Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.2

Park Jimin đến gần, cảnh sát hình sự ở bên cạnh không ngẩng đầu lên đã nói: "Đừng vào đây, đừng ảnh hưởng đến công việc của cảnh sát."

Jeon Jungkook ở kế bên cười trên nỗi đau của người khác, xem ra ông Bang không báo cho trong cục biết chuyện Park Jimin sắp tới, vậy chẳng phải là không coi trọng hay sao. Quả nhiên, địa vị của Jeon Jungkook cậu vẫn kiên cố không phá vỡ nổi như trước.

Park Jimin tốt tính giải thích: "Tôi là pháp y mới được điều tới đây, tên tôi là Park Jimin."

Ánh mắt của cảnh sát hình sự bỗng chốc mở to, lập tức cúi đầu khom lưng: "Thì ra là anh Park! Tôi không nhận ra anh, thất lễ rồi."

Park Jimin lấy một đôi găng tay ở trong hộp rồi đeo vào, nói: "Khám nghiệm tử thi trước?"

Jeon Jungkook còn đang chết lặng ở bên cạnh, lại đột nhiên nhìn thấy Park Jimin quay đầu lại, cau mày hỏi: "Đội trưởng Jeon, khám nghiệm tử thi trước sao?"

Jeon Jungkook lấy lại tinh thần, mới phát hiện thì ra Park Jimin đang nói chuyện với cậu, rất xấu hổ gãi gãi chóp mũi: "Ừm... Đúng... Khám nghiệm tử thi đơn giản trước..."

Park Jimin thở dài không rõ ràng lắm, ngồi xổm xuống xem tình trạng của thi thể.

Jeon Jungkook đeo khẩu trang ngồi xổm ngay bên cạnh anh, nhìn anh nhẹ nhàng gạt cằm của thi thể, lộ ra một vết siết chặt xanh tím, Jeon Jungkook lên tiếng hỏi: "Chết vì ngạt thở?"

Park Jimin đáp một tiếng: "Có lẽ vậy."

Jeon Jungkook nói tiếp một câu: "Bị sát hại."

Park Jimin gật đầu, mở mí mắt của thi thể ra, tiếp tục nói: "Dưới kết mạc mắt có nốt xuất huyết, khuôn mặt sưng tấy tím tái, mạch máu căng, còn có đường Yoshikawa* xuất hiện trong lúc giãy giụa, cơ bản có thể xác định là chết vì ngạt thở, bị sát hại."

*Đường Yoshikawa: Khi bị hung thủ siết cổ, nạn nhân sẽ thấy đau đỡn nên thường sẽ lấy tay gỡ dây ra. Lúc ấy, trên cổ họ hằn lại vết móng tay do bị siết mạnh vào da thịt. Nỗi đau do vết xước gây ra sẽ không thể so sánh được với cảm giác không thở được, vì vậy cứ bám mãi cho đến khi chết mới thôi.

Park Jimin bóp tay và hàm dưới của thi thể, hỏi: "Nạn nhân được phát hiện vào lúc nào?"

Cảnh sát hình sự bên cạnh tiến lại gần và nói: "Sáu giờ rưỡi sáng nay."

Park Jimin giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười giờ bốn lăm phút, độ cứng của thi thể đã bắt đầu lan rộng nhưng chưa đạt đến đỉnh điểm, cộng thêm nước mưa làm cho nhiệt độ thấp hơn bình thường. Giác mạc của nạn nhân đục nhẹ, hồ máu tử thi ở cổ ấn nhẹ hơi phai màu, đại khái có thể biết được nạn nhân đã tử vong cách đây tám đến mười hai tiếng đồng hồ, cũng chính là từ mười một giờ đêm qua đến hai giờ rạng sáng hôm nay."

Anh nhìn âm đạo của nạn nhân, nói: "Có một vết rách nhẹ, có quan hệ tình dục trước khi chết, hẳn là do bị cưỡng hiếp, cụ thể có tinh dịch, đốm tinh dịch còn sót lại hay không thì tạm thời chưa biết, mưa cả một đêm, rất nhiều bằng chứng đã bị tiêu hủy rồi."

Jeon Jungkook còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy Park Jimin nói: "Tình hình cụ thể vẫn phải đợi quay về giải phẫu, đại khái chính là như vậy."

Một cảnh sát hình sự ở bên cạnh yếu ớt lên tiếng: "Anh Park, tôi muốn nôn..."

Park Jimin "Ồ" một tiếng, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo cao su rồi ném cho cảnh sát hình sự kia: "Lần sau trước khi đến hiện trường thì đừng ăn sáng."

Cảnh sát hình sự mặt ủ mày ê gật đầu, cầm kẹo cao su chạy đi.

Park Jimin xoa xoa chóp mũi, Jeon Jungkook "chậc" một tiếng: "Cảnh sát kia chắc là vừa tới không bao lâu nhỉ? Mới chết một ngày chưa có mùi lắm đã không đến đâu, nếu như gặp phải tử thi trương phình* có thể dạy cho cậu ấy một bài học tốt."

*巨人观 (Tử thi trương phình): Sau khi một người chết đi, do quá trình sống bị chấm dứt, các vi khuẩn gây hại đã ký sinh trong cơ thể người ở trạng thái sống mất kiểm soát của hệ thống miễn dịch của con người và phát triển rầm rộ. Số lượng vi khuẩn gây hại đáng kinh ngạc này có thể tạo ra những khí hư xanh bẩn. Những khí hư này tràn ngập cơ thể con người. Thi thể khi đó nhìn như người khổng lồ, bị hư hỏng rất nặng, các mô mềm chứa nhiều phần khí hư nên mặt sưng lên, nhãn cầu lồi, môi nở ra và hếch lên, đầu lưỡi lòi ra, ngực và bụng lồi ra, phần bụng căng lên, chân tay dày lên rồi bìu to, có dạng hình cầu, da xanh bẩn, thường gặp mạng tĩnh mạch thối, mô và cơ dưới da bị phù thũng, da ở một số nơi trên bàn tay và bàn chân có thể rơi ra theo hình dạng của găng tay và tất. (Nguồn: Ổ Mụt Mèo)

Park Jimin thản nhiên nói: "Sau này ngửi nhiều rồi thì sẽ quen thôi."

Jeon Jungkook trào phúng nói: "Cậu Park quen như vậy, có phải tăng ca nhiều quá nên mũi không tốt hay không hả? Có cần đến bệnh viện kiểm tra chút không."

Park Jimin lịch sự nói: "Đây là một cơ chế tự bảo vệ bản thân. Không có ai trên thế giới này thích làm việc, đội trưởng Jeon. Sớm thích nghi với mùi này có lợi cho việc giúp tôi phân biệt nguyên nhân tử vong của nạn nhân, đôi khi đeo khẩu trang sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Còn nữa, đề nghị đội trưởng Jeon thay đổi thói quen trào phúng người khác, khiến người ta nghe rất khó chịu." Anh hơi cúi đầu về phía Jeon Jungkook, xoay người đi xem ghi chép của phòng kiểm tra vết tích.

Jeon Jungkook sững sờ: "Mình đang bị người ta khinh thường sao??"

Cậu gãi đầu, kéo cảnh sát hình sự vừa nãy lại hỏi: "Anh Lee này, ông Bang nói với các anh rằng Park Jimin sắp tới sao?"

"Anh Lee" rất ghét bỏ đập bàn tay đang túm lấy mình của Jeon Jungkook, nói: "Đúng vậy, chỉ có một mình cậu ngủ đến mười giờ, mọi người chín giờ rưỡi đã họp xong rồi được không hả?"

Jeon Jungkook trợn mắt: "Họp? Tại sao em không biết? Sao các anh không gọi em?"

"Anh Lee" trợn trắng mắt: "Lười để ý tới cậu."

Jeon Jungkook lại sững sờ một lần nữa: "Mình lại bị khinh thường rồi sao?"

Cậu càng nghĩ càng tức, la hét: "Anh Lee, mặc dù anh lớn hơn em, nhưng suy cho cùng em cũng là một người có chức quan nhỏ ở cục Thành phố mà! Sao có thể làm vậy với em chứ!?"

Anh Lee đi rồi... đi rồi... Cứ rời đi như vậy...

Jung Hoseok ở bên cạnh ôm lấy cổ Jeon Jungkook, cười hì hì nói: "Không đâu, ông Bang bảo nói với em có người sắp nhảy dù thì em chắc chắn sẽ không hài lòng, cho nên giữ bí mật trước đó."

Jeon Jungkook cạn lời: "Ha ha, Park Jimin vẫn là em đi đón."

Jung Hoseok vẫn cười như cũ: "Đúng vậy, chính là bởi vì sợ em không hài lòng thì sẽ không có người đi đón cậu Park, vì vậy mới không nói trước với em."

Jeon Jungkook đau buồn phẫn nộ đan xen: "Ý gì?"

Jung Hoseok bổ thêm một dao: "Qua cầu rút ván mà, binh pháp Tôn Tử của các lãnh đạo chơi rất trơn tru."

Jung Hoseok đầy sinh lực hét: "Anh Lee! Chờ tôi với!"

Park Jimin ở bên cạnh vươn vai, đi đến gần Jeon Jungkook hỏi: "Nếu thi thể sắp được đưa về cục, vậy tôi có thể trở về làm giải phẫu rồi đúng không?"

Vẻ mặt của Jeon Jungkook âm u, gằn từng chữ nói: "Không, thể."

Park Jimin nhướng mày, Jeon Jungkook ngân nga: "Cậu tới đây thì chính là người trong đội của chúng tôi, tôi là đội trưởng, tôi nói không được là không được."

Park Jimin nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, đi qua để xem xét nghiệm của những cảnh sát hình sự khác.

Có vài bất ngờ, trong móng tay của nạn nhân không có phản ứng máu, cũng không tìm thấy sự tồn tại của vụn da.

Có nghĩa là, đường Yoshikawa trên cổ của nạn nhân không phải do bản thân cô ấy gây ra.

Park Jimin có hơi ngoài ý muốn, ngồi xổm xuống kiểm tra, Jeon Jungkook nghe được chuyện này cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Pháp y Park, có khả năng chúng ta đã để sót một chuyện rất quan trọng."

Park Jimin không đáp lại, khẽ nâng cằm lên, Jeon Jungkook hiểu ý, cẩn thận lật cơ thể nạn nhân lại cùng với Park Jimin, cả hai đều đứng hình ———

Phần lưng của nạn nhân chi chít những vết thương, vết roi, vết bỏng, còn có cả vết dao, vết thương cũ mới không đồng đều, đan xen rải rác trên làn da trơn bóng của người phụ nữ.

Park Jimin nói khẽ: "Hành hạ."

Jeon Jungkook gật đầu: "Có vẻ là vậy, có một số vết thương thoạt nhìn đã có vài năm rồi, nhưng có một số vẫn còn rất mới, có thể là tạo thành cách đây không lâu."

Đồng tử của Park Jimin co rút, trầm giọng nói: "Thi thể từng bị di chuyển."

Anh giơ tay chỉ vào hồ máu tử thi trên lưng nạn nhân: "Cậu xem, những hồ máu tử thi này thoạt nhìn giống như từng dịch chuyển, ở bên cạnh vẫn còn dấu vết nhàn nhạt, là do hồ máu tử thi lúc đầu phai màu không hết gây ra, da trên xương bả vai còn có vết trầy xước, hẳn là sau khi chết bị kéo đi rồi tạo thành."

Park Jimin đứng dậy, bóng dáng không có nhiệt độ của nạn nhân phản chiếu trong con ngươi của anh, phản chiếu trong rất nhiều vũng nước trong như pha lê, giống như chiếu phim, mỗi một khung hình đều đang tố cáo những khổ cực mà cô ấy đã trải qua.

Jeon Jungkook gọi người tới đây chụp ảnh, cậu đang định mở miệng gọi Park Jimin, lại nhìn thấy người kia đứng ở một bên, hiếm thấy đã thu lại tinh thần mạnh mẽ kia, cả người yên lặng như nước, giống như một mặt hồ không có bất kì gợn sóng nào, chỉ có ném đá vào bên trong, mới có thể làm cho hồ nước này nổi lên gợn sóng.

Kỳ thật Park Jimin rất đẹp, một đôi mắt giống như nước sông mùa xuân, dịu dàng âu yếm, nhưng biểu lộ tình cảm mà đôi mắt này thường thường lộ ra lại là lạnh như băng, không dễ tiếp cận, hùng hổ dọa người giống như chính anh, không cho người ta nửa phần mặt mũi.

Nếu như che đi nửa khuôn mặt trên của anh, nếu chỉ nhìn miệng, sẽ giống như nhỏ vài giọt son trên phấn phủ trắng bóc, đỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, nhu mì như mẫu đơn nở rộ.

Jeon Jungkook hiếm khi quan tâm đến chuyện của người khác, cậu đang tò mò, rốt cuộc phải là hòn đá như nào mới có thể làm cho mặt hồ giống như chiếc gương này mất khống chế đây?

Thật thú vị.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro