Mẫn ủy khuất gằn giọng.

- Anh xin lỗi... _ Chung Quốc hôn lên mu bàn chân, cử chỉ dịu dàng đem lửa hận của cậu vứt xuống vực sâu. Ngoan, ráng một chút, một lát sẽ quen dần.

Bé mèo bị dỗ liền thu vuốt lại, ngoan ngoãn nằm im chờ động nhỏ thích nghi.
Đợi cho biểu cảm người yêu có vẻ đã thích ứng, Tuấn Chung Quốc từ tốn cho thêm một ngón. Động tác run rẩy chẳng rành mạch chút nào. Hắn sợ làm cậu đau. Mà Chí Mẫn đau thì hắn cũng đau chứ! Cậu khóc làm Chung Quốc sốt sắng muốn chết rồi!

Bàn tay còn lại rảnh rỗi liền chủ động vuốt ve, mơn trớn cặp mông ngon mắt, nhìn chẳng khác nào hai viên kem trắng múp gọi mời. Bị đánh lạc hướng, Chí Mẫn dần quên bớt cơn đau, càng quen với dị vật lại càng trở nên ngứa ngáy. Tiểu Mẫn bên dưới thậm chí thấm ướt dịch sệt, hồng hồng dâm đãng tố cáo ngược lại chủ nhân.

- Bé con, thả lỏng nào!

Chung Quốc nhắc nhở khi bốn ngón tay bằng một cách thần kì nào đấy, đã may mắn yên vị trong cúc nhỏ. Sự chặt chẽ nuốt chửng chúng bên trong, mềm mại và căng khít, vô tình khiến côn thịt hắn lớn thêm một vòng. Đưa mắt nhìn một lượt cơ thể cậu, Tuấn Chung Quốc nín nhịn giữ yên tay.

Ánh đèn vàng nhạt hiu hắt bất giác hợp cạ đến lạ lùng, rọi lên cơ thể cậu khiến Chí Mẫn tỏa sáng như sao. Đôi mắt ướt át kích tình bào mòn hết thảy số kiên nhẫn ít ỏi hắn còn giữ được, hun đúc ham muốn đã sắp vượt khỏi giới hạn đặt ra.

Hết cách, Tuấn Chung Quốc cúi xuống hôn cậu để cứu rỗi sự hung hăng hấp tấp có thể trở lại bất cứ lúc nào. Chí Mẫn đối với hắn là món quà trân quý nhất, hắn một phút cũng không muốn cậu trầy xước, thiệt thòi.

Những động thái đầy cố gắng đủ để Chí Mẫn nhận ra. Dù Chung Quốc chẳng mở miệng thể hiện tấm chân tình, hành động của anh lại thêu dệt chi li tất cả. Chí Mẫn luôn nghĩ mình đã đúng, nhưng giờ mới là lúc cậu tin tưởng nhất vào quyết định yêu anh. Tìm cả đời cũng không ra ai như thế, sẵn sàng vì cậu khuỵu chân chiếm thế yếu hơn. Giống như một bộ phim và Tuấn Chung Quốc tự nguyện đóng vai phụ, đứng ở bên đường lặng lẽ giúp cậu tránh khỏi tai nguy.

Ở bên hắn, Chí Mẫn cảm giác được bảo vệ, cảm thấy được trân trọng, lại nhận quá nhiều nâng niu. Ở bên hắn, thiên hạ xô bồ ngoài kia trở nên bình thản, hòa nhã đến lạ lùng.

Môi lưỡi triền miên sáp nhập.

Chí Mẫn cả kiếp này đều không muốn tuột mất hắn, chứ đừng nói là năm năm.

Tuấn Chung Quốc của cậu, dịu dàng của cậu, vĩnh viễn là của cậu thôi...

Người bên dưới chủ động dứt khoát nụ hôn, Chí Mẫn ẩn ý mỉm cười, trong mắt hắn lại hiện lên đầy kim sa mê hoặc. Thấm những hạt mồ hôi trĩu nặng bên thái dương Chung Quốc, Chí Mẫn thỏ thẻ.

- Đừng nhịn nữa, em hết đau rồi.. xin lỗi vì đã mắng anh.

- Không cần xin lỗi! Anh là của em, muốn mắng muốn đánh gì tùy thích!

Khi u mê đã vượt khỏi khả năng đong đếm thì cũng là lúc Chung Quốc đem hết tự trọng đặt vào tấm thân nhỏ bé này.

- Anh yêu em!

Đem hai vầng trán cụng vào nhau, Chung Quốc rút những ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đang co bóp. Hắn ngồi thẳng dậy, người bên dưới cũng chủ động đẩy chân, căng căng thẳng thẳng chuẩn bị cho sự xâm nhập lần đầu tiên mà cậu không hề ngờ trước đó.

Đầu khấc không nhanh không chậm đặt trước lỗ nhỏ. Dương vật thô ráp nổi gân xanh thư thả tiến vào. Tuy đã khuếch trương rất kĩ nhưng nơi đó vẫn quá hẹp để dung túng kích cỡ khổng lồ này. Chí Mẫn đau đớn cắn chặt môi khi Chung Quốc tiến sâu hơn một nửa. Dù cậu kìm nén không rên la, nhưng gương mặt lấm lem nước mắt vẫn khiến hắn nhói lòng.

- Mẫn... anh xin lỗi...

Gỡ ra những ngón tay bấu víu tấm bọc giường, Chung Quốc cần mẫn hôn lên chúng, đan chặt hai lòng bàn tay, như cách huyệt nhỏ thít lấy đại nhục bổng. Hắn đẩy hông, trượt hẳn vào trong, dứt khoát kết thúc quá trình khổ sở.

- Hức... _ Người bên dưới không chịu được nấc lên.

Cảm giác như hai chân bị xé toạc, tách rời không còn là của cậu nữa. Chí Mẫn đau đến phát ngất, đầu óc quay cuồng chỉ hiện hữu mỗi sự đau rát dưới kia. Hai mắt nhòe đi chẳng thấy được gì. Dương vật vào được bên trong cũng nằm yên không động đậy, khoái cảm mãnh liệt đánh úp khiến hơi thở Chung Quốc nặng nề, da đầu thư giãn nở ra trước sự chặt chẽ đê mê ấy.

Đợi cậu thả lỏng, gật nhẹ đầu, Chung Quốc mới dám động khẽ, chỉ một chút cử động đã khiến hắn thoải mái thở hắt ra, trong khi bé con bên dưới thê lương nhăn mặt. Nội bích ấm nóng bao trọn thân dương vật, vừa vặn không kẽ hở, theo nhịp nhấp của người bên trên không ngừng co thắt, giải phóng những tiếng gầm thỏa mãn của người đang đâm.

Tuấn Chung Quốc chống tay bên người cậu, một đế chế vững vàng áp đảo vị thần dân duy nhất. Mái tóc ướt đẫm bết sát vào thái dương và những giọt mồ hôi liên tục rỏ xuống chiếc bụng nhỏ bé khi hắn rút ra rồi lại đâm trở vào.

- mumh...

Chí Mẫn cong người rên rỉ, đau đớn dần thay bằng xúc cảm ngứa ngáy, tê rần.

Môi lại tìm đến môi, Chung Quốc gắt gao chiếm hữu với tốc lực đã tăng lên bên dưới. Mỗi một lần thúc đều khiến cả hai điên đảo, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, trong một đêm đặc biệt không thể nào quên lãng.

Đầu ngực nhạy cảm bị tấn công cùng lúc, Chí Mẫn hé đôi môi khiêu gợi, phóng đãng rên rỉ ngọt ngào. Cặp chân hoàn mĩ tự giác quấn lấy hông hắn, đón lấy sự đưa đẩy ám muội, cuồng si. Đem cánh tay nổi gân bám chặt chiếc eo nhỏ nhắn, Chung Quốc ra sức trừu sáp động huyệt.

Con ngươi tối màu phảng phất hắc hương cùng khát khao độc chiếm, sống mũi thẳng băng và từng đợt nheo lại của cặp mày ồ ạt dội vào lồng ngực cậu cả thảy say mê. Nếu Tuấn Chung Quốc có thể ôn nhu và nam tính cùng một lúc thì Chí Mẫn cũng quá hấp dẫn với dáng vẻ cùng biểu cảm đắm chìm, hoàn toàn trút bỏ vỏ bọc thẹn thùng ban nãy, cùng hắn đạt đến cao trào.

- A.. ha.. Chung Quốc!

Tiếng rên ngọt lịm của cậu có thể xem là sự ưu ái tuyệt nhất lỗ tai Chung Quốc nhận được suốt hơn hai thập niên tồn tại trên đời.

- Bảo bối, em rất đẹp!

Vân vê cánh mông tròn mẩy, hắn thúc thật sâu. Sự trừu sáp tuyệt vời đem cúc huyệt tràn ra dâm dịch. Chí Mẫn rên lớn khi kích cỡ kia dồn vào tận cùng bên trong. Căn phòng u tối chỉ tràn ngập thanh âm ám muội, hai cơ thể trần trụi điên cuồng quấn lấy nhau. Tiếng xác thịt dồn dập kích thích thính giác, mép đùi non đục trắng dịch thủy tràn ra.

- Quốc.. hức... nhẹ lại...

Chí Mẫn nỉ non cầu khẩn, tiểu dương vật giật giật như sắp bắn. Mọi giác quan đều hưng phấn trước khung cảnh kích tình trên, dương vật bên dưới vẫn hung hãn ra vào, người bên trên như con sói, mạnh mẽ thao túng đưa cậu lạc đến chốn lạc hoan.

- Bảo bối, gọi tên anh...

Chất giọng uy quyền đi kèm với tốc lực nhanh đến chóng mặt thể như đang ra lệnh. Chí Mẫn bị đâm hiển nhiên không còn tỉnh táo, trở nên rất ngoan ngoãn, nhu thuận làm theo.

- Quốc... hức.. a..

Dịch thể trong suốt tràn ra khóe miệng cậu, lỗ nhỏ bên dưới thít chặt trong tích tắc. Đạt đến giới hạn, Tuấn Chung Quốc gầm lớn một tiếng, rồi vội rút ra, phóng thích mớ sinh linh trên chiếc bụng phẳng lì.

Thân thể rít mồ hôi ngay sau đó đáp xuống trên người cậu, Chung Quốc cắn nhẹ lên bả vai còn run rẩy sau khoái lạc, rồi lại xoa dịu dấu răng đỏ thẫm bằng một nụ hôn lướt. Chạm nhẹ lên chóp mũi ươn ướt mềm mềm, Tuấn Chung Quốc mỉm cười, một nụ cười thắm đượm ý thương.

- Em là anh, anh là em. Chúng ta là định mệnh...

.

.

Nửa tiếng sau khi màn làm tình kịch liệt kết thúc, hai nam nhân biếng nhác mới tính đến việc đi tắm. Dù sao vẫn còn sớm. Mười giờ! Chí Mẫn vừa đuổi hắn ra đây. Chuyện là em ấy không đi nổi, hắn thấy thương quá liền bế vào phòng tắm, cũng có hảo ý tắm giúp luôn.

Nào giờ mới đặt vào bồn đưa tay sờ chút ít đã bị mắng té tát, Chí Mẫn chí chóe xua hắn như xua tà. Oan ức để đâu cho hết! Khổ thân Tuấn Chung Quốc tôi!

Nói vậy chứ lát nữa vẫn sẽ vào bế cậu. Ai bảo Chí Mẫn là người yêu hắn chứ! Kẻ lậm tình này đối với cậu vốn đã không có tự trọng rồi.

Tuấn Chung Quốc nhường cậu tắm trước, mình trần như nhộng với chiếc khăn tắm buông lơi quấn quanh hông, vớ lấy điện thoại cất trong hộc tủ bật nguồn lên. Phòng hắn cách âm rất tốt, đồng nghĩa mấy tạp âm bên ngoài sẽ không chui vào không gian này được. Nhưng hắn biết Kim Tại Hưởng ở nhà đã gọi muốn cháy điện thoại bé con để trong ba lô ngoài kia rồi.

Gửi đến 'Tại Hưởng mặt đần'

Chí Mẫn sẽ ngủ lại chỗ tôi đêm nay, lí do gì cậu tự hiểu. Vậy nên đừng tốn pin nữa, phí công!

Hí hửng bấm nút gửi, Tuấn Chung Quốc hả hê cười lớn, mồm ngoác đến tận mang tai. Điện thoại sau đó reo lên inh ỏi, hàng loạt tin nhắn chửi rủa, đe dọa với ngôn từ "sạch sẽ" đầy công kích tới tấp hiện lên. Nhưng y càng nổi điên, ruột gan bừng bừng như lửa đốt, hắn bên này càng sung sướng, miệng tưởng chừng sắp rách vì những tràng cười hả hê.

Đáp lại cả chục dòng lăng mạ chỉ là một cái icon mặt cười tỉnh bơ, xem chừng còn có ý khiêu khích, khinh bỉ xen vào.

- Tuấn Chung Quốc! Còn không mau tới đỡ em?

Nhà tắm vang lên tiếng la réo thất thanh. Người ngồi trên giường thoáng nghe thấy đã lập tức ném điện thoại qua một bên, phi ngay vào thực hiện nghĩa vụ chính đáng của đấng thê nô.

- Đây! Anh có mặt!

.

.

Tiếng nước róc rách chảy. Dưới vòi sen, thân hình cường tráng càng thêm oai vệ. Trên gương mặt thanh tú chưa lúc nào tắt mất nụ cười. Tâm trạng hắn hiện tại phong lưu hơn cả gió, đến mức cảm thấy mình nhẹ như mây, nhún người một cái liền bay lên giữa cả trời hạnh phúc. Đến cuối cùng, cũng có thể được "phong ấn" cậu, cả thể xác lẫn tâm hồn.

Chìa khóa đến tương lai tươi sáng đã có sẵn trong tay, Tuấn Chung Quốc chẳng còn gì ngần ngại. Hắn chắc chắn sẽ giữ nó thật kĩ, để không tuột mất bảo bối quý giá nhất trong lòng.

Mở cửa bước ra sau khi đã tắm gội xong xuôi, Tuấn Chung Quốc hoảng đến muốn ngất khi thân ảnh bé nhỏ ngồi thu lu trên giường lơ mơ bật ngửa ra sau. Thật may là Chung Quốc chạy lại đủ nhanh để ôm lấy cậu, tránh cú "hôn" say đắm giữa hộp sọ Chí Mẫn với cái thành giường làm từ gỗ lim hạng xịn. Người đang ngủ gật vì dư chấn mới mở mắt, gương mặt trẻ con ngáo ngáo nghệch ra, cũng chẳng rõ chàng người yêu đang muốn mắng mình đến mức nào.

- Em làm anh lo muốn chết! Mệt như thế, sao lại không đi ngủ trước hả? Thật là...

Tuấn Chung Quốc nhăn nhó cằn nhằn, nhưng hai mắt ti hí díp lại ngái ngủ kia quá nặng cân, Chí Mẫn trông bé xíu xiu khi tròng vào người cái áo thun của hắn, đủ sức đánh bay mọi cuồng nộ nhất thời. Chung Quốc làm sao giận nổi đây?

Cậu nhóc khó khăn mở mắt, lầm bầm một câu trả lời ngọt đến tan chảy tim gan.

- Chờ anh...

Chí Mẫn đáp với giọng mũi mơ màng, mệt mỏi ngã vào tay hắn, đắm mình trong mùi sữa tắm man mát dễ chịu. Cậu chờ được rồi này...

Tiếng thở đều đều vang lên, Chí Mẫn thiếp đi, say giấc. Tuấn Chung Quốc ngây người hồi lâu, sau đó chỉ mỉm cười đặt tiểu bảo bối xuống nệm. Động tác từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng, không hề kinh động giấc ngủ say.

Hắn với tay tắt điện, chui lên giường hôn nhẹ lấy môi người đang ngủ. Cánh tay rắn rỏi vịn lấy vòng eo, kéo cả hai sát lại. Hương hoa nhè nhẹ phảng phất quanh khứu giác, còn có cảm giác lành lạnh dễ chịu vương vấn khắp da, Chí Mẫn trong cơn mơ liền xích lại, nằm trong ngực hắn vô thức nhoẻn miệng cười.

Kê tay cho cậu gối, Chung Quốc ngắm nhìn gương mặt thanh thoát thật lâu, đến khi chính mình cũng hiu hiu muốn nghỉ ngơi mới hài lòng khép mi tâm lại, đắm mình vào giấc ngủ sau một đêm ngọt ngào.

- Yên giấc nhé, đáng yêu của anh!

Trên cao, vầng trăng nhạt dần màu trắng bạc, núp bóng sau những tán cây rười rượi lào xào tại công viên vắng lặng. Ngày mai sẽ lại đến, nhưng đêm nay thời gian dường như trôi chậm lại, bình yên và thong thả, điểm trên hai gò má của hai kẻ ngọt ngào.

Chòm Kim Ngưu trên cao vẫn sáng và rực rỡ, tượng trưng cho sự kì vĩ bất diệt của vũ trụ trường tồn.

Nghe bảo thần Zeus vì đem lòng yêu nàng Europa đã tự biến mình thành một con bò trắng, cõng người tình trên lưng và đưa nàng đến vùng đất mới, hòng tránh tai mắt của vợ là nữ thần Hera. Kể ra, Tuấn Chung Quốc cũng giống vị thần kia đôi chút, ở sự bền bỉ và tính nhẫn nại cùng mọi nỗ lực hắn dành cho người hắn yêu. Nhưng tuyệt nhiên, Chung Quốc sẽ không bao giờ chơi đùa với tình cảm ấy. Sẽ không có chuyện hắn rời bỏ cậu để theo đuổi một kẻ nào!

Chí Mẫn là vì sao tinh tú nhất, kể cả khi cậu buông tay hắn, Tuấn Chung Quốc cũng sẽ săn lùng mọi dấu vết lần theo, đuổi đến cùng trời cuối đất, bắt cho được cậu mang về cất giữ trong trái tim mình mới thôi.

Chí Mẫn ban đầu đối với hắn là "hận", nhưng trời xui đất khiến, lòng vòng mãi cũng về lại tiếng "yêu"...

Trên chiếc kệ đối diện giường, một con thỏ trắng mình hơi bụi cũng đang nghiêng đầu vào chú chim nhỏ nằm trong vỏ trứng. Chúng nó thoạt nhìn cũ kĩ, nhưng toát lên vẻ thân thiết, gắn liền. Hai cái răng cửa của thỏ ta nhô ra, gương mặt bầu bĩnh tràn đầy hoan hỉ...

"Tuấn Chung Quốc!
Chí Mẫn hận ngươi!"

---Hoàn---

Hừm... vậy là bộ này đã kết thúc rồi a~ mang theo muộn phiền của mình đi hết. Bây giờ là mười một giờ mười sáu phút, dạo này mình hay mất ngủ tại quen thức khuya. Hi vọng khi tắt máy sẽ chìm được vào mộng đẹp, mơ thấy chòm Kim Ngưu có hai tinh vân là Quốc và Mẫn a~

Chân thành cảm ơn độc giả đã theo chân fic. Mình viết bé này từ mấy ngày còn chập chững, ngay tháng sáu năm ngoái khi chỉ mới cầm bút lên. Cũng nản siêu nhiều, một lần hoãn gỡ xuống đăng lại. Vậy mà mọi người vẫn còn ở đây. Mình cực kì cực kì trân trọng!

Sắp tới mình sẽ tiếp tục viết, bộ "A GOOD BAB BOY" không có drop đâu nha!

Mình chỉ đùa ngày Cá cho vui thôi đó, mà thấy nhiều bạn cũng tin thật :v

Sắp tới đạt 500 followers mình sẽ làm một cái "About me!", sẵn thu nhặt ý kiến của mọi người để lên ý tưởng hoàn thiện fic mới. Có rất rất nhiều plot đang xoay quanh trong đầu mình. Hãy mong đợi "chúng nó" nha~ Mình cũng quyết định giữ cái tên HaYul nốt, dù gì cũng chẳng biết đổi ra sao. Mà nghĩ lại cũng muốn ẩn danh nữa~

Ngủ ngon!

    03.04.2020

~ Ngày đăng: 04.04.2020

#HaYul

P/s: Viết cái này vào ngày 4 nha~

Tức Watt lắm á mọi người. Kêu kết nối không ổn định xong cái không lưu sửa đổi của tui luôn :)) tui dành cả trưa hai tiếng để đọc lại, sửa lỗi các thứ xong... bùm ._. Công sức cầu toàn đi tong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro