kết hôn
Jeon Jungkook có đến không, ngày mai Park Jimin kết hôn rồi
Liệu tôi có đến không, ngày mai anh ấy kết hồn rồi?
Liệu tôi có nên đến không?
...
"Mai em có đến không?" là câu đầu tiên tôi nghe được từ Jin hyung sau khi mở cửa bước vào kí túc xá. Nhưng tôi không đáp lại. Tôi không biết. Tôi có nên đến không, dù sao thì nhận được thiếp mời mà không đến cũng kì lắm.
__
"Em muốn xăm hình chiếc nhẫn ở ngón áp út phía bên tay trái"
Tôi nói với anh DoJun - chủ tiệm xăm tôi thường xuyên đến. Anh ấy gật gật đầu, không nói gì cả, tôi nghĩ là anh hiểu. Xong xuôi, lúc tôi chuẩn bị rút ví trả tiền, anh giữ tay tôi lại, anh nói anh tặng, còn hỏi tôi có hối hận hay không. Ý anh là tôi hối hận khi xăm hình xăm này, hay hối hận vì yêu ai đấy. Tôi nghĩ là cả hai tôi đều không hối hận gì cả, vì cả nửa cuộc đời tôi đều cùng anh ấy rồi, sao mà không yêu cho được. Còn tôi quyết định xăm hình xăm này, là khi tôi nhớ tới những ngày xa xôi kia, khi anh ấy hứa sẽ tặng tôi chiếc nhẫn.
Tôi cứ đợi mãi, cuối cùng lại đợi được anh ấy cưới người khác.
Tôi thích Jimin, lâu lắm rồi, ai cũng biết, chỉ anh ấy là không.
Cả đêm hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ được. Đột nhiên nhớ đến ngày trời mùa đông tuyết rơi vài năm trước, tôi vì ai đấy sáng sớm đã leo núi chỉ để mang một nắm tuyết về. Vì ai đấy phải chịu phạt nên làm cho anh một chiếc pan cake lớn. Vì ai nói thích Disney mà bao trọn tour du lịch Nhật Bản. Sau đấy nước mắt tôi bỗng trực trào ra, tôi rất muốn hỏi anh ấy rằng: Anh ngủ có ngon không? Có ai sẽ ôm anh thật chặt mỗi đêm không? Ai sẽ mua đồ ăn khi anh đói? Ai sẽ vì anh ốm mà thức trắng đêm chăm sóc anh?
Tôi không nhịn được mở điện thoại gọi cho anh.
"Alo, Jungkook à"
Giọng anh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến tôi đột ngột tỉnh ra, vội vàng tắt điện thoại. Tôi biết nói gì với anh đây, nói rằng ngày mai anh đừng kết hôn nữa, về với em đi, hay nói với anh chúc anh hạnh phúc.
Trước đây tôi thường tự hỏi chính mình rằng, sẽ thế nào nếu anh ấy rời đi? Bây giờ, thế nào nhỉ? Chả có gì thay đổi cả. Anh ấy đến, rồi rời đi. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ là có gì đó len lỏi trong trái tim tôi.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, chuẩn bị kĩ càng, khoác lên người bộ vest đen, trên cổ đeo chiếc cà vạt anh tặng rồi cùng các thành viên đi đến tiệc cưới. Sảnh cưới lấy tông trắng là màu chủ đạo, tiệc không lớn lắm vì anh chỉ mời những người thân thiết mà thôi. Tôi cùng các anh bước vào trong sự tiếp đón nồng nhiệt của ba mẹ anh. Từ xa tôi nhìn thấy chú rể của tôi mặc bộ vest trắng đang đứng bên cánh gà sân khấu nói gì đấy với nhân viên phục vụ.
À quên, chú rể của buổi tiệc hôm nay chứ
Anh ấy rất đẹp, không biết tôi đã nói điều này bao nhiêu lần rồi. Đôi mắt cười cùng bờ môi mọng thật sự đã khiến tôi chết mê chết mệt.
Đợi chúng tôi ổn định vị trí, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên khiến tôi có cảm giác lâng lâng. Cửa mở ra, cô dâu tay cầm bó hoa tươi, tay nắm chặt tay cha mình tiến về phía chú rể. Tôi cố ngăn bản thân không được khóc, nhưng khi nghe được câu "Tôi nguyện ý" của anh ấy vang lên trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, tôi vẫn thầm lau nước mắt. Sau đấy cố sức lắm mới lết cơ thể nặng trĩu trốn ra khỏi đây.
Suốt phần sau buổi lễ tôi không hề xuất hiện mà đứng ở góc khuất của ban công khách sạn nhìn xuống đường phố Seou.
"Sao lại trốn ra đây?"
Tiếng của Jimin làm tôi giật mình. Anh đứng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi tiến về phía mình
"Trong kia ngột ngạt quá, em không quen"
Anh cùng người khác ở trong kia thề non hẹn biển, em sợ nếu nghe thấy sẽ ghen tỵ, sẽ đau lòng.
"Jungkook anh xin lỗi" Anh bảo
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh
Park Jimin biết tôi thích anh ấy, phải không?
Tôi cười, lắc nhẹ ly rượu vang trong tay.
"Anh xin lỗi cái gì chứ"
"Lâu lắm không gặp, dạo này em thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Tôi chỉ nói rằng mình vẫn ổn
Không Jimin. Không ổn chút nào. Khoảnh khắc quyết định buông tay anh, mọi thứ đều ổn, trừ em.
Tôi nói với anh mình sẽ đi ra nước ngoài một thời gian, anh vỗ vai tôi bảo tôi nên đi chơi nhiều hơn cho khuây khoả, đặc biệt là nên thử đến Venice hoặc Paris chơi.
Trọng điểm không phải là nơi nào, mà là tôi cần phải rời khỏi thành phố này. Đi đâu cũng được, chỉ là không phải ở Seoul nữa. Vì tôi sợ biết đâu có một ngày sẽ vô tình gặp anh nắm tay cô ấy trên phố.
Anh nói với tôi vài câu rồi rời đi vì khách mời vẫn còn đang chờ anh trong đó. Tôi ôm anh trước khi anh định vươn tay tới cánh cửa bước vào trong.
"Chúc anh tân hôn vui vẻ"
Anh buông tôi ra rồi cười, tôi nghĩ đây là nụ cười đẹp nhất của Park Jimin từ khi tôi lần đầu gặp anh năm 15 tuổi.
Park Jimin, hẹn anh kiếp sau nhé. Hẹn anh ở một cuộc đời khác có Jeon Jungkook can đảm hơn, khi mà chúng ta không bị ràng buộc bởi trách nhiệm hay giới tính. Anh nhất định phải đến gặp em nhé, phải ôm lấy em như ngày đầu tiên anh xuất hiện ở kí túc xá. Sau đó em sẽ ôm anh thật chặt và không bao giờ buông tay anh ra nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro