Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.8

Jeon Jungkook dùng ống tay áo để lau khô nước mắt rồi nói: "Cất tờ giấy đi, nơi này để cho nhóm anh Lee đến khám xét, chúng ta đến căn nhà cũ bảy năm trước xem một chút."

Park Jimin đáp một tiếng: "Tìm thấy chìa khóa của căn nhà cũ rồi, nó ở ngay trên bàn, Cục trưởng Bang đã viết đây là chiếc chìa khóa duy nhất của căn nhà cũ, còn dán nhãn bên trên."

Jeon Jungkook siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Park Jimin cũng khẽ nói: "Được."

Bọn họ chạy tới khu chung cư kiểu cũ kia, vừa mở cửa căn nhà cũ ra thì một đống bụi bặm đập thẳng vào mặt, Jeon Jungkook nhìn vào bên trong, chết lặng...

Bày biện trong căn nhà này, giống hệt với hiện trường giết người của bảy năm trước. Bang Sihyuk vậy mà không động vào bất kỳ chỗ nào, giữ lại nơi này làm thành một vật chứng khổng lồ.

Park Jimin quạt lớp bụi đang bay trước mặt: "Cẩn thận một chút."

Jeon Jungkook trầm giọng nói: "Cậu cũng vậy, nơi này không thay đổi tí nào, giống hệt hiện trường giết người kia. Ông Bang đã biến nó thành tiêu bản, thời gian quay trở lại bảy năm trước."

Park Jimin cau mày, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: "Nhiều năm như vậy rồi, bằng chứng có thể lưu lại là rất hiếm, có đương nhiên là tốt nhất, không có cũng không sao."

Jeon Jungkook gật đầu, khi bước vào nơi này như thể xuyên qua bảy năm, đứng trên sàn nhà máu chảy đầm đìa đó.

Cậu không có thời gian để nhớ lại quá khứ, vừa bước vào cửa liền bắt đầu khám xét xung quanh. Thế nhưng những thứ mà cậu tìm được chẳng qua chỉ là một vài món đồ cũ, thậm chí còn có phần dễ vỡ theo thời gian trôi qua, không thu hoạch được gì.

Jeon Jungkook sơ ý đụng rớt một khung ảnh, cậu vội vàng nhặt lên, lại phát hiện tấm kính của khung ảnh này đã bị rơi vỡ. Cậu nhặt lại các mảnh vỡ, bức ảnh rơi xuống một cách nhẹ nhàng.

Bức ảnh này là ảnh chụp chung của gia đình Bang Sihyuk, giống y như đúc với bức ảnh trong nơi ở hiện tại của ông.

Jeon Jungkook thở dài, cẩn thận lau sạch sẽ, cũng cất nó lại.

Ánh sáng bên ngoài mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Trùng hợp chiếu lên trên bức ảnh đó, Jeon Jungkook kinh ngạc, cậu lấy điện thoại ra mở đèn pin lên, chiếu ánh sáng vào mặt sau của bức ảnh, ánh sáng xuyên qua, mấy con số hiện lên rõ ràng:

516.

Jeon Jungkook quả thực không có sức để trêu chọc, đây rốt cuộc là trò chơi trinh thám gì vậy, vắt óc suy nghĩ nơi này giấu một chút manh mối nơi kia giấu một chút manh mối, xem [Conan] nhiều quá rồi sao?

Cậu gọi Park Jimin tới xem, Park Jimin cố gắng kìm nén xúc động trợn trắng mắt hỏi: "Tôi không hiểu lắm, tại sao lại làm thứ này ở đây? 516, có thể là số đuôi xe, có thể là địa chỉ, khả năng nhiều vô kể."

Jeon Jungkook cũng rất không hiểu: "Hung thủ năm đó có cần phải làm như vậy không? Thật sự sợ người khác không tìm được hắn à."

Park Jimin dừng một chút, đột nhiên nói: "Đúng vậy, hung thủ không cần thiết phải làm như vậy, vậy thì rốt cuộc là ai làm?"

Jeon Jungkook im lặng một lúc lâu, khó khăn nói: "Nói như vậy có hơi đáng sợ đó..."

Park Jimin nhún vai: "Chúng ta đã xác định vụ án bảy năm trước và vụ án hôm nay không phải là cùng một hung thủ. Điều tôi khá để ý là, vụ án này và vụ án của Cục trưởng Bang, có thể nào là một người làm hay không?"

"Bởi vì tờ giấy mà Cục trưởng Bang để lại, ấn tượng ban đầu là chúng ta cho rằng hung thủ của bảy năm trước rất có khả năng chính là tội phạm giết chết Cục trưởng Bang, lỡ như không phải thì sao? Lỡ như có một người hoặc một nhóm người như vậy, lợi dụng chuyện này để dụ dỗ ông ấy ra ngoài, chưa chắc không có khả năng chứ?"

"Nếu như suy đoán của tôi có cơ sở, vậy kẻ bắt chước vụ án vợ con Cục trưởng Bang giết chết một đôi mẹ con, cùng kẻ hại chết Cục trưởng Bang chắc chắn là một nhóm. Hơn nữa, bọn họ là kẻ thù với hung thủ của bảy năm trước."

Jeon Jungkook nhéo nhéo ấn đường nói: "Trở về bàn bạc với nhóm anh Lee một chút, truyền tin tức cho người của đội 2 và đội 3, hỏi xem bọn họ có tiến triển gì không. Lát nữa chúng ta sẽ đến hồ chứa nước Nhâm Hóa."

Cậu ngừng một chút, lại bổ sung thêm: "Để anh Lee, anh Hoseok và Namie đi cùng."

Park Jimin gật đầu nói: "Nửa tờ mã QR kia, tôi tìm thấy rồi."

Jeon Jungkook đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, Park Jimin nói: "Tìm được ở bên ngoài hộp khăn giấy rút đặt trên bàn trà."

Anh đưa cái hộp qua, chỉ cho Jeon Jungkook xem: "Cậu không cảm thấy, đồ vật đã qua bảy năm mà mã vạch ở bên trên vẫn còn mới như vậy, không khỏi cũng quá kỳ lạ chứ?"

Park Jimin nhún vai: "Mới dán lên rồi, đoán chừng là cùng một người với cái người viết chữ trên bức ảnh. Nếu như bảy năm trước đã có chữ ở trên bức ảnh, vậy thì lúc mọi người mang về kiểm tra xét nghiệm không thể nào không phát hiện ra."

Anh đưa nửa tờ mã QR đó cho Jeon Jungkook: "Phát hiện được ở ngay bên dưới nhãn dán mã đó, bị dán ở bên trong."

Jeon Jungkook cầm lấy rồi trầm giọng nói: "Kẻ để lại số, dán mã vạch này và hung thủ sát hại ông Bang là một người."

Park Jimin nói: "Đồng ý, nửa tờ mã QR còn lại ở trong chiếc hộp màu đỏ đó, chỉ đơn giản dựa vào điều này là đã chứng minh được rồi."

Jeon Jungkook: "Không chỉ thế, theo như tôi biết, căn nhà cũ này chỉ có hai chiếc chìa khóa. Một chiếc ở chỗ chúng ta, chiếc còn lại ông Bang mang theo bên người. Vừa rồi chúng ta mở cửa cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết bẻ khóa nào, người kia vào đây rồi chuẩn bị nhiều như vậy như thế nào?"

Park Jimin gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện này còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, tạm thời không nói đến vụ án bảy năm trước có liên quan gì đến vụ án của cha mẹ tôi. Chỉ riêng cái tên để hai tờ mã QR này thôi, suy nghĩ đã tỉ mỉ đến mức khiến người ta tức giận. Hắn tính toán chắc chắn sẽ có người đến, cố ý đưa manh mối đến trước mặt chúng ta, là một nhân vật độc ác."

Jeon Jungkook cất hết vật chứng đi rồi nói: "Chúng ta về cục khôi phục mã QR này trước, sau đó cùng nhau đi đến hồ chứa nước."

Hai người quay về cục Thành phố nhanh như chớp, xe còn chưa dừng hẳn, Jeon Jungkook đã bay vào trong cục Thành phố tựa như một chú chim nhỏ.

Trước tiên là đi tìm bộ phận kỹ thuật để scan hai tờ mã QR, sau đó phóng to ghép lại. Quá trình xác định mã QR hơi chậm, đại khái là vì WIFI của cục Thành phố không được tốt cho lắm. Jeon Jungkook ngứa miệng nói: "Jimin, cậu đoán xem sẽ quét ra yêu ma quỷ quái gì?"

Park Jimin không thay đổi sắc mặt: "Cái gì cũng được, chỉ cần đừng là phế phẩm không chút manh mối là được."

Nhân viên của bộ phận kỹ thuật bị kẹp ở giữa, cảm thấy mình giống như một bóng đèn điện 250 watt.

Mười mấy giây sau, giao diện xác định mã QR cuối cùng cũng tải xong, Park Jimin vừa nhìn liền ngẩn người, cả người đều biến thành một bức tượng khô héo.

Jeon Jungkook vừa nghiến răng vừa lẩm bẩm nói: "Choi, Nam, Gyeon."

Park Jimin cố gượng lấy lại tinh thần: "Không thể nào là anh ta, anh ta đã vào tù rồi. Nhất định là người cùng tổ chức với anh ta, bọn họ rốt cuộc muốn nói với tôi điều gì?"

Máy tính trước mặt sáng lên ánh huỳnh quang yếu ớt, như thể đang tố cáo vụ án trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả này, mà trên màn hình đang hiển thị một video:

[Hồng Lâu Mộng] hồi thứ 97: Lâm Đại Ngọc đốt thơ đoạn tuyệt tình si Tiết Bảo Thoa xuất giá thành đại lễ...

Khi giả được xem như thật thì thật lại giống như là giả, ở nơi biến không thành có thì có cũng trở thành không

ID tác giả gốc của video là Aeacus.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro