Oneshot
Cậu tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ mà thân thuộc.
Bên kia phòng, một bộ ghế đỏ chót to lớn đặt trước màn hình tối đen và một bộ mixer cùng dàn đèn nhấp nháy chậm rãi. Những cuốn sách gáy thanh thanh được xếp đầy trên kệ tủ trắng ngà. Chỉ có mình cậu trong phòng, nhưng bàn tay vẫn bất giác với sang bên phải.
Có vẻ như cậu đang tìm chiếc điện thoại thiết kế tinh tế trên bàn ngủ. Phòng mình? Vân tay cậu mở khoá màn hình điện thoại. Điện thoại của mình. Một bức hình của cậu, có lẽ, đứng cạnh một người phụ nữ xinh đẹp. Bạn gái? Người đàn ông trong ảnh hao hao cậu. Hình dáng của anh có mọi đường nét của cậu kèm thêm một vài thay đổi, sắc sảo và trưởng thành và ưa nhìn. Cậu có thể nhận ra nụ cười của mình, dù thế nào. Cậu mở tin nhắn, nhưng có lẽ cậu không phải người nhiều lời. Một cuộc trò chuyện trong nhóm chat về việc ai sẽ mua bữa tối. Một Park Jimin nào đó nhắn tin cho cậu vài lần vào hôm qua rủ cậu đi khắp nơi.
Cậu ngó lấy bản thân trên màn hình phản chiếu của máy tính, một phiên bản độc sắc của chính mình. Cậu nhớ mình trẻ hơn, với những đường nét non nớt trên gương mặt, nhưng giờ cậu đã là người đàn ông trong ảnh. Vẫn còn trẻ, nhưng toả ra một khí chất tự tin vững vàng. Cậu vô tình lướt tay qua chuột máy tính và màn hình bừng tỉnh với một dự án hiển thị làm hai phần. Một bài hát, được thu âm ở một bên. Một đoạn phim, được chỉnh sửa ở bên còn lại.
Đoạn ngắn của bài hát mang âm thanh của chính cậu, ngoại trừ đã ở một trình độ hoàn thiện mà cậu chưa từng đạt đến. Kiểm soát, bay bổng, nhẹ nhàng. Đoạn video có hình ảnh một người đàn ông cậu không nhận ra. Cậu click mở vài clip. Một bãi biển, đường phố vào buổi đêm, một sàn lát gỗ, vẫn người đàn ông đó hiện diện trong từng khung hình. Anh ta có một nụ cười rực rỡ hạnh phúc, đôi khi bạo dạn, đôi khi ngượng ngùng trước sự chú ý. Phim? Đạo diễn?
Cuối cùng, cậu mở cửa. Ánh sáng tràn vào từ một ban công rộng lớn. Tiếng người trò chuyện và đi lại lao xao bên ngoài, trầm thấp. Nếu là kẻ bắt cóc, họ thật quá tự tin.
"Chào buổi sáng, Jungkook," ai đó nói, đi lướt qua. Một người đàn ông điển trai với đường nét sâu sắc và giọng nói từ tính. "Thức khuya nữa à?"
Jungkook muốn nói, em còn đang là học sinh lúc lên giường đi ngủ. Em đang nghĩ đến trường học và bài về nhà và tiết kiểm tra. Giờ em là ai? Anh là ai? Đây là đâu? Em nghĩ mình mất trí nhớ rồi. Nhưng cậu chỉ thấy mình rụt rè gượng gạo, nhún nhún trên chân, và gật đầu. Người kia bật cười với chất giọng trầm ấm của anh và đóng cửa phòng tắm lại.
Nhiều người hơn nữa, ngồi quanh phòng khách. Bữa sáng được nấu bởi một người đàn ông cao lớn, đẹp rực rỡ, và mỉm cười dễ dàng. Những đĩa ramen và soda đặt rải rác trên bàn ăn. Phần lớn đồ ăn đã hết, nhưng vẫn còn đủ cho cậu. Một người thấp hơn, có chất giọng khàn khàn lặng lẽ, chào cậu ở đó. Những người còn lại ngồi trên sofa. Một người có nụ cười má lúm vẫy tay, một người khác có gương mặt tươi sáng như ánh nắng gật đầu với cậu.
Có cả người đàn ông trong video nữa. Chàng trai video đứng dậy, mặc dù anh làm vậy chậm rãi, uể oải. "Em đói không, Kookie? Bọn anh có phần cho em này."
"Có ạ," cậu đáp, rồi nói thêm "Hyung." Người lớn hơn. Nhiều người lớn hơn. Bạn bè. Cậu ngồi vào chỗ của người trong video bỏ lại.
Người có nụ cười ấm áp, như ánh mặt trời, nói, "Để anh lấy thêm cho nó, Jimin. Đừng lo."
Jimin. Park Jimin. Park Jimin đang ngồi trên đùi cậu lúc này. Một bàn tay nhỏ giữ vững anh trên tay vịn của chiếc sofa trắng, mặc dù không cần thiết. Jungkook hẳn là rất chăm chỉ tập luyện mấy năm nay bởi vì cơ bắp của cậu có thể dễ dàng chịu được sức nặng của Jimin, không nặng nề hơn một chú chim nằm gọn trong vòng tay cậu. Jimin có mùi thật dễ chịu. Jungkook thấy toàn thân thả lỏng. Ký ức được lưu giữ trong từng thước da thịt.
"Ồ, ramen," người đẹp trai sắc sảo lên tiếng, bước ra từ toilet. "Ai được phần cuối thế? Chúng mình có cần đấu game để giành phần không?" Đấu. Games? Jungkook liếc nhanh khắp phòng khách rộng rãi, nhưng không có chiếc camera nào đặt trong góc cả. Không phải là một game show rồi.
"Jungkook dậy trễ," người có má lúm nói, má lún xuống. "Y hệt Jimin."
"Em chẳng muộn đến thế," Jimin lẩm bẩm. Giọng anh giống như sinh ra để làm nũng. Anh không rời đùi Jungkook. Thân mật. Gần gũi với từng đụng chạm.
"Chú ở lại studio rất muộn đấy," Ánh Nắng Ấm Áp nói. Anh nhanh chóng cười toe toét. Jungkook hồi tưởng lại bộ mixer trên bàn mình, những cửa sổ file bí ẩn, những đoạn demo trên máy tính. Cậu hẳn là một ca sĩ. Một vũ công nữa, chắc vậy, bởi vì đó là sở thích của cậu. Một idol? Cậu cố cẩn trọng, đầy lén lút, chạm vào eo và cánh tay Jimin. Cơ bắp săn chắc, gọn ghẽ, dứt khoát và vững vàng, cơ đùi mạnh mẽ và chân tách ra trong tư thế nghỉ của một người có kinh nghiệm nhảy múa. Vũ công. Họ hẳn đều là idol, và có lẽ đều thuộc cùng một nhóm.
"Có lẽ Jungkook thức khuya bởi vì hai người đó cãi nhau," Đẹp Trai Sắc Sảo lên tiếng, cười nhếch mép trêu chọc. Jimin rên rỉ phàn nàn lần nữa trước câu nói đó. Cậu và Jimin cãi nhau? Về cái gì? Nếu như Jimin ngồi trên đùi cậu khi họ cãi nhau, thì bình thường họ như thế nào?
"Đầu em đỡ hơn rồi chứ?" Người má lúm hỏi. Một khoảng lặng dài chìm xuống trong phòng, và Jungkook muốn nói, Không, em mất trí nhớ rồi. Em đi ngủ tại nhà của mình và thức dậy trong căn hộ này, xung quanh toàn những người lạ. Nhưng đôi mắt chăm chú của họ như xoáy vào cậu, và cậu thấy mình gật đầu. Khoảnh khắc trôi đi, cuộc trò chuyện tiếp tục, và cậu giấu mình đằng sau tấm lưng nhỏ bé của Jimin.
"Em còn muốn ra ngoài hôm nay chứ?" Jimin hỏi. Ngón tay anh lướt qua làn tóc của Jungkook, dịu dàng lên một vết sưng nhỏ nhưng rõ ràng. Jungkook biết lựa chọn sáng suốt nhất là từ chối. Cậu có thể lủi về phòng và gọi bố mẹ mình, anh hai, có lẽ là cả cô bạn gái này nữa. Nhưng có gì đó phổng lên trong lồng ngực cậu, một cảm giác táo bạo rằng cậu có thể hoàn thành vai diễn này. Cậu gật đầu. Sự im lặng của cậu hẳn không làm ai lo lắng bởi chẳng ai nói gì về điều đó.
Jimin không tỏ ra gì khác biệt. Ánh mắt anh đầy trìu mến, nhưng anh rời khỏi đùi Jungkook khi ramen đến nơi. Jungkook trưởng thành, hay cơ thể của Jungkook này, thưởng thức bữa ăn với một sự thoả mãn không đáy, và đòi hỏi một suất thứ hai.
Cậu lục lọi tủ đồ của Jungkook lớn. Anh ta có vẻ có một tài khoản ngân hàng rộng rãi, điều mà khiến cậu hài lòng hơn tưởng tượng. Hàng khuyên tai xếp gọn gàng trong ngăn kéo hoàn toàn hợp gu của cậu, mặc dù có một vài cái nhìn hơi lạ mắt. Cậu không rõ liệu sở thích của mình đã thay đổi hay đó là quà tặng của người khác. Hai chiếc khuyên bạc được lựa chọn ngẫu nhiên, và cậu quay về phía tủ đồ với một nỗi ngần ngại nặng nề. Thử thách này, dù vậy, có lời giải đáp đơn giản đến đáng ngạc nhiên.
Mặc dù cậu muốn chiến thuật một chút, lựa chọn những bộ đồ trông có vẻ cũ mòn nhưng vẫn sạch sẽ, cậu thấy mình sở hữu cả mớ áo phông đen giống hệt nhau. Cậu gần như thất vọng trước câu đố quá nhẹ nhàng này.
Cậu có thể nấn ná trong phòng thêm một lát, nhưng cậu vẫn bước ra hành lang. Jimin đã biến mất vào một căn phòng cạnh đó. Khi cậu ngó qua cánh cửa hé mở, Jimin đang ngồi trước một bàn trang điểm và cài móc chiếc vòng cổ Chanel trước ngực. Jimin bắt gặp ánh mắt của cậu và khoé mắt anh cong lên. Jungkook bước vào phòng, có vẻ là lựa chọn chính xác.
Căn phòng ngủ có hai giường. Jimin ra hiệu cho cậu ngồi lên một bên. Giường của Jimin, chắc vậy. Jungkook ngồi và duỗi thẳng chân trên đó. Cậu vờ như không thấy Jimin liếc mình qua gương. Có điều gì đó Jungkook này sẽ làm, nhưng cậu không làm thế. Cuối cùng, như thể đó là giường của chính mình, cậu nằm phịch xuống chiếc đệm. Ding ding. Jimin mỉm cười lần nữa. Chiếc giường có mùi như anh.
"Anh không nghĩ mình cần nhờ quản lý đi cùng đâu," Jimin nói, ngón tay thoăn thoắt trên vành tai. "Trừ khi em cũng muốn đi đâu đó khác?"
"Không sao, không vấn đề gì đâu ạ." Cũng chẳng phải Jungkook sẽ biết.
Cậu nhớ đến bài tập của mình trên bàn và anh trai lục đục ở phòng bên cạnh. Mẹ ở dưới tầng, email đang mở. Cử động trong cơ thể Jungkook trưởng thành cảm thấy thật khiên cưỡng lúc đầu, do sự khác biệt trong chiều dài cơ thể, nhưng cậu làm quen nhanh đến đáng sợ. Nằm trên giường của Jimin còn dễ dàng hơn nằm trên giường cậu, trong căn phòng giống như của chính mình, nhưng được điều chỉnh khác đi. Như thể có ai đó đã nhảy vào trong trí não cậu và mò mẫm qua những hy vọng và mộng mơ.
Điều bất ngờ nhất là Jimin. Cơ thể Jungkook thả lỏng xung quanh anh, nhưng tâm trí lại quay mòng mòng. Cậu có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ dành cho người má lúm, quý mến dành cho người ấm áp, nhưng Jimin thì khác biệt. Jungkook thích thu mình. Jimin thích đụng chạm và ôm ấp. Nhưng theo cậu đánh giá thì họ là bạn thân, bạn rất rất thân.
"Hôm nay em bảnh lắm," Jimin nói. Anh nghiêng người phía trên Jungkook, giọng nhẹ nhàng.
"Và em còn chẳng mất một nửa thời gian so với anh," Jungkook thăm dò. Jimin khịt mũi, giả vờ như bực mình, nhưng đôi mắt anh vẫn lấp lánh và dịu dàng.
Cậu để Jimin dẫn mình ra thang máy. Họ đi ngang qua dàn cửa sổ mở toang và Jungkook ngó ra ngoài ban công. Những toà nhà xung quanh được xây dựng thật trang nhã, tường gạch và tường kính đan xen. Ngay cả thang máy cũng đủ rộng để chứa thêm năm người. Jimin dựa mình vào một bên và lướt qua tin nhắn của anh. Anh có một vẻ thanh thoát tinh tế trong từng cử chỉ, nhưng cũng có cả cẩn trọng nơi anh giữ cần cổ và sống lưng thẳng tắp. Những cơn nhức buốt, có lẽ, do luyện tập. Một người chăm chỉ. Jimin để ý cậu đang nhìn, nhưng chỉ mỉm cười và vuốt nhẹ gáy Jungkook. Bàn tay anh thật ấm áp và vương vấn lại ngay cả khi cánh cửa thang máy mở ra.
Chỗ họ sống khá đẹp. Những cây cảnh tí hon trên khung cửa sổ chuyển dần thành những khu vườn được cắt tỉa xinh xắn, và đường ra ngoài dẫn họ qua một hồ cảnh nông nước xanh ngắt. Jimin đi ngang qua một phòng gym đèn đóm sáng trưng, và tiếng nước vỗ ì oạp vào thành bể bơi vang vọng sát bức tường. Những toà nhà cao vút với các tầng đan xen nhau như những mảnh xếp hình trải dài trước họ, và hai người cùng đi tới một cánh cổng lớn với bảo an trong đồn. Hẳn họ là những idol rất thành công.
Jimin cúi chào người bảo vệ, rồi khi chỉ có họ với nhau trên đường phố, quay gót lại đột ngột. "Em thấy sao rồi?"
"Khoẻ ạ," Jungkook đáp, cố không vấp chân. Có phải bề ngoài của cậu quá khác không? Thái độ quá thay đổi? Cậu vẫn là chính mình. Jimin quan sát cậu bằng đôi mắt săm soi, và Jungkook bước vụt lên phía trước, như thể cậu biết đích đến của họ. Sau một khoảnh khắc, Jimin rảo bước sánh vai bên cạnh cậu.
Cậu phải cố tỏ ra giống bản thân mình hơn nữa, nhưng cậu không biết Jungkook này thường làm gì. Cậu đang nhảy theo một vũ đạo mà từng động tác đều là những phỏng đoán, dẫn dắt bởi những bước chân của Jimin cạnh bên. Khi họ đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, cậu nắm lấy áo Jimin.
"Anh muốn một con không?" Jungkook hỏi, ra hiệu với bộ sưu tập thú nhồi bông. Cậu điều chỉnh biểu cảm, giả bờ như mình đang thật nghiêm túc pha chút lém lỉnh. Jimin bật cười và huých vai với cậu, tư thế cứng nhắc tan ra thành những bước loạng choạng vui tươi. Vậy là Jungkook tương lai vẫn như cũ. Nhẹ nhõm tràn qua cậu, một hơi thở nặng nề được trút ra.
Điểm đến của họ nằm xa hơn một chút trên đường, tại một cửa hàng. Jimin lướt qua dãy áo khoác, nói "Em nghĩ anh Jin có thích cái này không?" Một món quà sinh nhật, hay gì đấy như thế.
Jungkook để ý những cái ngoái nhìn lén lút những người khác trong cửa tiệm ném về phía cậu. Hoặc là cậu rất nổi tiếng, hoặc là rất hấp dẫn, hoặc là cả hai. Một cảm giác tự hào nhen nhóm trong ngực, nhưng cũng cả bối rối nữa. Cậu chỉ là một người bình thường. Nhưng lòng cậu đang rộn ràng bởi sự chú ý, và giấu sự ngượng nghịu vào sau màn hình điện thoại. Mặc cho danh hiệu idol của cậu, hoặc có lẽ bởi vì thế, danh bạ ngắn gọn của cậu chỉ cho vài mảnh manh mối mong manh. Jimin lượn vòng trở lại cạnh cậu, và Jungkook tắt điện thoại trở về màn hình khoá với tấm ảnh của cậu và người yêu.
"Em thích tấm hình đó nhỉ," Jimin nhận xét.
"Vâng," Jungkook đáp, bởi vì chẳng có lý do nào để phản bác lại.
"Em có xin số điện thoại sau khi cô ấy diễn xong không?" Jimin hỏi, vuốt tóc ngược lại. Hiểu nhầm ánh liếc chớp nhoáng của Jungkook, anh bật cười và nói, "Anh không gọi đâu, đừng lo." Không, Jungkook không lo về điều đó. Ca sĩ, người nổi tiếng. Cậu là một người fan. Không phải là bạn gái rồi.
"Em nghĩ sao?" Jimin nói, choàng lên một chiếc áo khoác đen. Anh tạo dáng thật cường điệu, đặt một dấu V đáng yêu trước mắt cho tới khi phát ngượng và bật cười.
"Không ổn," Jungkook đùa. Jimin mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lướt sang một bên, nụ cười trở nên trống rỗng.
"Ừ nhỉ," anh nói, bắt đầu cởi chiếc áo khoác. "Tất nhiên rồi." Nước đi sai quá, và Jungkook cảm thấy thật bứt rứt. Cậu là bạn bè, bạn bè thân thiết, với anh ấy, nhưng cậu đang thiếu một mảnh thông tin quan trọng. Vai diễn của cậu sẽ chỉ là bề nổi cho tới khi cậu đoán ra được nó là gì. Cậu kéo chiếc áo trở lại bờ vai của Jimin và chụp lấy một cái mũ, đội nó lên đầu anh và kéo vành thật sâu che cả mắt.
"Chưa đủ đáng yêu," Jungkook nói. Đáp án chính xác. Jimin bừng sáng, tiếng cười như chuông ngân. Jungkook thở phào. Cơ bắp cậu căng lên trước ánh mắt hụt hẫng của Jimin, nặng nề trước sai lầm của cậu. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cậu có vị như ly nước đá vào một ngày nồng nực thiêu đốt. Nhưng cậu vẫn chưa có được mảnh ghép chìa khoá đó.
Đầu cậu lại bắt đầu đau. Có lẽ nó vẫn luôn như vậy, nhưng cậu đã kìm nó xuống. Cậu có thể gọi cho gia đình, nhưng lựa chọn đó nghe thật ấu trĩ làm sao. Người ta bắt đầu nhìn ngó với vẻ tọc mạch quá đà hơn, nhưng cậu mỉm cười ôn hoà và gật đầu với họ. Tay Jimin tuồn ra và kéo cậu vào một phòng thử đồ. Họ đến đủ sớm để có thể một mình chiếm giữ một cánh cửa sơn trắng bóng loáng, ánh đèn chói mắt phản chiếu lại từ chiếc gương dài. Jimin luồn thanh khoá sắt mỏng manh vào ổ, những móc treo đủ loại áo sơ mi và áo khoác anh đã chọn cho người tên Jin kia.
"Anh muốn em thử gì sao?" Jungkook hỏi. Jimin quay người lại với ánh nhìn tuyệt vọng.
"Em có ổn thật không?" Căn phòng thử đồ có tường đủ cao và rộng đủ chỗ cho ba người, nhưng Jimin đã sải bước về phía trước để biến khoảng trống đó thành của một. Anh tìm kiếm điều gì đó trong mắt Jungkook thật lâu.
"Tại sao?" Jungkook chùi lòng bàn tay mình lên áo khoác. "Em có gì kỳ lạ sao?"
"Có. Không." Jimin ngập ngừng, lời truy vấn của anh mất sự hùng hồn. "Không hẳn." Anh ấy thật dịu dàng và đầy bản năng bảo vệ. Jungkook bắt đầu mường tượng được dáng hình của mối quan hệ giữa họ, rằng vì sao họ lại có thể thân thiết với nhau. Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục vai diễn Jungkook lớn, nắm lấy vai Jimin để giữ một khoảng cách với anh.
"Có lẽ em vẫn còn giận anh," cậu thử. Họ đã cãi nhau, có vẻ là thế.
"Tại sao?" Jimin đáp. Sai rồi. Jimin trông thật mong manh, đôi mắt anh mở to và liếc vội tới nơi bàn tay Jungkook siết lấy vai mình. Trái tim Jungkook thắt lại trước hình ảnh ấy. Sai rồi, trước hết, là cái phỏng đoán rằng cậu là người nổi giận với Jimin. Tất nhiên, đáng nhẽ ra đó phải là chuyện không cần phải đoán. Thứ hai, cậu đã nắm vai Jimin mạnh đến nỗi ngón tay bắt đầu nhấn sâu vào xương bả vai. Jungkook này không chạm vào Jimin như vậy. Cậu thả lỏng bàn tay, nắm lấy vai anh như một món bảo vật dễ vỡ, và Jimin thả lỏng.
"Em đùa thôi," Jungkook nói.
"Anh làm gì sai sao?" Giọng Jimin vẫn thật nhẹ nhàng và ấm áp, dịu dàng hơn cái cách mà anh hành xử trước những người khác tại căn hộ của họ. Đây là cách họ đối xử với nhau, khuất sau ánh mắt mọi người nhờ cánh cửa căn phòng thử đồ với tiếng nhạc pop xa xăm vang vọng. "Anh xin lỗi. Chỉ là em hơi khác."
"Khác không tốt à?" Jungkook muốn biết. Đầu cậu đau nhói. Người Jungkook lớn mà cậu sẽ trở thành này, có phải là một phiên bản hoàn thiện hơn cậu bây giờ không? Cậu đã có được mọi điều mình khao khát rồi chứ? Cậu ăn ngủ có tốt không, liệu cậu có phải là người nóng nảy, liệu cậu có học được điều gì từ năm tháng hay vẫn chỉ là đứa trẻ ngang ngược luôn thật vụng về đến bất cẩn với những người mình yêu thương?
"Chỉ là khác thôi." Jimin chạm lên mặt Jungkook, ngón tay anh nhẹ như lông hồng trên gò má cậu. "Nếu em nói mình ổn, thì anh tin em. Anh xin lỗi đã lo lắng nhiều thế." Anh trông thật mỏi mệt, như đã buông xuôi, và Jungkook thèm được thấy anh cất tiếng và mỉm cười như trước với một nỗi khao khát mãnh liệt gần như là tuyệt vọng. Cậu không muốn mình trở thành lý do cho nỗi buồn trên gương mặt anh.
Những mảnh ghép rơi vào vị trí của nó. Bạn bè. Bạn tốt. Bạn thân. Bạn trai.
Jungkook hôn Jimin, kéo anh lại gần bằng một bàn tay trên bờ hông nhỏ. Cậu cố giữ nụ hôn thật chóng vánh, sợ rằng nếu quá phận sẽ làm lộ sự non nớt của mình. Jimin cứng đờ trong tay cậu, và rồi đáp trả với một sự nhiệt thành cháy bỏng làm nụ hôn chẳng còn chút ngây ngô nào. Tay anh luồn vào tóc cậu, lướt qua gáy, và Jimin hôn cậu cùng khao khát nóng rãy như thép nung. Anh hé môi, áp thật sát với môi Jungkook, ngoan ngoãn và sẵn sàng, đuổi theo cậu mỗi lần Jungkook lùi lại để hít thở. Jungkook không biết nụ hôn của họ đã kéo dài bao lâu, nhưng cậu không có phàn nàn gì. Mọi phần trong cơ thể cậu hừng hực cùng niềm hân hoan, cánh tay một vòng xích khoá chặt quanh eo Jimin mà không có tín hiệu nào sẽ buông ra sớm.
Cậu hít một hơi dài nặng nề khi Jimin cuối cùng cũng rời xa. Anh liếm môi và mỉm cười, một thiên sứ thánh khiết và truỵ lạc, và vẽ dọc đường hàm sắc sảo của Jungkook bằng một ngón tay duy nhất, nhộn nhạo và vấn vít.
"Em mất trí nhớ rồi, phải không," Jimin nói.
Jungkook tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.
Trần nhà quen thuộc trải dài trước mắt cậu, và bộ sưu tập album thân thương dựa mình trên giá. Máy tính kêu rừ rừ xa xăm như âm thanh phông nền. Ga giường sột soạt khi cậu quay mình về phía bàn, màn hình máy tính hiển thị một nửa màn hình là bản cover một bài hát của cậu và nửa còn lại là thước phim của Jimin với cánh tay rộng mở, mỉm cười rực rỡ với ánh mặt trời, cùng những làn sóng cuộn trào không ngừng đuổi theo bóng lưng anh. Jimin thật sự thì đang ngồi trên ghế của Jungkook với một chân co lên ép vào ngực, tay cầm một cuốn sách mà Jungkook nhận ra là thuộc về bộ sưu tập của Namjoon.
Cậu nhắm nghiền mắt lại, giả vờ ngủ. Cậu sắp lãnh đủ rồi đó. Cậu thực sự sắp lãnh đủ từ tất cả mọi người vì cậu đã quá cứng đầu và ngượng nghịu để có thể thừa nhận là mình đã mất trí nhớ. Những gì cậu có thể gợi lại được và đổ lỗi cho chấn thương của mình không thể xoá sổ được đoạn cuối, nơi cậu quyết định đặt một nụ hôn lên môi của Jimin. Độ lượng và nhân từ, Jimin đã bỏ qua đoạn đó khi anh đưa Jungkook trở về ký túc xá.
Lò xo dưới đệm giường cọt kẹt cùng sức nặng mới, chăn khẽ nhấc lên để lọt một thoáng lạnh lẽo tràn qua. Jimin vòng một tay quanh hông Jungkook, hơi ấm áp sát vào da thịt cậu.
"Em ngủ rồi," Jungkook nói.
"Phải không?" Jimin nhỏm dậy bằng khuỷu tay, ngó qua cái mũi chun chun của Jungkook. "Phải rồi, em đang ngủ. Anh thấy rồi đó."
"Anh đoán ra em khá nhanh hôm qua," Jungkook nói tiếp. Nếu cậu không thể chạy trốn khỏi vấn đề của mình, tốt hơn hết là cứ lao thẳng vào nó. Những xâu xé mà mọi người đang chờ sẵn cho cậu lát nữa sẽ cực kỳ không khoan nhượng, nhưng cậu rướn tai để lắng nghe nhịp thở đều đều của Jimin đằng sau mình.
"Em có vẻ kỳ lạ ngay từ lúc trước," Jimin đáp. "Không phải là lúc nào em cũng không có chút gì kỳ quái." Jungkook đã có một màn trình diễn không tệ, nhưng cậu phải chấp nhận sự thật đau đớn là cậu chỉ đơn giản không đủ ngọt ngào với Jimin. Nếu cậu đã tò tò bám theo anh, lăn lộn quanh giường ngủ, hay nắm lấy tay Jimin, thì vỏ bọc của cậu đã an toàn.
"Em xin lỗi về," Jungkook nói. "Cái đó."
"Không, anh có giận thật đâu mà," Jimin trả lời, bất ngờ. "Anh biết là em không cố tình chiếm trọn thời gian với lũ cún." Cuộc cãi cọ ngớ ngẩn nhạt nhẽo của họ dạt về trong trí nhớ của Jungkook, từ ngày hôm trước của hôm qua khi Jimin nằm lăn ra sàn và rên rỉ khi Jungkook bỏ trốn cùng chú cún từ ổ thú cưng.
"Không phải vụ đó," Jungkook nói.
"Cái gì?" Jimin thắc mắc. Và, "Ồ."
Lưng Jungkook thẳng tắp khi Jimin ngó cậu từ trên cao.
"Nếu chỉ có vậy," Jimin nói, "Anh sẽ chẳng bao giờ đoán được rằng em đã mất đi ký ức của mình." Bởi vì nó chẳng có nghĩa lý gì cả, khi mà họ chưa từng hôn nhau trước đây. Họ là bạn bè. Bạn tốt, bạn thân, và chỉ là bạn. Jungkook quay người lại để nhìn vào mắt Jimin, và ngắm khoé môi nham hiểm của anh từ từ dâng cao trên khuôn mặt. Jimin nghiêng người về phía trước, chỉ vừa đủ để lướt môi qua Jungkook, và rồi lùi lại với một nụ cười ma mị, mê hoặc, gọi mời.
Hôn. Những nụ hôn mãnh liệt, ngón tay đan cài siết lại với nhau, những âm thanh trầm bổng. Người yêu? Người yêu.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro