Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.2

Chợ của những người nông dân luôn mang đến một sự phấn khích lạ thường cho Jimin. Anh thích gặp gỡ mọi người và cảm thấy thật tuyệt khi được chia sẻ những sản phẩm của mình. Nó như kiểu cho người khác đồ ăn vậy. Cảm giác ấm áp mà anh có được khi gia đình hoặc bạn bè húp một bát súp ngon lành do chính tay anh nấu.

Anh vác đồ lên chiếc xe bán tải của mình và huýt sáo gọi Smelly. Goose nửa bay nửa chạy lạch bạch và đậu trên đống rau phía sau xe.

"Goooooseee" anh hét lên. Con vịt rất bướng bỉnh và nó lẩn tránh những nỗ lực của Jimin khi cố dùng tay tóm nó lại. Jimin từ bỏ. "Được rồi, đồ cứng đầu chết tiệt."

Anh mở cửa phía sau xe. "Vào đây, đồ vịt ngốc" Smelly sủa một tiếng khích lệ và Goose chen vào rồi nhảy lên lưng Smelly và bắt đầu chải lông cho nó. Jimin tự hỏi rằng liệu chúng có thực sự cần đến anh không nữa.

Lần cuối anh đưa Goose đến chợ, nó đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. Những người hàng xóm và chủ quầy hàng xung quanh đã xì xầm và đương nhiên là Goose đã trình diễn một màn. Đồ xấu tính rắc rối. Jimin cuối cùng đã phải nhốt nó dưới một cái giỏ, bởi vì anh không thể để mắt đến những hành vi tai quái của nó.

"Đừng làm tao phải hối hận vì điều này. Có nhớ lần trước tao đã phải gọi cả cứu hỏa không?" Anh mắng.

Anh dựng gian hàng của mình, sắp xếp các loại rau và vảy một ít nước lên. Goose đi lạch bạch và mổ vào đôi chân trần của nó, yêu cầu cũng được tưới nước. Jimin bật cười và phải làm theo. Goose kêu quạc quạc vui vẻ. Ai đó hắng giọng và Jimin quay đầu lại để nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của người lạ này, người đã đến thường xuyên trong ba tuần gần đây. Mỗi lần cậu ta đều nói điều gì đó như kiểu chiếu cố Jimin, thể hiện một thái độ kẻ cả.

Cậu ta nhìn Jimin và Goose với một cái nhướn mày.

Cậu ta có thể nào nhìn chẳng khác gì một tên ngớ ngẩn không nhỉ?

Tên khốn đẹp trai hay ra vẻ, người trông giống với tất cả những kẻ đã làm tan vỡ trái tim anh.

Jimin đã hi vọng người lạ đẹp trai này không tới vào hôm nay. Đó là một lời nói dối. Anh vừa muốn cậu ta đến lại vừa không muốn. Nhìn đi, nhưng đừng có chạm vào, chàng trai đầy phong độ hét lên. Điều này ổn với anh. Anh không nghĩ anh có thể chạm vào người khác với thái độ đó và là người mà rõ ràng nghĩ rằng Jimin là một tên nông dân ít học ất ơ nào đó. Sau đó là cảm giác thoáng qua rằng anh đã gặp cậu trai này ở đâu đó. Anh không muốn reo rắc thêm tí ảo tưởng nào cho tên ngu ngốc này bằng việc đề cập đến nó nữa.

"Hôm nay cậu đến sớm."

Tên ngốc đẹp trai nhún vai. "Chỉ là muốn đi dạo một chút."

"Đi dạo? Cậu sống ở đây sao?"

"Một thời gian. Tôi đã thuê một căn nhà, tên là Summerhedge."

Chết tiệt, cậu ta ở ngay cạnh trang trại của anh!

Goose chạy lạch bạch và kêu quang quác khi bị phớt lờ và chạy đi khi nhìn thấy bà lão bán phô mai cầm một ít bánh mì cho nó. Đồ hư hỏng.

Đôi mắt của tên ngu ngốc đẹp trai nhìn theo Goose và rồi cậu ta nhìn vào Jimin. "Nó đâu rồi uh... Smelly ấy?"

"Nó chắc là đang ở đâu đó để làm nũng với nạn nhân ngây thơ nào đó rồi." Anh thích thú trả lời.

Quý ngài Đẹp trai bật cười với điều đó, một nụ cười vui vẻ đúng nghĩa. Jimin phải kìm nén không thốt lên một tiếng vì sự dễ thương đó. Nụ cười của cậu ta rộng và ngọt ngào với hai chiếc răng cửa nhô ra một chút khỏi môi dưới.

"Hôm nay chanh nhìn không tươi lắm." Cậu ta nói, "và rau xanh nhìn héo quá."

Và tên khốn đã quay lại.

"Cảm ơn bình luận rất đáng quý về tình trạng rau của tôi. Giờ nếu cậu..."

"Jiminieeee" Bà lão bán phô mai (Bà Sooyah) gọi anh, giọng hơi thảng thốt.

"Chuyện gì thế bà?" Cậu hét lên.

Tên khốn đẹp trai hơi gắt gỏng thiếu kiên nhẫn.

"Goose" bà chỉ lên trên cao và rồi chỉ về phía cánh đồng. Anh nhìn lên và thấy đội hình chữ v của những con vịt bay đang bay về phía chân trời và chắc chắn, Goose đang vừa chạy vừa bay trên cánh đồng sau chúng.

"Ôi Goosie." Anh nghiến răng đau khổ.

Anh lao ra và đuổi theo. Những con vịt trời giờ đã biến mất và Goose đã cố gắng đậu trên cành cây. Jimin rên rỉ. Goose luôn gặp khó khăn khi nhảy xuống, đó là điều nó cũng phải vật lộn khi là một con vịt con.

Anh chạy lại và huýt sáo gọi Smelly. Nó chạy đến từ dưới bàn ở quầy thịt. "Đến đây nào cô bé, chúng ta có một chú vịt cần giải cứu." Jimin chạy bên cạnh Smelly đến chỗ cái cây. Anh hi vọng Goose có thể chấp nhận xuống cùng Smelly. Nhưng không có tác dụng. Goose kêu lên thảm thiết và vỗ cánh phành phạch. Anh sẽ phải trèo lên cây. Anh cố gắng vài lần khiến khuỷu tay bị xước. Smelly đi vòng tròn quanh gốc cây, ư ử nho nhỏ trong cổ họng.

"Có chuyện gì với nó vậy?" Tên ngốc đẹp trai đến bên cạnh anh. Jimin giật mình. Anh đã không để ý sự xuất hiện của cậu ta.

"Nó sẽ không nhảy xuống." Jimin hét lên, bực bội. "arrghhh giờ tôi phải gọi đội cứu hỏa hoặc cảnh sát." Anh vò tóc.

Cậu ta nhìn anh đầy hoài nghi. "Nó là một con vịt. Làm sao nó lại không thể bay xuống được?"

Jimin ngó lơ cậu ta, cố trèo lên cây một lần nữa và khi đang gắng lên được nửa đoạn của thân cây dài, anh trượt chân và ngã xuống. Anh đáp mạnh mông xuống dưới đất và rồi cơn đau bùng nổ, lan cả ra sau lưng.

"Mẹ kiếp" Anh lẩm bẩm trong đau đớn. Mông của anh đỡ cho cú ngã một chút nhưng anh sẽ cảm thấy đau trong nhiều ngày tới. Anh nằm trên nền đất, nhìn lên ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá. Thần hay tiên, mẹ anh đã gọi nó như thế. Đó là tiên mặt trời mang theo những tia sáng lướt qua, Minie. Con hãy nhìn xuyên qua những tán lá, nhìn xem, nó đang nhảy múa với con. Jimi bỗng khao khát vô cùng được nhìn thấy mẹ anh bây giờ. Bà chắc chắn sẽ giải quyết được tất cả những chuyện này. sẽ biết làm thế nào để đưa Goose xuống.

Tên ngốc đẹp trai bước qua anh và đá vào mắt cá chân Jimin. "Đi ra nào." Khi Jimin nhắm mắt lại và từ chối phản ứng, cậu ta cúi xuống và bất ngờ bế anh lên tay theo kiểu bế cô dâu. Jimin hét lên và bám chặt vào cổ cậu theo phản xạ. Anh được thả xuống cách xa vài bước chân và trước khi anh có thể phản kháng lại, cậu chàng đã sải bước về phía cái cây và trèo lên, nhanh nhẹn và dễ dàng. Cậu ta vươn người lên với cánh tay khỏe mạnh và bò lên cành cây mà Goose đang đậu. Goose sợ hãi kêu lên và Jimin đứng lên mặc kệ cơn đau ở mông. "Goose, mày là cậu bé của tao đúng không? Đi cùng cậu ta đi." Anh cổ vũ.

Cậu chàng cố xoay sở để vòng một cánh tay quanh Goose và con vịt ngớ ngẩn đã mổ cậu vì phiền toái. Jimin cố nhịn cười với cảnh tượng đó.

"Không không, đừng ném nó xuống" Jimin hét lớn khi cậu chàng hơi lùi tay lại.

"Giờ anh nghiêm túc đó hả?"

"Nó sẽ sợ đó. Làm ơn."

"Được rồi, được rồi. Ước gì tôi đã không gặp mấy người." Cậu trườn xuống khi rón rén di chuyển trên cành cây. Goose vùng vẫy trong vòng tay cậu và tên ngốc đẹp trai gần như mất thăng bằng vài lần dưới ánh mắt lo lắng của Jimin. Khi xuống được một nửa quãng đường, cậu ta quay lại và thả Goose vào vòng tay đang chờ sẵn của Jimin.

"Đồ ngốc nghếch." Jimin thì thầm. Goose mổ lên tóc anh đầy yêu thương và kêu toáng lên. Smelly nhảy lên và góp vài tiếng sủa phấn khích. "Đồ hư đốn, làm tao lo lắng. Sao mày cứ chạy theo bầy vịt hả?" Anh vuốt ve giữa hai mắt và mỏ của Goose. Goose tựa đầu lên vai anh và trái tim Jimin rộn ràng. Nó vốn không phải là một chú vịt tình cảm, hẳn là nó đã sợ lắm.

"Thật là cảm động ghê, giờ tôi sẽ quay lại với việc đi của mình." Giọng nói của tên ngốc đẹp trai có vẻ hơi cáu kỉnh và khinh khỉnh."

Jimin quay qua quay lại để đối mặt với cậu. "Tôi thậm chí còn chưa biết tên cậu."

"Đó không phải cách nói tiếng Cảm ơn đâu. Và anh đang chảy máu đó." Cậu chỉ ra.

Jimin hít một hơi sâu, "Cảm ơn. Thật sự đó."

Tên ngố đẹp trai chỉ gật đầu và bắt đầu đi hướng về phía khu chợ, Smelly đi theo cậu. Đồ phản bội.

"Nhanh lên, Jimin" cậu gọi mà không quay đầu lại. "Hãy xử lí khuỷu tay của anh. Tôi không rảnh cả ngày đâu."

"Nhìn xem mày đã làm gì này, Goose. Giờ tao phải chịu ơn tên ngốc chết tiệt đó." Jimin thì thầm.

"Anh nói gì đó?"

"Chỉ là lời cảm ơn không ngừng được của tôi thôi mà."

"Đó là những gì tôi đã nghĩ đó."

Goose để Jimin vác đi suốt đoạn đường quay về, anh bước từng bước tập tễnh.

"Jiminie, cháu đã tóm được nó! Bà đã lo lắng sau khi lần trước đội cứu hỏa đã phải đến." Bà Sooyah nói đầy nhẹ nhõm khi Jimin khập khiễng đi vào chợ.

Má Jimin nóng bừng lên. Tên ngốc đẹp trai có vẻ hứng thú.

"Thật sao? Đã có chuyện gì xảy ra thế, quý bà trẻ tuổi?"

Bà Sooyah cười khúc khích và đập mạnh vào tên ngốc đẹp trai trước khi lên tiếng. "Bằng cách nào đó nó đã bay cùng lá cờ lên trên tấm bạt của Dashin và đội cứu hỏa đã cảnh cáo Jiminie", bà nói khi chỉ tay vào quầy thịt. Thực sự có một lá cờ lố bịch trên đỉnh bạt.

"Goose không thể làm được điều đó bà ơi." Jimin rên rỉ. Anh có thể mắng nhiếc Goose bất cứ điều gì anh muốn, nhưng anh ghét nghe thấy bất cứ thứ gì xấu về Goose từ người khác.

Tên ngốc đẹp trai khịt mũi và để thoát khỏi cái nhếch mép khó chịu của cậu ta, Jimin nhanh chóng đứng sau gian hàng và vật lộn để đặt Goose đang cố phản kháng vào một cái giỏ.

"Ôi trời khuỷu tay cháu đang chảy máu kìa." Bà Sooyah lo lắng.

"Cháu có thể tự lo được, thưa bà." Jimin lẩm bẩm

Tên ngốc đẹp trai đi theo anh suốt, đến mức anh phát bực. "Gì thế?"

"Đây là cách anh đối xử với vị cứu tinh của mình sao?"

"Cứu tinh cái mông ấy."

"Nói về mông, tôi không tin được anh lại có cặp mông dày như vậy." Tên ngốc đẹp trai với lấy thùng nước dưới sàn. "Anh thật may mắn. Nó đã cứu anh đó."

"I-im đi!" Jimin cảnh giác nói.

Tên ngốc đẹp trai cởi bốn cúc áo dưới cùng của chiếc sơ mi trắng của cậu ta, làm ướt một chút phần đuôi áo và chấm vào khuỷu tay Jimin, lau sạch các vết trầy xước. Phần áo sơ mi được cởi ra lấp ló phần cơ bụng rắn chắc và đường hông chữ V mất hút trong chiếc quần jean lửng cạp thấp của cậu ta.

Jimin thấy nóng ran khắp người.

"Anh nên chườm đá lên, sớm nhất có thể. Cho dù mông của anh có dày như nào thì nó cũng sẽ đau vcl ấy."

"Chúng ta có thể ngừng việc nói về mông của tôi không. Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu." Jimin bực mình ngắt lời.

"Ok, vậy hãy nói về việc cái mông của anh đã ngã như nào khi trèo lên cây. Anh là một chàng nông dân như thế nào?"

Jimin lắp bắp.

"Quay lại tốt đó, Jimin."

"Nghe này, tôi đang bị chấn thương đó."

"Đây, xong rồi." Tên ngốc đẹp trai đã đánh lạc hướng chú ý của anh đến mức anh không cảm thấy đau đớn chút nào.

Yeah bởi vì tên ngốc này đã gây ra quá nhiều nỗi đau tinh thần nên mình đã quên mất sự đau đớn về thể xác. Tên ngốc đẹp trai thổi nhẹ vào khuỷu tay anh và Jimin nhớ lại lần cuối cùng khi mẹ anh làm điều tương tự. "Cảm ơn" anh nói miễn cưỡng và giơ tay ra, cảm thấy thật dễ xúc động vì kí ức.

"Tôi sẽ mua lại đống lá khô của anh để giúp ngày hôm nay của anh tốt hơn."

Thành thật là Jimin chỉ muốn cậu ta biến đi. Anh đã bắt đầu nổi giận và nhận xét của cậu ta về mông của anh làm anh hơi chua xót. Anh muốn về nhà cùng Goose và Smelly.

"Yeah chắc chắn rồi. Hãy lấy bất cứ thứ gì cậu muốn. Tôi sẽ tặng cậu. Như lời cảm ơn cho..." Jimin lặng lẽ ra hiệu.

"Gì cơ? Hôm nay không có bài thuyết trình nào về việc rau của anh tươi và ngon nhất à?"

Jimin im lặng.

Nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt của tên ngốc đẹp trai hơi nhạt đi. "Tôi không lấy bất cứ thứ gì miễn phí cả, Jimin. Điều mà tôi sẽ làm là đưa áo của tôi cho anh để anh giặt nó. Thế đã đủ để cảm ơn chưa huh?

"Cậu bảo sao cũng được." Jimin thờ ơ nói.

Tên ngốc đẹp trai nhặt vài quả chanh, rau xanh, cà chua, bắp cải và bạc hà. Jimin gói tất cả lại và rút hóa đơn.

"Tôi là Jeon Jungkook" Tên ngốc đẹp trai nói trước khi bỏ đi sau khi trả tiền.

Mông của Jimin thực sự đau vcl. Nhưng điều đầu tiên anh làm khi về đến nhà không phải là chườm đá, không hề. Điều đầu tiên là anh tìm kiếm trên Google tên "Jeon Jungkook." Anh phát hiện ra rằng Jungkook là một nghệ sĩ nổi tiếng với những buổi triển lãm diễn của riêng mình. Thảo nào cậu ta trông có vẻ quen. Jimin chắc rằng anh đã nhìn thấy mặt cậu ta trên các quảng cáo khai trương một phòng trưng bày nào đó. Anh cố nhớ lại xem liệu rằng mình đã từng đến triển lãm của cậu ta khi anh còn làm luật sư tại một trong những công ty lớn trong thành phố trước đây hay chưa. Anh tự hỏi rằng Jungkook đang làm gì tại ngôi làng nông nghiệp nhỏ bé này.

Ngày hôm sau, vào khoảng giữa buổi chiều, anh về nhà để chườm đá vào mông và nhìn thấy một chiếc túi trên tay nắm cửa. Anh mở ra và thấy một chiếc áo sơ mi trắng. Cùng với một tờ giấy ghi lời nhắn. Hãy giặt nó và trả lại cho vị chúa và vị cứu tinh của anh. Vị chúa và vị cứu tinh của anh có một chiếc mũi nhạy cảm. Ngài ấy sẽ rất cảm kích với mùi Downy.

Jimin bật cười và đi vào bên trong. Goose đang ngồi trong một cái chảo trên bàn ăn.

"Đồ vịt khùng. Tao phải giặt cái áo cho tên ngốc đó chỉ vì mày đó." Anh mắng.

"Ngốc nhưng là một cậu chàng tốttt bụng. Thật là dễ vừa mắt." Anh tiếp tục mơ mộng. Anh đưa chiếc áo lên mũi và hít hà. Thật ngạc nhiên, nó có mùi thơm tinh tế với hương hoa như kiểu ẩn dưới là một chàng trai đơn thuần. Anh đã mong chờ một mùi xạ hương mạnh mẽ hơn, để phù hợp với thái độ tự phụ của cậu ta. Jimin đặt chiếc áo xuống và nhìn xung quanh như thể anh sẽ bị bắt tại trận. Anh bắt gặp đôi mắt tròn xoe của Goose, nó đang đánh giá anh.

Goose xù lông và kêu quạc quạc trong sự khinh bỉ.

Jimin giặt sạch chiếc áo bằng bột giặt hương chanh yêu thích của mình. Anh đã tự làm bột giặt với vỏ chanh khô từ cây chanh của mình. Anh phân vân về việc chạy đến nhà Jungkkook ngay ngày hôm sau hay đợi thêm một hoặc hai ngày nữa. Cuối cùng anh quyết định đợi thêm một ngày nữa.

***

Jungkook đang cảm thấy rất tuyệt. Bạn tình vài lần của cậu, Yoonah đã đến thăm và hiện giờ đang ngủ trên giường của cậu sau một cuộc hoan ái đầy thỏa mãn. Cậu cảm thấy hơi tệ khi cô đến đây, nhưng rồi cậu cũng nhún vai. Cô nàng sẽ không ở đây nếu điều này mang đến nhiều rắc rối cho cô.

Cậu phác thảo một chút và ghi lại vài ý tưởng. Không biết liệu Jimin đã giặt... Cậu cắt ngang suy nghĩ và cau mày. Cậu đã nghĩ về Jimin vào những thời điểm kì lạ nhất và hơi quá so với sự thích thú của mình. Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và nhìn đồng hồ. Đã là bảy giờ tối. Jungkook không mong đợi bất cứ ai đến vào giờ này. Jimin đứng trước cửa với nắm đấm giơ cao và vẻ mặt giật mình. Cậu đã nghĩ về ma quỷ.

"Tôi đã định gõ cửa lần nữa." Anh nói với động tác gõ cửa. Anh ném một cái túi vào tay Jungkook. "Đây, tôi đã giặt áo của cậu rồi."

"Ok vậy thì... tôi sẽ..." Jimin trông có vẻ như muốn chạy trốn.

"Smelly đâu rồi? Còn Goose thế nào rồi?" Jungkook đột ngột hỏi, ngăn Jimin quay đi.
"Cả hai đứa đều đang ở nhà, có lẽ đang âm mưu làm thế nào để lật đổ tôi." Jimin phàn nàn, lại đối mặt với Jungkook.

Jungkook cười lớn. "Còn anh? Anh thế nào? Lưng sao rồi?"

"Mấy hôm nay tôi đỡ hơn rồi." Jimin nhăn nhó.

Vì lí do nào đó mà cậu không muốn dò xét, Jungkook vẫn chưa sẵn sàng để Jimin đi và cậu muốn tiếp tục trò chuyện với anh.

"Sao anh lại đặt tên nó là Goose?" cậu dò hỏi.

"er.." Jimin trông không chắc chắn.

"Tôi thực sự muốn biết mà. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một con vịt tên là Ngỗng (Goose) đó."

Jimin vẫn có vẻ tôi-sẽ-biến-mất-bất-cứ-lúc-nào, nhưng anh thẳng vai và mỉm cười. "Tôi đã thấy nó một mình ở bên cái ao trong làng và tôi đã đưa nó về. Nó rất yếu và tôi đã nghĩ nó sẽ không qua được. Tôi không đặt tên cho nó trong hai tuần cho đến khi tôi chắc chắn là nó sẽ sống tiếp được và tất cả thời gian đó tôi đã nghĩ rằng nó là một con ngỗng con. Tôi bắt đầu gọi nó là Goose trong hai tuần đó và cái tên cứ thế gắn với nó luôn."

"Nó đã sống đúng với tên của mình. Như một con ngỗng ngớ ngẩn."

Jimin cười thích thú và Jungkook bị mê hoặc. Jimin trông thật ngọt ngào khi nói về con vịt của anh, gần giống như khi cha mẹ nói về đứa con của họ. Nếu như Jungkook chưa từng gặp Goose, cậu nghi ngờ rằng giờ Jimin sẽ lôi những bức ảnh của nó ra.

"Cậu có muốn... muốn nhìn nó khi còn bé không?" Jimin hỏi gợi ý, với một nụ cười ngại ngùng.

Điều mà Jungkook muốn lúc này là vuốt ve đôi má phúng phính đó. "Yeah, cho tôi xem nào."

Jimin lấy điện thoại ra và mở một album có thên là "Goose". Goose rất đáng yêu khi còn là một con vịt con. Nó có màu nâu với những mảng màu kem quanh mắt và mỏ. Giờ họ đang đứng gần nhau và Jungkook nhận ra rằng Jimin thấp hơn mình. Đôi môi của Jimin hơi cong lên khi anh tập trung vào điện thoại. Jungkook cúi xuống gần hơn chút nữa. "Anh có mùi của chanh."

"Hmmm. Chắc là do mùi bột giặt của tôi." Jimin lơ đãng lẩm bẩm.

Jungkook nhận ra những gì cậu vừa nói và vội vàng hỏi câu hỏi tiếp theo để che đậy sự hớ hênh của mình. "Đã có chuyện gì với Goose? Sao nó không thể bay xuống được?"

"Cánh trái của nó không phát triển đầy đủ. Nó không thể bay thực sự tốt và khi còn bé nó đã gặp khó khăn với việc nhảy xuống từ những nơi cao. Nó sẽ bay lên bằng cách nào đó. Tôi đã phải giải cứu nó từ cái bàn của tôi một lần khi nó còn bé." Jimin mỉm cười và nhìn lên. Nụ cười của anh dần tắt vì anh nhận thấy sự gần gũi giữa họ. Có một sự căng thẳng kì lạ trong không khí và Jungkook chậm rãi nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt anh. Đôi mắt Jimin rất đẹp và khi anh ấy cười, chúng híp lại thành hai mảnh trăng khuyết.

Jungkook nín thở, chờ đợi điều gì đó mà chính cậu cũng không rõ là gì.

"Kookie?"

Mắt Jimin chuyển hướng sang phía sau Jungkook và sự căng thẳng tan vỡ.

Chết tiệt, cậu đã quên khuấy đi Yoonah. Jimin lùi lại vài bước. "Tôi nên đi rồi."

Yoonah đang mặc một trong những chiếc áo sơ mi của cậu và không mặc gì bên dưới. Bên trong Jungkook cuống quít một cách kì lạ và cậu đột nhiên muốn giấu Yoonah khỏi Jimin. Cậu tức giận với chính mình và quyết định giới thiệu họ với nhau một cách bốc đồng, chỉ để thử thách cảm xúc của chính mình.

"Jimin.." cậu nói to. "Đây là Yoonah, bạn... tì.. bạn của tôi." Cậu muốn tự tát vào mặt mình. Chuyện quái gì với mình vậy? Cậu đã định nói "Bạn tình" và đã nhận thấy rằng mình không thể nói hết câu.

"Ừm.. Rất vui được gặp, Yoonah." Jimin chào, vẻ mặt bối rồi.

"Tôi cũng vậy." Yoonah nói và đi về phía Jungkook. Cô vòng tay quanh eo Jungkook. Mắt Jimin nhìn vào nơi cánh tay cô đang ôm eo cậu.

"Yeah... Tôi phải đi rồi. Tôi phải cho một con chó và một con vịt ăn." Anh cười ngượng nghịu rồi rời đi.

"Gì vậy Kookie?" Yoonah cười lớn thích thú.

Jungkook nhìn vào khoảng không nơi Jimin đã đi khuất.

"Anh không biết." Cậu nói khẽ.


Cho bạn nào không để ý thì fic này là Enemies to Lovers nên ban đầu hai bạn có hơi không ưa nhau lắm =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro