Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1

Họ gặp lại nhau sau nhiều năm tại cầu Thiên niên kỷ ở Luân Đôn.

Jungkook nhìn thấy người đàn ông cao và gầy đang dựa vào cây cầu ở phía xa.

Nhìn từ phía này, anh ta có vẻ gầy, mặc áo sơ mi trắng cổ cao, đôi mắt thuỵ phượng rủ xinh đẹp chớp chớp, nhìn xuống mặt nước dưới cầu, nở nụ cười nhàn nhạt.

Khoảng cách giữa họ không đến mười mét.

Lần đầu tiên Jungkook cảm thấy mình và người này thân thiết như vậy.

Hắn nghĩ, lần cuối cùng hắn nhìn thấy người này là khi nào? Hình như là trong cơn mưa tầm tã năm năm trước, Jimin cũng mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ như vậy, trên tay cầm túi hành lý nhỏ, rời nhà bọn họ mà chưa từng quay đầu lại.

Anh ấy đã rời khỏi ngôi nhà đó và Jungkook .

Tuy nhiên, Jungkook không thể nghĩ ra điều gì đáng để anh ấy nhớ đến trong gia đình này.

Rốt cuộc Jimin đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nhà họ Jung , nhưng cuối cùng anh vẫn không thể có được cái kết như lẽ ra phải thế.Trên thực tế, tất cả đều là quả báo.

"Anh hai."

"..............."

Người trước mắt quay đầu lại khi nghe tiếng gọi, ánh mắt chạm vào, lúc này, Jungkook mới thấy sự chấn động rõ ràng trong con ngươi Jimin.

"Jung...Jungkook"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Jungkook đột ngột nhắm mắt lại. Hắn nhớ tới người anh cũ của mình. Tiếng gọi khẽ vẫn văng vẳng bên tai, khác xa với giọng nói kinh ngạc lạ lẫm lúc này.

"Làm sao lại ở đây?"

Trước khi Jingkook kịp lên tiếng, Jimin hỏi thêm một câu.

Anh có lẽ thực sự bị sốc.

Jungkook cười khổ, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc, muốn nói rất nhớ anh nhưng lại dừng ở miệng, nghẹn ở cổ họng thẳng thừng không nuốt xuống được, không thể thốt ra. Cơn đau nhói ở tim khiến hắn kiệt sức.

"Trong một lần đi công tác, em vô tình nhìn thấy anh."

Hắn lấy năm năm miệt mài tìm kiếm, xoá sạch nỗi đau đã trải qua, dường như những cảm giác đó, dù là hành hạ hay điên cuồng, giờ phút này cũng không thể chịu đựng được chính mình biến thành loại người đó trước mặt anh. Jungkook muốn ôm anh một cái, lại sợ hành vi của hắn sẽ làm người mình tìm kiếm sợ hãi. Hắn do dự, ngượng ngùng, nhưng Jimin lại cười.

Anh ấy cười!

"Ăn cơm chưa?"

Người đặt câu hỏi là Jimin

" Chưa."

Jungkook trả lời ngay lập tức.

Thực ra hắn đã ăn và vẫn còn no, nhưng trong tiềm thức hắn hoảng sợ.

Jimin nheo mắt nhăn mũi, nhìn hắn chằm chằm một lát rồi nói, chúng ta đi ăn tối thôi.

Họ ngẫu nhiên tìm thấy một cửa hàng và ngồi xuống.Ánh đèn chiếu xuống, làn da trắng muốt không tì vết của Jimin trở nên sáng và mịn hơn. Nhân viên cửa hàng đến và giới thiệu menu giới hạn dành riêng cho cặp đôi.

"Xin lỗi, đây là em trai của tôi."

Jimin đúng lúc ngẩng đầu lên, ngắt lời người phục vụ, nói bằng tiếng Anh thành thạo và chân thực khiến người phục vụ đỏ mặt.

Khuôn mặt tươi cười của Jungkook đông cứng lại.

Hắn nhìn Jimin , không có gì thay đổi trên khuôn mặt của anh, lại nhìn xuống tập menu đầy màu sắc, lập tức mất hết cảm giác ngon miệng.

"Em ăn gì?"

Jimin hỏi Jungkook

"Bất cứ món gì anh gọi."

Hắn đáp, cuối cùng không còn nhìn Jimin nữa, quay đầu nhìn những người ra vào trong nhà hàng.

Hắn hoàn toàn không tin, Jimin không nhìn ra ánh mắt nóng rực của hắn, ánh mắt mà ngay cả người ngoài nhìn một cái cũng hiểu ra.

Jimin nghĩ, anh ấy không quan tâm.

Đồ ăn được mang lên, những lời Jungkook muốn hỏi bị Jimin làm cho câm lặng. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy buồn cười. Jimin có thể nói gì nếu không nói vậy? Dù sao bọn họ cũng là anh em. Thậm chí, lúc nãy hắn cũng gọi anh ấy, là, anh trai.

"Em không vui sao?"

Bữa cơm sắp sửa xong, Jimin đột nhiên hỏi.

"không có "

Dao và nĩa vẫn cầm trên tay, Jungkook đáp. Jimin gật đầu, sau đó hỏi hắn có muốn đi dạo không. Anh trai, hay người yêu, họ đã từng cùng nhau ăn, cùng đi, cùng ngủ, nhưng trong thâm tâm Jungkook biết Jimin đang giả vờ.Hắn không thể để mất anh ấy lần nữa.Mãi mãi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro