Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Chỉ là, hạnh phúc không liên quan tới em.

Tác giả đề cử bài hát
Không liên quan đến anh (与我无关) - Kiều Nhậm Lương (乔任梁)
—————

Jeon Jungkook ngồi bên cạnh Min Yoongi, chiếc micro trước sân khấu chỉ là một vật trang trí, cậu mím môi không nói một lời.

Park Jimin trốn sau đám đông, anh nắm chặt tay, hận không thể bịt tất cả những cái miệng đang phun ra mọi lời lẽ bẩn thỉu kia lại. Bọn họ không biết gì cả, dựa vào đâu mà bắt Jeon Jungkook của anh phải gánh chịu những điều này chứ.

"Sếp Min, ông Jeon cùng phu nhân Jeon và cậu chủ Jeon đã đến cửa rồi ạ." Trợ lý che tay khẽ báo cáo bên tai Min Yoongi.

Min Yoongi gật đầu, dặn dò: "Mời họ đến phòng dành cho khách quý." Sau đó hắn quay sang nói với các phóng viên: "Cảm ơn mọi người, thời gian cũng không còn sớm, buổi họp báo ngày hôm nay kết thúc tại đây."

Mọi người bắt đầu thu dọn ghi chép và máy ảnh, quả thật là đã quá muộn.

"Sao vậy, tôi vừa đến đã kết thúc rồi à?" Jeon JungHyeon đi ra từ cửa chính, phía sau là phu nhân Jeon đang khoác tay Giám đốc Sở Jeon ung dung bước vào, ngẩng cao đầu một cách uy nghiêm, dung túng cho sự kiêu ngạo và chuyên quyền của con trai.

"Một kẻ giết người mà cũng có thể đổi đời trở thành nhà nghệ thuật, Jeon Jungkook, mày có gánh vác nổi không?" Jeon JungHyeon bước đến trước sân khấu, ngẩng đầu nhìn cậu đầy khiêu khích.

Các phóng viên vừa nghe đã biết đây chính là một vở kịch lớn, nhao nhao lấy máy ảnh vừa cất ra, liên tục chớp đèn lên trên sân khấu.

Min Yoongi nhíu mày: "Một kẻ bám váy cha mẹ như cậu có tư cách gì mà rêu rao trên địa bàn của tôi? Người của tôi từ khi nào đã đến lượt một tên lưu manh côn đồ như cậu nói ra nói vào hả."

Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, sắc mặt ông Jeon rõ ràng không tốt, mặc dù mọi người đều biết Min Yoongi và Jeon JungHyeon có xích mích, nhưng việc gọi cậu chủ nhà họ Jeon là lưu manh côn đồ cũng có phần không quá coi trọng nhà họ Jeon.

Jeon JungHyeon biến sắc, nhìn thấy Jeon Jungkook ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cảm, dáng vẻ như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình, cơn giận trong lòng hắn ta lập tức bùng lên. Hắn ta ghê tởm cái bộ dạng giả vờ thanh cao đấy của Jeon Jungkook nhất, rõ ràng là cậu đã cướp vị trí của hắn ta suốt mười mấy năm, dựa vào đâu mà ngay cả cậu con trai duy nhất của nhà họ Min cũng đứng về phía cậu, Jeon Jungkook rốt cuộc có gì tốt? Tại sao mọi người đều bênh vực cậu? Càng nghĩ càng tức tối, tay hắn ta không khống chế được mà vung lên định tát cậu một cái.

Một cơn gió thoáng qua trong đám đông, đột nhiên có người lao lên giữ chặt lấy cổ tay của Jeon JungHyeon, Park Jimin nhìn chằm chằm vào hắn ta, anh nói từng chữ một: "Cậu, dựa vào đâu?"

Kim Namjoon ở dưới sân khấu chen qua đám phóng viên, anh ấy nhìn thấy bóng lưng của Park Jimin đang chạy lên trên sân khấu, trong lòng hoảng loạn, mồ hôi túa ra trên chóp mũi. Anh ấy quay đầu lại, bắt gặp ông Jeon đang nhìn chằm chằm vào Park Jimin, rõ ràng cực kỳ hoảng sợ, đôi tay run rẩy không ngừng, thậm chí còn quên cả việc phu nhân của mình đang đứng bên cạnh, lảo đảo bước lên phía trước, miệng lẩm bẩm: "SooA..."

Kim Namjoon đối mắt với Jeon Jungkook, trái tim anh ấy như rơi vào vực sâu, đầu óc tức khắc trống rỗng.

Ba năm trước, khi tòa án tuyên án Jeon Jungkook do sơ suất dẫn đến một người tử vong và phán ba năm tù có thời hạn, anh ấy là nhân chứng duy nhất còn sống sót trở về, nhưng lại không đứng ra bảo vệ cậu.

Mà lúc ấy, khi Jeon Jungkook bị cảnh sát đưa đi, cậu cũng đã nhìn anh ấy như vậy, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, giống như một ngôi sao trong đại dương sâu thẳm, vĩnh viễn không thể chạm tới ánh sáng.

Jeon JungHyeon rõ ràng không ngờ tới sẽ có một kẻ không sợ chết lao ra, còn mặc một bộ đồ đầy khôi hài. Hắn ta vung tay ra, cười khẩy với Jeon Jungkook: "Jeon Jungkook, mày quen tên điên này à?"

Jeon Jungkook nhìn ông Jeon đã hoàn toàn mất hết phong độ, cậu tuyệt đối không thể để ông ta biết được Park Jimin vẫn luôn ở bên cạnh mình. Cậu siết chặt quai hàm, mắt nhìn thẳng về phía trước, từng câu từng chữ thốt ra đều như thể rút cạn sức lực của cậu: "Không, quen, biết."

Sắc mặt của Park Jimin lập tức trở nên trắng bệch, không thể tin được mà nhìn Jeon Jungkook, anh không nói được một chữ nào.

Ánh mắt của Jeon Jungkook từ đầu đến cuối đều không hề dừng lại trên mặt anh dù chỉ là một giây, trong lòng chỉ muốn Park Jimin nhanh chóng biến mất khỏi cái nơi đầy rắc rối này. Cậu quay đầu gọi trợ lý, lạnh lùng nói: "Bảo vệ các cậu đều là đồ vô dụng à? Mấy người tạp vụ mà cũng cho vào!"

"Vâng!"

Trợ lý vừa vẫy tay, hai nhân viên bảo vệ cường tráng lập tức bước lên sân khấu, làm ra vẻ phải đuổi cái người gây rối này ra ngoài.

Park Jimin sững sờ tại chỗ, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, đôi vai vô lực buông thõng.

"Đợi đã!" Ông Jeon giận dữ quát lên, gạt tay vợ mình ra rồi bước lên vài bước, dáng vẻ như thể muốn nhìn rõ khuôn mặt của Park Jimin.

Min Yoongi ngồi bên cạnh Jeon Jungkook thấy rõ ràng đôi tay đang run rẩy không ngừng của cậu, tuy trên mặt cậu vẫn là vẻ lạnh lùng, trông có vẻ không chút sơ hở, nhưng Min Yoongi biết cái người tên Park Jimin này có ý nghĩa thế nào với cậu. Thực ra, ngay từ lần đầu nhìn thấy khuôn mặt của Park Jimin, hắn đã từng nghi ngờ, vốn tưởng rằng Jeon Jungkook chỉ coi anh như một quân cờ để trả thù, đến cả sự dịu dàng chăm sóc đều là diễn xuất. Nhưng bây giờ xem ra đã không đơn giản chỉ là lợi dụng nữa rồi.

Min Yoongi thở dài, Jeon Jungkook, tôi chỉ giúp cậu một lần, cậu phải kiềm chế cho tôi, tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện.

Min Yoongi đứng dậy trước, đẩy Park Jimin ra phía sau mình, chắn đi tầm nhìn của ông Jeon. Sau đó hắn đút tay vào túi quần, cong khóe môi nở một nụ cười lười biếng: "Không ngờ Giám đốc Sở Jeon vậy mà đã mắt mờ, người tình cũ của ông đã chết từ lâu rồi, ông không nhìn thấy đó là một cậu con trai sao, hay là ông chơi chán mấy tình nhân kia của ông rồi, bây giờ bắt đầu chuyển sang mấy cậu bé da mềm thịt mềm?"

Ông Jeon bị màn châm chọc này làm mất mặt, cả một đời đều sống vì thể diện, ông ta sao có thể để người khác hủy hoại mặt mũi của mình vào lúc này. Ông ta giả vờ mỉm cười rộng lượng: "Xem cậu kìa, thật sự là càng ngày càng thích nói đùa, hôm nào tôi phải ngồi nói chuyện nghiêm túc với ông Min mới được."

Min Yoongi nhướng mày, không nói gì.

Ông Jeon tiến thêm một bước, nhìn Min Yoongi bằng ánh mắt dò xét: "Nhưng mà, một sự kiện quan trọng thế này, sao lại có người gây chuyện lọt vào trong thế? Rất khó để khiến người ta tin đây không phải là 'ý đồ' của ai đó."

Ông Jeon cố tình nhấn mạnh hai từ ý đồ, ngầm ám chỉ thực ra người này chính là do Min Yoongi sắp xếp nhằm gài bẫy ông ta.

"Ông Jeon sợ là lớn tuổi nên trí nhớ cũng suy giảm, rõ ràng người gây chuyện trước là cậu con trai cưng của nhà ông đấy chứ."

Ông Jeon không giữ nổi vẻ bình tĩnh trên mặt, trừng mắt nhìn Jeon JungHyeon, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chỉ với vài ba câu, Min Yoongi đã đưa chủ đề quay lại nhà họ Jeon, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn đẩy Park Jimin xuống dưới sân khấu, lạnh lùng nói với bảo vệ: "Còn không mau đuổi người này ra ngoài cho tôi."

Đám truyền thông bị người bất ngờ xuất hiện này làm tò mò, anh rốt cuộc là ai, vậy mà lại có vụ bê bối tình ái với nhà họ Jeon, phóng viên lập tức ào ào chuyển ống kính về phía Park Jimin, ánh đèn flash chớp nháy liên tục.

Ánh đèn flash quá mạnh đã kích thích đến nhãn cầu của Park Jimin, thậm chí giơ tay lên che mặt cũng không thể nào giảm bớt được cường độ ánh sáng chói. Park Jimin cảm thấy trước mắt mình trở nên trắng xóa chỉ trong chớp mắt, lập tức mất hết sức lực ngã xuống đất, cơn đau khắp người toàn bộ đều tập trung vào hai mắt, như thể bị từng nhát dao sắc nhọn cứa qua tròng mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra.

"Đừng chụp nữa! Mẹ kiếp, đừng có chụp nữa!" Kim Namjoon đạp mạnh vào tên phóng viên đứng đầu khiến anh ta ngã lăn ra đất, anh ấy mặc kệ những lời chửi rủa của đối phương, lao lên sân khấu che chở Park Jimin ở trong lòng. Chỉ có một mình anh ấy biết ánh sáng mạnh có thể gây tổn thương trí mạng đối với Park Jimin đến mức nào.

Kim Namjoon vô cùng hối hận, anh ấy thừa nhận, mục đích anh ấy đưa Park Jimin đến đây không đơn thuần. Thậm chí, anh ấy còn có ý định để Park Jimin bị lộ trước mặt ông Jeon, nhưng anh ấy chỉ muốn nhắc nhở Jeon Jungkook, những người như bọn họ là không nên động lòng nhất, cho dù có yêu thì cũng không thể ở bên nhau. Thế nhưng, khi Park Jimin đau đớn đến mức cả người run rẩy ngã gục trên mặt đất, Kim Namjoon mới nhận ra mình đã nghĩ quá ngây thơ, không động lòng cái chó gì, anh ấy đau đớn muốn chết. Lúc này đã sớm không còn quan tâm đến ân oán cá nhân, anh ấy hoảng loạn quay đầu lại hét lớn với Jeon Jungkook: "Mau gọi xe cấp cứu đi! Cậu con mẹ nó có phải là con người không hả."

Bên dưới khăn trải bàn nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, móng tay của Jeon Jungkook cắm sâu vào da thịt, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống theo đầu ngón tay, khoét lấy mỗi tấc da của cậu. Ngoài mặt cậu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh gọi trợ lý đến: "Không thấy người này bị thương rồi sao, còn không mau gọi xe cấp cứu đi."

Ngay sau đó, Jeon Jungkook đứng dậy, lao tới đấm vào mặt Jeon JungHyeon giống như phát điên, Jeon JungHyeon không kịp phản kháng lại. Ông Jeon và vợ ông ta đều hoảng hốt, chuyển sự chú ý từ Park Jimin qua Jeon Jungkook, xông lên kéo cậu lại, mắng chửi liên tục: "Kẻ giết người như mày bị nhốt ba năm trong tù mà tính tình vẫn chẳng thay đổi sao?"

Jeon Jungkook dừng lại, bỗng nhiên bật cười, máu chảy xuống từ trên tay không rõ là của ai, mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong phòng tranh thiêng liên này: "Rốt cuộc thì ai mới là kẻ giết người, chẳng lẽ các người không rõ?"

"Mày!" Ông Jeon cực kỳ tức giận, lảo đảo ngã xuống đất.

Bên ngoài phòng tranh, tiếng còi đinh tai nhức óc của xe cấp cứu vang lên.

Người không quan trọng có thể dễ dàng bị lãng quên như thế nào, chỉ trong một khoảnh khắc, người cần được đưa đi đã được đưa đi, chẳng qua chỉ là một sinh mạng không có trọng lượng mà thôi. Ánh đèn flash hoàn toàn tập trung về phía Jeon Jungkook, từ đầu đến cuối đều chưa từng dừng lại. Đương nhiên, trên báo ngày mai sẽ không xuất hiện cái gì cả, vụ việc bê bối như vậy, ông Jeon chắc chắn sẽ không cho phép nó xuất hiện. Mọi người cũng đều là những người quen biết lăn lộn trong quan trường đầy bẩn thỉu này, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tất cả đều bị bóp chết, mọi người chỉ coi đó như là một giấc mơ.

Min Yoongi kéo Jeon Jungkook đang hoàn toàn mất lý trí ra phía sau, sức lực của cậu mạnh đến mức suýt chút nữa làm hắn bị thương: "Cậu tỉnh lại cho tôi!"

Jeon Jungkook ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay, trong đôi mắt sâu thẳm đầy những tia máu đỏ tươi.

Min Yoongi mắng một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hắn nâng mặt cậu lên rồi nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tự nhiên cái đếch gì nữa, Jeon Jungkook, tôi không thể buông tay được rồi."

Tôi đã cho cậu cơ hội, tôi đã cho các cậu cơ hội.

Nhưng cậu vẫn làm hỏng chuyện.

"Tiếng chuông điểm lúc nửa đêm vang lên, Cinderella đã đánh rơi chiếc giày thủy tinh cao quý."

"Đau..."

Park Jimin cuộn tròn người lại, đau đớn che kín mắt, như thể ngay lập tức mất đi khả năng nói, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một từ "đau" duy nhất. Trên đôi bàn tay đang che mắt dần dần nhuốm máu và nước mắt, chảy xuống bộ vest mới tinh, hai màu đỏ vàng diễm lệ giống hệt như bức tranh đã được bán đấu giá với giá cao của Jeon Jungkook vào chiều nay.

Nhiều năm sau, ngài JK trở thành một huyền thoại trong lòng một thế hệ, chỉ tiếc là, rất nhiều người nổi tiếng từng được khen ngợi lại thở dài tiếc nuối trước bức tranh trừu tượng xinh đẹp đầy màu sắc đó, nghe nói bức tranh đó, tên [Tô Màu].

Từ đầu đến cuối, khi Park Jimin lao lên bắt lấy tay Jeon JungHyeon, khi đôi mắt của Park Jimin trống rỗng tuyệt vọng, khi Park Jimin ngã xuống đất đau đớn không thôi, Jeon Jungkook đều không cảm thấy đau khổ như lúc này, trái tim giống như bị xé rách, mỗi một tiếng "đau" đều như con dao sắc nhọn cắm vào nơi nhạy cảm nhất trên đầu ngón tay của cậu, hết nhát này đến nhát khác, đến cả hơi thở cũng trộn lẫn với mùi máu tanh, nhưng cậu lại chẳng còn sức lực để nhấc tay lên.

Jungkook, anh đau quá, thật sự rất đau...

Anh rất ngoan, thật đó, em dạy anh, anh đã nghiêm túc học, anh kêu đau rồi, nhưng em xem, vẫn chẳng có ai đến cứu anh cả, từ trước đến nay đều không.

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro