Chương 3: Mặt nạ hoàn hảo
Sáng hôm sau, Park Jimin thức dậy với âm thanh báo thức vang lên từ chiếc đồng hồ bên cạnh giường. Ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt cậu. Sau một đêm đầy trăn trở, Jimin tự nhắc mình phải quay lại thực tại. Công việc, danh tiếng và hình ảnh trước công chúng – đó là tất cả những gì cậu phải bảo vệ.
Cậu bước vào phòng tắm, nhìn vào gương. Khuôn mặt điển trai hiện lên nhưng lại thiếu đi nét rạng rỡ. “Lại một ngày nữa,” Jimin thầm thì, tự mỉm cười như để động viên chính mình.
Buổi sáng hôm đó, lịch trình của cậu bắt đầu bằng một buổi chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hàng mới. Cậu không lạ gì với sự hối hả của đội ngũ nhân viên, ánh đèn flash chớp nháy, và những lời chỉ đạo liên tục từ nhiếp ảnh gia. Nhưng hôm nay, không khí có vẻ căng thẳng hơn.
Jimin bước vào, gương mặt tỏa sáng như thường lệ. Tất cả nhân viên đều chào hỏi cậu với sự kính nể. Cậu là ngôi sao sáng nhất của công ty, người mẫu độc quyền mà mọi thương hiệu đều muốn có. Tuy nhiên, Jimin biết rằng đằng sau những ánh mắt ngưỡng mộ đó là sự soi mói không ngừng.
“Jimin, hôm nay chúng ta cần những bức ảnh thật cảm xúc. Khách hàng muốn thể hiện sự sang trọng và đẳng cấp, cậu hiểu chứ?” Giọng của quản lý vang lên, kéo Jimin khỏi dòng suy nghĩ.
“Đừng lo, tôi sẽ làm tốt,” Jimin đáp, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Cậu nhanh chóng bước lên sân khấu chụp hình, ánh đèn flash chiếu rọi mọi góc cạnh. Jimin hoàn toàn nhập tâm vào vai trò của mình, thể hiện từng dáng pose với sự tự tin và quyến rũ.
Nhưng đằng xa, Jeon Jungkook đã đứng quan sát từ lúc nào. Anh không thường trực tiếp xuất hiện tại các buổi chụp hình, nhưng lần này thì khác. Từ khi gặp lại Jimin, anh không thể ngăn mình muốn theo dõi từng bước đi của cậu.
Ánh mắt Jungkook lạnh lùng, nhưng sâu bên trong là sự ấm áp mà chỉ Jimin mới có thể nhận ra. Anh đứng trong bóng tối, đảm bảo rằng không ai chú ý đến sự hiện diện của mình.
Giữa buổi chụp, Jimin vô tình quay đầu và bắt gặp ánh mắt của Jungkook từ xa. Dù chỉ thoáng qua, nhưng nó khiến tim cậu đập nhanh. Cậu nhanh chóng quay lại tập trung vào công việc, cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Ánh mắt ấy nhắc Jimin nhớ về lần đầu tiên Jungkook đến xem một buổi chụp hình của cậu. Khi đó, Jungkook vẫn chưa phải là chủ tịch quyền lực như bây giờ, nhưng sự hiện diện của anh đã luôn là nguồn động lực lớn nhất cho Jimin.
Jimin nhớ như in lời nhận xét ngày ấy:
“Cậu có đôi mắt biết nói. Nhưng hãy học cách che giấu cảm xúc của mình. Một người mẫu giỏi là người khiến khán giả tò mò, không phải là người để lộ hết trái tim mình.”
Những lời nói ấy không chỉ là bài học nghề nghiệp mà còn là cách Jungkook giúp cậu tự bảo vệ mình. Nhưng giờ đây, Jimin tự hỏi liệu cả hai đã đeo lớp mặt nạ đó quá lâu để che giấu tình cảm thật sự hay chưa.
Khi buổi chụp kết thúc, Jimin thở phào nhẹ nhõm. Cậu đang chuẩn bị rời đi thì một tin nhắn bất ngờ hiện lên trên điện thoại:
“Phòng họp tầng 17, ngay bây giờ. – JK”
Tim cậu khẽ rung lên. Cậu biết rằng Jungkook không bao giờ nhắn tin chỉ để trò chuyện vu vơ. Sau khi đảm bảo không ai để ý, Jimin lặng lẽ đi thang máy lên tầng 17 – nơi đặt văn phòng cá nhân của Jungkook.
Cánh cửa văn phòng khép hờ. Bước vào trong, Jimin thấy Jungkook đang đứng trước cửa sổ lớn, nhìn xuống khung cảnh Seoul lấp lánh ánh đèn.
“Anh gọi em lên đây có việc gì?” Jimin hỏi, cố giữ giọng điệu bình thản.
Jungkook quay lại, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng lại mang một sự dịu dàng khó tả. Anh tiến gần Jimin, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.
“Anh thấy em hôm nay làm rất tốt,” Jungkook nói, giọng trầm ấm. “Nhưng anh cũng thấy em hơi phân tâm. Có chuyện gì sao?”
Jimin khẽ cười, lắc đầu. “Không có gì đâu. Chỉ là em hơi mệt một chút thôi.”
Jungkook không nói gì thêm, chỉ nhìn cậu một lúc lâu. Cả hai im lặng, nhưng sự im lặng ấy lại nặng nề hơn bất kỳ lời nói nào. Cuối cùng, Jungkook phá vỡ bầu không khí:
“Em vẫn ổn chứ, Jimin? Anh không muốn thấy em chịu áp lực quá nhiều.”
Câu nói ấy khiến Jimin khựng lại. Dù bề ngoài Jungkook luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng chỉ cần một câu nói như vậy cũng đủ để cậu nhận ra sự quan tâm sâu sắc anh dành cho mình.
“Em ổn,” Jimin trả lời, nở một nụ cười nhẹ. “Cảm ơn anh.”
Jungkook gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo Jimin khi cậu rời đi. Anh biết rằng mối quan hệ của họ không thể công khai, nhưng trái tim anh chưa bao giờ ngừng hướng về cậu.
Bóng tối phía sau ánh hào quang
Bước ra khỏi văn phòng, Jimin đi dọc hành lang dài của tầng 17. Bên ngoài, ánh đèn Seoul vẫn lung linh như mọi khi, nhưng trong lòng cậu lại là một mớ cảm xúc lẫn lộn.
Cậu đã giấu đi tình yêu của mình quá lâu, đến mức đôi lúc tự hỏi liệu nó có còn nguyên vẹn như trước. Nhưng ánh mắt của Jungkook, sự quan tâm của anh, luôn nhắc nhở cậu rằng tình yêu ấy vẫn đang cháy âm ỉ dưới lớp mặt nạ hoàn hảo mà cả hai cùng đeo.
Jimin khẽ thở dài, tự nhủ: “Bao lâu nữa chúng ta có thể tiếp tục như thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro