Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.2

Năm phút sau, mọi người tập trung tại phòng khám nghiệm tử thi, giương mắt nhìn một hàng tứ chi đang bày trên bàn. Jung Hoseok nuốt nước miếng, có chút khó khăn hỏi: "Anh không thể tránh mặt sao?"

Jeon Jungkook dứt khoát nói: "Không thể, đến học hết đi, thuận tiện giúp Jimin viết báo cáo khám nghiệm tử thi."

Jung Hoseok đau khổ, im lặng lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

Park Jimin nói: "Dựa vào tuổi xương, nạn nhân có lẽ là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, xương khuỷu tay bên trái của nạn nhân dài 26,8 cm, chiều cao khoảng một mét bảy mươi. Mặt cắt của phần chi bị đứt có phản ứng sống, bị chặt khi vẫn còn sống, mặt cắt có mảnh vụn kim loại, mặt cắt phẳng, phỏng đoán là cưa tròn thường được sử dụng trong các cửa hàng cơ khí. Hồ máu tử thi hiện lên màu đỏ tím dày đặc, ấn ngón tay không phai màu, thời gian tử vong của nạn nhân là từ tám đến mười tiếng trước, khoảng giữa 10 đến 12 giờ sáng ngày 12 tháng 10."

Yuk JimNam có chút kinh hãi: "Chỉ dựa vào mấy chi bị gãy này là đã có thể suy đoán ra được nhiều thứ như vậy sao?"

Jeon Jungkook giơ tay ra bóp huyệt thái dương, gắng gượng cười nói: "Đương nhiên, anh Park của em mạnh lắm đấy."

Park Jimin nhìn cậu một cái, không tỏ rõ ý kiến.

Mấy người đều không nói gì, vụ án đè ở trong lòng giống như mây đen. Jeon Jungkook hắng giọng nói: "Đi kiểm tra CCTV ở cổng chính của cục Thành phố trước đi, tôi phải xem xem là ai dám chạy tới cổng cục Thành phố đặt xác."

Hung thủ đã giết một người đàn ông 50 tuổi, cưa đứt tứ chi của ông ấy khi ông ấy vẫn chưa chết, quang minh chính đại bỏ vào thùng mang đến cổng đồn Công an. Dường như đang khoe khoang với cảnh sát về hành vi đáng sợ của mình. Đây là một sự sỉ nhục và mỉa mai rất lớn đối với cảnh sát, ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.

Lee YeoAn đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, Yuk JimNam cũng đi theo anh ấy. Jung Hoseok nói: "Vậy để anh đi điều tra số người mất tích dạo gần đây, tranh thủ xác nhận thi thể."

Jeon Jungkook mệt mỏi gật đầu, Jung Hoseok cũng chạy ra ngoài.

Jeon Jungkook giờ đây đã không biết là nên tức giận trước hay là tỏ vẻ kháng nghị tăng ca trước, cuối cùng cậu vẫn quyết định tức giận trước. Khi cậu đang định lên giọng nổi giận thì bị Park Jimin đang nghiên cứu chiếc hộp đựng tứ chi ở bên cạnh cắt ngang: "Cậu đến xem."

Jeon Jungkook lúc này giống như một chiếc tàu hỏa nhỏ bị bình chữa cháy bắn vào, cơn giận miễn cưỡng bị đè xuống. Park Jimin chỉ vào một góc bên trong hộp rồi nói: "Ở đây có ba hình vẽ, lần lượt là một hình tròn được tô kín bởi một loại màu sắc, từ trái sang phải là xanh dương, vàng và đỏ. Chiếc hộp này vừa khéo lại là màu xanh dương, cậu có suy nghĩ gì không?"

Thở dài, Jeon Jungkook nói: "Tôi có thể nói tôi không có suy nghĩ gì được không?"

Park Jimin nghiêm mặt nói: "Không, cậu có. Hơn nữa cậu cũng nghĩ giống như tôi."

"Đây là báo trước, sau này cục Thành phố sẽ nhận được bưu kiện màu vàng do hung thủ gửi tới. Tôi đoán bên trong đựng thân thể."

Jeon Jungkook còn muốn thở dài thêm, lại đột nhiên phát hiện ra hình như bản thân đã thở dài quá nhiều lần. Cậu bèn gãi mặt nói: "Tôi thực sự rất mệt, tại sao năm nay lại có nhiều vụ án đến vậy chứ, cộng tất cả các vụ án từ 5 năm trước của cục Thành phố lại cũng không bằng, hơn nữa toàn bộ đều là các vụ án lớn. Sao đây, bây giờ kẻ giết người biến thái cũng muốn chạy KPI à?"

Vừa dứt lời, sắc mặt của cả hai đều thay đổi.

Quá không bình thường, trên thế giới nào có nhiều biến thái đến vậy, phạm tội sao có thể thường xuyên như vậy được. Huống hồ Phong Thủy còn là một đơn vị hành chính cấp thành phố, quản lý trị an rất tốt, ao tù nước động tĩnh lặng nhiều năm qua tại sao đột nhiên bắt đầu dậy sóng.

Park Jimin trầm giọng nói: "Bắt đầu từ khi tôi đến đây, tần suất xuất hiện các vụ án giết người đã tăng lên, mà hung thủ của mỗi vụ án dù ít dù nhiều cũng đều có liên quan. Cậu có thấy rằng có người nào đó đang thúc đẩy sự phát triển của một loạt những chuyện này không."

"Mục tiêu là tôi."

Jeon Jungkook cười gượng nói: "Tuy tôi rất muốn đồng ý với quan điểm của cậu, nhưng tôi lại hy vọng lần này cậu đã đoán sai."

Cậu hỏi: "Cậu có còn nhớ lời mà Choi Nam Gyeon từng nói với cậu khi thẩm vấn anh ta lần trước không?"

Park Jimin tiếp lời: "Khi giả được xem như thật thì thật lại giống như là giả, ở nơi biến không thành có thì có cũng trở thành không. Câu nói ở trong Hồng Lâu Mộng, tôi nhớ rất rõ."

Jeon Jungkook nói: "Nếu như nhắm vào cậu, hơn phân nửa là có liên quan đến... vụ án của mẹ cậu, cậu có nhớ ra điều gì bất thường không?"

Park Jimin lắc đầu: "Không, tôi đã nhờ người điều tra nhật ký cuộc gọi khả nghi từ số điện thoại của cha tôi, cuộc gọi đó thậm chí còn chưa kết nối thì đã bị cúp máy, không tra được địa chỉ cụ thể, trừ chuyện đó ra thì không có gì kỳ lạ cả."

Jeon Jungkook hỏi: "Tại sao cậu lại đến Phong Thủy, chính là bởi vì cuộc điện thoại này đúng không? Nếu cậu không tra ra được điều gì, cậu sẽ lựa chọn từ bỏ vụ án ở đây và nộp đơn xin quay về sao?"

Park Jimin nhún vai nói: "Nói thật, tôi sẽ không làm vậy. Không tra ra được điều gì mới là điều bất thường nhất. Hơn nữa cậu cũng nói rồi, nếu như là nhắm vào tôi, vậy thì chắc chắn có liên quan đến sự thật mà tôi muốn tìm kiếm, nếu đã như vậy, tại sao tôi phải đi?"

Jeon Jungkook che mặt lại: "Đúng vậy, chút tâm tư này của cậu đã hoàn toàn bị nắm thóp rồi. Người ta căn bản không muốn để cậu rời khỏi nơi này."

Cậu nhìn thẳng vào mắt Park Jimin rồi hỏi: "Park Jimin, có người đang cố tình dẫn dắt cậu đi điều tra sự thật năm đó, và người đó không hề quan tâm cậu có phải trả giá vì điều đó hay không. Tôi không biết người dẫn dắt cậu là cha cậu hay là ai khác. Nếu vụ việc từ xưa này có một ngày bị phơi bày, cậu có sợ không?"

Park Jimin im lặng một hồi, sau đó nói: "Có."

"Cho dù hung thủ có phải là cha tôi hay không, ít nhất tôi chưa bao giờ tin điều đó. Nếu như ông ấy thực sự đứng trước mặt tôi rồi nói với tôi như vậy, sau này tôi phải làm thế nào đây?"

Park Jimin nói: "Tôi thật sự sợ, phải làm sao đây?"

Jeon Jungkook không biết nên nói gì, Park Jimin lại mỉm cười trước: "Nhưng hết cách rồi, cũng không thể vì tôi sợ mà từ bỏ nỗ lực suốt bao nhiêu nhỉ?"

"Nếu không phải ông ấy, tôi sẽ rửa sạch oan khuất của ông ấy. Nếu đó là ông ấy, tôi sẽ tự tay tống ông ấy vào tù."

Park Jimin hắng giọng để che giấu, anh có hơi gượng gạo hỏi: "Cậu có bằng lòng giúp tôi không?"

Jeon Jungkook không khỏi nghĩ: Thì ra cái người thoạt nhìn còn phức tạp hơn cả đề toán là Park Jimin này cũng sẽ chịu thua, cậu dốc hết tâm tư để lột ra từng lớp ngụy trang của Park Jimin, vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ đá vào sắt, nhưng không ngờ rằng trước khi chạm tới nội tâm thì đã nhìn thấy được sự mềm mại của Park Jimin trước.

Cho dù có xảo quyệt ra sao, cha mẹ vẫn là cái gai đâm vào tim Park Jimin, thường xuyên phát tác, đau khổ tột cùng. Thường thường chỉ có những lúc như này mới lột ra được một chút lòng dạ sắt đá của anh cho Jeon Jungkook xem.

Jeon Jungkook muốn vươn tay bóp hai má thịt của anh: "Đương nhiên là bằng lòng."

"Nếu như cậu cần."

Park Jimin mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi cần."

Tay Jeon Jungkook treo lơ lửng giữa không trung, cuối cùng vẫn cứng nhắc vỗ vỗ vai Park Jimin...

Bọn họ quen nhau gần một năm, cùng nhau xử lý mấy vụ án lớn, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của Park Jimin. Dường như nhắc tới cha mẹ sẽ chọc vào điểm yếu của anh, kích thích truyền đến vỏ não thông qua thần kinh, trào ra cảm giác không muốn sống.

Jeon Jungkook nhỏ giọng hỏi: "Cậu... cậu có nhớ cha mẹ mình không?"

Park Jimin khàn giọng nói: "Một năm 365 ngày, không có ngày nào không nhớ."

Có lẽ nhớ nhung sẽ làm cho người ta trở nên mềm mại, mà thù hận lại bao bọc cho anh một lớp áo giáp mang theo lưỡi lê, đủ loại trải nghiệm quấn Park Jimin giống như kén tằm. Anh có vô số lớp ngụy trang, đeo lên vô số lớp mặt nạ, Jeon Jungkook cũng không thể nào xác định được dáng vẻ đáng thương mà vặn vẹo này có phải là Park Jimin thật sự hay không.

Nhưng trong tư tâm, cậu hy vọng là có.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro