
1.8
Trở về cục Thành phố, Lee YeoAn in ảnh chụp nhật ký ra chia cho mọi người. Jeon Jungkook nhận lấy hai tấm vừa xem vừa hỏi: "Binie, cuốn sách kia của O Ru rốt cuộc là viết về cái gì thế?"
Nữ cảnh sát được gọi là "Binie" trả lời: "Em cũng đã đọc từ khi còn học đại học, một câu chuyện vô cùng ngột ngạt. Một giáo viên Ngữ văn... hình như tên là Lý Quốc Hoa hay là cái gì đó... Thời gian dài cậy vào sự thuận tiện của nghề nghiệp để dâm ô, dụ dỗ gian dâm, hành hạ nữ sinh, nữ chính trong truyện tên là Phòng Tư Kỳ, cuối cùng hình như điên rồi."
Jung Hoseok tặc lưỡi: "Là vậy sao..."
Binie nói: "Nghe xong cảm thấy rất thống khổ có đúng không? Nhưng đây là trải nghiệm thực tế của tác giả, cô ấy đã trải qua chuyện này khi cô ấy mười ba tuổi, sau đó viết những ngày tháng đó thành tiểu thuyết."
Jeon Jungkook khó khăn thoát khỏi nhật ký của thiếu nữ tuổi dậy thì: "Hả? Tên của nhà văn đó là gì?"
Park Jimin tiếp lời: "Lâm Dịch Hàm, đã tự sát sau khi xuất bản sách được hai tháng."
Ánh mắt của mọi người tập trung vào anh, Park Jimin giơ điện thoại trong tay lên, trang chủ dừng lại ở trang web của công cụ tìm kiếm, hộp tìm kiếm có mấy chữ "Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ".
Anh nghiêng đầu về phía điện thoại: "Trang bìa trong của nhật ký O Ru viết đúng thật là từ trong quyển sách [Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ], nhưng tôi tò mò tại sao em ấy lại đọc cuốn sách này."
"Theo lời mẹ em ấy nói, O Ru không thích đọc sách, sách mà bản thân sẽ chủ động đọc chỉ có truyện tranh và suy luận hồi hộp. Mà thông thường, loại sách mà một người thích đọc sẽ không thay đổi đột ngột, tại sao em ấy lại đọc một cuốn tiểu thuyết như vậy? Em ấy muốn biết cái gì?"
Jeon Jungkook tiện tay ném ảnh lên bàn: "Không có gì cần phải xem tiếp nữa, giả thôi, chuyện quan trọng thật sự đoán chừng em ấy không viết."
Park Jimin không lấy được ảnh, có chút nghi hoặc nhìn về phía cậu. Jeon Jungkook nhún vai: "Những thứ viết trong nhật ký của cô bé này đều rất suông, nhìn có vẻ như chuyện lớn chuyện nhỏ đều được ghi chép lại, nhưng không bình thường, quá tích cực."
Cậu dùng khuỷu tay chọc Jung Hoseok ở bên cạnh một cái: "Anh Hoseok có từng viết nhật ký hàng ngày hoặc nhật ký hàng tuần chưa?"
Jung Hoseok bi thương nói: "Từng viết rồi, giáo viên tiểu học yêu cầu mỗi ngày đều phải viết nhật ký, một tuần nộp một lần, đau khổ chết mất. Nhưng không cho viết cảm xúc thực sự, nhật ký nộp lên luôn luôn là tôi hạnh phúc vui vẻ, thực tế mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết."
Jeon Jungkook bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, ai viết nhật ký sẽ viết sự thật chứ? Hoặc là, ai sẽ để một cuốn nhật ký viết sự thật ở một nơi dễ dàng tìm thấy như vậy chứ?"
Park Jimin gật đầu: "Đúng là như vậy, đối với con người mà nói, chỉ cần có khả năng để lộ thì sẽ không bao giờ nói sự thật. Cảm nhận thật lòng thối rữa trong bụng mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần có một chỗ để giải tỏa, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài. Tôi cũng chưa từng thấy người nào viết sự thật trong một cuốn nhật ký dễ dàng tìm thấy."
Jeon Jungkook dùng tay chống cằm hỏi: "Vậy còn cậu thì sao pháp y Park? Học sinh giỏi giống như cậu có kể khổ vào trong nhật ký không?"
Sắc mặt Park Jimin không đổi: "Cảm ơn vì đã quan tâm, giáo viên tiểu học cấp hai cấp ba đại học đều không yêu cầu, không có kinh nghiệm này cũng không có thói quen này."
Jeon Jungkook xì miệng tỏ vẻ tiếc nuối, cậu vươn eo: "Về vấn đề vừa rồi của pháp y Park, tôi có một suy nghĩ."
"Mọi người cảm thấy, 'Phòng Tư Kỳ' ở trong lòng em ấy sẽ là ai?"
Binie trả lời không chút do dự: "Gi HoNam."
Jeon Jungkook búng tay: "Tôi vốn chưa từng suy nghĩ đến phương hướng này, nhưng nghe Binie nói như vậy, câu chuyện của Gi HoNam và Phòng Tư Kỳ ở một số phương diện nào đó đều giống nhau. Cho nên em ấy đọc [Thiên đường tình yêu đầu đời của Phòng Tư Kỳ] có phải là một kiểu thể hiện tình cảm hay không?"
Cậu vỗ mạnh vào trán: "Ầy tính toán không chu đáo rồi, đáng lẽ nên mang quyển sách đó về."
Lee YeoAn nhíu mày: "Hả? Mặc dù nói như vậy quả thật là hợp lý, nhưng suy đoán này phải hình thành từ việc O Ru biết chuyện Gi HoNam bị tấn công tình dục chứ? Nếu Gi HoNam không nói cho em ấy biết thì sao?"
Jeon Jungkook thở dài: "Đúng vậy, đây quả thật là một biến số quan trọng."
Đầu ngón tay của cậu nghiền qua bức ảnh trên bàn, cuối cùng dừng lại trên "Bởi vì dâu tây có mùa, tôi sẽ lo được lo mất, bánh chanh vĩnh viễn ở đây, tôi thích những gì mãi mãi" ở trang bìa trong.
Jeon Jungkook cong ngón tay gõ lên mặt bàn: "Không đúng, chắc chắn em ấy biết."
Park Jimin tiếp lời: "Lúc O Ru viết biên bản có nói Gi HoNam vẫn luôn sống một mình, không có bạn trai, còn tự xưng là người hiểu Gi HoNam nhất. Đối với một người bạn tốt bình thường, chắc chắn sẽ không dùng từ ngữ khẳng định như vậy. Đối với một người bạn tốt rất thân, hầu hết mọi người cũng không dám tự nhận mình là người hiểu rõ nhất. Nhưng nếu như một chuyện nào đó của người bạn tốt này chỉ có một mình bạn biết, cho dù cô ấy còn có chuyện khác giấu giếm bạn, bạn cũng sẽ có sức lực nói rằng bạn hiểu cô ấy nhất."
Jeon Jungkook bày tỏ sự đồng ý: "Không sai, nếu O Ru quả thật là bởi vì Gi HoNam mới đọc cuốn sách này, động cơ của em ấy hẳn là vì giảm bớt gánh nặng trong lòng mình, muốn tìm được phương pháp giải quyết và chiếu cảm xúc trên người người khác."
Cậu tặc lưỡi: "Tôi đọc nhật ký của cô bé này, có lẽ chỉ có một câu nói ở trang bìa trong là đảm bảo sự thật từ đầu đến cuối. Như vậy xem ra, tôi rất khó để không hoài nghi tình cảm của em ấy dành cho Gi HoNam có phải hơi lệch khỏi quỹ đạo hay không."
Quan điểm này không có ai phản bác, tất cả mọi người đều dùng sự im lặng để đồng ý với khả năng khó tin nhưng lại hợp tình hợp lý này.
—tbc—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro