Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1

"Jeon Jungkook, ông lớn của tôi ơi! Ai cho cậu ngủ trong cục? Dậy ngay cho tôi!"

Jeon Jungkook dụi mắt, xoay người ngã xuống từ trên ghế sô pha, ló đỉnh đầu rối bù ra la lối: "Ai?! Ai muốn mưu sát tôi đấy?!"

Bang Sihyuk nghiến răng, vẻ mặt như muốn ăn thịt cậu: "Tôi! Bây giờ tôi sẽ giết cậu!"

Jeon Jungkook lăn một vòng rồi bò dậy, cười nịnh hót: "Cục trưởng Bang~~ Em đây chẳng phải là vì Tết không tìm được đối tượng dẫn về nhà, cho nên lại bị mẹ em đuổi ra ngoài hay sao... Anh châm chước chút đi, em chỉ ngủ mấy hôm thôi! Hai ngày nữa mẹ em chắc chắn sẽ cho em về nhà!"

Bang Sihyuk mỉm cười: "Cậu không tìm được đối tượng trách ai? Trách tôi à?"

Jeon Jungkook có lửa không có chỗ rải, đàn ông đàn ang cười đến mức có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nốn, dãn da mặt cầu xin: "Cục trưởng Bang, Cục trưởng, anh Sihyuk, anh châm chước cứu em một mạng đi mà, ngày này nếu em ngủ ở công viên thì sẽ bị lạnh đến chết luôn đó."

Bang Sihyuk sắp nôn đến nơi rồi: "Cậu ngừng lại cho tôi, bên Mai Viên xảy ra chuyện rồi, ở đại học Phong Thủy, cậu đến hiện trường mau đi! Đừng làm phiền tôi!"

Jeon Jungkook gãi đầu, hai mắt tỏa sáng: "Mai Viên? Vậy em đến hiện trường xong sẽ đến chỗ mẹ em để ăn chực."

Bang Sihyuk vẫn mỉm cười như cũ: "Đi đi, không sợ bị đuổi ra ngoài thì đi đi."

Khi Jeon Jungkook bĩu môi, lúc vuốt tóc chuẩn bị xuất phát, Bang Sihyuk gọi cậu lại: "Cấp trên cử một pháp y đến hỗ trợ giải quyết vụ án này, ra sân bay đón người ta trước đi."

Jeon Jungkook đau đầu: "Hả?? Pháp y?? Do em không đủ xuất sắc sao?? So Wang thì sao?!? Anh thấy con xe điện tồi tàn của em thì ngồi hai người thế nào được?!"

Bang Sihyuk xua tay nói: "Cha So Wang qua đời rồi, cậu ấy phải về nhà chịu tang, ít nhất phải nghỉ một tháng. Còn nữa, người này cậu muốn đón thì đón, không muốn đón cũng phải đón, cậu phản kháng nữa thì tôi sẽ cho đội giao thông đến kéo chiếc xe cậu mới mua hôm qua đi."

Jeon Jungkook bình tĩnh cúi đầu: "Xin lỗi, em đi ngay đây."

...

Park Jimin đứng ở cổng sân bay, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Ngay sau lần thứ 27 anh xem giờ, Jeon Jungkook vội vàng chạy tới từ chỗ cách đó không xa, vừa chạy vừa xin lỗi: "Xin lỗi! Đường có hơi tắc! Vừa rồi tôi không tìm được chỗ đỗ xe, còn bị dán thẻ vi phạm, xin lỗi!"

Bàn tay đang nắm trên tay cầm vali của Park Jimin siết chặt rồi lại thả ra, bình thản nói: "Trễ hai mươi chín phút mười lăm giây."

Anh kéo vali về phía mà Jeon Jungkook vừa chạy đến, quay đầu lại nói: "Nếu cậu đến trễ hơn nửa tiếng, tôi sẽ quay về."

Jeon Jungkook tự cho phép mình không để ý, vẫn thiện ý dỗ dành người kia lên xe.

Phí lời! Nếu như người kia tức giận rời đi, Bang Sihyuk thật sự sẽ lột sống da cậu.

Jeon Jungkook ngồi ở ghế lái, hít sâu vài hơi, mỉm cười khoe ra tám cái răng hỏi: "Vậy cậu Park, khách sạn cậu đặt ở đâu? Tôi đưa cậu đến khách sạn cất hành lý trước."

Park Jimin không biến sắc nhìn ổ gà trên đầu cậu, dời tầm mắt nói: "Không đặt."

Jeon Jungkook mất năm giây mới tiêu hóa được tin tức này, sau đó mới chợt ý thức được Park Jimin đang nói cái gì, vội vàng hỏi: "Không đặt? Chẳng lẽ muốn tôi đặt cho cậu? Không đến mức bắt nạt người khác như vậy chứ!"

Park Jimin vẫn không có quá nhiều biểu cảm, trả lời: "Cục trưởng Bang nói có thể ở nhà cậu trước, ông ấy sẽ giúp tôi liên hệ nhà cửa. Tôi đột ngột bị cử tới đây, không có thời gian liên lạc với khách sạn."

Jeon Jungkook kiên quyết xua tay: "Không thể! Tuyệt đối không thể! Nhà tôi bây giờ ngay cả tôi cũng không vào được, cậu vào thế nào? Bay vào hay sao?"

Park Jimin cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại, mở một đoạn ghi âm, ấn vào nút phát:

Bang Sihyuk nói: "Jimin à, lần này cậu tới vội quá, chúng tôi vẫn chưa kịp tìm nhà, thật sự xin lỗi, khoảng thời gian này thiệt thòi cậu ở lại nhà của Jeon Jungkook trước, cậu ấy sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cậu."

Thế giới quan của Jeon Jungkook sụp đổ.

Đối với Jeon Jungkook, Bang Sihyuk hung thần ác sát: "Cậu nói nữa đi, tôi lập tức thông báo cho đội giao thông kéo chiếc xe cậu vừa mua hôm qua đi."

Đối với Park Jimin, Bang Sihyuk hòa nhã dễ gần: "Jeon Jungkook sẽ phụ trách chăm sóc tốt cho cậu."

Chờ đã, ở nhà tôi còn thiệt thòi sao?!

Jeon Jungkook đập mạnh vào vô lăng, không cẩn thận đập trúng còi xe, chiếc xe vang lên một tiếng "tít", Park Jimin vẫn không bị lay động: "Đến hiện trường trước đi, bận."

Jeon Jungkook phàn nàn ở trong lòng: "Người mới đến như cậu đắc ý với tôi cái gì chứ?! Làm màu cái quái gì hả?!"

Jeon Jungkook mỉm cười: "Được."

...

Bọn họ đến hiện trường, góc trường học đã được kéo dây cảnh báo, còn có không ít sinh viên đang thì thầm cái gì đó ở bên cạnh. Jeon Jungkook thấy vậy, lập tức chạy đến chỗ nữ cảnh sát mượn lược để chải lại tóc. Sau đó nghiêm mặt đi đến trước mặt các sinh viên nghiêm nghị nói: "Đừng ảnh hưởng đến cảnh sát xử án..."

Park Jimin cũng đi qua đó, hơi khom lưng mỉm cười hỏi: "Vừa nãy là các em báo cảnh sát sao? Các em có biết người nằm bên trong không?"

Anh còn dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào eo Jeon Jungkook, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm như ánh mặt trời ấm áp kia. Jeon Jungkook cạn lời: "Hồi nãy cậu nói chuyện với tôi cũng không phải cái biểu cảm như này!"

Mấy sinh viên hiển nhiên càng bằng lòng để ý đến Park Jimin hơn một chút, bọn họ nhìn nhau, sau đó do dự gật đầu.

Jeon Jungkook thức thời quay đầu lại gọi một cảnh sát tới đây ghi chép.

Trong đó có một sinh viên mạnh dạn mở miệng trước: "Người phụ nữ đó... là cố vấn học tập của bọn em... Tên là Gi HoNam..."

Park Jimin nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Vậy cố vấn học tập của các em bao nhiêu tuổi rồi?"

Jeon Jungkook cũng chọc Park Jimin, nhỏ giọng hỏi: "Cái này không cần phải hỏi chứ? Chúng ta có thể tra được, cậu cũng có thể đo tuổi xương."

Park Jimin phớt lờ cậu, nhóm sinh viên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Khoảng... 27, 28 tuổi? Dù sao cũng rất trẻ ạ."

Park Jimin gật đầu, dịu dàng nói: "Có thể mời các em viết biên bản không? Sẽ không làm lỡ nhiều thời gian đâu."

Mấy sinh viên rõ ràng lưỡng lự, Park Jimin thấy vậy nói: "Không có ý nghi ngờ các em, chỉ muốn biết một vài thông tin về cố vấn học tập của các em mà thôi, có thể không?"

Nhóm sinh viên đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Park Jimin đứng thẳng dậy, bước qua dây cảnh báo, Jeon Jungkook đuổi theo anh, rất không vui hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao lại phải hỏi tuổi? Không phải có thể đo tuổi xương hay sao?"

Park Jimin lười biếng nói: "Không có tại sao, bởi vì tôi lười. Chờ các cậu đi tra có hơi lãng phí thời gian, thu được thông tin sớm có lợi đối với việc thẩm định tình hình của nạn nhân."

Jeon Jungkook im lặng.

Lúc này cậu mới phát hiện, những lời mình muốn hỏi hình như đều bị Park Jimin cướp và hỏi xong hết rồi?

Thằng nhóc Park Jimin này thâm hiểm khó lường, vậy mà lại hòng mưu quyền soán vị!

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro