Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KM: Shoping

Chiều hôm ấy, phố đã lên đèn, Jungkook cũng đã lên đồ đứng đợi ở trước cổng. Bên cạnh là chiếc xế hộp ánh bạc đắt đỏ, mà hắn phải bỏ ra tận hai giờ đồng hồ thuyết phục bà Jeon mới mượn được, rằng hắn cần nó là vì con nhà người ta.

Trông hắn bảnh trai bao nhiêu thì bạn cặp của hắn lại ba chấm bấy nhiêu. Jimin xuất hiện với cái hoodie cam rộng thùng thình phủ đến mông, lấp ló hai ống quần jean ngắn đi cùng với đôi giày trắng mà hắn mua tặng. Jimin có vẻ không chú trọng lắm về cách ăn mặc, nếu em không xinh đẹp đến thế, bộ outfit kia thật sự chẳng đáng giá lấy một xu.

Tất nhiên, đó cũng là lý do hắn sẽ cùng em ra ngoài mua sắm ngày hôm nay.

Điểm đến là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Nơi đó nổi tiếng bởi mọi thứ đều lung linh và bóng bẩy, kể cả sàn nhà. Chẳng trách sao giá cả ở đây luôn cao ngất ngưởng, nhưng lượng khách đến mua sắm chưa bao giờ giảm nhiệt.

Lần đầu được đến một nơi xa hoa hoành tráng như thế, Jimin gần như không thể ngậm miệng lại. Từ lúc ở bãi xe đến bây giờ, em liên tục phát ra những âm thanh cảm thán, hiếu kỳ và tò mò kéo em chạy nhảy lung tung. Hết khu thời trang lại đến khu ẩm thực, Jungkook phải hao tổn khá nhiều sức lực chỉ với mỗi việc giữ em trong tầm mắt.

Cuối cùng Jimin cũng chịu dừng lại, mắt em mở to, ánh lên tia háo hức trước "thế giới bánh mì". Hương thơm từ những chiếc bánh mới ra lò và những miếng bò vừa nướng xong bốc khói nghi ngút, chúng đang ra sức vẫy gọi bao tử của em. Ngước mắt lên tấm poster quảng cáo, Jimin một lần nữa lại cảm thán. Cả đời em chưa từng nghĩ sẽ ăn được cái bánh mì thịt hấp dẫn như thế, dù là mơ.

Jungkook trông thấy, chỉ dừng lại bên cạnh, thản nhiên nói nhỏ vào tai em một câu.

"Mục đích đến đây không phải để ăn. Nhưng nếu bên đó ngoan, cái bánh kia sẽ là phần thưởng"

Nghe thế, Jimin nhanh chóng tắt chế độ hiếu động. Em đứng thẳng người, một tay ngoan ngoãn níu vào gấu áo của hắn, nhe răng cười, chớp mắt chờ đợi. Jungkook dù đã rất cố gắng tỏ ra vô cảm, ấy vậy mà vẫn không kiềm được, lại để xì ra điệu cười bất lực.

Quá đáng vừa thôi! Dễ thương thế ai mà chịu nổi?

Vào vấn đề chính, Jungkook đưa bạn cặp của hắn đến khu vực thời trang. Khắp cả tầng lầu này tụ họp những thương hiệu thịnh hành và nổi tiếng bậc nhất thị trường. Hắn kéo em đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn ra những bộ quần áo mà hắn cho là vừa mắt, bao gồm cả phụ kiện.

Tiêu chí bạn cặp của hắn nhất định phải là một người thời thượng, lộng lẫy, vừa kiêu kỳ, sang chảnh, vừa dịu dàng, đáng yêu...

Mỗi tiêu chí khoảng vài bộ.

"Thế nào?"

Jimin bước ra với chiếc sơ mi mỏng phơn phớt tím, độ rộng vừa đủ để trông em trở nên nhỏ nhắn, thêm dây nơ trắng thắt trên cổ áo càng làm tăng vị ngọt ngào. Phối cùng là chiếc quần tây trắng ống rộng, chỉ để ló ra phần mũi của đôi ba ta trắng tròn xinh xinh.

Hắn không biết phải nói gì, mắt thì say, miệng thì cười ngây dại. Cứ thế mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn thật lâu, như một kẻ si tình.

"Nè! Nói gì đi chứ? Không hợp hả?" - Jimin lay gọi hắn.

Ai bảo không hợp? Thật ra một chục bộ hắn lựa cho em từ nãy đến giờ đủ một chục bộ đều hợp. Nói đúng hơn thì em mặc thứ gì lên người cũng đẹp. Chỉ là đẹp tỉnh hay đẹp xỉu thôi.

Càng ngày hắn càng lún sâu vào cái nhan sắc mỹ miều này. Thôi chết dở rồi...

"Không! Hợp! Hợp lắm! Thanh toán luôn bộ này cho tôi!" - Hắn hối thúc nhân viên bán hàng.

"Đủ chưa vậy? Đã hơn mười bộ rồi đó, cậu có thấy ai thay mười bộ trong một tiệc dạ hội chưa? Người ta chửi tui điên đó!" - Jimin vì xót tiền mà giãy nảy.

"Ai nói với bên đó mười bộ này đều mặc đi dạ hội? Chỉ có một bộ mặc đi dạ hội thôi, những bộ khác sẽ dành cho dịp khác. Chẳng hạn như bộ này..." - Ánh mắt hắn lướt một lượt trên người em, bỗng lại quá đỗi dịu dàng - "Bộ này là dành cho hôm nay!"

Quần áo đã xong, Jungkook tiếp tục kéo em đến những khu vực khác. Từ vấn đề tóc tai cho đến từng milimet trên da, hắn đều can thiệp và hô biến bạn cặp của hắn trở nên xinh đẹp nhất có thể dưới đôi mắt thẩm mỹ thời thượng của hắn. Nhất, là đôi môi.

Jungkook luôn đặc biệt quan tâm đến đôi môi đỏ hồng ngọt ngào căng mọng của em. Bằng chứng là trong số 7749 loại mỹ phẩm chăm sóc mà hắn sắm, hơn phân nửa là dùng để dưỡng môi. Cho đến thời điểm này, như đã nói, đôi môi em là thứ lộng lẫy nhất trong mắt hắn.

Cuối cùng, Jungkook đưa Jimin quay lại với "thế giới bánh mì", mua cho em một phần burger giống với poster như đã hứa. Kèm yêu cầu: không hành tây.

Ơ kìa? Thói quen ăn uống này của em không phải ai cũng biết. Huống hồ là một kẻ vốn chẳng để em vào mắt. Ấy mà giọng điệu của hắn, tự nhiên đến mức khiến Jimin phải giật mình, như thể hắn đã nằm lòng nó từ rất lâu.

Không cưỡng nổi tò mò, em quay sang hỏi hắn.

"Sao cậu biết tui không thích hành tây?"

"Thế đứa nào mỗi lần ăn mì tương đều gấp hành tây ra lia lịa mới chịu ăn?" - Hắn thản nhiên trả lời, tay vẫn bận đếm tiền trong ví.

Gì thế nhỉ? Jimin lén lút giấu đi hai gò má đỏ lựng, và nét cười mỉm chi cứ chen chúc trên bờ môi. Khó mà tin được Jungkook lại để ý cả những tiểu tiết quá đỗi bình thường như thế. Nhưng tại sao em lại đỏ mặt? Là vì người đối diện bỗng hóa ấm áp đến lạ kỳ chăng?

Ngay sau đó, Jungkook cũng vừa kịp nhận ra cách quan tâm vô lý mà bản thân thể hiện, hắn tự mình ngại đến đỏ tía cả hai tai.

Lén ngắm nhìn Jimin, đôi khi hắn muốn cho em biết, rằng hắn vì những nỗi buồn dịu dàng trong mắt em, từ lâu đã đem lòng vương vấn. Chúng đẹp đẽ như ánh chiều hồng óng ánh, thầm kín trầm mình dưới lòng biển yên lặng. Đồng thời hắn cũng không muốn em biết, ngại em sẽ sợ hãi thứ tình cảm đã vô tình thô lỗ mà nảy nở, tìm cách từ chối và rời xa.

Nhưng lý do hơn hết cả, vì hắn thấy mình vẫn chưa đủ cố gắng.

Để giải tán bầu không khí gượng gạo, Jungkook lấy cớ đi mua nước cho cả hai, chuồn đi một lúc khi nào hết ngại thì quay lại. Vẫn không quên dặn bạn cặp của hắn phải ngoan ngoãn, nhất định ngồi một chỗ đợi hắn.

Thế nhưng hắn lại quên mất một điều, bạn cặp của hắn lúc này, xinh như một búp bê sống. Kẻ đi tới, người đi lui, ai cũng gửi lại một ánh nhìn say đắm. Có người bất động mải ngắm không chớp mắt, có người e thẹn tủm tỉm rồi đỏ mặt, có người bạo dạn cố tình nháy mắt với em... Thấy hết, cả hai mắt Jungkook đều nhìn thấy hết.

Đầu hắn nổi đóa. Ngại ngùng ban nãy bây giờ đến một chút cũng không còn, thay vào đó là thứ cảm giác vô cùng khó chịu. Chính xác là cảm giác khi sổ đỏ của mình sắp bị người khác lao vào cấu xé. Ừ, đúng vậy đó, chứ không phải ghen đâu.

Jimin giật thót khi thấy bóng Jungkook đột nhiên đứng lù lù to tướng trước mặt, chắn hết một mảng ánh sáng rọi vào chỗ ngồi của em. Sắc mặt hắn cứ hầm hầm khó chịu, hay tại thiếu ánh sáng nên trông mới như thế?

"Cậu làm sao thế? Nước đâu?" - Jimin chỉ vào hai bàn tay rảnh rỗi của hắn thắc mắc.

"Không mua ở đây nữa. Đi! Trên đường về bên đây sẽ mua"

Nói rồi, không để Jimin kịp phản ứng, Jungkook vội vã kéo tay em băng băng tiến thẳng ra bãi xe, bỏ luôn hai ly nước đang xếp hàng sắp đến lượt. Trước khi đi vẫn không quên liếc ánh mắt cảnh cáo về phía góc tường, nơi có một gã thanh niên đang rụt rè hạ camera điện thoại xuống.

Kể từ đoạn đó cho đến suốt đường về, gió luồn vào cửa kính xe ồ ạt cũng không làm dịu được vẻ mặt khó chịu của hắn. Chỉ mới ở trung tâm thương mại mà đã như vậy, đến đêm tiệc dạ hội thì hắn làm sao mà giữ?

Chết dở thật! Bạn cặp của hắn trông cứ ngơ ngơ ngố ngố, như thể sẽ bị lừa bắt đi mất chỉ với một thanh kẹo. Người ta nháy mắt gạ gẫm đê tiện như thế, vậy mà em chỉ cười ngại rồi cho qua. Sao mà cho qua dễ dàng như vậy, nhỡ người ta dầy mặt người ta làm tới thì sao?

Càng nghĩ, Jungkook càng phát tiết. Hắn đột nhiên đập mạnh tay lên đùi một cái thật kêu, lớn giọng gắt gỏng.

"Cái miệng đanh đá mọi lần đâu? Xài hết vào bên đây rồi nên tới người khác thì không còn để xài phải không?" - Hắn mắng.

"Gòi mắc gì la tui?"

"Chẳng lẽ để bên đó bị người ta dụ đi mất rồi mới la à? Đừng có tưởng đẹp rồi muốn làm gì thì làm!"

Jimin ngoảnh mặt đi hướng khác, điệu bộ như một bé mèo hờn dỗi, theo thói lại trề môi cho dài thiệt dài, chẳng hiểu hắn bỗng nhiên lại tức giận điều gì nữa... Nhưng vì hắn nói bé đẹp, bé sẽ rộng lượng tha thứ.

"Bây giờ muốn đi đâu?" - Jungkook bất chợt hỏi.

"Hả?"

"Trả lời! Muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được."

"Vả cho một phát văng lên đọt cây liền! Bảo đi đâu cũng được là đi nhà nghỉ nha!" - Giọng hắn gắt gỏng - "Trả lời lại, bên đó muốn đi đâu?"

"Đi... về!" - Em lí nhí.

"Đúng, phải như thế! Bên đó đi với ai? Ai đưa bên đó về?" - Hắn hùng hồn hỏi thêm.

"Đi với cậu... Cậu đưa tui về"

"Người khác muốn đưa bên đó về thì sao?"

"Thì tốt chứ sao!" - Jimin thản nhiên trả lời, lại chọc người ngồi cạnh nóng xì khói nghi ngút.

"Trời ưi?! Bên đó chỉ được về với bên đây thôi, ngoài ra bất cứ ai cũng không được. Kể cả Hobi hyung!"

"Tại sao?"

"Không chịu thì trả bánh đây!"

"Chịu!"

Kết quả, hai người trên xe, một người bỉu môi, một người lẻn cười đầy hoan hỉ.

~~~~~~~
**Một lần tui up 2 chap text + bonus 1 chap văn...
Đấy, thấy không? Làm gì có ai thương mấy bồ như tui ( ‾́ ◡ ‾́ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro